Bạn đang đọc Bạn Gái Của Tôi Là Mèo – Chương 49
Ma vương bị nuốt chửng, phần còn lại cũng không quan trọng nữa.
Việc lọc sạch lệ khí được giao cho Liêu Trường Kỳ, người nhà họ Mạnh bị thương được giao cho Vương Hạc.
Trần Dương bế An Niên đang ngủ, trở về khách sạn với Nghê Phi và Huyết Phách.
Không giao Nghê Phi cho cảnh sát vì hoàn cảnh đặc biệt của Nghê Phi và Huyết Phách.
Trần Dương quyết định đưa Nghê Phi về thủ đô giao cho Cửu Bộ xử lý, việc này anh đã hỏi ý kiến của Bộ trưởng An.
Sáng hôm sau khi An Niên đang ngủ say, Trần Dương thấy An Niên vẫn chưa tỉnh nên lo lắng gọi đến Cửu Bộ để hỏi, bị Bộ trưởng An mắng té tát ngay tại chỗ.
“Không phải tôi đã bảo hai người tới đó điều tra thôi sao? Ai bảo hai người ra tay hả? Tôi bảo hai người điều tra Huyết Phách, hai người lại chọc vào ma vương, động vào nhà họ Mạnh? Một gia đình siêu hình học sờ sờ ra đó, cứ như vậy bị hai người tùy ý xử lý, có bản lĩnh rồi đúng không.
Hai người…”
Trần Dương không phản bác lại lời khiển trách của Bộ trưởng An, điều anh lo lắng duy nhất lúc này là tình trạng của An Niên.
Bộ trưởng An khiển trách hồi lâu, khiển trách xong suýt chút nữa khiến bản thân nói không nên lời, Trần Dương vẫn im lặng, đứng đắn, cầm điện thoại nghe lời khiển trách.
Điều này làm cho Bộ trưởng An không thích ứng được, từ khi nào Cửu Bộ lại có một cấp dưới ngoan ngoãn bình thường như vậy, những chuyện tệ hại đó ở Cửu Bộ kiếm cớ còn nhiều hơn cả ma, một người nhạy bén như Trần Dương, sau khi được Bộ trưởng An răn dạy, lại cảm thấy mình hơi quá đáng.
“Khụ khụ… Nói tóm lại, trước mắt mọi việc đều theo chỉ đạo của cấp trên, không được ra quyết định khi chưa được ủy quyền, biết không?” Cuối cùng Bộ trưởng An nói.
“Vâng.
Bộ trưởng, còn An Niên thì sao, sau khi An Niên nuốt ma vương vẫn chưa tỉnh lại.
Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?” Trần Dương hỏi.
“An Niên không sao, chỉ là ăn no quá mà thôi.” Bộ trưởng An thờ ơ nói.
“Ăn… no quá?” Trần Dương ngẩn người.
“Mèo mun bẩm sinh đã có khả năng ăn thịt tà ma, lần này An Niên đã nuốt chửng ma vương, hấp thụ quá nhiều năng lượng cùng một lúc nên cần ngủ một giấc để tiêu hóa nó.” Bộ trưởng An giải thích.
“Không sao thì tốt.” Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng chỉ cần biết An Niên không sao là được, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm: “Khi nào thì An Niên tỉnh lại ạ?”
“Tôi không biết, chắc là tiêu hóa xong thì tỉnh lại.” Ma vương không phải thứ muốn đụng vào là có thể đụng, Bộ trưởng An cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này.
“Tóm lại là cậu phải chăm sóc cho con bé thật tốt.”
“Vâng.” Cho dù Bộ trưởng An không dặn dò, Trần Dương cũng sẽ làm như vậy.
Trên thực tế, khi anh đang nói chuyện điện thoại anh vẫn đang ôm An Niên trong tay.
“Chờ An Niên tỉnh dậy, hãy đưa Huyết Phách và người thừa kế Chúc Thuật về đây cho tôi.” Bộ trưởng An căn dặn.
“Bộ trưởng, không biết khi nào An Niên mới tỉnh lại, hay là ông cử người qua đây đưa Huyết Phách và Nghê Phi về?” Trần Dương đề nghị.
“Trong bộ không thừa nhân lực, chờ An Niên tỉnh dậy thì bọn cậu cùng nhau trở về.” Nói xong, Bộ trưởng An cúp điện thoại.
Với mức độ yên tâm đó, ông ấy hoàn toàn không phải lo lắng sau khi An Niên chìm vào giấc ngủ, một người bình thường như Trần Dương sẽ xử lý Huyết Phách như thế nào.
“Không có nhân lực gì chứ, thật ra là không nỡ trả tiền vé máy bay khứ hồi.” Liêu Trường Kỳ ở bên cạnh lắng nghe toàn bộ quá trình lên tiếng.
“…” Trần Dương, người đột nhiên biết sự thật lựa chọn không tin.
“Tôi đã nói chắc chắn An Niên ăn no quá rồi mà.
Cậu cứ muốn gọi hỏi, còn bị mắng nữa.” Liêu Trường Kỳ hả hê.
“Tiền bối, không biết khi nào An Niên mới tỉnh.
Khoảng thời gian này làm phiền ông quản lý việc của Huyết Phách.” Trần Dương suy nghĩ một hồi rồi nói, anh phải chăm sóc cho An Niên, đương nhiên sẽ không có thời gian trông coi Huyết Phách.
“Tôi? Đùa à, tôi không đánh lại Huyết Phách.” Liêu Trường Kỳ nói: “Thà cậu đặt một lá bùa trừ ma cao cấp lên cửa phòng của cậu ta và Nghê Phi còn hơn.”
Trần Dương nghĩ ngợi và nghĩ rằng đó cũng là một giải pháp, vì vậy anh xoay người và lấy ra chiếc hộp có chứa lá bùa.
“Cậu… cậu có rất nhiều bùa cao cấp.” Liêu Trường Kỳ nhìn cái hộp chứa đầy bùa, hai mắt trở nên xanh lục.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn đối phương, phát hiện ánh mắt của người kia đang nhìn thẳng vào cái hộp trên tay mình, vẻ mặt gần như chảy nước miếng.
“Tôi có rất nhiều lá bùa, tiền bối giúp tôi xem lá bùa nào dùng phù hợp hơn?” Rõ ràng là anh đang muốn cho Liêu Trường Kỳ một bậc thang, lá bùa nào phù hợp? Vừa rồi Liêu Trường Kỳ đã nói rõ ràng chỉ cần dùng bùa trừ ma cao cấp là được rồi.
“Được được được, để tôi xem, để tôi xem.” Liêu Trường Kỳ lập tức kích động đi qua, mê mẩn nghiên cứu bùa chú bên trong hộp.
“Vãi nồi, bùa thanh tẩy cao cấp, nếu hôm qua cậu mang theo cái này thì tôi làm gì cần vất vả lọc sạch lệ khí cả một đêm chứ.
Đây là bùa áp chế linh hồn, cậu còn có cả bùa áp chế linh hồn?”
Liêu Trường Kỳ đếm từng lá bùa, ba mươi sáu bùa trừ ma cao cấp, hai mươi bảy bùa thanh tẩy cao cấp và ba mươi bùa chế áp linh hồn cao cấp.
Theo giá thị trường hiện tại là một triệu một lá, chỗ này… chỗ này giá bao nhiêu chứ…
“Nếu tiền bối thích thì tôi tặng ông vài lá nhé.” Khi Liêu Trường Kỳ đếm từng lá, Trần Dương đang ngồi bên cạnh, nhìn Liêu Trường Kỳ như muốn ôm cái hộp mà không buông lỏng tay, Trần Dương đành phải nói như vậy.
“Cậu nói gì?” Vẻ mặt Liêu Trường Kỳ không tin nhìn Trần Dương, trong mắt lóe lên một tia màu xanh lục nhạt.
“Lần này tới đây may mà có tiền bối giúp đỡ, nếu ông thích, tôi sẽ tặng cho ông một vài lá bùa như một món quà cảm ơn.” Trần Dương nói.
“Làm thế sao được, vậy tôi sẽ lấy mỗi loại một lá nhé.” Liêu Trường Kỳ nhanh chóng rút ra ba lá bùa ở trong hộp ra.
“…”
Sau khi lấy xong, Liêu Trường Kỳ đột nhiên cảm thấy mình nên làm gì đó để báo đáp cho Trần Dương, vì vậy ông ấy nói: “Chuyện gì ấy nhỉ, à cậu là người thường, không biết sử dụng phép thuật, tôi sẽ giúp cậu trông coi Huyết Phách.” Nói xong, Liêu Trường Kỳ lại lấy thêm một lá bùa khác, vội vàng chạy ra ngoài, giống như sợ Trần Dương sẽ hối hận vậy.
“Bùa của Thi Thi được săn đón đến vậy sao? Vậy thì tại sao việc kinh doanh trên Taobao luôn tệ hại?” Trần Dương không khỏi thắc mắc.
Những ngày sau đó, Trần Dương ở trong khách sạn với An Niên, ban ngày ôm An Niên đọc sách trên ban công, ban đêm ôm An Niên ngủ chung.
Ngoại trừ việc đi vệ sinh và đi tắm, anh chưa bao giờ để An Niên rời khỏi tầm mắt của mình.
Trong khoảng thời gian này, Vương Hạc đã gọi cho anh nhiều lần và rủ anh ra ngoài tụ tập, nhưng Trần Dương đều từ chối.
Mãi đến sáng sớm một tuần sau, cuối cùng An Niên cũng tỉnh lại.
Khi An Niên tỉnh lại không hề cử động, bởi vì cô vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Trần Dương đang ở rất gần cô.
Không phải An Niên chưa từng ngủ với Trần Dương, mà là cô chưa từng dậy sớm hơn Trần Dương, cho nên đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn rõ khuôn mặt đang say ngủ của Trần Dương dưới ánh nắng sớm mai.
Da anh Trần Dương đẹp thật đấy, lỗ chân lông rất nhỏ.
Lông mi của anh Trần Dương rất dài, nhưng không dài bằng của em.
Sao anh Trần Dương lại nhăn mày nhỉ, bởi vì ngủ không ngon sao.
Tại sao anh Trần Dương lại để râu? Anh Triệu nói rằng đàn ông thường để râu khi họ lo lắng, là do mình đã ngủ quá lâu sao?
Tại sao miệng của Anh Trần Dương lại bị bong tróc, có phải quá khô không?
Ma xui quỷ khiến, An Niên đột nhiên cúi người, thè lưỡi ra liếm miệng Trần Dương.
Được rồi, bây giờ trông nó ẩm ướt hơn nhiều.
An Niên hài lòng gật đầu, sau đó di chuyển thân thể, từ trên gối đứng lên.
An Niên vừa di chuyển, Trần Dương tỉnh dậy ngay lập tức.
Đôi mắt mơ màng mơ màng lập tức bừng sáng sau khi nhìn thấy con mèo mun bên chiếc gối đã thức dậy.
“An Niên, em tỉnh rồi à?” Trần Dương kinh ngạc ngồi dậy.
“Anh Trần Dương, buổi sáng tốt lành.” Con mèo mun đáng yêu vẫy chân với Trần Dương.
“Chào buổi sáng.” Trần Dương dịu dàng cười.
“Anh Trần Dương, em ngủ bao lâu rồi, em đói quá.” An Niên lại nằm sấp xuống, ôm bụng thủ thỉ.
“Em đã ngủ bảy ngày rồi.” Không đói mới lạ đấy.
“Lâu vậy ạ.” An Niên kinh ngạc.
“Còn mười phút nữa, bữa sáng của khách sạn có thể ăn rồi.” Trần Dương nhìn thời gian nói: “Em đi rửa mặt chải đầu đi, sau đó chúng ta sẽ đi xuống ăn sáng.”
“Được ạ.” Muốn chải đầu đánh răng thì đương nhiên phải biến trở lại thân thể người.
Nghe thấy có đồ ăn ngon, An Niên vội vàng nhảy ra khỏi giường, trực tiếp biến thành người ở trên giường.
Một con mèo mun vốn chỉ chiếm hơn lòng bàn tay một chút, đột nhiên biến thành một cô gái mảnh mai nằm nghiêng ôm gối, còn là sáng sớm ở trên giường khách sạn…
Trần Dương chỉ cảm thấy sau khi não ù đi, anh hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
“Anh Trần Dương, anh mau dậy đi.” An Niên xuống giường, nhìn thấy Trần Dương sững sờ, không khỏi thúc giục.
“Ồ… được.” Trần Dương còn chưa kịp hoàn hồn lại, ngây người gật đầu.
“Vậy em đi đánh răng trước, anh mau mặc quần áo đi.” Sau khi nhận được câu trả lời, An Niên vui vẻ chạy vào phòng tắm.
An Niên vừa rời đi, Trần Dương nhấc chăn và nhảy khỏi giường, cứ như kiểu có thứ gì đó đốt người anh.
Che lại nhịp tim càng lúc càng nhanh, Trần Dương đứng ở đầu giường, nhìn hai cái gối trũng đặt cạnh nhau, nghĩ đến vừa rồi An Niên nằm trong vòng tay anh.
“Ầm!”
Trần Dương xấu hổ chạy vào phòng tắm kia, vặn vòi nước, cúi đầu xuống, để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Mày đang suy nghĩ gì vậy? Dừng ngay!” Trần Dương nhìn người trong gương, muốn xông vào đánh cho người đối diện một trận tả tơi.
“Anh Trần Dương ơi, em xong rồi, anh xong chưa?” An Niên ở ngoài cửa hét lên.
“Anh xong rồi.” Trần Dương lúng túng kéo khăn sang một bên, lau sạch vết nước trên mặt, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
An Niên đứng ngoài cửa, cô đã thay quần áo, vừa đến thành phố Lam Tuyền, An Niên đã mua quần áo ở cửa hàng bên cạnh khách sạn, đó là một chiếc váy đi biển màu xanh cỏ có dây treo.
Một chiếc vòng cổ làm bằng những hạt nhiều màu sắc được đeo vào cái cổ trắng nõn của An Niên, khiến An Niên trở nên dễ thương và hoạt bát.
“Trông em có đẹp không ạ?” Nhìn thấy Trần Dương đi ra, An Niên vui vẻ quay trước mặt anh một vòng, sau khi mua cô chưa mặc bộ váy này lần nào.
Cô đã quan sát và thấy rằng các chị gái ở thành phố Lam Tuyền hình như thích mặc loại quần áo này, ở đây chiếc váy đen của cô không phù hợp chút nào.
“Đẹp.” Trần Dương sững sờ gật đầu.
“Vậy ăn cơm xong, chúng ta có thể đi biển chơi một lát được không?” An Niên ngượng ngùng nói: “Em còn chưa được ra ngoài chơi, em muốn tự mình đi nhặt vỏ sò.”
“Được.” Trần Dương cảm thấy, bất kể lúc này An Niên có nói gì, cho dù là giết người và đốt phá, có lẽ anh cũng vô thức mà đồng ý.
Cả bữa sáng, Trần Dương đều ngây người, mãi đến khi đưa An Niên xuống bãi biển ở khu du lịch, An Niên vui vẻ chạy xuống biển nhặt vỏ sò, Trần Dương mới hơi tỉnh táo lại.
Anh ngồi trên ghế bên bờ biển nhìn An Niên nhấc chân váy đuổi theo sóng biển, cuối cùng anh cũng phân tích rõ ràng nguyên nhân dẫn đến sự không bình thường của mình.
Anh đã rung động trước An Niên.
Làm thế nào đây? Trần Dương không khỏi cười khổ, bản thân rung động với An Niên, nhưng An Niên vẫn là một đứa trẻ.
Không biết Trần Dương có phiền muộn, An Niên đang rượt đuổi theo sóng mà chơi đùa, cứ vui vẻ như thế này, bất giác đã chạy xa một chút, sau đó đột nhiên cảm thấy có sát khí.
Ấy? Đó là Huyết Phách và chị Nghê Phi.
Trước và sau khi Liêu Trường Kỳ phát hiện ra Trần Dương có lá bùa trấn áp linh hồn, ông ấy đã không sử dụng lá bùa xua đuổi ma nữa, ông ấy đã lấy thêm một lá bùa trấn áp linh hồn của Trần Dương để dập tắt sát khí trên người Huyết Phách.
Huyết Phách không có năng lực hủy diệt mạnh mẽ, Trần Dương cũng không có giới hạn tự do của Huyết Phách và Nghê Phi.
Nghê Phi và Huyết Phách vốn không phải người xấu, vì vậy Trần Dương chỉ nói với họ rằng không được rời khỏi khu vực lân cận của khách sạn, không có hạn chế nào khác.
Lúc này, Nghê Phi và Huyết Phách đang ngồi cạnh nhau trên bãi biển, vị trí của hai người thực ra có chút lệch, nhưng thỉnh thoảng mọi người vẫn qua lại trò chuyện với Nghê Phi.
Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, một người phụ nữ có dáng người đẹp ngồi một mình trên bãi biển vẫn rất dễ thu hút lòng người.
Nhìn thấy bóng ma và người quen thuộc, An Niên vui mừng chạy tới chào hỏi, khi còn cách hai người khoảng mười mét, thính giác siêu phàm của An Niên nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Có cách nào có thể đưa anh đi đầu thai không?” Huyết Phách hỏi.
“Không có, Huyết Phách là do lệ khí hình thành.
Mặc dù em đã rửa sạch oán khí của anh, nhưng em sợ rằng sau này anh sẽ không thể đầu thai nữa.
Em xin lỗi.” Nghê Phi nói lời xin lỗi.
“Lại là xin lỗi, trong khoảng thời gian này em đã nói bao nhiêu lần xin lỗi rồi.”
“Tất cả là vì em nên anh mới gặp Mạnh Tinh Vũ, anh mới…”
“Câm miệng.” Huyết Phách mất kiên nhẫn ngắt lời: “Anh đã nói là mình không nhớ rồi.”
“Nhưng mà…”
“Không phải anh đã nói rồi à? Khi chết anh đau đớn như thế nào, trước khi chết có bao nhiêu oán hận, ông đây đều không nhớ rõ, em đừng có nhắc tới nữa được không.
Em có nhắc anh cũng không nhớ được.” Vừa nhắc tới là khóc, người phụ nữ này thực sự rất phiền phức.
“Em hy vọng anh thỉnh thoảng sẽ nhớ lại.” Nghê Phi lắc đầu.
“Biết rồi, không phải em cố ý xóa trí nhớ của anh sao?” Huyết Phách trợn mắt.
“Em xin lỗi.” Nghê Phi cúi đầu và nói xin lỗi một lần nữa.
Huyết Phách bực bội vò đầu bứt tóc, anh ta ghét dáng vẻ hiện tại của người phụ nữ này nên tức giận đứng lên, độc đoán nói với giọng điệu ra lệnh: “Không phải em muốn bù đắp cho anh sao?”
“Hả?” Nghê Phi ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Không phải em nói là lỗi của em sao? Vậy em định bù đắp cho anh như thế nào?” Huyết Phách sốt ruột hỏi.
“Anh muốn em bù đắp như thế nào?” Nghê Phi hỏi.
“Anh hỏi em chuyện này trước, lúc anh còn sống, em có phải là bạn gái của anh không?”
“Em…” Nghê Phi chợt đỏ mặt.
“Phải không? Dù sao anh cũng không nhớ nữa, em cứ thản nhiên trả lời mà cũng muốn nghĩ lâu như vậy à?”
“Em… lúc đó em là vợ chưa cưới của Mạnh Tinh Vũ.” Nghê Phi chọn cách thành thật.
“Mắt nhìn người của em tệ thật đấy.” Huyết Phách không nhịn được mắng.
“…” Nghê Phi cúi đầu, không còn mặt mũi để phản bác.
“Nói cách khác, đến lúc anh chết cũng không theo đuổi được em?” Mặc dù Huyết Phách rất không muốn thừa nhận.
“…” Nghê Phi tiếp tục cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Được, vậy thì em lấy mình bồi thường cho anh đi.” Huyết Phách đột nhiên nói.
“Hả?” Nghê Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ý của anh là?
“Hả cái gì mà hả? Anh nói cho em biết, dù sao anh cũng là do em tạo ra bằng cấm thuật.
Anh phải theo em cả đời, nếu một ngày anh còn chưa đầu thai thì ngày đó em không được phép yêu đương.” Huyết Phách ngang ngược nói, thậm chí anh ta không thể chịu nổi khi nhìn thấy một người bình thường đến nói chuyện với cô ấy.
Nếu không đuổi anh ta đi, anh ta sợ rằng một ngày nào đó anh ta sẽ nổi điên lên và giết hết những người đàn ông đó: “Nhìn cái gì mà nhìn, đáng đời em.”
Nghê Phi ngơ ngác nhìn Huyết Phách bùng nổ, đột nhiên linh lực toàn thân lóe lên, hồn phách ở trong cơ thể chui ra, đứng dậy khỏi mặt đất.
“Em… em làm gì vậy?” Huyết Phách nhìn Nghê Phi ở trong trạng thái linh hồn, kinh ngạc hỏi.
Nghê Phi không nói gì, nhưng đột nhiên cô ấy dính lên người anh ta, hôn lên môi Huyết Phách.
“Ôi!” An Niên ngồi xổm nghe hồi lâu, kích động che miệng lại, hôn… hôn môi cơ à.
Huyết Phách nhanh chóng phản ứng lại, đổi chủ thành khách ôm eo Nghê Phi, hai linh hồn hôn nhau trên bãi biển trắng tinh giống như bị mất khống chế.
“Ào ào.” Đột nhiên, một cơn sóng lớn ập đến, thân thể không có linh hồn của Nghê Phi bị sóng cuốn vào biển cả.
“Này, hai người đừng hôn nữa, xác chị Nghê Phi sẽ bị cuốn trôi mất.” An Niên đang thích thú quan sát vội vàng nhắc nhở.
Nghê Phi và Huyết Phách đột ngột tách ra, sau khi nhìn nhau, họ đồng thời phát hiện ra vấn đề.
Sau khi trở thành ma, không cần hít thở, lại có thể hôn lâu như vậy, khụ khụ…
Nghê Phi đỏ mặt, nhanh chóng trở lại thân thể rồi tự mình bơi trở lại..