Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 76


Bạn đang đọc Bạn Gái Của Tôi Là Mèo – Chương 76


Hôm nay thời tiết vô cùng nóng bức, nhựa đường ở lối vào Cửu Bộ dường như cũng sắp bị tan ra lại thành đường nhựa mới dưới nhiệt độ cao, cành liễu hai bên đường héo rũ không có sức sống, ngay cả ve sầu đáng ghét cũng mất đi sức lực, kêu hai tiếng dù sao cũng phải nghỉ ngơi một chút.
Luồng không khí nóng bỏng dâng trào không ngừng, nhưng trong không không khí thì lại không có một chút gió nào, toàn bộ Địa Phủ giống như một cái lồng hấp kín mít.
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng ở ngã tư đường không xa bên ngoài Cửu Bộ, một người phụ nữ đeo kính râm chậm rãi xuống xe.
“Cô gái, tôi mở cốp sau cho cô, cô tự cầm hành lý xuống đi.” Bác tài bị nóng đã không muốn xuống xe nữa rồi.
“Được.” Người phụ nữ cũng không tức giận, tốt tính cười một tiếng, chuyển bước chân đi ra sau xe.
Người phụ nữ chỉ đeo một cái kính râm, trên đầu ngay cả một cái mũ che nắng cũng không có, chỉ là hình như cô ấy cũng không sợ ánh mặt trời, toàn thân trên dưới nhẹ nhàng khoan khoái ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Trong cốp sau là một cái cái vali vô cùng to, nhìn rất nặng, nhưng người phụ nữ chỉ xách bằng một tay, xách nó xuống một cách rất thoải mái.
Nếu như bây giờ có người đứng bên cạnh cô ấy, sẽ rất dễ dàng phát hiện ra điểm không đúng, bởi vì hành động xách hành lý bằng một tay của người phụ nữ thì không thể nào trực tiếp xách ngang vali hành lý từ trong cốp sau ra ngoài được.
Tài xế taxi bị nóng đến tâm phiền ý loạn, tất nhiên sẽ không chú ý những việc này, vừa thấy người phụ nữ đóng cốp sau lại thì lập tức đạp ga vọt chạy đi, để lại một làn khói.
“Cuối cùng cũng đã trở lại rồi.” Người phụ nữ thở dài một hơi, khi đang muốn đẩy vali bên chân đi về phía trước, chợt vali trong tay cô ấy tự chuyển động, bốn bánh xe lăn về phía trước nhanh như chớp.
“Hey, anh đừng chuyển động, bên ngoài còn có camera đấy.” Người phụ nữ sợ hết hồn, vội vàng bước lên trước ba bước, đè vali lại.
“Thật phiền phức, Cửu Bộ lại không thể ngăn lại camera ở trước cửa nhà mình sao?” Một giọng nam phiền não bỗng nhiên vang lên bên cạnh người phụ nữ, nhưng xung quanh cô ấy không có ai cả.
“Được rồi, biết anh thương em, nhưng chỉ còn mấy bước nữa thôi mà, tự em đẩy được, cũng không nặng.” Người phụ nữ vội vàng dỗ người đàn ông đang tràn ngập vẻ chết chóc đầy người.
Không sai, người tới chính là Nghê Phi, một trong hai người phụ nữ duy nhất trong Cửu Bộ, mà bên cạnh cô ấy dĩ nhiên chính là Huyết Phách.

Một người một ma này đại khái là gia nhập Cửu Bộ ba tháng trước, sau khi trải qua một tháng huấn luyện, bởi vì năng lực tinh chế đặc biệt, mà Nghê Phi bị trưởng khoa Lưu phái đến trung tâm công tác của quỷ hồn khắp nơi trên cả nước, tiến hành công việc siêu độ, thẳng đến hôm nay mới trở lại Cửu Bộ.
Nghê Phi đẩy vali đi tới cửa Cửu Bộ, nhìn cánh cửa đóng chặt, bắt đầu cúi đầu lục túi của mình.

Mùa hè vốn túi xách của phái nữ cũng không lớn, một phút là đủ lật đi lật lại bao nhiêu lần, nhưng trong túi xách của Nghê Phi ngoại trừ một cái điện thoại di động ra thì chẳng tìm được cái gì cả.
“Bùa môn cấm mất rồi hả?” Huyết Phách vừa nhìn bộ dáng Nghê Phi là đã biết xảy ra chuyện gì.
“Không phải chứ, tối hôm qua em còn đặc biệt lấy ra để ở trong túi quần áo mà…” Động tác lục tìm bỗng chốc ngừng lại, Nghê Phi bừng tỉnh ngẩng đầu lên nói: “Em thay quần áo rồi.”
Vẻ mặt Huyết Phách kiểu anh biết ngay là em quên mà.
“Không sao, em gọi điện thoại.” Nghê Phi lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ ra, tìm số của phòng bảo vệ ở Cửu Bộ rồi gọi.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
“Alo!” Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng trẻ con non nớt.
“Tôi… gọi nhầm số hả?” Giọng nói của trẻ con? Nghê Phi nghi ngờ nhìn điện thoại di động của mình, rõ ràng trên điện thoại di động hiện lên chữ phòng bảo vệ của Cửu Bộ không sai mà.
“Xin hỏi chị tìm ai?” Giọng nói trẻ con non nớt hỏi tiếp.

“Chị tìm Vương Dã.” Nghê Phi hỏi thăm dò.
“Tìm chú ấy có việc gì ạ?”
Biết Vương Dã, vậy thì không gọi nhầm rồi.

Nghê Phi và Huyết Phách bốn mắt nhìn nhau một cái, tiếp tục trả lời: “Bọn chị muốn nhờ chú ấy mở cửa giúp.”
“Chị chờ một chút.” Giọng nói trẻ con ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, đại khái qua mười mấy giây sau, ở đầu bên kia điện thoại lại truyền tới âm thanh lần nữa: “Chị tên là gì?”
“Nghê Phi.” Nghê Phi trả lời.
“Tìm thấy rồi, tổ Linh Dị số bốn.

Chị chờ một chút, bây giờ em mở cửa giúp chị.” Nói xong điện thoại bị ngắt luôn, ngay sau đó tường rào ngăn trước mặt Nghê Phi bỗng chốc chuyển động, lộ ra một lối vào rộng hai mét.

Ở lối vào, một cậu nhóc trắng trẻo xinh đẹp đang đứng ở đó.
Thật sự là một đứa bé hả? Nghê Phi sửng sốt, khó tránh khỏi hiếu kỳ nói: “Mới vừa rồi là em nhận điện thoại của chị?”
“Dạ, em tên là Tiểu Vệ.” Cậu nhóc trả lời giòn tan.
“Tiểu Vệ à, em là ai vậy, tại sao em lại ở đây?” Nghê Phi hiếu kỳ nói, chẳng lẽ là con riêng của nhà ai trong Cửu Bộ?
“Chị ơi, chị có muốn để anh kia cầm hành lý cho chị vào trước không, em phải đóng kết giới lại.” Tiểu Vệ nhắc nhở.
“Ồ ồ ồ.” Nghê Phi không sợ hãi chút nào vì cậu nhóc có thể nhìn thấy Huyết Phách, dẫu sao có thể đi vào Cửu Bộ thì ngay cả mèo cũng đều có thể nhìn thấy ma.
Huyết Phách xách hành lý vào, cúi đầu nhìn cậu nhóc đang lon ton đi dán bùa chú lại hỏi: “Quỷ nhỏ, có phải là em sắp chết hay không?”
“Nghiêm Triết, anh nói cái gì vậy?” Nghê Phi vừa nghe vậy, lời này là người nói sao, nhất thời tức giận mắng.
“Trên người em ấy không có sức sống, em không nhìn thấy à.” Huyết Phách nhắc nhở.
Khi Nghê Phi vừa mới nhìn thấy cậu nhóc chỉ cảm thấy vẻ ngoài của quả thật là đáng yêu, sự chú ý đều bị vẻ ngoài của đối phương hấp dẫn, lúc này bỗng nhiên được Huyết Phách nhắc nhở, khi nhìn lại mới phát hiện trên người cậu nhóc này thật sự không có sức sống thật.
Thoạt nhìn đứa nhỏ này mới năm tuổi, vậy mà sắp chết rồi sao? Trong lòng Nghê Phi không đành lòng, chìa tay về phía cậu nhóc: “Tiểu Vệ, em tới đây, chị xem thử giúp em.”
Tiểu Vệ nghe lời đi tới.
“Em bị bệnh gì à?” Nghê Phi hỏi.
“Em không bị bệnh ạ.” Tiểu Vệ khó hiểu nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt này.
“Tiểu Vệ đừng sợ, chị là chúc sư, biết chữa bệnh, em nói cho chị biết là em khó chịu chỗ nào, xem xem là chị có thể chữa giúp em không.” Đứa nhỏ này thật đáng thương, trên người không có linh khí, nhưng có thể nhìn thấy ma, không phải là sắp chết thì còn có thể có cách giải thích nào khác sao.
Khi Nghê Phi nói chuyện với cậu bé, Huyết Phách vẫn đang quan sát cậu bé, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn ra chút manh mối, anh ta nhướng mày, hỏi cậu bé với vẻ không quá xác định: “Quỷ nhỏ, em có phải người sống không?”
“Không phải ạ, nhưng rất nhanh em có thể đi đầu thai rồi.” Vừa nói đến chuyện có thể đầu thai, vẻ mặt cậu nhóc bỗng tràn ngập hạnh phúc.

“Có ý gì?” Nghê Phi nghi ngờ nhìn Huyết Phách.
“Còn không nhìn ra à? Quỷ nhỏ này là một hồn ma, lại tên là Tiểu Vệ, chẳng phải là đứa con tương lai của mèo mun và Trần Dương sao.” Huyết Phách không nhịn được khinh thường nói.

Đám người Cửu Bộ này gần đầy ngày nào cũng rêu rao trong nhóm chat chuyện Trần Dương và An Niên đã có con, vừa liên tưởng là đã nhớ ra rồi mà.
“Không đúng, sao hồn ma có thể có thân xác được? Hơn nữa tuổi tác cũng không đúng mà?” Nghê Phi nghi ngờ nói, con trai tương lai của An Niên phải là một thiếu niên quỷ mười lăm tuổi chứ, rõ ràng đây là một bé cưng bốn năm tuổi, hơn nữa còn có thân xác.
“Chuyện này… anh cũng không biết.” Huyết Phách vừa thành ma chưa bao lâu, kiến thức về phương diện này còn ít hơn Nghê Phi.
“Là chú Vương Dã giúp em.” Từ sau khi nhỏ đi, xưng hô của Tiểu Vệ với Vương Dã đã thăng cấp lên thành chú.
“Vương Dã làm cho em? Còn có thể làm được cơ thể sao?” Nghê Phi bỗng chốc sửng sốt, Huyết Phách ở bên cạnh ánh mắt cũng chợt lóe.
“Có thể, những chú khác trong Cửu Bộ nói, chú Vương Dã là người dưỡng thi trong truyền thuyết, chú ấy có thể làm cơ thể cho hồn ma.” Tiểu Vệ giải thích.
Nghê Phi và Huyết Phách bốn mắt nhìn nhau, trên mặt là sự mừng rỡ không thể nào kiềm chế nổi, sau đó đồng thanh nói: “Vương Dã đâu?”
“Chú Vương Dã đi ra ngoài mua đồ bảo em giữ cửa giúp chú ấy.” Tiểu Vệ trả lời.
“Đi đâu?” Nghê Phi gấp gáp không chờ nổi hỏi, dường như chỉ cần biết tung tích Vương Dã là cô ấy sẽ đuổi theo ngay lập tức.
“Em cũng không biết.” Tiểu Vệ lắc lắc đầu.
“Đừng gấp, chúng ta vào trước đi.” Sau khi kích động nhất thời xong, ngược lại Huyết Phách rất bình tĩnh, dù sao Vương Dã cũng là nhân viên của Cửu Bộ, chắc chắn sẽ trở về.
Nghê Phi gật đầu, cúi đầu nhìn Tiểu Vệ: “Em là con trai An Niên à?”
“Dạ.” Tiểu Vệ xấu hổ gật đầu, câu này cũng là lần đầu tiên có người chính thức hỏi cậu ấy.
“Đi, dẫn chị đi tìm mẹ em.” Nghê Phi khom người bế Tiểu Vệ vào trong ngực, xoay người đi về phía tòa nhà văn phòng.
Trong văn phòng trên tầng hai, mọi người ở Cửu Bộ đang tiến hành động não, thảo luận chuyện cơ thể Tiểu Vệ bị biến nhỏ.
Trưởng khoa Lưu đã lật xem vô số tài liệu dẫn đầu lên tiếng: “Tôi lục tìm tất cả tài liệu từ cổ kim đến trong nước, nước ngoài, hỏi tất cả những người bạn trong giới siêu hình học, thậm chí ngay cả những ghi chép có liên quan ở Địa Phủ tôi cũng đã lật xem rồi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện tình huống tuổi tác của quỷ hồn bị thu nhỏ.”
“Tiểu Vệ vốn cũng chẳng phải hồn ma thông thường, trước đó tôi đã nói rồi, tôi đã nhìn nó lớn lên từng chút từng chút một từ lúc mới còn hai ba tuổi.” Thẩm Chi Ngữ nói.
“Tôi từng điều tra về hồn thể của Tiểu Vệ, thứ mà cậu ấy bị hút đi không phải là tuổi tác, mà là âm khí trên người, âm khí trên người cậu ấy đã ít đi hai phần ba so với trước kia.”
“Âm khí ít hơn hai phần ba, tuổi tác cũng nhỏ xuống hai phần ba, nói cách khác thì Tiểu Vệ lớn lên bằng cách cắn nuốt âm khí.” Triệu Phương phân tích nói.
“Vấn đề bây giờ không phải là Tiểu Vệ lớn lên bằng cách nào, mà là đủ loại dấu hiệu hiện tại cho thấy Tiểu Vệ không phải là một con ma thông thường.

Dù sao thì về mặt ý nghĩa cũng không phải hồn ma truyền thống.” Đạo sĩ Yên Tửu nói.
“Còn có cái này…” Trần Dương đặt tờ giấy hôm qua Tiểu Vệ nhặt được để lên bàn nói: “Trên này nói, bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà Tiểu Vệ không thể đầu thai, tôi nghĩ… khả năng này là thật.”

“Như vậy sao được?” Vừa nghe thấy Tiểu Vệ không thể đầu thai, An Niên chợt nóng nảy, không có ai rõ hơn cô là Tiểu Vệ muốn đầu thai đến thế nào.
“Em đừng gấp.” Trần Dương trấn an nói: “Bây giờ chúng ta cũng không nhìn ra điểm khác thường trên người Tiểu Vệ, như vậy nếu như muốn biết rốt cuộc trên người Tiểu Vệ có vấn đề gì thì cũng chỉ có thể tìm Địa Phủ thôi.”
“Không được.” An Niên lập tức bác bỏ nói: “Nếu như hồn thể của Tiểu Vệ thật sự có vấn đề, Địa Phủ sẽ xử lý Tiểu Vệ mất.”
“Đúng vậy.” Mọi người gật đầu phụ họa.
“Vậy cũng chỉ có thể tìm được người viết ra lá thư này thôi.” Trần Dương nói: “Tìm được nguyên nhân đặc biệt trên người Tiểu Vệ trước, rồi sau đó sẽ cân nhắc xem xử lý như thế nào.”
“Tôi điều tra tài liệu trên trang web siêu hình học không có tin tức về người tập kích Tiểu Vệ kia.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Tôi cũng đã gửi hình cho bạn ở cục cảnh sát rồi, nếu như người này vẫn còn ở thủ đô, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức.” Trần Dương nói.

Người này rất có thể không phải là công dân nước Trung Quốc, cho nên trong hệ thống của cục cảnh sát không tìm được những ghi chép liên quan.
Không có đầu mối, mọi người chỉ có thể vừa bảo vệ Tiểu Vệ, vừa yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.
“An Niên, miếng ngọc bội kia vẫn còn ở trong bụng cháu hả?” Trưởng khoa Lưu hỏi An Niên.
“Dạ.” An Niên gật đầu.
“Cháu đưa cho chú, chú mang đi nghiên cứu chút.” Trưởng khoa Lưu nói.
“Nếu như người kia lại dùng ngọc bội hấp thụ hồn thể của Tiểu Vệ thì làm thế nào, bây giờ Tiểu Vệ chỉ còn lại năm tuổi, nếu còn hút nữa là sẽ hết đấy.” An Niên có hơi lo âu nói.
“Thực lực của trưởng khoa Lưu kém như vậy, lỡ như không cắt đứt được đối phương làm phép thì làm thế nào?”
“Phụt.” Mọi người không nhịn được cúi đầu nín cười, thực lực của trưởng khoa Lưu đúng là kém, nhưng quả thật là Cửu Bộ chưa từng có ai nói trước mặt ông ấy cả.
“Tối chú trả lại cháu không phải là được rồi sao?” Trưởng khoa Lưu nổi đóa: “Lại nói, bây giờ cậu ấy có cơ thể Vương Dã tạo cho, chỉ cần cơ thể vẫn còn thì sẽ không phải chịu tổn thương nào cả.”
An Niên nghe vậy mới nôn ngọc bội ra cho trưởng khoa Lưu.
Trưởng khoa Lưu tìm cái khăn tay, cầm ngọc bội, chuẩn bị mang về nghiên cứu tỉ mỉ.
“Nhưng mà sao Vương Dã lại chế tạo cơ thể cho Tiểu Vệ nhỉ?” Nhị Mao thấy lạ nói: “Trước kia tôi chỉ nghe nói người dưỡng thi có bản lĩnh này, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.”
“Đúng rồi, làm sao Vương Dã có thể tạo cơ thể cho quỷ hồn được chứ?” Đề tài chuyển qua đây, mọi người bỗng tò mò, đạo sĩ Yên Tửu không nhin được hỏi: “Bây giờ ngoại trừ trên người Tiểu Vệ không có sức sống ra thì hầu như giống y đúc người sống, có thể ăn, có thể uống, có thể chạy, có thể nhảy.” Buổi sáng bọn họ tới sau khi nhìn thấy Tiểu Vệ có cơ thể xong đều giật mình như vậy.
“Chuyện này không giống với những gì tôi biết.” Triệu Phương cũng nói: “Người dưỡng thi này chẳng lẽ không phải là thuật sĩ nuôi dưỡng thi thể cấp thấp sao?”
“Những lời này của cậu ngàn vạn lần đừng để cho Vương Dã nghe thấy, cẩn thận anh ấy đánh cậu đấy.” Nhị Mao phổ cập kiến thức nói: “Cái cậu nói là người đuổi thi Miêu Cương, là thuật pháp cấp thấp nhất.

Còn Vương Dã này thì không giống vậy, mà là huyền thuật cao cấp đã thất truyền, thi thể bọn họ nuôi dưỡng không phải là thi thể người sau khi chết, mà là để linh hồn anh ấy muốn để lại nhân gian vào trong thân xác anh ấy chế tạo, sống cuộc sống như người sống thật vậy.”
“Móe, vậy chẳng phải là chết xong rồi được sống lại sao, trâu bò như vậy à?” Mọi người kêu lên.
“Nào có dễ dàng như vậy.” Nhị Mao tiếp tục phổ cập kiến thức: “Tất cả hành vi của loại thi sống này đều phải dựa vào linh lực trên cơ thể người dưỡng thi để hoàn thành, dưỡng một con thi sống cần hao phí rất nhiều linh lực.

Hơn nữa, nghe nói nếu như thi sống bị công kích thì tổn thương sẽ trực tiếp phản lại lên người dưỡng thi.

Cho nên, trừ phi là người thân thiết lắm, nếu không thì người dưỡng thi sẽ không dễ dàng tạo thân xác cho linh hồn.”
“Vương Dã thích Tiểu Vệ như vậy à?” Mọi người kêu lên, cũng thích đến mức coi như người thân nhất rồi.

“Vậy chờ Tiểu Vệ ra đời, để cậu ấy nhận Vương Dã là bố nuôi có được không?” An Niên vừa nghe Vương Dã đã âm thầm làm nhiều như vậy vì Tiểu Vệ, chợt thương lượng với Trần Dương.
“Được.” Trần Dương đồng ý theo bản năng, chỉ là vừa đồng ý xong thì chính anh cũng ngây ngẩn.

Bắt đầu từ khi nào mà chính anh đã ngầm thừa nhận Tiểu Vệ là con trai anh rồi vậy?
“Các đồng chí, tôi đã về rồi.” Lúc này, bỗng nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra, Nghê Phi bế Tiểu Vệ xuất hiện ở cửa phòng họp.
“Phi Phi.” An Niên vừa nhìn thấy Nghê Phi, lập tức vui vẻ chạy ra cửa.
“Tôi có mang theo ít đặc sản về này, đều ở chỗ Nghiêm Triết, mọi người đi lấy đi.” Nghê Phi nói với mọi người.
“Thế thì ngại lắm.” Ngoài miệng mọi người nói vậy, nhưng người người lại chen lấn chạy xuống tầng một, bọn họ đều cảm giác được, sát khí của Huyết Phách đang ở tầng một.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại có một nhà ba người Trần Dương và Nghê Phi.
Nghê Phi nhìn Trần Dương, nhét Tiểu Vệ trong ngực cho Trần Dương: “Dẫn con trai anh xuống lấy quà đi.”
Trần Dương cúi đầu nhìn nhóc con trong ngực, mặc dù nhìn thằng nhóc này mới có bốn năm tuổi, nhưng tâm trí vẫn là thiếu niên mà.

Chỉ là, không thể không nói vẻ ngoài tạo ra ảnh hưởng rất lớn cho người khác, nhìn như vậy, Trần Dương cũng không kiềm chế được coi cậu ấy là một cậu bé năm tuổi.
Sau này nếu như con của anh thật sự có thể đáng yêu như vậy thì thật ra cũng không tệ lắm.
Trần Dương mỉm cười, gật đầu với Nghê Phi, bế Tiểu Vệ ra khỏi phòng họp.
Trần Dương vừa đi, Nghê Phi lập tức lấy chiếc ba lô nhỏ mình đang đeo trên vai xuống đưa cho An Niên, lặng lẽ nói: “Trong này đều là chị thu thập giúp em, vũ khí bí mật để bắt Trần Dương lại.”
Mắt An Niên sáng lên, đưa tay muốn mở ra.
“Đừng gấp, chờ lúc không có ai thì hẵng xem.

Nhớ là không được để người khác nhìn thấy.” Nghê Phi nói.
“Dạ dạ dạ.” An Niên nghe lời gật đầu liên tục.
An Niên đã phao tin muốn trị hết chứng sợ hãi trước khi kết hôn của Trần Dương, nhưng rốt cuộc chữa thế nào thì cô không biết, mà hai người phụ nữ duy nhất cô quen chỉ có mỗi Nghê Phi và Thi Thi, vì để giữ bí mật tuyệt đối, cuối cùng An Niên nhờ Nghê Phi giúp.

Sau khi Nghê Phi nghe được yêu cầu của An Niên, kích động lập tức vỗ ngực đảm bảo, nói An Niên chờ cô ấy mang vũ khí bí mật về.
“Bước đầu tiên, sau này khi ở bên cạnh Trần Dương không được phép lại biến thành mèo nữa.” Nghê Phi dặn dò.
“Tại sao?” An Niên có hơi sửng sốt, anh Trần Dương rất thích ôm cô vuốt lông.
“Có còn muốn sinh cục cưng nữa không?”
“Muốn.”
“Vậy đừng biến hình nữa.” Nghê Phi nói: “Đặc biệt là buổi tối.”
“Dạ.” An Niên cái hiểu cái không gật đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.