Bạn Gái Quái Vật

Chương 105


Đọc truyện Bạn Gái Quái Vật – Chương 105


Hạ Vị Sương ho khan một tiếng, không phát biểu quá nhiều ý kiến về vấn đề này.

Xu hướng tính dục của cô là nữ, người tinh ý đều có thể nhìn ra.

Tuy nhiên, đối với việc xu hướng tính dục của người khác là thế nào, cô không có hứng thú tìm hiểu sâu.

“Ý cô là… cô gái kia có năng lực đặc biệt? Tỷ như khống chế tinh thần?”
Trịnh Phách Tường gật đầu: “Tôi đoán thế.

Bạn của tôi miêu tả cô ta thế này…” Cô thuật lại sơ lược những lời miêu tả của Tiểu Lữ, chỉ mấy câu đã diễn tả được sự mê hoặc đặc biệt của cô gái kia.

Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Biết tên cô ta không?”
Trịnh Phách Tường lắc đầu.

“Còn biết tin tức cụ thể gì nữa không? Ví dụ như dị năng của cô ta?”
Trịnh Phách Tường tiếp tục lắc đầu.

Hạ Vị Sương bèn nói: “Nói như cô thì người này đúng là cần phải chú ý.

E rằng quan hệ giữa cô ta và Cố Mẫn Chi không chỉ là tình nhân.”
Cố Mẫn Chi vứt bỏ Trịnh Phách Tường, nhặt được cô gái kia trên đường về, thật đúng là khiến người ta trở tay không kịp.

Cô gái kia, chỉ sợ sẽ là biến số.

Hiện tại, quan trọng nhất chính là Cố Mẫn Chi.

Theo thời gian, con đường đi đến căn cứ đã khác rất nhiều so với trước kia.

Dù có dị năng hỗ trợ nhưng Hạ Vị Sương cũng không dám nói có thể hoàn toàn tránh được tất cả nguy hiểm.

Cô chỉ có thể giảm bớt những nguy cơ và tổn thất trên đường đi xuống mức thấp nhất.

Dù thế, Hạ Vị Sương cũng không thể nào xác định con đường cuối cùng lựa chọn sẽ đảm bảo an toàn.

Bởi vì một khi thật sự bước lên con đường ấy, dưới tình huống đã biết trước nguy cơ thì đương nhiên sẽ làm ra những hành động khác với lúc chưa biết.

Hiệu ứng bươm bướm sẽ khiến tương lai tiếp tục mất khống chế.

Hạ Vị Sương cũng không thể nướng hết thời gian vào đường đi.

Màn kịch thật sự ở trong căn cứ thành phố B cơ.

Nếu chỉ mỗi việc giết chết Cố Mẫn Chi thôi thì không quá khó, cái khó chính là làm sao để an toàn lui thân, không phải bước lên con đường bị đuổi giết, bị quấy rầy liên tục.

Theo Hạ Vị Sương biết, cha mẹ Cố Mẫn Chi đều rất mực cưng chiều đứa con gái một này.

Tệ nhất chính là cả hai người họ đều là người nắm quyền trong căn cứ.

Muốn giải quyết Cố Mẫn Chi, hoặc là giấu không cho người nào biết rốt cuộc ai đã giết cô ta, hoặc là phải kéo luôn cha mẹ của cô ta xuống.

Dưới sự giúp đỡ của Trịnh Phách Tường, Hạ Vị Sương tạm thời nắm được tình hình bên trong căn cứ thành phố B.

Bởi vì virus Satan tấn công toàn diện, bất luận thân phận nên hệ thống quan chức trong nước gần như là sụp đổ.

So với trước tận thế thì bộ phận quản lí của thành phố B đã hoàn toàn thay đổi, triệt để phá đổ dựng lại.

Giữa các căn cứ với nhau tuy có thể trao đổi tin tức nhưng giao lưu vật lí thì lại vô cùng khó khăn.

Ở tình huống nửa cô lập như thế, có thể nói mỗi căn cứ đều là một vùng đất riêng biệt.

Lòng người phức tạp, tham dục không đáy.

Người đã từng hưởng qua mùi vị của quyền lực có ai mà không muốn lên cao hơn bước nữa? Vì thế, sóng ngầm khuấy động, không hề ngưng nghỉ.

Hiện giờ, mặt ngoài thì quan chức lớn nhất của căn cứ người sống sót ở thành phố B chính là nguyên Phó Thị trưởng của thành phố A, Lưu Thành Bình, giờ đã trở thành Thị trưởng.

Ông ta có chút quan hệ với nhà họ Cố.

Trên thực tế, cha của Cố Mẫn Chi, Cố Đường, mới là người lãnh đạo thật sự của phe này.

Sản nghiệp nhà họ Cố lấy lương thực và xăng dầu là chủ yếu, mấy năm nay cũng đang phát triển thực phẩm hữu cơ và rau quả chủng mới, tranh thủ bắt kịp trào lưu.

Tài nguyên họ nắm đã cung cấp sự trợ giúp khá lớn vào buổi đầu thành lập căn cứ, cũng dựng nên địa vị của nhà họ Cố tại đây.


Theo lời Trịnh Phách Tường thì nhà họ Cố xây dựng một phòng nghiên cứu trong căn cứ, đang nghiên cứu chủng rau dưa sản lượng cao, có thể chịu được điều kiện khắc nghiệt và ô nhiễm.

Bởi vì có nhà môi trường học nói nhiệt độ hạ thấp đột ngột mới chỉ là bắt đầu, hoàn cảnh của thế giới này trong tương lai sẽ càng trở nên khắc nghiệt, khó đoán.

Ngoài thiên tai ra thì còn có các vấn đề còn lại của xã hội loài người nữa.

Có phòng nghiên cứu này tương đương với có hy vọng.

Nghe nói giờ đã nghiên cứu ra được giống lúa mì chống chịu được nhiệt độ thấp.

Nếu tranh thủ thời gian mà gieo trồng thì mùa xuân sang năm sẽ có hy vọng giảm bớt nguy cơ lương thực trong căn cứ.

Nhưng muốn gieo trồng thì cần sức người và đất trồng.

Tuy có thể phái người điều khiển máy móc mạo hiểm ra ngoài căn cứ cày ruộng, gieo giống ở trạng thái được bảo hộ nhưng với tình hình hiện tại, chắc chắn khó khăn sẽ cao mà hiệu suất lại thấp.

Ngoài ra thì còn có một nhà quá quen thuộc, không thể không nhắc đến, chính là nhà của Tang Lộ.

Nhà họ Tang chủ yếu kinh doanh công ty khoa học kỹ thuật, trong đó bao gồm kỹ thuật thông tin.

Trước tận thế, sự nghiệp nhà họ Tang không ngừng phát triển, có thể nói là đứng đầu ngành của tỉnh.

Nhưng nháy mắt biến cổ nổ ra, giờ cũng không thể không lùi về xếp sau nhà họ Cố.

Thế cục hiện giờ chính là nắm tay ai cứng thì người đó làm đại ca, tài nguyên ai nhiều thì người đó làm cha.

Nhà họ Cố, nhà họ Tang liên thủ, lại thêm Cố Mẫn Chi phụ trách quản lí dị nhân dưới sự hợp tác hai bên, thế lực phe này ở căn cứ thành phố B đã vô cùng vững chắc.

Đương nhiên, điều đó không có nghĩa Cố Đường một mình độc đại.

Căn cứ thành phố B, căn cứ thành phố B, vốn đã ở gần thành phố B hơn.

Những quan chức may mắn còn sống sót của thành phố B cũng không hoàn toàn ủng hộ Lưu Thành Bình.

Bọn họ có người lãnh đạo riêng, tên Trần Giai Vĩ, nắm trong tay tài nguyên y tế liên quan đến mạng người.

Mà gần đó có một quân khu, sau khi tận thế nổ ra đã gộp vào trong căn cứ.

Thái độ của người lãnh đạo này khá là mập mờ, thoạt trông như vẫn chưa quyết định được sẽ ủng hộ phe nào, khiến thế lực bên trong căn cứ tạm thời ở thế chân vạc, giữ được hòa bình ngoài mặt.


Tạm thời không bàn đến chuyện phía căn cứ bên kia vượt qua được nguy cơ gì, Cố Mẫn Chi và cô gái bí ẩn rốt cuộc có quan hệ ra sao, chỉ nói phía Hạ Vị Sương bên này.

Một đêm nào đó, cô bỗng nhiên cảm nhận được rõ ràng một sự rung động kì lạ dâng lên từ chỗ sâu thẳm trong tinh thần, vô cùng huyễn hoặc.

Cô biết ngay dị năng của mình lại tiến bộ.

Qua quá trình sử dụng, điều chỉnh và cố gắng đột phá không ngưng nghỉ, Hạ Vị Sương cuối cùng cũng có thể tiến bộ.

Sự tiến bộ này không biểu hiện ở tần suất sử dụng và cái giá phải đánh đổi khi dùng dị năng mà biểu hiện ở việc cô có thể tiên tri được mối nguy hiểm mà mình muốn biết chính xác hơn mà không cần quá nhiều điều kiện như trước đây.

Ví dụ, lúc trước, khi cô chủ động sử dụng dị năng thì chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã dự đoán mà nhìn thấy nội dung tiên tri.

Trong đa số lần thì nguy hiểm được tiên tri sẽ xuất hiện theo trình tự thời gian và dựa trên điều kiện đã đặt ra sẵn, thi thoảng mới không bị trói buộc.

Nhưng tóm lại thì vẫn không thật sự do Hạ Vị Sương khống chế.

Nhưng hiện tại, cô đã có thể trực tiếp bỏ qua nguy cơ trên đường đi mà tiên tri đến mối nguy hiểm có thể sẽ gặp trong căn cứ, trực tiếp nhảy qua nửa năm, đi xem nguy cơ mà nửa năm sau sẽ gặp.

Đương nhiên, cái này cũng có hạn chế.

Hạ Vị Sương đã thử, chỉ có thể biết được nguy hiểm trong tối đa là nửa năm.

Nếu muốn đột phá giới hạn này thì cô sẽ lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, đồng thời cũng có một cảm giác sợ hãi dâng lên tự đáy lòng.

Nhưng mà nói sao thì đây cũng là chuyện tốt.

Hạ Vị Sương vẫn cảm thấy vui sướng, kích động.

Kết quả còn chưa kích động được trọn một ngày, cô đã không vui nổi nữa.

Hạ tuần tháng mười một, đợt hạ nhiệt độ thứ hai bất chợt ập đến, rét lạnh tới mức khung cảnh bên ngoài trở thành một màu trắng xóa.

Ngoại trừ một ít cây cối biến dị có sức sống mạnh mẽ thì hoàn toàn không thấy được chút màu xanh nào.


Quân đoàn meo meo rúc trong nhà.

Cả bọn cố ý mang những chiếc chăn thừa trong khách sạn ra trải cho chúng nó, trải thật dày để chúng chui vào sưởi ấm.

Vì vẫn luôn ở cùng con người nên Cục Than và Xíu Xiu so ra có vẻ tương đối hưởng thụ, còn có thể dựa vào máy sưởi mà sưởi ấm.

Khiến người ta đau lòng chính là vườn rau.

Sau lần hạ nhiệt độ này, thiết bị sưởi ấm đơn sơ trong vườn rau đã không đáp ứng được nhu cầu của đám rau củ bình thường nữa, chẳng mấy hôm mà chúng nó sẽ chết vì lạnh.

Ngay cả mấy cây giống biến dị cũng hơi héo úa, rũ rượi.

Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, sau đó gieo thêm vài hạt giống biến dị mà lúc trước đã lựa ra riêng.

Số lượng các loại rau củ quả hái được không ít, không cần lo lắng để lâu sẽ hư.

Nhiệt độ xuống cực thấp đồng nghĩa với việc thế giới bên ngoài biến thành một cái tủ lạnh thiên nhiên khổng lồ.

Xử lí sơ qua đám rau quả rồi đặt chúng vào căn phòng mở cửa sổ là xem như xử lí đông lạnh.

“Em cho rằng lần này loài người chúng ta thiệt hại nặng nề nhất.

Giờ xem ra cái gì cũng không trốn được kiếp nạn này.” Ngụy Vân Lang nhìn cửa kính đóng đầy sương giá mà nói.

“Đúng thế.

Cái gì cũng không trốn được.” Hạ Vị Sương thấp giọng tán thành, “Con người chúng ta dù gì cũng có trí tuệ, biết lợi dụng công cụ sưởi ấm bảo vệ bản thân.

Sinh vật bên ngoài lại không thể.

Nhiệt độ không khí như hiện tại, ít nhất là từ khi chị có ký ức đến nay thì chưa bao giờ xuất hiện.”
Lạnh đến độ nào? Lạnh đến nỗi ngay cả xác sống cũng không hoạt động.

Cả thế giới trở nên im lìm đáng sợ.

Trông thì tưởng như là thời cơ tốt để loài người phản kích, nhưng ở thế giới đã bị phá hủy này, những người may mắn còn sống giờ nghỉ ngơi lấy sức còn không kịp, nào có tinh lực để mà phản kích?
“Từ lâu đã nghe trên mạng nói đủ kiểu, nào là hiệu ứng nhà kính, từ trường thay đổi, còn có cái gì mà thời kỳ tiểu băng hà sắp tới.

Má ơi, ai ngờ tự dưng hoàn cảnh lại trở nên đáng sợ hơn cả tưởng tượng.” Ngụy Vân Lang chà xát cánh tay, mặt u sầu.

“Đành chịu thôi.

Đây chắc là cuộc đại thanh tẩy của thiên nhiên.”
Một đợt virus khiến sinh vật bị chia cắt từ quần thể ban đầu.

Hoàn cảnh khốc liệt biến đổi đột ngột đào thải những cá thể yếu ớt.

Nếu vậy thì chờ đến khi thời tiết tốt lên, thế giới chắc sẽ càng rộng rãi, tĩnh lặng.

Tuyết rơi không ngừng, bầu trời xám xịt như than chì.

Đột nhiên, dường như có một cơn cuồng phong thổi đụn mây càng dày đặc nơi xa đến.

Trời càng thêm lạnh, đã không còn thích hợp để rèn luyện ở cường độ cao nữa.

Trịnh Phách Tường cũng không thể không kiếm cho mình một thiết bị sưởi ấm đơn giản để tránh bị lạnh mà sinh bệnh.

Mấy người Hạ Vị Sương đứng bên cửa sổ, chán chường ngắm tuyết.

Thời tiết âm u thế này không có nắng, máy phát điện năng lượng mặt trời không tích được điện năng, xăng dầu lại là nguyên liệu khan hiếm, không nỡ dùng, thế nên trong phòng cũng hết sức tối tăm, không thể tiến hành hoạt động giải trí gì được.

Than đá trong bếp lò đang cháy đỏ, một mùi khoai cọng tỏa ra.

Đương nhiên khoai cọng là không có, nhưng lại có khoai tây và bắp non nướng.

Dù hơi đơn giản những cũng đủ thỏa mãn rồi.

Sau khi xử lí hết rau củ trong vườn, Hạ Vị Sương cũng nhân tiện kiểm kê luôn số đồ ăn dự trữ, phát hiện không còn nhiều lắm.

Vốn nghĩ rằng có vườn rau thì sẽ cầm cự được một khoảng thời gian dài, nhưng giờ xem ra đúng là người tính không bằng trời tính.


Trước còn nghĩ đồ đạc dự trữ không còn nhiều cũng không sao, mọi người có thể ra ngoài kiếm thêm, nhân tiện thực chiến gia tăng kinh nghiệm, tránh cho việc cứ ở trong khách sạn mãi mà ù lì xa rời hiện thực.

Nhưng nào ngờ nhiệt đột đột nhiên xuống thấp và trận tuyết lớn cũng phá hỏng luôn kế hoạch này.

Khi Hạ Vị Sương đang sầu chuyện đồ ăn thì có một người còn sầu hơn cả cô, đó là Bạch Thiến có nuôi mèo.

Cô không chỉ bận lòng cho bản thân mà còn phải bận lòng cho mấy cục cưng của mình nữa.

Đồ ăn thật sự không còn nhiều.

Trên thực tế, đã rất lâu rồi bầy mèo không được vui vẻ ăn no, thậm chí có mấy đứa hơi yếu đã… Bạch Thiến không nói ai nghe những áp lực ấy.

Cô đã quyết rồi, chờ tuyết ngừng rơi sẽ lập tức ra ngoài thăm dò.

Nhất thời, không khí trong gian phòng 612 trở nên nặng trĩu.

Song, tất cả mọi người không ai ngờ thứ phá tan bầu không khí trầm lắng ấy cũng là trận “tuyết” này.

Bất thình lình, những tiếc rầm rầm điếc tai vang lên.

Cả bọn không nhịn được mà cùng trông ra ngoài.

Từng bóng đen rít gào rơi xuống đất, như thiên quân vạn mã đồng loạt ra tay.

Bạch Thiến đang thất thần bị hoảng sợ, bật thốt: “Mưa đá à?”
Hạ Vị Sương tiến lên một bước, mặt biến sắc, vội la lên: “Không phải, là chim.”
Những bóng đen trên trời không chỉ rơi xuống mặt đất mà còn có cả những con bay lung tung.

Tệ nhất chính là đàn chim đông đúc đến đáng sợ này rõ ràng đã có suy nghĩ muốn chui vào nhà trốn tuyết!
Bịch! Bịch bịch bịch bịch bịch bịch!
Chỉ trong chớp mắt, từng con chim đen lao vào cửa kính của những tòa nhà chung quanh với tốc độ cực nhanh.

Khách sạn Chấn Hoa đương nhiên cũng không tránh khỏi.

Một cuộc tập kích kiểu tự sát thảm thống xảy ra ngay trước mắt.

Vô số những con chim liên tục đâm chết trên cửa sổ, để lại vệt máu dơ bẩn.

Hạ Vị Sương vội giơ tay kéo màn, cố gắng khiến đàn chim đừng đâm vào cửa kính bên này.

Theo lí thuyết thì chim bình thường không đâm vỡ được cửa kính, nhưng ai biết đàn chim trông không mấy bình thường này có làm được hay không.

Kéo màn rồi, cửa kính phòng 612 bị đâm ít đi nhiều, song bên ngoài vẫn còn vang lên những tiếc bịch bịch liên miên không dứt.

Chợt, có tiếng động chói tai truyền đến.

Cả bọn sửng sốt, vội chạy vào phòng Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc.

Quả nhiên, cửa sổ kính bên này đã nứt một mảng hình mạng nhện, ngay chính giữa mạng nhện còn cắm một cái mỏ chim.

Mễ Nhạc Nhạc đang rúc trong chăn ngủ trưa ngơ ngác ngồi dậy.

Sau đó, mọi người cùng nhau chứng kiến cảnh tượng cửa sổ hoàn toàn vỡ vụn dưới đợt va chạm của bầy chim đen.

Một trận gió rét tận xương lùa qua toàn bộ phòng ngủ chính.

Mễ Nhạc Nhạc: “Hắt xì!”
Cục Than và Xíu Xiu ngủ cùng Nhạc Nhạc: “Miao!”
Không thể ở lại căn phòng này nữa.

Ngụy Vân Lang vội bước lên, ôm cả Mễ Nhạc Nhạc lẫn chăn vào phòng khách.

Bạch Thiến cũng gọi hai chú mèo đi theo, sau đó đóng cửa phòng ngủ chính lại, thế mà vẫn cảm nhận được gió lạnh không ngừng len vào qua kẹt cửa.

Hạ Vị Sương thấy bên này xử lí xong rồi cũng vội vàng đi sang phòng ngủ phụ kéo màn xuống.

Tang Lộ rúc trong chăn, dán máy sưởi mà cuộn thành một cục, đáng thương hệt chú mèo.

Đợt hạ nhiệt lần hai ảnh hưởng đến cô nghiêm trọng hơn người bình thường nhiều.

Cô gần như là hoàn toàn không thiết nói chuyện hay cử động, chỉ muốn vờ như mình không tồn tại.

Trong phòng khách, Mễ Nhạc Nhạc hãy còn hắt xì hơi.

Đang ngủ ngon bị ồn chịu không nổi, vừa tỉnh dậy còn bị lạnh.

Trẻ con vốn yếu ớt, e là phải sinh bệnh.

Bạch Thiến lấy ra một hộp thuốc cảm dạng bột, pha cho mỗi người một gói.

Cô ngẫm nghĩ rồi tiện tay bưng một ly qua phòng 610.

Chỗ của Trịnh Phách Tường lạnh hơn bên 612 nhiều, cô ta càng dễ sinh bệnh.

Shh… Đừng nói, thật sự là lạnh không chịu nổi.


Dù đã mặc áo lông vũ mà mới bước ra cửa phòng 612 thôi đã cảm thấy thân nhiệt nhanh chóng hạ xuống rồi.

Chỉ có mấy bước sang gõ cửa phòng 610 mở ra thôi mà ly thuốc cảm đã lạnh cả.

Trịnh Phách Tường đứng ngay cửa, hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Thiến ngẩng đầu nhìn, thấy đối phương mặc không nhiều lắm thì cạn lời: “Không có gì.

Nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, mang cho cô ly thuốc cảm uống cho khỏi sinh bệnh.

Cô mặc ít như thế… không lạnh à?”
Trịnh Phách Tường nhận lấy ly rồi giải thích: “Cảm ơn.

Tôi lạnh.

Vừa rồi đang vận động, vận động thì không quá lạnh nữa.”
Vừa ra mồ hôi nóng, mở cửa đứng một lúc đã lạnh lại rồi.

Bạch Thiến cong môi cười nói: “Vậy tôi đây không quấy rầy cô nữa.

Nhanh uống thuốc đi.

Để chốc nữa là đông đá đấy.”
Vừa nói dứt câu thì Trịnh Phách Tường đã ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly thuốc.

Ực ực ưc… Cô lau khóe miệng, trả ly lại cho Bạch Thiến, nói: “Tôi uống xong rồi.

Cảm ơn.”
Bạch Thiến: “… Ừm, vậy tôi đi đây.”
Trịnh Phách Tường: “Từ đã.”
Bạch Thiến quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Trịnh Phách Tường nói: “Bên kia của chị ấm hơn chỗ tôi đúng không?”
Bạch Thiến gật đầu: “Đúng rồi, ấm hơn bên này của cô nhiều.”
Trịnh Phách Tường: “Vậy được.

Về nhớ nhắc mọi người đừng bỏ bê luyện tập nhé.

Đang là lúc đặt nền móng cơ bản, không thể ngưng.

Nếu không tiện hoạt động quá nhiều thì làm phần luyện tập cơ bản thôi cũng được rồi.”
Bạch Thiến: “…”
Trịnh Phách Tường: “Hửm?”
Bạch Thiến: “Tạm biệt!”

Trận tuyết chim đen quy mô lớn quái dị này cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Những tiếng bịch bịch đáng sợ kia gần như đã biến mất.

Tiếng gió hung tàn như thú dữ rít gào cũng dần ngớt đi.

Ngụy Vân Lang đi sang căn phòng trống gỡ một cánh cửa sổ mang về, chuẩn bị sửa lại phòng ngủ chính của 612.

Hạ Vị Sương kéo màn lên, thấy sắc trời bên ngoài đã dần ửng sáng, thế giới ngập tràn một màu trắng xóa.

Mễ Nhạc Nhạc ngồi trên sô pha, dựa vào bếp lò ăn bắp nướng, ỉu xìu héo hon.

Mấy người lớn thì vào phòng ngủ chính sửa cửa sổ, mới vừa mở cửa đã suýt chịu không nổi mà bỏ phòng.

Cả căn phòng đầy ngập tuyết và vụn kính bị quét vào thì không cần nói rồi.

Phòng bị gió tuyết lồng lộng thổi cho lộn xộn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng đám chim đen nằm ngổn ngang đầy đất lại khiến lòng người ta ớn lạnh không rõ lí do, có dự cảm vô cùng xui xẻo.

“Đây là quạ đen à?” Ngụy Vân Lang vừa sửa cửa sổ vừa hỏi.

“Chắc vậy rồi.” Hạ Vị Sương và Bạch Thiến quét dọn phòng.

Cô nhặt một con quạ lên quan sát cẩn thận.

So với quạ đen bình thường thì rõ ràng đàn quạ này có dấu hiệu của quần thể biến dị, nhưng điều đó vẫn không giúp chúng nó tránh được đợt tàn sát của cơn rét.

Con quạ trong tay đây không có dấu hiệu bị thương, hẳn là đã bay vào sau khi cửa kính bị vỡ.

Nhưng hiện tại, cả người nó cũng đã bị đông lạnh cứng đờ.

Liều mạng trốn tránh trận tuyết lớn này, nhưng trời đất bao la, trốn đi đâu được cơ chứ?
Bạch Thiến ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Vị Sương, chợt lên tiếng hỏi: “Thịt quạ có ăn được không?”
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Em đoán thịt quạ chắc không ngon đâu.

Mận xanh ngoài đường không ai hái thì chắc chắn là đắng.

Hơn nữa, quạ đen cũng ăn xác, bây giờ ngoài đường có rất nhiều xác thối rữa… Em nghĩ tốt nhất là đừng ăn.”
Bạch Thiến thở dài: “Không phải chị muốn ăn, là định cho mèo của chị ăn.”
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi nói: “Nếu thế thì tốt nhất là nấu chín rồi hẵng cho tụi nó ăn.”
Cuộc sống quá khó khăn, đành cố gắng hết sức..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.