Đọc truyện Bạn Gái Quái Vật – Chương 11
Mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên cuộn trào.
Nền xi măng nứt ra từng khe hở, hoặc phồng lên hoặc lõm xuống.
Vô số những rễ cây thô to dính đầy bùn bay múa giữa không trung, cuốn lên vô vàn đất đá, lộ ra những xác chết đã thối rữa bên dưới.
Có con người, có động vật, có côn trùng,… Những sinh mệnh ở đây đều bị quái vật ẩn nấp đáng sợ này thu hết.
Mà giữa khung cảnh như đàn rắn múa loạn ấy, còn có một thứ khiến người ta càng thêm kinh hãi.
Thứ đó thoạt trông như một cô gái tóc dài, mặc váy đỏ.
Hai chân cô ta bị thay thế bởi những xúc tu trắng dờ mềm mại như rắn.
Còn tại sao cô ta dang hai tay về phía trước trông càng cao lớn lạ thường, ấy là bởi vì hình thái thân thể của cô ta đã vượt khỏi phạm vi lí giải của con người.
Mà lúc này, trong lòng quái vật có hình dạng con người đột nhiên xuất hiện ấy đang ôm một cô gái tóc dài khác.
Quái vật dùng hai cánh tay trắng nõn đỡ được Hạ Vị Sương, lại cúi đầu, lộ ra một nụ cười cứng đờ không chút khác biệt.
Âm điệu quái dị khàn khàn phát ra từ cổ họng cô ta.
Đứt quãng, hỗn loạn, vỡ vụn.
Bờ môi đỏ tươi nhếch cao cao như muốn biểu đạt tâm trạng vui sướng.
Đôi mắt tím thẫm khóa chặt người trong lòng, như thể làm thế thì sẽ không phải chia lìa thêm lần nào nữa.
Hạ Vị Sương bị đôi mắt tím ma mị ấy mê hoặc, lòng đầy mừng rỡ cùng thứ cảm xúc phức tạp tựa nước cuồn cuộn dâng trào.
Cô như không hề nhìn đến mấy xúc tu kéo dài sau lưng Tang Lộ mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người yêu đã chết ba năm, liên tục xác nhận rằng đây không phải nằm mơ, không phải ảo giác.
Đây là thật sự, người yêu của cô.
Da thịt lạnh lẽo co dãn dưới lòng bàn tay, xúc cảm hình như có hơi kì quái.
Dung nhan quen thuộc choáng ngợp cả tầm nhìn, nụ cười hình như có hơi cứng đờ.
Nhưng vậy thì đã sao? Chị đã trở lại.
Chị đã trở lại.
Hạ Vị Sương nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại tên gọi người yêu: “Tang Lộ, Tang Lộ,…”
Chỉ là, Hạ Vị Sương giờ phút này đã quên đi hết thảy, nhưng quái vật rễ cây lại không quên.
Một cái rễ thô to mang theo tiếng gió rít quất về phía Hạ Vị Sương cùng Tang Lộ với khí thế như sấm giật.
Hạ Tình Tuyết nằm trên mặt đất hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào Hạ Vị Sương và Tang Lộ quái dị, hoàn toàn quên mất việc phải nhân cơ hội này mà chạy trốn.
Cô bịt chặt miệng cô bé trong lòng, còn mình lại không nhịn được mà hét lên: “Chị, cẩn thận!”
Rầm!
Cùng với một tiếng vang điếc tai, xúc tu sau lưng Tang Lộ đột nhiên đánh thẳng vào rễ cây với tốc độ sấm chớp.
Nhất thời, vụn gỗ tán loạn, bụi đất mịt mù.
Hạ Vị Sương bị biến đổi bất ngờ ấy lôi kéo thần trí quay trở lại.
Cô không biết vì sao Tang Lộ lại biến thành bộ dáng kì quái như vậy.
Kiểu hình thái không thể giải thích bằng khoa học thế này đã vượt khỏi phạm vi “bệnh lạ”, khiến cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc, lo lắng.
Song, điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cô dành cho Tang Lộ.
Bất luận bề ngoài có thay đổi đến đâu đi chăng nữa cũng không ngăn cản được sức hấp dẫn từ linh hồn bên trong.
Mà lúc này, Tang Lộ bất chợt quay đầu, nhìn về phía cây liễu đã không ít năm tuổi trong sân xưởng.
Nụ cười trên mặt cô nhạt đi đôi chút, thay vào đó là biểu cảm nhạy bén như dã thú.
Các xúc tu từ sau lưng cô vươn dài về phía trước, bay múa giữa không trung tựa những chiếc râu dài của một con sứa đang bơi lội, lại tựa những dây leo của hoa hồng mọc thành bụi.
Một tiếng động nặng nề vang lên dưới lòng đất như sét đánh.
Ngay sau đó, vô số rễ cây, còn nhiều hơn vừa rồi, cuồn cuộn mọc lên.
Mà cây liễu kia lúc này cũng đã giũ bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật.
Trên thân cây thô to, vỏ cây thế mà đang từ từ chuyển động, cuối cùng tạo thành một hoa văn trông như mặt người đang kêu la thảm thiết!
Giữa con mồi nhỏ yếu và kẻ địch khó xơi, cây liễu và Tang Lộ không hẹn mà cùng lựa chọn cái sau.
Càng khéo hơn chính là về phương diện nào đó thì cả hai còn thuộc cùng một loại hình.
Vì thế, vô số rễ cây cùng xúc tu ồ ạt quất đánh tạo thành bóng mờ, điên cuồng chém giết, khiến đất trời như bị bao phủ trong những lưỡi dao gió sắc bén.
Tang Lộ trông có vẻ rất mạnh, nhưng ngộ nhỡ cô làm liên lụy đến chị thì sao? Hạ Vị Sương nằm trong khuỷu tay Tang Lộ, đôi tay gác hờ trên cổ đối phương.
Cô ngẩng mặt nhìn chiếc cằm nhọn trắng nõn của chị, bỗng dưng thất thần.
Chị thoạt trông… không có chút sẹo nào trên người, trơn láng như một tấm toan vẽ tranh hoàn mỹ nhất… Nhưng trong vụ tai nạn máy bay khi trước, chị đã táng thân dưới biển sâu, sao có thể không bị một vết thương nào cho được?
Còn nữa, rốt cuộc chị đã gặp phải cái gì mới biến thành bộ dáng hiện tại đây? Dường như còn quên luôn cả cách nói chuyện?
Lòng Hạ Vị Sương đau chói.
Cô không dám tiếp tục phỏng đoán rốt cuộc Tang Lộ đã gặp phải chuyện gì.
Niềm vui sướng khi được gặp lại nguôi đi thì cũng là lúc sự áy náy và hối hận tựa vực sâu vồ lên nuốt chửng lấy cô.
Đúng vậy, chị đã trở lại.
Nhưng cô có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Tang Lộ thật sự sẽ tha thứ hết thảy, không một chút khúc mắc ư?
Ác thú ẩn nấp trong lòng lại sống dậy, suýt chút nữa đã đảo loạn toàn bộ tinh thần Hạ Vị Sương một lần nữa, giữa nỗi vui mừng và sự sầu đau quá độ.
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ thiếu chút nữa đã trở nên u uất của Hạ Vị Sương.
Cô nhìn theo tiếng hét, lại thấy một cái rễ cây đột nhiên đâm thủng cẳng chân Hạ Tình Tuyết, khiến máu cô nàng tuôn trào.
Hạ Vị Sương vừa kinh hoảng vừa giận dữ, gọi một tiếng Tiểu Tuyết rồi giãy giụa muốn nhảy khỏi lòng Tang Lộ.
Động tác của cô thu hút sự chú ý từ Tang Lộ.
Tang Lộ cúi đầu nhìn, dường như đang cảm thấy khó hiểu vì sao người trong lòng lại muốn rời khỏi vòng tay mình.
Đây là vị trí an toàn nhất.
Không một ai mà không sợ hãi cái chết cùng nỗi đau đớn, vậy vì sao còn phải rời đi?
Lúc này, Hạ Vị Sương vẫn chưa nhận thức được rằng Tang Lộ đã thay đổi không chỉ vẻ bề ngoài.
Cô nôn nóng nhìn Hạ Tình Tuyết đang leo lên tránh thoát rễ cây, em đè lại chỗ bị thương nhưng đã không còn đủ sức để thoát khỏi trung tâm chiến loạn.
Hạ Vị Sương cao giọng nói: “Đó là Tiểu Tuyết, là em gái của em.
Tang Lộ, chị thả em xuống trước đã!”
Vẻ mặt Tang Lộ không hề biến đổi.
Cô thong thả chớp mắt, đánh giá sơ qua tình thế hiện tại, đưa ra kết luận mình có thể bảo vệ được Hạ Vị Sương trước thế công của cây liễu mới khom lưng thả người xuống mặt đất.
Một linh cảm quái lạ lướt qua đại não Hạ Vị Sương.
Nhưng lúc này, nỗi lo lắng cho Tiểu Tuyết đang chiếm thế, cô không rảnh lo nghĩ quá nhiều, bèn rướn người, khập khiễng đi về phía Hạ Tình Tuyết.
Tang Lộ quay đầu nhìn theo bóng dáng Hạ Vị Sương mà thất thần, rồi lại vì thất thần mà trúng đánh.
Cô đành phải thu lại ánh mắt lưu luyến, tập trung đối phó cây liễu quái.
Hạ Vị Sương vọt đến bên cạnh Hạ Tình Tuyết, luồn tay qua nách cô nàng mà lôi về phía sau.
Bé gái sợ hãi níu chặt góc áo cô, nhắm mắt đi theo.
Hạ Vị Sương mồ hôi nhễ nhại kéo Hạ Tình Tuyết vào một góc rời xa trung tâm chiến loạn.
Có Tang Lộ, cây liễu quái không thể phân ra quá nhiều rễ cây đi tấn công con người.
Điều đó đã để lại cho các cô một chút không gian.
Buông Tiểu Tuyết ra, Hạ Vị Sương lại giơ tay cởi chiếc áo thun dài, dùng răng xé áo thành mấy dải, bắt đầu cầm máu khẩn cấp cho Tiểu Tuyết.
Miệng vết thương thật sự quá sâu, máu vẫn không ngừng tuôn trào.
Hạ Vị Sương cũng chỉ có thể khiến tốc độ máu chảy chậm lại một chút.
Hạ Tình Tuyết đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, không ngừng rơi nước mắt: “Chị, có phải em sắp chết rồi không?”
“Không đâu.” Hạ Vị Sương cười cười, nói, “Chị sẽ không để em chết.”
Rồi cô nhìn sang cô bé vẫn đang túm lấy góc áo mình, sau đó xoay người, đối mặt cô nàng.
Hạ Vị Sương vươn tay nắm lấy bả vai cô bé, nghiêm túc nói: “Em có dị năng chữa khỏi.
Chị không rõ em biết hay chưa, nhưng em thật sự có.
Em có thể chữa khỏi chính mình, cũng có thể chữa khỏi người khác.
Chị cầu xin em cứu Tiểu Tuyết, xem như là vì vừa rồi em ấy đã che chở cho em.”
Cô bé lúng túng nhìn Hạ Vị Sương, dường như không rõ lắm lời cô nói.
Hạ Vị Sương xoa đầu cô nàng, miễn cưỡng ép mình cười cười: “Nếu giờ vẫn chưa làm được cũng không sao, chúng ta có thể chờ.”
Cô sẽ không gửi gắm tất cả hy vọng lên cô bé còn chưa lớn này.
Hạ Vị Sương tìm một căn phòng xi măng còn chưa đổ sụp trong góc, để Hạ Tình Tuyết nằm xuống nghỉ ngơi trước, còn mình lại đến chỗ trước đó đám lưu manh tụ tập tìm vật tư.
Đám lưu manh nói ở đây đầy đủ mọi thứ.
Đã có thể tìm được dầu nóng cho cô thì chắc chắn cũng có những loại dược phẩm khác!
Hạ Vị Sương dùng một miếng vải quấn quanh mắt cá chân để giảm đau, tránh đi chướng ngại vật mà xuyên qua đêm tối theo trí nhớ.
Đi ngang bãi đỗ xe, cô bỗng nhiên dừng lại.
Vì rễ cây dưới lòng đất rúng động nên rất nhiều xe đã nghiêng ngả.
Có gã lưu manh định đến lái xe đi bị đè bên dưới, chỉ bị thương, vẫn chưa chết, đang thê thảm kêu rên cầu cứu.
Hạ Vị Sương chuyển hướng, vọt đến bên cạnh hắn.
Rồi trong ánh mắt mừng rỡ của tên lưu manh, cô bắt lấy bả vai hắn, sau đó rút mạnh lên trên… cướp áo chạy mất.
Lưu manh: “Cái @%$#^@#…”
Hạ Vị Sương vừa chạy vừa tròng áo vào, sau đó vọt đến phòng chứa vật tư.
Vừa rồi khi gây ra hỗn loạn, cô đã để ý có người chạy đến đây giành giật đồ, chỉ là khi ấy gấp rời đi nên không đến cướp đoạt.
Hạ Vị Sương bới móc trong đống đất đá hỗn loạn, tìm thứ mình cần giữa nơi giờ đã trở thành bãi rác.
Cồn, băng vải, thuốc hạ sốt,… Bật lửa! Ở đây còn có số dược phẩm mà chúng đã cướp đoạt từ tay cô! Hạ Vị Sương dùng quần áo gom hết chạy về, song lại không đi thẳng đến chỗ Hạ Tình Tuyết.
Cô đứng cách một khoảng, hô với Tang Lộ: “Tang Lộ!”
Tang Lộ quay đầu nhìn, lại nở một nụ cười theo bản năng.
Hạ Vị Sương ném một bình cồn và bật lửa qua, vươn tay chỉ hướng chiếc xe ban nãy bị rễ cây cuốn lên lại vứt sang bên, nói: “Bình xăng.”
Tang Lộ lập tức hiểu ý, dùng xúc tu nhanh nhẹn đón được cồn và bật lửa.
Sau đó, khi Hạ Vị Sương đã quay đầu chạy xa, cô đập vỡ bình cồn trong xe, dùng bật lửa châm cháy thùng xe, lại cuốn lên quăng mạnh về phía bản thể của cây liễu quái, đồng thời rụt hết những xúc tu còn lại trở về.
Cây liễu quái chỉ mới sinh ra chỉ số thông minh cấp thấp, đương nhiên không hiểu được Tang Lộ muốn làm gì.
Nó chỉ biết tấn công chiếc xe đang bay về phía mình theo bản năng.
Sau đó, lửa lớn men theo dầu máy rỉ ra mà thiêu đốt mãnh liệt.
Hạ Vị Sương thở hồng hộc đi đến bên cạnh Hạ Tình Tuyết, dùng cồn và nước muối sinh lí rửa sạch bụi bẩn và sát trùng cho miệng vết thương của cô nàng, sau đó rắc thêm bột cầm máu Bạch Dược Vân Nam rồi quấn băng vải sạch và băng cầm máu.
Hiện tại, những thứ có thể xử lí miệng vết thương cũng không nhiều, tạm thời chỉ có thể đơn giản như vậy.
Cũng nhờ Tiểu Tuyết tương đối may mắn, không bị tổn thương đến động mạch, máu cũng từ từ cầm lại.
Xử lí xong miệng vết thương của Hạ Tình Tuyết, Hạ Vị Sương lại che miệng mũi đi ra ngoài.
Lửa lớn thiêu đốt cháy lên hừng hực khói mù.
Vô số rễ cây hấp hối giãy giụa giữa không trung.
Cô như có thể nghe thấy tiếng quái vật gào thét trong câm lặng.
Tang Lộ đâu?
Lửa lớn như thế, có đốt đến chị không?
Bước chân cô từ từ dừng lại.
Giữa màn khói lửa mịt mù phía trước, một cô gái cao gầy chậm rãi bước ra.
Tiếng ngâm nga đứt quãng của cô gái lại vang lên một lần nữa.
Tướng mạo người ấy xinh đẹp, quyến rũ, rồi lại cổ quái, yêu dị.
Mái tóc dài đen nhánh không một chút điểm tô.
Chị mặc chiếc váy đỏ dính đầy bụi khói, bước đến trước mặt Hạ Vị Sương, sau đó chậm rãi nhấc lên làn váy..