Đọc truyện Bạn Gái Quái Vật – Chương 102
Hôm nay là một ngày hết sức bình thường.
Sau khi nghênh đón huấn luyện viên mới, tiểu đội thảo phạt tai tinh vốn còn ngủ nướng tập thể vì trời lạnh, giờ lại quay về lối sống khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm.
Nếu phải nói có chuyện gì đáng để Bạch Thiến phá lệ để tâm thì hiển nhiên đó chính là Cục Than.
Từ sau khi Cục Than tỉnh lại, Bạch Thiến ngoài vui sướng ra thì chính là nghĩ lại mà lo sợ, cứ không nhịn được chú ý Cục Than nhiều hơn một chút, chỉ sợ mình hơi sơ sẩy thì Cục Than lại chịu thiệt không hay.
Đồng thời, tâm sinh lí của Cục Than cũng rất được chú trọng.
Suy cho cùng, nếu đổi thành ai khác trải qua những chuyện ấy thì cũng sẽ để lại một chút bóng ma tâm lí.
Nhưng Cục Than vẫn là Cục Than, dù có thông minh, lanh lợi thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một con mèo, tâm tư đơn thuần hơn con người rất nhiều.
Bóng ma tâm lí đâu chẳng thấy, thân thể cũng từ từ hồi phục.
Trong sự ôm ấp, hôn hít, chải lông dịu dàng hơn hẳn trước kia của chủ nhân yêu dấu, nó sống hết sức sung sướng, ngày càng béo ra.
Tất cả đều đang tốt lên, bóng tối của quá khứ dường như đã rời xa.
Nhưng hôm nay, Bạch Thiến lại phát hiện tự dưng Cục Than càng quấn quýt bên mình hơn nữa.
Vì có máy sưởi nên rất hiếm khi nào Cục Than chui vào ổ chăn ngủ.
Nó thích cái ổ mèo đặt gần máy sưởi hơn.
Nhưng đêm khuya, Bạch Thiến đang say giấc thì bỗng dưng cảm nhận được một cục lành lạnh chui vào chăn, dán sát lấy mình.
Cô choàng tỉnh dậy, đưa tay sờ thử, thấy lù xù mà lành lạnh.
Bạch Thiến xốc chăn, sau đó nghe được một miếng “meo” mềm như bông.
Là Cục Than chui vào chăn, hơn nữa nó còn lạnh căm căm.
Bạch Thiến đang mơ màng buồn ngủ nên không nghĩ gì nhiều đã ngoẹo đầu ngủ tiếp.
Chờ đến khi tỉnh lại, Cục Than vẫn còn nằm trong ổ chăn, ngủ ngáy đến trời đất quay cuồng.
Bạch Thiến muốn rời giường, nhưng vừa cử động thì Cục Than cũng tỉnh dậy theo.
Nhoáng cái mà cục lông đen tuyền đã nhảy tót lên vai cô.
“Sao hôm nay quấn người thế?” Bạch Thiến cười hỏi.
Cục Than chỉ rù rì cọ Bạch Thiến, không nói gì.
Rửa mặt xong, đang dùng cơm sáng thì cửa đột nhiên bị gõ vang.
Người ngoài ở tại khách sạn chỉ có một, chính là Trịnh Phách Tường.
Nhưng bình thường thì khoảng tám giờ cô ta mới đến.
Hôm nay đột nhiên đến sớm như thế, cả bọn đều có phần kinh ngạc.
Hạ Vị Sương đứng dậy ra mở cửa.
Ngụy Vân Lang đang uống bột sữa đậu nành pha.
Mễ Nhạc Nhạc đang chơi với Xíu Xiu.
Bạch Thiến thì đang dỗ Cục Than.
Bởi vì không biết sao mà Cục Than lại tự dưng nhảy xuống khỏi vai Bạch Thiến, còn móc lấy cẳng chân cô, muốn kéo vào phòng ngủ.
“Sao vậy? Sợ người lạ à?” Bạch Thiến thật hết cách, bèn ngồi xuống kiên nhẫn nói chuyện với Cục Than, chỉ là Cục Than mãi vẫn không đáp lời.
Cô nghĩ, hẳn là không đến mức sợ người lạ chứ nhỉ? Cục Than rất lớn gan cơ mà.
Huống hồ, cũng như Hạ Vị Sương từng khuyên Tang Lộ đừng ra tay với Trịnh Phách Tường vì hiện tại đối phương là phe bạn, Bạch Thiến cũng đã cố ý dặn dò Cục Than điều tương tự sau khi nó tỉnh lại.
Tuy mèo là động vật thù dai nhưng Cục Than vừa thông minh, chu đáo lại ngoan ngoãn, tỉnh dậy rồi nhìn thấy Trịnh Phách Tường cũng hết sức bình tĩnh, giống như đã buông bỏ thù hận.
Hơn nữa, nó vốn chưa tiếp xúc với Trịnh Phách Tường, kiểu gì cũng không đến mức sợ hãi mới phải.
Cục Than nhìn ngó chung quanh, rồi bắt đầu hất đuôi, giọng mềm như bông.
Bạch Thiến không nhịn được mà nheo mắt, bỗng dưng cảm thấy có điều không thích hợp.
Cô hiểu Cục Than.
Bình thường Cục Than chỉ như thế này khi làm sai chuyện gì rồi chột dạ.
Đúng lúc này, Hạ Vị Sương cũng dẫn Trịnh Phách Tường vào phòng.
“Đến sớm như thế là có chuyện gì sao?” Hạ Vị Sương cũng chỉ nghĩ được chuyện phòng của Trịnh Phách Tường bị lục lọi, “Có phải phát hiện được tung tích kẻ xâm nhập rồi không?”
Trịnh Phách Tường ngồi xuống sô pha, hết sức tự nhiên, phóng khoáng, không hề thấy ngại về thân phận của mình.
Cô trực tiếp vươn tay, đi thẳng vào vấn đề: “Đúng vậy.
Tôi phát hiện kẻ xâm nhập rồi.
Nếu không nhìn lầm thì hẳn là mèo của mọi người.”
Trong lòng bàn tay cô có một nhúm lông đen ngay ngắn.
Trịnh Phách Tường bình thản nói: “Ngại quá, tôi xén lông nó.
Tối qua nó âm thầm lẻn vào phòng tôi, tôi còn tưởng là kẻ địch.”
Hạ Vị Sương: “…”
Bạch Thiến: “…”
Cục Than nhảy dựng lên, xù lông với Trịnh Phách tường: “Miaoo…!”
Bạch Thiến bất đắc dĩ nói: “Cục Than, bình tĩnh một chút.
Ngoan, chị ôm nào.”
Đoạn, cô ôm Cục Than dậy, vuốt ve phần sau cổ nó.
Cục Than chột dạ được trấn an cũng dần bình tĩnh lại.
Bạch Thiến liếc mắt xuống mông Cục Than một cái, thấy lông đen nửa mông bên trái đúng là ngắn hơn bên phải một xíu, không kiềm được tiếng thở dài.
Hạ Vị Sương ho khẽ một tiếng, nói: “Cho nên chuyện phòng cô bị quậy tung đều là do Cục Than làm? Chị Thiến, Cục Than nói sao?”
Bạch Thiến im lặng một lúc rồi đáp: “Cục Than thừa nhận rồi.”
“Vậy thì…” Hạ Vị Sương gật gật đầu, nói tiếp: “Chị Thiến, chị dỗ Cục Than đi.”
Nói đoạn, cô lại nhìn sang Trịnh Phách Tường.
Không một chút ngượng ngùng, xấu hổ, cô chỉ nói với vẻ bình tĩnh, ôn hòa: “Cô Trịnh, dù sao thì Cục Than cũng đã trải qua chuyện rất tồi tệ ở chỗ Cố Mẫn Chi.
Hơn nữa, nó thông minh, trí nhớ cũng tốt, thế nên nó sẽ thù ghét cô trong một khoảng thời gian rất dài.
Mong cô thông cảm một chút.
Dù sao cũng là các cô ra tay với nó trước.”
Trịnh Phách Tường khẽ nhướng mày: “Mấy chuyện phá phách kiểu này, tôi còn chưa đến nỗi nhỏ nhen tới vậy.”
Hạ Vị Sương bèn tiếp lời: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ khuyên Cục Than đừng phá nữa.
Chuyện này cứ thế mà cho qua vậy.
Đương nhiên, nếu cô còn ý kiến gì khác thì cũng có thể nói ra thử xem.”
Trịnh Phách Tường quay đầu nhìn về phía Cục Than lúc này đang dính trên người Bạch Thiến, không khỏi bật cười: “Cũng không phải có ý kiến gì.
Chỉ là mong nó đừng lẻn vào phòng tôi miết nữa, nhặt lông mèo cực lắm.”
Bất luận là thật sự không để tâm hay vì ăn nhờ ở đậu nên mới bấm bụng nhẫn nhịn thì thái độ phóng khoáng, không so đo của Trịnh Phách Tường thật sự đã khiến người ta có cảm tình.
Mà mấy người Bạch Thiến, đương nhiên cũng không đến nỗi để thả cho Cục Than đi ăn hiếp người ta mãi.
Đã nói muốn hợp tác thì ít nhất cũng phải tỏ ra có thành ý.
Bạch Thiến dỗ Cục Than hết sức nghiêm túc, dặn nó nhớ cẩn thận, tạm thời đừng chọc đến Trịnh Phách Tường.
Nếu trước kia Cục Than đã chấp nhận được Tang Lộ, vậy thì Trịnh Phách Tường cũng không thành vấn đề.
Bạch Thiến không quá lo lắng chuyện này.
Nhưng mà cô đâu ngờ, Cục Than chấp nhận Tang Lộ chỉ là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, đánh không lại thì phải nhịn thôi.
Nhưng Trịnh Phách Tường ấy à? Hừ, tuy chủ nhân đã nói không được ra tay với Trịnh Phách Tường nhưng ở trong lòng Cục Than, nó tuyệt đối không dễ dàng quên đi chuyện xấu mà đối phương đã làm!
Thế nên…
Sau khi bại lộ thân phận, Cục Than hoàn toàn buông thả bản thân.
Lúc chiều, mấy người Hạ Vị Sương đang luyện tập kỹ thuật vật lộn ở hồ bơi thì Trịnh Phách Tường đột nhiên phân tâm, quay đầu nhìn ra hành lang.
Ngụy Vân Lang đang đấu tay đôi lập tức sáng mắt, nghĩ thầm cơ hội đây rồi.
Thế là, cậu ta chớp lấy thời cơ, không chút khách khí mà tấn công Trịnh Phách Tường đang phân tâm… Bốp!
Ngụy Vân Lang từ từ ngã xuống.
Trịnh Phách Tường: “Ngại quá, mới rồi phân tâm, không chú ý dùng lực vừa phải.
Cơ mà cậu thật sự nên sửa lại, cứ nghĩ kẻ địch quá chính trực thật không phải chuyện tốt.
Kẻ địch của cậu có thể còn âm hiểm, xảo trá hơn tôi nhiều.
Với cả, những lúc này đừng vì giới tính mà né tránh.
Cậu sợ chạm đến chỗ nhạy cảm của đối phương nên lựa chọn thu tay, nhưng thế cũng là cho phép đối phương cố ý lợi dụng tâm lí đó của cậu…”
Ở lớp học của cô giáo Trịnh, không một ai sống sót.
Tất cả mọi người, bất luận là Hạ Vị Sương bình tĩnh, giỏi suy tính, Bạch Thiến hiền hòa, khiêm tốn, dễ nói chuyện, Ngụy Vân Lang cố gắng ăn đánh, cũng mưu toan đánh trả hay là bé hạt tiêu Mễ Nhạc Nhạc, Trịnh Phách Tường đều có thể chỉ dạy tùy theo trình độ của mỗi người.
Ở phương diện chiến đấu, cô có kinh nghiệm cực kì phong phú cùng cái nhìn sắc bén, lợi hại.
Cô không cứng nhắc cố định mọi người trong một giáo trình chung thống nhất mà là tiến hành huấn luyện ở những mức độ khác nhau cho từng người khác nhau, bảo đảm có thể kích phát tiềm lực tối đa nhưng lại không đến mức gây hại cho cơ thể.
Vì sự tận tâm ấy của Trịnh Phách Tường, thế nên dù lúc huấn luyện cô ta không hề nương tay, dù quá khứ từng là kẻ đối địch, dù cô ta không hề cố tình lấy lòng, thu hẹp khoảng cách nhưng mấy người Hạ Vị Sương muốn không thân thiết cũng khó.
Suy cho cùng thì vốn Trịnh Phách Tường có thể tùy tiện dạy mấy chiêu cho có, thậm chí là không dạy thì mấy người Hạ Vị Sương cũng sẽ không có ý kiến gì.
Thái độ và sự chân thành mà một người biểu hiện ra trong quãng thời gian sớm tối bên nhau thật sự có thể ảnh hưởng đến người khác.
So với vẻ hài hòa dối trá thì có lẽ sự chân thật làm người ta lâu lâu lại ngứa tay sẽ càng dễ an tâm hơn.
Buổi dạy riêng từng đối tượng ban sáng kết thúc, Hạ Vị Sương vừa cột chắc lại mái tóc dài lỏng lẻo vừa hỏi: “Lúc nãy cô nhìn gì vậy?”
Chuyện Trịnh Phách Tường phân tâm đúng là rất hiếm thấy.
Khóe môi Trịnh Phách Tường giật giật, đáp: “Không có gì.
Chỉ là tôi nghe được chút động tĩnh thôi.
Xuống lầu nghỉ ngơi đi, ở đây thêm lúc nữa mồ hôi khô là cảm đấy.”
Hồ bơi không có thiết bị sưởi ấm, tất cả đều dựa vào tự thân.
Lúc vận động thì ấm lên rất nhanh, nhưng ngừng lại chẳng bao lâu sẽ lạnh cóng không chịu nổi.
Lúc này, mấy người Hạ Vị Sương sẽ trở lại phòng 612 sưởi ấm, còn Trịnh Phách Tường thì về phòng 610 vắng lặng.
610 không có bếp lò hay máy sưởi, nhưng thể chất Trịnh Phách Tường rất tốt, không sợ lạnh.
Hiện giờ chương trình học đã xong, cần quay về.
Chỉ là có một số chuyện, chẳng ai ngờ sẽ biến thành tình trạng trước mắt: cửa phòng 610 mở toang, đoán chừng mười mấy con mèo đang ra ra vào vào ngay cửa, chơi đùa giỡn hớt, náo nhiệt vô cùng, meo tới meo lui.
Bạch Thiến: “…”
Trịnh Phách Tường: “…”
Một con mèo đen tao nhã từ tốn bước ra, ngồi xổm dưới đất, thong thả mà ung dung liếm liếm móng vuốt: “Meo~”
Sắc mặt Bạch Thiến lập tức trở nên quái dị.
Trịnh Phách Tường quay đầu nhìn cô: “Nó nói cái gì?”
Bạch Thiến bật đáp: “Nó nói nó rất nghe lời, không có lẻn vào phòng cô mà là đi vào công khai.”
Mọi người: “…”
Hôm nay, quân đoàn meo meo lại một lần nữa tập thể xung trận, chinh phạt kẻ địch, cũng giành được toàn thắng.
Hạ Vị Sương thương cảm nhìn Trịnh Phách Tường.
Khoảng thời gian này sinh sống cùng nhau, Hạ Vị Sương đã sớm phát hiện Trịnh Phách Tường ít nhiều có chứng ám ảnh cưỡng chế, chẳng qua khi ở cùng người khác thì cô ta sẽ chú ý, không để chuyện đó khiến mọi người khó xử.
Nào ngờ, bên ngoài đã nhịn rồi mà bên trong cũng không trốn được.
“Cực cho cô rồi.” Hạ Vị Sương không biết nên an ủi thế nào, bèn uyển chuyển nói, “Cô biết mà, chúng ta đều là phận con sen thôi.”
Nói đạo lí với mèo có tác dụng không? Có lẽ có, tiền đề là phải đánh thắng được nó đã.
Trịnh Phách Tường cười giả nhìn mấy người Bạch Thiến, nói: “Không sao.
Con nít không hiểu chuyện, để người lớn trả nợ là được.”
Bạch Thiến chậm rãi nói: “Giờ tôi mời cô ăn lẩu mèo còn kịp không?”
E rằng, chắc là, có lẽ… không kịp lắm.
…
Mục đích Hạ Vị Sương giữ Trịnh Phách Tường ở lại vẫn luôn rõ ràng, Trịnh Phách Tường cũng rất hợp tác.
Hiện tại, Hạ Vị Sương đã biết rõ tình hình cơ bản trong căn cứ, song về Cố Mẫn Chi thì Trịnh Phách Tường còn có điều giữ lại.
Hôm nay, Trịnh Phách Tường cho mọi người nghỉ một ngày, lại đến gặp riêng Hạ Vị Sương.
Có một số việc nên nói cho Hạ Vị Sương biết.
Xuất phát từ sự ăn ý nào đó, Hạ Vị Sương không ép hỏi Trịnh Phách Tường mà chỉ yên lặng chờ đợi đối phương sắp xếp câu chữ.
“Tôi đánh giá cao cô.” Trịnh Phách Tường đầu tiên là khen một câu.
Vóc người cô ta rất cao, hơi khom lưng nhìn Hạ Vị Sương, mặt thoáng ý cười, “Cô rất thông minh, có chừng mực, lí trí, bình tĩnh, lại còn đáng tin cậy.”
“Thế nên, tôi cho rằng có thể nói cho cô biết một vài chuyện.” Trịnh Phách Tường nói, “Trước khi nói, hy vọng cô hiểu cho tôi vì sao lại kéo đến tận bây giờ.
Bởi vì tôi cần phải bảo đảm mình có thể sống sót và hồi phục năng lực phản kích vốn có.
Với cả, tôi có suy tính riêng, phải chuẩn bị đầy đủ đề phòng cô làm ra hành vi quá khích.
Cơ mà bây giờ tôi nghĩ cô chắc là sẽ không quá mức kích động.”
Thái độ thận trọng như thế, đúng là không quá thường thấy ở Trịnh Phách Tường.
Hạ Vị Sương nói: “Nếu đã tin tưởng vậy thì nói tôi biết đi.”
Trịnh Phách Tường im lặng một lúc rồi hỏi: “Em gái của cô, có phải tên Hạ Tình Tuyết không?”
Hạ Vị Sương chợt giương mắt.
…
Quay ngược thời gian trở lại thời điểm nào đó, ước chừng là không lâu trước khi Cục Than tỉnh lại.
Địa điểm: thôn Thúy Sơn hoang vu, tiêu điều.
“Bộ trưởng Cố, hình như nơi này hơi kì quái.”
“Vô nghĩa.
Tôi đâu có mù.”
“Bộ trưởng Cố, chúng ta mau rời khỏi nơi này thì hơn.”
“Sao? Cậu sợ lắm à? Trên thế gian này, ngoài Tang Lộ ra thì còn có gì đáng để chúng ta sợ nữa? Huống hồ, một ngày nào đó, tôi sẽ thu phục tất cả.
Mới bây giờ đã sợ thì tôi còn cần các người làm gì?!”
“Nhưng mà Bộ trưởng…”
“Suỵt…”
Chỉ trong khoảnh khắc, mọi động tĩnh đồng loạt lắng xuống.
Bởi vì tất cả những người đang hiện diện ở đây, không một ai có thể trốn thoát sự hấp dẫn của người trước mắt.
Đó là một cô gái thanh tú, gầy yếu, trắng nõn.
Cô ta trần trụi ngồi trên tảng đá bên dòng suối, ánh mắt mờ mịt, yếu ớt, bất an, tựa tiên tử trong nước, tinh linh trong rừng vừa giáng thế.
Rõ ràng trông cô ta không có chỗ nào quái lạ, nhưng vận mệnh đã định, như thể có một sức hấp dẫn thần bí lại không cách nào kháng cự nhả ra từ cô ta, nhẹ nhàng mà ngứa ngáy quấn quanh người ta từng lớp, từng lớp một như tơ nhện.
Tất cả những người đang chứng kiến, trong mắt họ chỉ nhìn thấy được cô gái, bao nhiêu thi thể trên mặt cỏ đều bị bỏ qua.
Không nỡ quấy rầy, chỉ muốn lẳng lặng nhìn ngắm, rồi lại không nhịn được mà muốn sa vào vòng tay ấy… Mị lực yêu dị, quỷ quyệt dường như đã mê hoặc tất cả mọi người.
Nhất thời, bao nhiêu đôi mắt đều ngơ ngác.
Chỉ có Cố Mẫn Chi, một người theo chủ nghĩa bản thân là tối thượng, tiến lên mấy bước đến trước mặt cô gái, đưa tay bóp cằm đối phương.
“Tên gì?” Cô híp mắt, tỉ mỉ quan sát, đồng thời cũng ngang ngược quyết định sẽ mang người này về.
Cô gái khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mẫn Chi, đơn thuần mà bi thương: “Tôi tên… tôi tên… Tôi không nhớ…”.