Đọc truyện Bạn Gái Người Thừa (Phần 1) – Chương 22: Migy
-Thiếu gia đã về
Tất cả những người trong phòng khách đều cúi đầu
Âm thanh to đến mức làm tim MiGy xém chút nữa nhảy ra ngoài
Cô theo phản xạ quay người lại nhìn
Từ ngoài cửa một nam nhân từ tốn bước vào
Giống như hình ảnh bạch mã hoàng tử. Một thân cao ngạo, đầy khí chất quý tộc
Lạnh lùng như soái ca ngôn tình….
-Trời! Đẹp trai quá
MiGy thốt nên
-Ngậm miệng nước dãi chảy thành sông đến nơi rồi
Tiếng Thiên Nam vang lên khiến MiGy sôi cả máu cô định nói gì đó nhưng thấy Thiên Nam vô thức đi về phía chàng trai đôi mắt nhìn chằm vào người con gái nằm gọn trong vòng tay chàng trai
-Con bé…
-Cô ấy không sao! Mệt nên ngủ 1 chút thôi
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiên MiGy lạnh cả sống lưng
-Xu Xu, cái con bé này chạy đi đâu không biết…
-Mai tỷ, bảo bối cần nghỉ ngơi. Đừng ồn nữa khi nào bảo bối dậy chúng ta sẽ nói chuyện sau
Triệu Minh nhìn người trong lòng đầy dịu dàng rồi xoay bước đi lên lầu
-Mai tỷ, nhờ tỷ một việc
-Chuyện gì thế?
-Sắp xếp cho cô ta một chỗ. Người này quan trọng
Thiên Nam lạnh nhạt nhìn về phía MiGy
Triệu Mai gật đầu
******************
Ân Thiên Lâm thiếp đi tới tận 4h chiều
Lâu lắm rồi nó mới ngủ nhiều như vậy. Cảm giác thật thoải mái vô cùng
-Tỉnh rồi! Bảo bối, đói không?
Triệu Minh yêu chiều hỏi. Bàn tay lạnh khẽ vuốt mái tóc nó
-Một chút
-Anh đi gọi người chuẩn bị….
Nó vội níu tay hắn lại.
-Không cần! Anh đưa tôi đi gặp Thiên Nam
Nó nói
Thuốc làm mất cảm giác đã hết tác dụng nên bây giờ nó đứng còn không nổi nữa là đi
-Ừ
Hắn gật đầu cúi người bế nó nên
Nó, rất ăn ý hợp tác vòng tay ôm cổ hắn áp đầu sát vào vòm ngực rộng
Cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh
MiGy ngồi trong căn phòng rộng, toàn thân run rẩy sợ hãi.
Có ai nói cho co hay cô đang ở đâu không? Có ai nói cho cô biết họ đưa cô tới đây làm gì không?
Biến cô thành vật thí nghiệm như trong các bộ phim viễn tưởng?
Lấy nội tạng của cô đem bán?
Không. Cô không muốn thế
-Đang nghĩ bậy bạ gì thế?
Thiên Nam nhíu mày ngồi xuống cạnh cô
Giọng MiGy run rẩy
-Tôi muốn về nhà
-Về đâu cơ? Cô định về cái nơi bọn chủ nợ đòi bán cô cho mấy thằng buôn biến thái dâm dục à? Thiên Nam nổi đóa lên
Hôm đó nếu anh không đến kịp… có lẽ cô chả còn mạnh miệng được ở đây
-Tôi…
…
…..
Cả hai rơi vào im lặng. Triệu Minh bế nó tới
Migy rất ngưỡng mộ cô gái trong lòng Triệu đại
Có một người thủy chung săn sóc cho cô như vậy thì thật tốt
-Nhóc con!
Hắn ngồi xuống ghế đặt nó ngồi với tư thế thoải mái nhất trên đùi mình
Nó không phản đối.
-Anh
MiGy tròn mắt… ôi cô gái đó xinh quá. Trông thật giống thiên thần
-Sức khỏe không tốt không cần vội
-Em ổn mà, người này…
-Cô ta chính là 1 trong hai đứa trẻ đó. Cũng giống như chúng ta song sinh long phượng
Nó gật đầu nhìn sang MiGy
-Chào cô, tôi là Ân Thiên Lâm anh trai tôi có lẽ đã nói sơ qua tại sao cô lại ở đây và tại sao chúng tôi tìm cô
-Anh ta chưa nói gì cả, chỉ nói tôi đi theo thì không ai dám giết tôi
-Vậy sao? Kẻ nào dám động đến cô… giết!
-Giao cho anh!
Triệu Minh nói, giọng dịu dàng ấm áp một bàn tay hắn đan vào tay nó
-Được, giao cho anh
-Không cần làm vậy đâu… tôi… tôi…
-cô là con gái ba nuôi tôi, cũng chính là người thân của tôi. Đừng lo lắng gì cả, từ bây giờ đây là nhà cô. Mọi người có hơi cứng nhắc nhưng họ sẽ không hại cô
-Tôi… có cha?
-phải, nhưng đã chết rồi. Ông ấy là người tốt… rất tốt. Mà đứa trẻ còn lại?
-Đang du học anh đã cho người sang đón cậu ta
-Quên cái tên cũ của cô đi, bây giờ tên cô là Ân Đồng Lam. Cái tên này là ba nuôi đặt cho cô
-Tôi muốn đi thăm ông ấy
-Được
…
…..
Nhìn bia mộ… MiGy bật khóc ngon lành… thứ cảm xúc gì đó sâu lắm trong lòng khiến cô rung động
Mẹ mất để lại cô với khoản nợ to đùng và khoản tiền học phí cho em trai… cô chưa từng nghĩ mình có cha… chưa từng nghĩ mình có ngày hôm nay…
Khoác lên người bộ quần áo đắt tiền. Vào nhà hàng 5 sao hay sài đồ tiền triệu…
Cô cũng chưa từng nghĩ… mình còn có người thân nào khác ngoài em trai…
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ
Nếu là mơ cô thật không muốn tỉnh lại
Thiên Nam ôm cô vào lòng
-Nước mắt chỉ làm ta yếu đuối thôi.
-Ba.. ba tôi… ba…
Tiếng nấc nghẹn ngào
Cô còn chưa kịp gọi ông ấy 1 tiếng”” ba” kia mà. Sao lại đi vội vàng thế