Bạn đang đọc Bạn Gái Của Tôi Là Mèo – Chương 6
Trần Dương không mang mèo mun về nhà mà lái xe đến cửa hàng thú cưng vừa mới tới hôm qua.
“Anh Trần, anh đến rồi.” Cô chủ cửa hàng xinh đẹp liếc nhìn đã nhận ra là anh đẹp trai hôm qua mà mình có cảm tình.
“Chào cô.” Trần Dương hơi gật đầu với chủ cửa hàng.
“Hôm nay tới ngài muốn mua gì nữa à?” Chủ cửa hàng không mấy ngạc nhiên khi thấy Trần Dương đến, có nhiều người khi vừa mới nhận nuôi thú cưng sẽ thường xuyên chạy đến cửa hàng thú cưng.
Không phải muốn mua mấy đồ lúc trước chưa nghĩ ra thì cũng là tới xin mấy phương pháp nuôi thú.
“Tôi muốn mua bảng tên cho mèo.” Trần Dương nói.
Bảng tên mèo? Là cái loại cột lên cổ để phòng ngừa lạc mất mèo đúng không? Cô là một con mèo chịu cột ngồi yên một chỗ sao? Mèo mun mất hứng, cô loáng một cái nhảy khỏi ngực Trần Dương, ngồi xổm trên kệ hàng, tức giận híp mắt.
Mèo mun đột nhiên giãy ra khỏi lồng ngực làm Trần Dương hơi kinh ngạc, nhưng thấy nó chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm trên kệ chứ không làm gì khác nên Trần Dương không ôm nó lên nữa.
“Xem ra Lông Mi chỉ thích ra ngoài chơi thôi.” Chủ cửa hàng vẫn nhớ cái tên Trần Dương đặt cho mèo mun:
“Cũng do mèo hoang đã quen với tự do, giai đoạn đầu không thích bị nhốt trong nhà cũng là bình thường.
Đúng là anh cần một cái bảng tên để phòng ngừa Lông Mi bị lạc.”
Còn lâu tôi mới đi lạc.
An Niên tức giận nghĩ, quên sạch chuyện mình có ý định một tuần sau sẽ đi.
“Tôi không sợ nó đi lạc.
Lông Mi rất thông minh, dù có đi ra ngoài cũng vẫn nhớ được đường về nhà.” Trần Dương lắc đầu nói.
Vậy anh còn mua bảng tên làm gì? Mèo mun ngẩng đầu, con ngươi vàng óng tràn đầy nghi hoặc.
“Vậy anh mua bảng tên làm gì ạ?” Cô chủ cửa hàng xinh đẹp thay An Niên hỏi.
“Đã có bảng tên, người khác nhìn vào sẽ tự biết Lông Mi là thú cưng được nhận nuôi.
Vậy nó sẽ không bị người khác xua đuổi nữa.” Trần Dương giải thích.
Lúc đấy anh đang đi men theo con đường vừa được khai thông, đi thẳng đến cửa công viên Minh Đức thì thấy được một con mèo mun bị vây trong một góc.
Lúc đó tiếng còi ô tô rất lớn, nên Trần Dương không nghe rõ được đám đông đang bàn luận cái gì, chỉ thấy được con mèo mun bày ra tư thế phòng bị mà thôi.
Vì vậy anh lập tức dừng xe, đi qua ôm mèo mun vào lòng.
Giải thích xong, đồng tử mèo mun vốn tràn đầy nghi ngờ lập tức sáng ngời.
An Niên thấy đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đúng là khi nghe xong thấy có hơi vui vui.
“Đi nào, tôi dẫn anh đi chọn bảng tên cho mèo.
Không phải khoe khoang gì nhưng chúng tôi có rất nhiều bảng tên và kiểu dáng khác nhau, chọn xong còn được khắc tên miễn phí.” Chủ cửa hàng dẫn Trần Dương đi vào.
Trước khi đi, Trần Dương quay đầu liếc nhìn Lông Mi đang gục xuống kệ sau đó mới đi theo chủ cửa hàng đi chọn tấm bảng tên cho mèo.
Chủ cửa hàng cũng không nói ngoa, các kiểu bảng tên trong cửa hàng thú cưng của họ đúng là rất nhiều.
Có đủ loại hình dáng, chất liệu, kích cỡ, muốn cái gì thì có cái đó khiến Trần Dương tạm thời lóa mắt.
“Bà chủ à, có thể giới thiệu cho tôi mấy loại bảng tên xinh xinh không?” Trần Dương không muốn mua mấy cái bảng quá lớn hay quá nặng, lớn quá hay nặng quá sẽ ảnh hưởng đến động tác của mèo.
“Được, để tôi giới thiệu cho anh mấy kiểu.” Chỉ chốc lát sau, chủ cửa hàng lấy từ trên kệ xuống ba cái bảng tên mèo vô cùng xinh xắn, giới thiệu: “Ba kiểu này là ba chiếc nhỏ nhất trong cửa hàng, đều là bạc nguyên chất nên sẽ không lo bị gỉ.
Hơn nữa màu bạc cũng rất tinh xảo, thậm chí còn có cô đến tiệm chúng tôi mua để tự đeo đấy.”
“Đúng là rất tinh xảo.” Trần Dương cầm một tấm bảng trong đó lên, cẩn thận quan sát.
Dây đeo là bạc nguyên chất, treo một cái bảng to cỡ ngón cái.
Một mặt trơn bóng bằng phẳng, một mặt thì điêu khắc hoa văn tinh xảo.
“Lấy cái này đi.” Trần Dương quyết định lấy cái này, anh đưa bảng tên cho chủ cửa hàng: “Phiền cô khắc tên và số điện thoại của tôi lên.”
“Được, mời đến bên này.” Chủ cửa hàng lại dẫn Trần Dương đi vào trong khắc chữ.
Chỉ qua vài phút, đã khắc xong tên và số của Trần Dương lên bảng tên mèo.
Trần Dương cầm tấm bảng tên mới tinh, định mang ra đeo cho Lông Mi nhưng vừa bước ra đã bị cảnh trước mắt làm ngớ người.
Lúc vừa đi thì chỉ có Lông Mi nằm trên kệ hàng, lúc này ra thì có hai con mèo ngồi chồm hổm ở đó.
Dáng người, màu lông, màu mắt của hai con đều giống hệt nhau.
Nhìn thoáng qua sẽ không thể phân biệt được đâu là Lông Mi.
“Nguy rồi.” Thấy cảnh này chủ cửa hàng cũng hoảng sợ: “Tiểu Mỹ, sao Kit lại chạy ra khỏi chuồng rồi.” Chủ cửa hàng quay đầu gọi nhân viên cửa hàng là Tiểu Mỹ.
“Dạ? Sao vậy ạ?” Tiểu Mỹ mặc đồng phục chạy từ phòng làm việc ra, khi thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt: “Em… Có thể là do vừa nãy em cho mèo ăn quên đóng cửa.”
“Vậy em có biết Kit là con nào không?” Chủ cửa hàng hỏi.
“Để em thử.” Tiểu Mỹ lại gần hai con mèo, nhỏ giọng gọi tên Kit nhưng hai con mèo này lại không để ý đến cô nhóc.
Tiếp đó cô nhóc lại cẩn thận phân biệt lông tóc thân hình của hai con mèo, hi vọng có thể tìm được điểm khác biệt, nhưng thay vào đó càng nhìn càng thấy hai con mèo này giống hệt nhau, ngay cả mùi cũng y chang.
Một con cô ấy vừa tắm hôm qua, một con là cô ấy vừa nhặt về từ công viên cũng đã được tắm qua.
Hai con lại đều bỡ ngỡ, chưa kịp làm quen, mùi trên người lại giống nhau, này bảo cô ấy phân biệt kiểu gì? Tiểu Mỹ không tìm được cách nào, đành phải rưng rức nhìn cô chủ nhà mình.
Với trường hợp này, chủ cửa hàng cũng bị bất ngờ.
Cô ấy đành phải xin lỗi Trần Dương: “Thật sự xin lỗi, anh Trần, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Trong đó là một con mèo đen chúng tôi mới nhặt được về sáng nay, không ngờ nó lại giống Lông Mi đến thế.
Nhưng anh yên tâm, nhất định chúng tôi có thể phân biệt được hai đứa nó, mong anh chờ một lát.”
“Không cần.” Dứt lời, Trần Dương bước vài bước, cầm tấm bảng vừa được làm xong đeo chuẩn xác lên cổ mèo mun.
“Meo!” An Niên kinh ngạc meo một tiếng, người này làm thế nào mà nhìn một cái đã nhận ra mình vậy.
Rõ ràng vừa nãy cô không hề cho chút gợi ý nào cả.
“Anh Trần, tại sao anh lại nhận ra được vậy?” Chủ cửa hàng kinh ngạc nói.
Nếu là chủ nhân đã sống một thời gian dài với thú cưng mà liếc cái nhận ra được mèo của mình thì không phải là hiếm, nhưng mà Lông Mi là con mèo hoang Trần Dương vừa nhặt được hôm qua mà.
“Đôi mắt của Lông Mi khác con mèo kia.” Lúc nãy Lông Mi vừa mở mắt là Trần Dương đã nhận ra được.
Hơn nữa anh còn phát hiện nhóc Lông Mi này chơi xấu, vừa nãy nó như cố ý bắt chước động tác của con mèo mun bên cạnh, làm họ không phân biệt được.
“Không phải đều là màu vàng sao?” Chủ cửa hàng so sánh chốc lát, lại quay sang nhìn nhân viên cửa hàng là Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ cũng mang vẻ mặt nghi ngờ.
Đúng vậy mà, An Niên cũng nghi ngờ nhìn Trần Dương chằm chằm.
“À…” Ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào đầu mèo mun, Trần Dương bật cười, chính là biểu cảm này, trong đôi mắt của mấy con mèo khác làm gì có cái kiểu nghịch ngợm như này được.
“Về nhà thôi.” Trần Dương gật đầu với chủ cửa hàng và Tiểu Mỹ, xoay người mang mèo mun ra khỏi cửa hàng thú cưng.
Trở về chung cư, Trần Dương và mèo mun ăn tối cùng nhau, xem TV cùng nhau, lúc gần đến giờ đi ngủ thì ôm mèo mun lên giường.
Vừa lên giường, mèo mun đã tự động nằm lên cái gối thuộc về cô, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Mà Trần Dương bên cạnh thì mở đèn bàn đầu giường lên, lật đến trang sách hôm qua đọc dở, tiếp tục đọc.
Chỉ là mới đọc hai trang, Trần Dương cảm thấy là lạ chỗ nào đó, suy tư một lát rồi nhìn về con mèo mun lười biếng bên cạnh, rồi sau đó chẳng chút do dự thò tay bế mèo mun vào trong lòng.
“Meo!” Mèo mun giãy giụa.
“Đọc sách với tao một lát.” Trần Dương bế mèo mun vào lòng.
“Meo!” Mèo mun lại giãy giụa nhảy ra ngoài, dùng hành động tỏ rõ mình từ chối.
“Như vừa nãy xem TV ấy.” Trần Dương có ý thương lượng.
“Meo!” Mèo mun quả quyết nằm xuống gối của mình.
Dù cô mới đi vào xã hội loài người không lâu nhưng vẫn có một số việc cô tự hiểu, lên giường thì không thể ôm một cách tùy tiện.
“…” Trần Dương không rõ vì sao mèo mun lại đột nhiên nhất quyết không cho anh ôm, nhưng anh cũng không cưỡng ép.
Dù sao Lông Mi cũng chỉ là linh vật có trí thông minh, cũng không thể giao tiếp như nhân loại.
Trần Dương đành phải tiếp tục đọc sách một mình.
Đồng hồ nhích đến mười một giờ, Trần Dương vẫn không tài nào buồn ngủ gập sách lại.
Đây là thời gian ngủ anh tự đặt ra cho mình, dù có buồn ngủ hay không thì đến giờ này cũng sẽ buộc bản thân đi ngủ, cốt là đảm bảo ngày mai có tinh thần đi làm.
Như đã đề cập từ trước, Trần Dương đã trải qua một lần chết đi sống lại, trải nghiệm này mang theo một số di chứng, mất ngủ chính là một trong những loại đó.
Thế nên việc anh mất ngủ không phải do sinh lý con người hay là bệnh tâm lí, không thể điều trị bằng thuốc.
Chỉ có bùa hộ mệnh trên cổ tay anh là trợ giúp được chút ít, nhờ linh lực cường đại ổn định hồn phách, có thể làm an thần một chút.
Nhưng linh lực của bùa hộ mệnh như bị tiêu hao hơi lớn, trong khoảng thời gian này hiệu quả an thần càng ngày càng kém.
Mọi ngày khi nhắm mắt lại có thể ít nhiều cảm thấy buồn ngủ vậy mà hôm nay đầu óc vẫn tỉnh táo.
Anh trằn trọc trên giường hơn một tiếng, càng ngủ lại càng tỉnh.
Rốt cuộc Trần Dương không giãy giụa nữa, mở đèn bàn, ngồi dậy.
Mười hai giờ mười lăm, Trần Dương liếc nhìn màn hình điện thoại di động, tính toán chênh lệch múi giờ rồi mở khóa, ấn mở khung chat của em gái Trần Ngư trên wechat, chần chờ một lát rồi lại đóng lại.
Thôi, không quấy rầy cuộc hẹn hò của tụi nó.
Trần Dương rời giường, lấy bộ quần áo thể thao ra, định ra ngoài chạy bộ trong đêm, mong có thể nhờ vận động làm mình tìm về cơn buồn ngủ chút.
“Meo.” Thấy Trần Dương thay quần áo định ra ngoài, mèo mun đột nhiên gọi một tiếng.
Trần Dương quay lại, thấy mèo mun tinh thần sáng láng đứng ở trên mép giường, ma xui quỷ khiến hỏi: “Tao muốn đi chạy đêm, có muốn đi cùng không?” Có lẽ mèo là động vật sinh hoạt về đêm, Trần Dương cảm thấy có lẽ Lông Mi cũng muốn ra ngoài đi bộ một chút.
Mèo mun nhảy khỏi giường, dùng hành động thực tế bày tỏ ý nguyện của mình.
“Đi thôi.” Trần Dương cười, mở cửa phòng ngủ để mèo mun đi ra ngoài trước.
Một người một mèo ra khỏi căn hộ, đi vào thang máy, sau đó ra khỏi chung cư, chỉ là vừa ra đường cái, đèn đường mờ ảo làm Trần Dương tìm mèo mun hơi tốn sức.
“Biết thế mua cho mày cái bảng phát quang cho rồi.” Trần Dương nhịn không được cảm thán.
“Meo.” Mèo mun không vui, bộ lông đen của nó dễ dàng ẩn nấp trong tối như vậy, mang theo ánh huỳnh quang thì thành cái gì chứ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy không ổn.
“Nhưng tao sợ lát nữa chạy lại giẫm phải mày.” Trần Dương nói xong, làm bộ nhấc chân giơ lên trên người mèo mun.
Vèo! Chân Trần Dương mới nâng lên, một cái bóng đen chợt lóe lên, khi Trần Dương nhìn lại, mèo mun đã ở cách đó hơn ba mét.
Nó đứng phía trước kiêu ngạo ưỡn ngực, trong con ngươi màu vàng óng mang theo chút đắc ý, như đang nói, chỉ với tốc độ đó mà đòi giẫm được tôi hả.
Trần Dương buồn cười, nhưng thấy mèo mun có sức bật và cung phản xạ mạnh như thế, anh cũng yên lòng.
Sau đó, Trần Dương mang mèo mun đến công viên, chỉ vào con đường không một bóng người nói: “Lông Mi, chúng ta chạy quanh công viên nhé.”
Nói xong, Trần Dương chạy trước.
Anh vừa chạy thì mèo mun cũng chạy theo, chỉ có điều con mèo không chạy chậm cùng Trần Dương mà lại vọt lên trước thật xa, sau đó ngồi một chỗ ven đường rất xa chờ Trần Dương chạy tới.
Lúc Trần Dương chạy đến thì lại phóng đi thật xa tiếp, cứ vậy lặp đi lặp lại.
Trông không giống như đang chạy cùng nhau mà giống như đang giám sát, cảnh này làm Trần Dương sinh ra cảm giác quen thuộc mơ hồ, như lúc ở trường cảnh sát bị sĩ quan huấn luyện giám sát.
Chỉ có điều… Trần Dương nhìn mèo mun đang chờ ở trước, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt.
Chỉ có điều, đêm nay sĩ quan đáng yêu hơn nhiều so với lúc đó.
Khả năng nhìn ban đêm của mèo vô cùng mạnh, dù cách một đoạn xa, hay dù Trần Dương không phát ra âm thanh nhưng An Niên vẫn chú ý đến ý cười nơi khóe miệng Trần Dương.
Thấy vậy, An Niên vui vẻ vẫy đuôi: Xem ra là có hiệu quả rồi, cô mượn hạt sương tinh khiết, bày ra an hồn thuật..