Bạn Gái Quái Vật

Chương 123


Đọc truyện Bạn Gái Quái Vật – Chương 123


Các phòng tại điểm tạm trú nối liền nhau thành một dãy, hiệu quả cách âm hết sức kém cỏi, tối đến là có thể nghe rõ mồn một tiếng ngáy và tiếng nghiến răng cách vách.

Trong hoàn cảnh ấy, Hạ Vị Sương trở về không lập tức kể ngay cho đồng bạn biết vừa rồi mình đã cùng Tang Lộ ra ngoài làm gì, cô định chờ đến khi rời khỏi nơi này lại nói.
Đông người thì phức tạp, cẩn thận là trên hết.

Không chỉ riêng gì Hạ Vị Sương mà trước khi đến đây, Trịnh Phách Tường cũng đã dặn dò, rằng ở chỗ tạm trú thì đừng nên nói lung tung.

Dù sao cũng chỉ có một ngày, chịu đựng một chút rồi cũng xong.
Ngày lên, phần lớn người ở nơi tạm trú đều ra ngoài tìm việc.

Trời tuy lạnh nhưng bản thân những người ở lại đây không ai có của cải gì, chỉ cần một ngày không cố gắng thì rất có khả năng sẽ không sống nổi, đành phải liều mạng làm việc.
Mà mấy người Hạ Vị Sương, Trịnh Phách Tường thì đã quyết định dọn đi.

Trên thực tế, bọn họ chỉ có hai xe, số lượng vật tư mang theo cũng không tính là nhiều.

Dựa theo tình huống bình thường thì sau khi đến điểm tạm trú, bọn họ hẳn nên tận dụng thời gian miễn phí một tháng này mà cố gắng nghĩ cách kiếm thêm vật tư, tích góp của cải lại đổi nơi ở.

Hiếm có người nào “lãng phí” như thế.
Nhưng mục đích đến căn cứ của mấy người họ lại khác.

Đối với họ, thời gian và nơi cư trú an toàn quý giá hơn vật tư.

Với cả, trên đường đến căn cứ, các cô cũng đã tích góp được một ít tinh thạch.

Trong căn cứ, tinh thạch cũng là một loại tiền tệ rất được ưa chuộng.
Nhờ sự giúp đỡ của Trịnh Phách Tường, cả bọn đổi sang một căn nhà ba phòng một sảnh.

Tuy có hơi chen chúc nhưng lớn hơn nữa cũng không đổi nổi.

Căn cứ hiện tại đã khác xưa.

Trong tình huống càng lúc càng đông người thì phòng ở cũng không được phân phối miễn phí nữa mà được chuyển giao cho dân chúng bằng cách cho thuê.
Trịnh Phách Tường dẫn một cô nàng mặt tròn tròn đến giới thiệu cho mọi người.

Cô nàng này tên Lữ Viện Viện, là đồng đội của Trịnh Phách Tường.

Sau đó, Trịnh Phách Tường rời khỏi.

Cô phụ trách liên hệ với mấy người phía Trần Giai Vĩ.

Nếu bọn Hạ Vị Sương có chuyện gì cần mà không tìm thấy cô thì cũng có thể tìm Lữ Viện Viện hỗ trợ.
Trước khi đi, Trịnh Phách Tường còn để lại cho Hạ Vị Sương cái bộ đàm.

Thứ này có thể nói chuyện với người cố định, thế thì hai bên có tin tức gì cũng kịp thời trao đổi.
Trịnh Phách Tường đi rồi, Lữ Viện Viện nói muốn dẫn cả bọn dạo quanh căn cứ một chút, làm quen với những nơi gần đó.

Trời lạnh, trên đường vắng người, Hạ Vị Sương chống gậy, chậm rãi đi tới, cũng không sợ sẽ đụng vào người khác.

Lữ Viện Viện vừa đi vừa giới thiệu tình hình trong căn cứ.

Cô nàng này hoạt bát mà nhạy bén.

Trịnh Phách Tường đã sớm dặn dò, cô thầm hiểu rõ mục đích mà mọi người đến đây, thế nên tập trung giới thiệu những nội dung mà bọn họ có thể sẽ quan tâm.

“Mọi người đã thuê được chỗ ở rồi nhưng chưa thể nghiệm chuyện tìm việc nên có thể vẫn chưa rõ ràng lắm.

Thật ra bây giờ đổi chính sách từ phân phối chỗ ở sang cho thuê chỗ ở là bởi vì lương thực trong căn cứ không còn dồi dào nữa.

Trải qua chuyện trước đó, chắc chắn mọi người ai cũng muốn tích trữ lương thực, trữ càng nhiều càng tốt.

Nhưng trong căn cứ không có nhiều lương thực đến thế, cho nên phải thông qua việc cho thuê nhà mà thu lại một phần, cố gắng để tất cả mọi người vượt qua được khoảng thời gian này một cách nhẹ nhàng.”
Lữ Viện Viện nói: “Mọi người có nghĩ ra mình muốn làm công việc gì chưa?”
Nhà địa chủ cũng không có dư lương thực.

Nếu Trịnh Phách Tường lên tiếng thì mấy đồng đội như Lữ Viện Viện chắt chiu một chút cũng có thể tiếp tế cho cả bọn được, nhưng như thế cũng không phải kế lâu dài.
“Nghe nói mọi người đều không có dị năng.” Lữ Viện Viện nói với vẻ sâu xa, “Như vậy thì bất luận là tổ chức dị nhân của Chính phủ hay tổ chức dị nhân tự phát, mọi người đều không thể gia nhập.”
Hạ Vị Sương hỏi: “Tổ chức dị nhân tự phát thế nào?”
Lữ Viện Viện giải thích: “Cũng thường thôi.

Phần lớn dị nhân vẫn lựa chọn gia nhập phía Chính phủ, bên đó đảm bảo hơn, cũng an toàn hơn.

Dù hành động một mình thì tự do nhưng suy cho cùng, bên ngoài vẫn quá nguy hiểm.

Hơn nữa, rất khó tìm được một đồng đội đáng tin cậy.”
Hạ Vị Sương gật gật đầu, lòng hiểu rõ Chính phủ ở đây hẳn là có sức khống chế rất mạnh.
Cô lại hỏi: “À, hôm nay cô có nghe thấy tin tức gì lạ không?”
Lữ Viện Viện thoáng nghi hoặc: “Tin tức lạ? Ý cô là về phương diện nào?”
Hạ Vị Sương đáp: “Ví dụ như đột nhiên phát hiện những thi thể kì quái trong căn cứ.”
Lữ Viện Viện lắc đầu: “Không có nghe nói nha.”
Xem ra chuyện tối qua đã bị ép xuống rồi.

Không biết phía Chính phủ có suy tính gì, nhưng lực khống chế dư luận trong căn cứ vẫn rất mạnh mẽ.
Tiếp sau đó, Lữ Viện Viện dẫn cả bọn đến chợ giao dịch tự do, cửa hàng do Chính phủ mở, một số nơi như đơn vị hành chính có thể sẽ thường đến, cùng với phòng thí nghiệm hạt giống mà mọi người quan tâm nhất.
Phòng thí nghiệm hạt giống nằm cùng một chỗ với khu gieo trồng.

Nơi này hẻo lánh, không có dân cư, bình thường chỉ có nhân viên công tác đến đây.

Hơn nữa còn canh giữ hết sức nghiêm ngăt, ai lảng vảng đến gần là thấy ngay, cho nên Lữ Viện Viện chỉ dẫn bọn họ đứng nhìn thoáng qua từ xa chứ không dám tới gần.
Căn cứ không lớn lắm nhưng đi dạo một chuyến như vậy xong thì trời cũng đã tối mịt.

Trời tối, người đi đường đã ít giờ còn ít hơn.

Mấy người Lữ Viện Viện bắt đầu quay trở về.

Cô nhỏ giọng nói: “Đây mới chỉ là nội thành.

Ngoại thành thì mọi người cũng biết rồi đấy, chính là khu chỗ tạm trú kia, bên đấy cũng có rất nhiều nơi thú vị.

Với cả, ngoại thành quản lí tương đối lỏng lẻo, một số đồ ít thấy ở nội thành thì bên kia cũng có bán.

Cơ mà mấy hôm nay tôi không có thời gian, nếu mọi người muốn đi thì có thể tự tham quan.”
Cảm ơn Lữ Viện Viện xong, mấy người Hạ Vị Sương trở lại căn nhà lạnh lẽo vừa thuê, bắt đầu quét dọn vệ sinh, cũng chuyển những vật tư trong xe lên nhà.

Không thể không nhắc đến một chuyện, chính là chỗ đậu xe ở đây thế mà cũng phải thu phí, khiến người ta quá đau lòng.
“Shhh…!Trong nhà cũng lạnh quá.” Chuyển đồ đổ đầy mồ hôi, nghỉ một chốc thì mồ hôi lạnh, người cũng bắt đầu run rẩy.
Vì xe chứa không vừa nên cả bọn không mang bếp lò đến, giờ nhìn căn nhà đơn sơ thì không khỏi phát sầu.


Nếu muốn ở đây lâu dài thì kiểu gì cũng phải bổ sung mấy thứ.
Hạ Vị Sương bèn cất giọng nói: “Tạm thời dùng quả cầu sưởi ấm này nấu nước ăn tạm gì đó đi.”
Mở túi vải đựng khối xác ra đếm thử, chỉ còn lại bảy tám cục.

Nếu không dùng vào chuyện gì khác thì còn căng được một tuần.
Tang Lộ không có ý kiến gì với chuyện này.

Cô muốn chà tay Hạ Vị Sương để sưởi ấm cho đối phương, tiếc là hiệu quả không được tốt.

Càng chà lại càng lạnh, càng hoài nghi nhân sinh.
“Đêm qua em và Tang Lộ ra ngoài một chuyến, thấy được mấy thứ.”
Khi đã được uống nước ấm, ăn bánh quy no bụng, cơ thể cũng hơi chút ấm lên, cả bọn quây quần bên quả cầu nho nhỏ mà sưởi ấm.

Trong phòng tối thui, không có điện, chỉ có thể nhìn nhau qua ánh lửa le lói.

Hạ Vị Sương thì không bị ảnh hưởng bởi bóng tối.

Cô ngồi ngay ngắn, tay đặt trên chiếc gậy chống, nhẹ nhàng vuốt ve, kể lại cho bạn bè chuyện đã nghe được hôm qua.
“Chị nhớ dị năng của cô ả Cố Mẫn Chi kia chính là khống chế dị thú.

Có khi nào mấy thứ gây rối đó đều do cô ta khống chế hay không?”
Cục Than bị dị năng của Cố Mẫn Chi hại thảm, Bạch Thiến vẫn còn nhớ rõ chuyện đó.
“Không loại trừ khả năng ấy.” Hạ Vị Sương nhấp môi, nói: “Mọi người cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng ở riêng một mình.”
“Cứ ở mãi chỗ này cũng không phải cách, dù sao cũng phải ra ngoài thăm dò tình hình.” Bạch Thiến nói, “Chị và Tiểu Ngụy không nổi tiếng lắm, người có thể nhận ra hẳn là rất ít.

Ngày mai hai người bọn chị ra ngoài tìm hiểu xem sao.”
Lúc thuê nhà thì cả bọn lựa chọn chi trả bằng tinh thạch, thế nên số vật tư còn lại còn đủ cho một khoảng thời gian, cũng không gấp rút kiếm thêm.
Hạ Vị Sương nói: “Nếu ra ngoài thì phải chuẩn bị sẵn sàng.

Lần đó Cố Mẫn Chi dẫn người đến, có thể cũng đã thấy mặt mọi người rồi.

Chuyện bị phát hiện này chỉ có thể cố tránh, không cách nào đảm bảo sẽ không xảy ra.

Em sẽ giục bên kia của Trịnh Phách Tường nhanh lên một chút.”
Cũng không thể vì sợ bị phát hiện mà ru rú mãi.

Sử dụng thân phận giả chỉ là để tranh thủ thời gian chứ không phải che giấu cả đời.

Hạ Vị Sương đến là để phản kích, không phải để ăn nhờ ở đậu.
Bạch Thiến vội nói được được được, chị sẽ cột dính với Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc, có đi đâu cũng không rời nhau.
Hạ Vị Sương lại lên tiếng: “Mọi người còn nhớ em từng nói đến chuyện bị đánh lén ban đêm mà trước đó đã thấy trong cảnh tiên tri không?”
Cả bọn đều nói vẫn nhớ.

Mấy chuyện này đương nhiên phải ghi khắc trong lòng.
Hạ Vị Sương xoay người, quay sang phía không ngừng có gió lạnh len vào: “Cửa sổ trong bếp của căn nhà này bị hỏng, không đóng kín được, cũng không thể chốt cứng từ bên trong.

Hiện tại em hoài nghi thứ xâm nhập phòng cách ly đêm đó và thứ tấn công chúng ta là cùng một loại, thế nên tốt nhất là chuẩn bị một chút…”
“Tối nay nó sẽ đến à?” Bạch Thiến hỏi.
Hạ Vị Sương ngẫm lại rồi đáp: “Hẳn là sẽ không.

Em nhớ khi đó trong phòng đã gắn lò sưởi.”

“Vậy đợi sáng mai chuẩn bị, giờ khuya rồi.”
Mễ Nhạc Nhạc đã bắt đầu ngáp.

Bạch Thiến đương nhiên là không nỡ để cô nhóc tiếp tục thức đêm.
“Cũng được, khuya mọi người nhớ cẩn thận.” Hạ Vị Sương nói, “Tối nay, em cũng muốn cùng Tang Lộ ra ngoài một chuyến.

Chỉ có ba người ở nhà thì phải lưu ý một chút.”
“Đi đâu?” Ngụy Vân Lang hỏi, “Không mấy thì cùng đi đi?”
“Đi phòng thí nghiệm.” Hạ Vị Sương nói, “Chọn ngày không bằng gặp ngày.

Chị và Tang Lộ đi dò đường trước.”
“…!Hai người cố lên.” Ngụy Vân Lang thật lòng nói, “Có cần em bói cho hai người một quẻ không?”
“Không cần đâu, đêm nay chỉ đi dò đường thôi.” Hạ Vị Sương nghiêm túc nói, “Tin vào tốc độ của Tang Lộ đi.”
Cũng đúng.

Nếu Tang Lộ mà còn không tin thì còn ai là đáng tin nữa?
Trước khi xuất phát, cả Hạ Vị Sương và Tang Lộ đều mặc thêm áo khoác lông màu đen, thứ này sẽ trở thành đồ đi đêm của các cô.

Bạch Thiến cũng chế một thiết bị cảnh báo đơn giản trong phòng bếp, nếu có người xông vào từ cái cửa sổ hư kia là sẽ phát ra tiếng động chói tai đánh thức Bạch Thiến.
Chia phòng thì vẫn như cũ.

Hạ Vị Sương và Tang Lộ một phòng, Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc một phòng, lần này Ngụy Vân Lang không phải o ép nữa, một mình cậu ta một phòng, không cần ngủ phòng khách!

Hạ Vị Sương biết tốc độ của Tang Lộ.

Gió như dao cắt, dù bên ngoài đã khoác áo lông vũ thật dày, bên trong còn mặc ba lớp quần áo giữ ấm nhưng khi được ôm lấy mà chạy băng băng, Hạ Vị Sương vẫn cảm thấy lạnh thấu tim gan.
Nghĩ đến đấy, cô lại cảm nhận được Tang Lộ đang xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên trên.

Như thế, tốc độ cũng chậm lại, gió không còn ồ ạt quất vào người, Hạ Vị Sương thấy đỡ hơn rất nhiều.
Bên tai vang tiếng quạt gió phành phạch, Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc: “Chị bay lên à?”
Tang Lộ bình thản đáp lại: “Ừ, còn lạnh không?”
Cô vươn xúc tu bao lấy Hạ Vị Sương, sau lưng mọc ra một đôi cánh thịt màu đen.

Cả người đen tuyền, lại thêm đang ở giữa không trung, cũng xem như ẩn nấp.
Hạ Vị Sương khẽ lắc đầu: “Không lạnh.

Cơ mà chị biết bay từ bao giờ thế?”
Tang Lộ ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Lâu rồi.”
Hạ Vị Sương uyển chuyển nói: “Lần trước chị bay còn chưa thuần thục lắm mà.”
Tang Lộ nhỏ giọng đáp: “Giờ biết rồi, chỉ là trước đó…!chị quên.”
Hạ Vị Sương đột nhiên cảm thấy rất tò mò, bởi vì hình như với Tang Lộ hiện tại, cô có rất nhiều chỗ chưa biết rõ.

Cô túm lấy một cọng râu của Tang Lộ, truy vấn chị còn biết làm gì nữa.
Tang Lộ mờ mịt lúc lắc đầu.

Đối với cô mà nói thì một số chuyện không phải biết mình có thể làm mới làm ra được.

Trên thực tế, cô không đặc biệt chú ý đến những kỹ năng của bản thân, chỉ là muốn làm nên cứ thế mà làm thôi.

Nếu làm được thì đương nhiên là tốt, làm không được lại đổi cách khác.

Cũng như hôm nay, khi chạy dưới đất, vì phải chú ý không để ai nhìn thấy nên phải chạy thật nhanh, nhưng như thế thì gió quá lớn, quá lạnh, Sương Sương chịu không nổi, cho nên phải đổi sang một cách nhẹ nhàng hơn.
Vì vậy, nghĩ đến việc bay, thế là bay.
Trước đó, cô vẫn chưa nghĩ xem rốt cuộc mình có thể bay hay không, nhưng hiện tại, nếu Hạ Vị Sương đã hỏi thì Tang Lộ cũng bắt đầu cố gắng ngẫm xem mình còn biết làm gì nữa.
Hình như…!cũng không có gì đặc biệt đáng nhắc đến.
Tang Lộ cúi đầu nhìn bên dưới, nói: “Tới rồi.”
Đã đến phòng thí nghiệm hạt giống.

Đằng xa là một mảnh ruộng đồng mênh mông, trống trải.

Bên này dân cư thưa thớt, nhưng giữa đêm khuya vẫn có người trực gác.
Tang Lộ hạ thấp xuống, trốn đến dưới bức tường bên ngoài phòng thí nghiệm.

“Kết cấu bên trong phòng thí nghiệm em đã nói cho chị rồi, chị vẫn nhớ rõ đấy chứ?” Được câu trả lời khẳng định, Hạ Vị Sương lại nói, “Em không tiện đi, chị đặt em ở đây là được.

Chị đi quan sát một chút xem Thành Mẫn đang ở đâu, phải xác định rằng anh ta vẫn còn sống.”
Tuy Tang Lộ không thể nói rõ ràng về năng lực của mình nhưng Hạ Vị Sương lại biết chị có thể làm được rất nhiều việc, tỉ như biến hình cơ thể, hoặc tỉ như đổi màu để ngụy trang.

Đêm nay, Hạ Vị Sương cũng không cần phải đích thân đến đây, chỉ là cô biết rõ Tang Lộ sẽ không rời khỏi cô quá xa, thế nên mới đi theo.

Trên thực tế, nếu chỉ có một mình Tang Lộ thì sẽ càng an toàn hơn.
Trước khi Tang Lộ đi vào, Hạ Vị Sương nhắc nhở: “Tốt nhất là mang được Thành Mẫn ra lặng lẽ một chút.

Nếu không được thì đừng rút dây động rừng.

Còn nữa, đừng để bị thương.

Tang Lộ, chị biết xác định Thành Mẫn thế nào mà đúng không?”
Tang Lộ im lặng ba giây, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Biết.”
Là thế này, đêm nay các cô đúng là có ý định bắt Thành Mẫn đi, chỉ là không nói cho đồng bọn biết thôi, không thể xem là nói dối.

Dù sao nếu nói ra thì mấy người Ngụy Vân Lang lại lo sốt vó.
Không dông dài nữa, Hạ Vị Sương bèn rụt người chờ trong một góc an toàn mà Tang Lộ đã chọn cho cô.

Cô tin tưởng Tang Lộ, nơi này nhất định rất an toàn.

Mà Tang Lộ, trước khi vào phòng thí nghiệm còn vươn tay xoa xoa đầu Hạ Vị Sương, rất nhẹ nhàng, rất êm dịu.
Hạ Vị Sương chợt sửng sốt, lòng mềm nhũn.

Cô giơ tay cầm lấy tay Tang Lộ, khẽ mỉm cười hướng đối phương.
Trong đêm tối lờ mờ, nụ cười này cũng không rõ ràng.

Cô gái mảnh khảnh lặn vào đêm đông, như thể hòa làm một với nơi yên tĩnh này, êm dịu, bát ngát mà bao dung.
“Em chờ chị đến đón em.”
“Được, chị sẽ đến.”
Tang Lộ đáp lại như thế, sau đó thu tay, lặng lẽ rời đi.
Rõ ràng không nghe thấy tiếng động gì nhưng Hạ Vị Sương lại biết rất rõ, rằng Tang Lộ đã đi rồi.

Cô thở dài một tiếng, cầm gậy thăm dò chung quanh, tìm một mặt cỏ khô ráo, tương đối sạch sẽ mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tang Lộ chọn nơi này khá tốt, kín đáo mà lại khuất gió, Hạ Vị Sương nấp ở đây không phải chịu lạnh.

Đợi người trong bóng tối cũng không khó chịu, cô thật sự cảm thấy bình tĩnh, thong dong.

Không chỉ bởi vì đã quen với bóng tối mà cũng là vì ôm một sự tín nhiệm trước giờ chưa từng có đối với Tang Lộ.
Thực lực của chị đã mạnh hơn, chị thậm chí còn khắc phục được cơn buồn ngủ đông…! Nhưng những điều đó không phải điểm quan trọng, quan trọng nhất chính là chị đang dần dần trở nên hiền hòa hơn, từng chút một.
Trong tầm mắt tối đen, Hạ Vị Sương lại thấy được tương lai mà lần đó nhìn đến.

Ở tương lai rất lâu về sau ấy, Tang Lộ vẫn canh giữ bên cạnh cô.

Các cô ngồi trên đá ngầm bên bờ biển, đằng sau là bờ cát sạch sẽ, êm dịu, phía trước là mặt biển xanh gợn sóng.

Hải âu bay lượn giữa không trung, trở thành thứ điểm xuyết cho bầu trời xanh biếc.

Phía chân trời xa xa có ánh hoàng hôn ấm áp tươi sáng nhất.

Ráng chiều màu vàng cam dần buông, mặt biển vẫn phản xạ ánh sáng từ nó, lấp lánh chói lòa.
Thật giống như, thật giống như…!sắc thái nóng rực phát ta từ tận cùng của sinh mệnh.
Hạ Vị Sương với mái tóc búi lấm tấm hoa râm nằm trong lòng Tang Lộ.

Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn đến dung nhan tươi đẹp trước sau vẫn thế của chị.
“Tang Lộ, có khi nào chị nghĩ…” Cô vươn tay, vuốt ve mái tóc dài đen tuyền của chị, mỉm cười hỏi, “Có khi nào chị nghĩ…”
Phịch.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thứ gì đó rơi xuống rất, kéo suy nghĩ của Hạ Vị Sương trở về với thực tại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.