Bạn Gái Ngây Thơ

Chương 6


Bạn đang đọc Bạn Gái Ngây Thơ: Chương 6

Mặt trời lặn, bầu trời xanh bị nhuộm bởi ánh chiều tà.
Trên đường đi, Đồng Vũ Thiến ngước nhìn bầu trời, vô lực thầm thì, “Trời, thẩm vấn thế mà mất tận hai tiếng.”
Vốn nghĩ sẽ rời đi sau khi đi dạo với ông, ai ngờ bị mẹ bắt được, thẩm vấn một phen sau đó mới bằng lòng thả người.
Lúc này đã qua thời gian ăn tối, nhớ tới lời hẹn với Ân Hạo, cô vội vã đi mua đồ ăn, chuẩn bị tới phòng làm việc của anh mới phát hiện ra cô không biết phòng làm việc của anh ở đâu.
Lần trước tới phòng khám tìm anh, lần này lại tới đó tìm người?
Bởi vì cô chưa lưu số của anh, lại ngại không dám hỏi mẹ, nên không còn cách nào khác đành hỏi y tá, sau đó, cô lại một lần nữa lâm vào cảnh… lạc đường.
Khi Đồng Vũ Thiến vừa mệt vừa nản ngồi ngẩn người trên cầu thang thì điện thoại bỗng vang lên.
“A lô?” Cô nhấc máy, không còn hơi sức mở miệng.
“Thiến Thiến, em đang ở đâu?”
Anh lúc sáu giờ đã nhận được điện thoại của dì Đồng, nói cô tới phòng làm việc của mình.
Nhưng đã qua một tiếng không thấy người, anh nghĩ, chắc cô lại bị lạc đường ở đâu đó.
Vừa nghe giọng của anh, Đồng Vũ Thiến sâu kín oán trách, “Ân Hạo, viện điều dưỡng của các anh thật sự giống mê cung!”
“Tòa mê cung này chắc chỉ có thể vây được em thôi phải không?” Ân Hạo cười nhẹ.
Đồng Vũ Thiến lúng túng suy nghĩ muốn kháng nghị, nhưng cô trời sanh đã là dân mù đường a! Điều này cô tuyệt đối không phủ nhận.
“Nói sơ qua quang cảnh chỗ em, đừng đi đâu, anh qua tìm em.”
“Vâng.” Cô vội miêu tả, chờ anh tới dẫn cô trở về.
Không ngờ, cô vừa nói mấy câu, xoay người đã thấy anh xuất hiện ở phía sau.
Tầm mắt của hai người giao nhau, cô lập tức lúng túng đỏ mặt.
Có lẽ, người đàn ông anh tuấn trước mặt này là thất bại trong số mệnh của cô!
“Cô bé, em nói, anh có nên đặt thiết bị truy tìm trên người em không?” Ân Hạo trêu chọc nói, bị trình độ mù đường của cô đánh bại hoàn toàn.
“Chỗ này, chỗ này, mỗi nơi đều giống nhau…” Đồng Vũ Thiến cố tìm lí do, nhưng lại chẳng giúp được gì.
“Cô bé ngốc.” Ân Hạo kéo tay nhỏ bé của cô, tức giận nói.
Bàn tay được anh nắm chắc, khiến lòng cô ngọt ngào, nhưng ba từ “Cô bé ngốc” lại khiến vẻ mặt cô ỉu xìu.
“Này! Anh rất quá đáng!”
Ân Hạo lơ đễnh cong môi, nói: “Anh đề nghị em đến gặp bác sĩ để điều trị.”
“Cho dù muốn trị liệu cũng không phải tìm anh chứ?” Đồng Vũ Thiến không chịu lầu bầu.
Anh không trả lời, dẵn cô tới phòng làm việc của mình.
Sau khi đóng cửa lại, anh lập tức ôm lấy cô, cúi đầu chống đỡ chán cô, nói nhỏ: “Chúng ta trao đổi ‘chất dịch’ với nhau, nói không chừng cảm giác về phương hướng của em sẽ tốt hơn một chút.”
“Anh… anh nhất đình phải dùng cách nói đầy sắc tình này sao?” Tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô đỏ mặt nói.

“Không thích sao?”
Đồng Vũ Thiến ảo não nói thầm, “Trao đổi nhiều lần như vậy, cảm giác về phương hướng của em vẫn là hỏng bét, nhìn thấy anh, vẫn xảy ra tình trạng như vậy.” Dứt lời, cô không nhịn được liếc nhìn anh, “Đây chỉ là lí do để anh muốn cùng em làm ‘cái đó, cái đó’ phải không?”
Ân Hạo bừng tỉnh, “Sẽ không phải là nhìn thấy anh nên em khẩn trương, sợ làm ra những điều ngốc nghếch, nên mới trốn tránh chứ?”
Cô lúng túng trừng mắt nhìn anh, “Anh… anh đừng hỏi nữa!”
Xác định được suy nghĩ trong lòng cô, Ân Hạo thở dài nhẹ nhõm. “Anh còn nghĩ rằng em chỉ thích ông nội, không thèm để ý anh.”
Không thể tin được Ân Hạo cũng sẽ lo được lo mất, nhất thời, trong lòng Đồng Vũ Thiến tràn đầy sung sướng không nói ra lời.
“Chỉ có ở trước mặt anh mới vậy!”
“Thật?”
“Không thích anh thì sẽ không để mặc anh thích làm gì thì làm như vậy, ngốc.” Cuối cùng cũng chờ đến cơ hội mắng anh, Đồng Vũ Thiến vui mừng cười trộm.
Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của cô, Ân Hạo ôm chặt lấy cô, ngồi xuống ghế sa lon.
Đồng Vũ Thiến dựa vào người anh, xấu hổ đỏ mặt hỏi: “Anh có đói không, có muốn ăn cơm trước không?”
Cô mơ hồ đoán được anh muốn làm gì, nhưng điều quan trong trước tiên là phải no bụng đã chứ?
“Rất đói.”
“Vậy nhanh tới ăn đi!” Hiếm khi anh ăn cơm đúng giờ, cô lại lạc đường nên bị trì hoãn khá lâu.
Cô đứng dậy cầm hộp cơm, nhưng cánh tay của anh vẫn giữ chặt trên eo cô không buông.
“Ân Hạo, anh không buông em sao lấy đồ?”
“Anh muốn ăn điểm tâm ngọt trước.”
“Điểm tâm ngọt?” Đồng Vũ Thiến không hiểu trừng mắt. “Em không có mua điểm tâm ngọt.”
“Không cần mua.”
Anh trêu chọc vén váy cô cao lên, kéo hai chân cô để cô dạng chân ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt.
Hai chân bị mở lớn, nơi ấm áp giữa hai chân tiếp xúc với lửa nóng của anh, Đồng Vũ Thiến mới bừng tỉnh.
Thì ra, điểm tâm ngọt trong miệng anh, chính là cô!
“Ở chỗ này… Thật sự không sao?” Cô lo lắng hỏi.
Mặc dù là phòng làm việc của anh, nhưng không thể an toàn như ở nhà, nếu có người đột ngột gõ cửa thì sao.
“Nơi này so với phòng khám còn an toàn hơn.” Ân Hạo lấy giọng nói mê người thì thầm bên tai cô, đôi môi nóng bỏng di chuyển quanh vành tai cô.
“Đừng, đừng nói tới lần đó…” Đồng Vũ Thiến đỏ mặt nũng nịu, đưa tay che miệng anh, không muốn nói tới chuyện xấu hổ đó.
Lần đó, cô bị anh mê hoặc xoay vòng vòng, không giải thích được bị thất thân.
“Tại sao? Không có một đêm đó, chúng ta cũng không bắt đầu.”

Không biết có phải do cô tiếp xúc với hoa cỏ hay không, tay của cô có mùi thơm của cỏ xanh, khiến người khác có cảm giác thoải mái, không nhịn được anh đưa lên ngửi nhẹ, cọ sát lòng bàn tay cô.
“Ưm, thật là nhột…”
Anh căn bản không liếm hay hôn cô, nhưng chỉ cần hô hấp của anh nhẹ nhàng qua bàn tay cô, cảm giác tê ngứa đã ngập tràn trong tim, để cho cô không khống chế được mặt nóng bừng.
“Thật nhạy cảm, anh còn chưa chạm vào em.”
“Anh… anh tránh ra á!”
Anh thật sự có nhiều chiêu khiến cô không thể chống đỡ, tin tưởng không bao lâu nữa, cô sẽ thần phục trong ngực của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Anh đi, ai tới yêu em?”
Ân Hạo nhỏ giọng nói nhỏ, bàn tay không an phận ve vuốt trên cơ thể cô, hình như đang do dự không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
Tầm mắt theo di chuyển của bàn tay anh, Đồng Vũ Thiến lập tức nín thở, không có ý định dư thừa phản bác lời của anh.
Cô đáng lẽ nên quen với sự đụng chạm của anh, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần anh tới gần, cô vẫn có thể cảm giác dòng điện len lỏi giữa hai người, để cho cô không thể không khẩn trương.
Nhìn dáng vẻ cô lo lắng nín thở, Ân Hạo chủ động cởi áo của cô vừa nói: “Anh giúp em cởi quần áo.”
Đồng Vũ Thiến vội chặn tay anh lại, “Đợi chút, không cho phép cởi.”
Ân Hạo không hiểu nhìn cô, “Có chuyện gì?”
Mặc dù dục vọng chưa đến nỗi kêu gào đòi giải phóng, nhưng nếu cô dám can đảm nói ngừng, anh sẽ rất tức giận!
“Tại sao em luôn là người bị cởi trước?”
Mặc dù cuối cùng cả hai đều không mảnh vải che thân, nhưng bị anh cởi sạch khiến cô có cảm giác mình như món đồ chơi, bị động để anh muốn làm gì thì làm, như vậy, tại sao người động thủ, luôn là đàn ông?
Cô nói vấn đề ngoài dự liệu khiến Ân Hạo ngẩn người, một lúc sau, anh nở nụ cười xấu xa. “Nếu em muốn cởi giúp anh.., anh cũng không có ý kiến.”
Vừa nghĩ tới chuyện cô cởi quần áo giúp mình, dục vọng giữa hai chân anh bắt đầu kích động.
Anh cười tà ác, rộng rãi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, chạm vào cúc áo sơ mi, sau đó lại sờ sờ vào dục vọng đang hưng phấn giữa đùi mình.
Chính mắt nhìn thấy dục vọng của anh chống cao, Đồng Vũ Thiến trợn tròn hai mắt, tay như chạm lửa nóng vội rụt lại.
“Nhanh một chút, lần này đổi lại cho em cởi cho anh…”
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh, Đồng Vũ Thiến có cảm giác mình đúng là ngu ngốc tự đào hố chôn mình.
“Em không động thủ, anh sẽ lột đồ em trước đó!”
Sợ quyền chủ đạo lại lần nữa rơi vào tay anh, Đồng Vũ Thiến vội vàng giúp anh cởi áo blouse, sau đó cởi cúc áo sơ mi.”
“Đừng hoảng hốt, nhỡ làm đứt cúc áo, anh lại phải đi may lại.”
Nhớ tới lần đó bị cô tụt quần, Ân Hạo không nhịn được, cười ra tiếng.
“Anh thật xấu!”
“Dù sao đây cũng là kinh nghiệm anh chưa từng trải qua, rất khó quên.”

Ân Hạo cười trầm thấp, ánh mắt sáng rực nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, không nhịn được muốn đè cô yêu thương thật tốt.
Cảm giác anh nhìn chăm chú, khiến cô càng khẩn trương, động tác mở nút áo cũng chậm dần.
Nhìn cô chậm rãi cởi từng cúc áo một, ngón tay khẽ run thi thoảng chạm nhẹ vào ngực mình, dục vọng của anh không hiểu sao bỗng dâng trào.
Cho dù bàn tay nhỏ bé của cô chỉ là khẽ chạm vào ngực mình, nhưng cũng khiến anh run rẩy mãnh liệt.
Nếu không phải hiểu cô rất rõ, anh nhất định sẽ nghĩ cô đang trêu đùa mình.
“Em rất lạnh sao?” Phát giác anh run rẩy, Đồng Vũ Thiến chau mày không hiểu hỏi, bàn tay nhỏ bé thon mềm chạm vào trán anh, sờ sờ da thịt anh, lo lắng thân thể anh không thoải mái.
“Anh rất nóng!” Anh khàn khàn cố nói, cả người sắp nóng đến bốc cháy rồi.
Mặc dù cô không còn là một cô gái nhỏ không có chút kinh nghiệm, nhưng tới hôm nay anh mới biết, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn là cô gái ngây thơ, ngây thơ tới cực điểm.
Không biết cô có phải cố ý hay không, lúc này hông cũng khẽ di chuyển ma sát vào cực nóng của anh.
Xúc cảm co dãn tuyệt vời khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Nâng mi, Đồng Vũ Thiến lúng túng nhìn anh, “Nóng? Máy điều hòa vẫn bật không khí rát thoải mái… ưm…”
Cô còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại.
Giống như đã quen với nụ hôn của anh, cô bật ra tiếng rên khe khẽ, cánh tay trắng nõn vòng qua gáy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Vừa hôn, bàn tay của Ân Hạo lặng lẽ dò vào giữa hai chân cô, cách quần lót, ngón tay khẽ ma sát lấy lòng, tìm kiếm nơi địa phương mẫn cảm.
Cảm giác vui thích khoái cảm theo ngón tay của anh mang tới, lan tỏa khắp cơ thể, hô hấp của Đồng Vũ Thiến cũng trở nên dồn dập.
Cô không nhịn được rên rỉ, nhưng miệng lại bị hôn, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm…
Ánh mắt ánh sáng rực, nhìn dáng vẻ động tình của cô, Ân Hạo vạch quần lót của cô, được voi đòi tiên tách ra mật huyệt non mềm, vừa vân vê vừa ma sát, cho đến khi ngón tay bị một luồng ấm áp, ẩm ướt bao vây mới dừng lại.
“Thiến Thiến, như vậy rất thoải mái đúng không?”
Anh trầm giọng hỏi, đưa ngón tay nhẹ nhàng len vào mật huyệt, mà ngón cái vẫn nhẹ nhàng xoa nắn nơi mẫn cảm.
“Anh… ghét!”
Khoái cảm mãnh liệt khiến thân thể cô co rút, run rẩy, mật dịch nóng bỏng cũng xông ra, dính ướt lòng bàn tay anh.
Cảm giác phía dưới không ngừng trào mật dịch, Đồng Vũ Thiến xấu hổ đỏ bừng mặt, hơi thở rối loạn, giữ anh lại.
“Người ta không cần…”
“Vậy muốn đổi nó đi vào sao?”
Miệng rời khỏi môi cô, Ân Hạo nắm tay cô, chạm vào dục vọng đang dâng trào, một tay kia tiến công, muốn làm cô ra nhiều mật dịch hơn.
Thân thể mềm mại bởi vì khoái cảm mà không ngừng rung động, khát vọng anh dùng lửa nóng xâm nhập thật sâu, đoạt đi ý niệm kháng cự của cô.
Cô run tay, thuận theo khát vọng, nhẹ nhàng cởi bỏ quần của anh, kéo khóa kéo, lấy ra vật nóng tráng kiện….
Dục vọng đang căng đau bị bàn tay mềm mại của cô nắm lấy, một khoái cảm tê dại trào lên, kích động, khiến vật nóng cũng rỉ ra chút dịch.
Nhìn dục vọng căng trướng của anh, Đồng Vũ Thiến hoảng hốt buông tay, sợ hãi rụt người lại.
Ân Hạo híp mắt lại, nhìn cô chằm chằm nói: “Đã làm nhiều lần, đừng nói với anh, em nghĩ chúng ta ‘to,nhỏ không hợp.”
“Em đương nhiên biết chúng ta rất hợp, nhưng mỗi lần thấy nó trở nên lớn như vậy, nóng như vậy, cứng rắn như vậy, em cảm thấy sợ!” Đồng Vũ Thiến lúng túng đỏ bừng mặt nói.
Nghe vậy, Ân Hạo suýt chút nữa bật cười. “Cũng là vì em, nó mới lớn như vậy, nóng như vậy, cứng rắn như vậy.”

Nghe anh nói vậy, Đồng Vũ Thiến cảm thấy như mình đang uống xuân dược, lại giống như có chút thuốc bổ, có tác dụng thúc tình.
“Huống hồ, em trai của anh nếu không ‘biến thân’ không chừng em sẽ thay lòng đi còn ghét bỏ anh đi tìm người đàn ông khác đem lại cho em hạnh phúc,
Anh vừa nói vừa rút ngon tay ra khỏi mật huyệt của cô, hướng dẫn cô cầm lấy dục vọng của mình, muốn cô dùng bàn tay non mềm khuấy động lên xuống.
“Tại sao em cảm thấy chủ đề nói chuyện này thật kì quái…”
Cô vừa mới lầu bầu ra tiếng, liền phát hiện nụ cười trên môi anh đã thu lại, trên gương mặt anh tuấn biểu hiện sự đè nén.
Thấy anh thở gấp, Đồng Vũ Thiến kinh ngạc hỏi: “Anh sao vậy, anh có thoải mái không?”
Nói xong, hai tay của cô bắt đầu liên tục khuấy động, thậm chí tò mò chạm nhẹ vào túi mềm phía dưới.
Ân Hạo hít một hơi thật sâu, thân thể cường tráng buộc chặt, cảm giác dục vọng trướng nóng giống như sắp nổ tung.
Trợn tròn mắt nhìn dục vọng ngày càng lớn của anh, cô nuốt nước miếng một cái, trong lòng vẫn hoài nghi, mình làm sao có thể dung nạp vật to lớn của anh.
“Ách, nó quá lớn…”
“Em có thể làm được, ngoan, lại gần anh một chút.” Anh dụ dỗ, vừa cởi quần lót của cô, vừa chờ cô tự mình đưa tới cửa.
Đồng Vũ Thiến sửng sốt, cắn môi do dự.
“Đáng chết! Anh sẽ bị em hành hạ chết!”
Thấy cô vẫn do dự, Ân Hạo khẽ nguyền rủa, một tay kéo cô lại, một mặt đem lửa nóng to lớn chống vào mật huyệt ẩm ướt của cô.
Giờ phút này, hơi thở của cô gấp rút, chờ đợi anh lấp đầy, mong đợi cùng anh kết hợp chặt chẽ hơn.
“Thiến Thiến, nhìn kĩ.”
Không ngờ anh lại nói ra yêu cầu như vậy, Đồng Vũ Thiến mở mắt, hình ảnh ngượng ngùng này khiến gương mặt cô thêm đỏ.
“Em… Em không cần.”
“Không muốn biết em làm thế nào mà dung nạp anh sao?” Ân Hạo hỏi, chậm rãi đem lửa nóng to lớn cứng rắn chen vào mật huyệt chặt trất.
Nhìn mật huyệt bị anh làm cho căng ra, ngậm vật nóng to lớn của anh, tim của cô đập nhanh hơn, máu sôi trào, bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động.
“Nhìn, giữa chúng ta không hề có khe hở, giống như trời sinh ở chung một chỗ.” Cố gắng nhẫn nại, anh chậm rãi đem dục vọng tiến sâu vào trong cơ thể cô.
Lúc vật nóng đi tận sâu vào trong, sự kết hợp tuyệt vời này khiến cả hai người đồng thời thở dốc ra tiếng.
“Ưm… Thật sâu….”
Cô cắn môi than nhẹ, còn chưa kịp cảm thụ, anh đã chậm rãi rút lui ra sau đó cắm mạnh vào.
Khi vật nóng to con rút ra rút vào vách tường mật huyệt, Đồng Vũ Thiến khó kìm nổi yêu kiều kêu ra tiếng, hai cánh tay vòng lên cổ anh.
Nghe tiếng ngâm của cô, hơi thở của anh càng thêm nặng nề, dục hỏa càng bùng cháy, dường như muốn khảm sâu hơn vào trong cơ thể cô.
Một luồng sóng lay động hồn người mãnh liệt đánh tới, Đồng Vũ Thiến thở dốc, toàn thân căng thẳng, ngón chân vì hưng phấn mà cuộn lên.
Chưa bao giờ trải nghiệm khoái cảm mãnh liệt đến vậy, cô cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị anh đụng nát, xụi lơ gục vào cổ anh thở dốc, rên rỉ.
“Thoái mái sao?”
Đầu óc đã sớm mê muội, căn bản là không còn dùng được, cô gần như hòa tan trong ngực anh, không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ ngọt ngào dâm mị, mông đẹp khẽ đung đưa phối hợp với động tác ra vào của anh.
Bị cô ôm chặt, khoái cảm không ngừng đánh tới, Ân Hạo tóm chặt eo nhỏ của cô, một lần so với một lần lại mãnh liệt hơn tiến sâu vào trong mật huyệt.
“Hạo….”
Từng cơn sóng cao triều liên tiếp ập tới, Đồng Vũ Thiến ôm lấy đầu anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự vui sướng mà anh mang tới, reo hò tên anh, cho đến khi hai người tiến đến đỉnh của dục vọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.