Bạn đang đọc Bạn Gái Của Tôi Là Mèo – Chương 2
Đôi tai của con mèo mun nhúc nhích, sau khi sững sờ khoảng một giây, nó ngẩng đầu lên, trong con ngươi vàng có một tia sáng kỳ lạ.
“Có thể mày vừa đi ra khỏi núi nên không biết, mèo ở bên ngoài này không có lông mi, nên ngay khi nhìn thấy mày thì tao đã biết mày không phải là một con mèo bình thường.”
Con mèo mun nhìn thoáng qua hào quang của nút ngọc trên cổ tay trái của Trần Dương, sau đó chớp mắt, hàng mi dài khẽ động rồi biến mất.
“Bây giờ trông có vẻ bình thường hơn rồi đó.” Nhìn thấy sự biến hoá của con mèo mun, Trần Dương cười thoải mái: “Xã hội loài người phức tạp hơn nhiều so với vùng rừng núi, đặc biệt là các thành phố lớn đối với các loài động vật rất nguy hiểm.”
“Mày vừa mới ra khỏi vùng núi nên nhất định sẽ không thích hợp với xã hội loài người, mày có muốn về nhà cùng tao trước không?”
Con mèo mun nghiêng đầu, trong con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc.
“Em gái tao là thợ săn ma quỷ, nên tao biết một chút về siêu hình học.” Trần Dương sợ mèo mun hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Nhưng mày đừng lo lắng, tao không muốn nhận mày làm linh sủng.
Em gái tao rất mạnh, không cần linh sủng, mà tao cũng không cần biết về siêu hình học.”
Con mèo mun lại yên lặng liếc nhìn chiếc cúc ngọc trên cổ tay Trần Dương, trong lòng không khỏi nghi ngờ lời nói của Trần Dương.
Nếu em gái của anh là một thợ săn ma quỷ, từ sức mạnh tâm linh mạnh mẽ của bùa hộ mệnh, có thể thấy rằng em gái anh chắc hẳn là một thợ săn ma quỷ rất mạnh mẽ.
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nổi lên một cơn mưa nhẹ, mưa không lớn nhưng lạnh đến thấu xương, một lúc sau rơi xuống người con mèo mun, lông tơ dày đặc trên người nó dính những giọt nước li ti.
“Nửa tháng nay nhiệt độ ở thủ đô rất thấp, trời có thể mưa thường xuyên, bên ngoài cũng ít thức ăn.” Trần Dương ngẩng đầu nhìn trời, thể chất của động vật thần thông so với động vật bình thường chắc là mạnh hơn chút.
Nhưng cũng không kháng được mọi bệnh tật, cứ nhìn em gái của anh mà xem, sức mạnh tâm linh của cô ấy đã rất mạnh mẽ, gặp lạnh là cô ấy cũng sẽ cảm lạnh thôi.
Nửa tháng trở lại đây, Trần Dương thường xuyên gặp được con mèo mun này, lúc đầu anh cũng không nghĩ mèo có gì bất thường, nhưng sau này gặp được nó nhiều lần, anh đột nhiên phát hiện mỗi lần gặp được con mèo mun này, lá bùa hộ mệnh của em gái cho anh sẽ nóng lên.
Em gái của anh đã cảnh báo anh rằng nếu chiếc bùa hộ mệnh nóng lên, điều đó có nghĩa là xung quanh đó có những thứ ô uế.
Sau đó, Trần Dương cho con mèo mun ăn vài con cá khô, tìm thấy lông mi trên mí mắt của con mèo mun, điều này khiến anh càng chắc chắn rằng con mèo mun không bình thường.
Bản thân Trần Dương cũng thích mèo, nhưng vì công việc nên không có cách nào có thể nuôi thú cưng, nhưng rõ ràng con mèo này không cần anh chăm sóc quá nhiều.
Vì vậy, sau nửa tháng cho ăn, Trần Dương có suy nghĩ đưa con mèo mun về nhà nên hôm nay đặc biệt tới đây để dụ nó về.
“Vậy, mày có muốn… về nhà với tao không?” Giọng điệu của Trần Dương vô cùng dịu dàng, vì sợ giọng điệu nặng hơn một chút sẽ làm cho sinh linh mới bước vào xã hội loài người này sợ hãi này.
“Meo meo.” Con mèo mun đang ngồi xổm đột nhiên giơ hai bàn chân trước lên, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Trần Dương, bày tỏ sự đồng ý.
Điều này có nghĩa là nó đồng ý à?!
Trần Dương không nhịn được bật cười, anh cởi chiếc khăn quàng cổ, cẩn thận quấn con mèo mun vào trong chiếc khăn rồi ôm lấy nó, ôm vào lòng.
“Meo meo.” Chiếc khăn quàng cổ cùng với nhiệt độ cơ thể của Trần Dương khiến con mèo mun bất giác híp mắt lại, thật ấm áp và dễ chịu.
Trần Dương thu dọn những thứ mèo mun ăn trên băng ghế, sau đó ôm mèo mun về xe, vừa đi vừa nói với mèo mun: “Lát nữa tao đưa mày đến cửa hàng thú cưng tắm nước ấm trước, mày bị nước mưa làm ướt hết người rồi.
“
Kể từ khi có suy nghĩ dụ mèo mun về nhà, Trần Dương đã liên tục tìm kiếm những kiến thức về mèo, biết rằng mèo không thể tắm thường xuyên được, lại sợ tiếng máy sấy tóc nên sau khi nghĩ đi nghĩ lại đã quyết định đưa nó đến cửa hàng thú cưng, nhờ người tắm cho nó.
Tuy là linh vật có trí tuệ, nhưng bản thân nó cũng là mèo, nên cẩn thận để không xảy ra chuyện không đáng có.
Trong suốt quãng đường, con mèo mun rất yên lặng, nó ngoan ngoãn nằm trên ghế lái phụ, nằm ở trong chiếc khăn nhung mềm mại híp mắt, giống như đang ngủ.
Trần Dương sợ lát nữa mèo mun đến cửa hàng thú cưng sẽ chống cự, vì vậy mặc kệ mèo mun có hiểu hay không, anh giải thích cho mèo mun biết cửa hàng thú cưng là gì.
Con mèo mun không đáp lại, Trần Dương nghĩ rằng có lẽ mình đã đánh giá quá cao trí tuệ của con mèo mun.
Cho đến khi Trần Dương ôm nó vào cửa hàng thú cưng nó mới mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, nó cảnh giác liếc nhìn xung quanh, có vẻ như sau khi xác nhận không có mối đe dọa nào, nó đã trở lại trạng thái lười biếng như trước.
“Thưa anh, đây là một con mèo hoang đúng không.” Chủ cửa hàng thú cưng là một phụ nữ xinh đẹp khoảng hai mấy tuổi, cô ấy vừa nhìn thấy con mèo trong lòng Trần Dương đã ngay lập tức đoán ra.
Một con mèo ướt được quấn trong chiếc khăn nhung đắt tiền, vừa nhìn là biết được anh chàng điển trai này nhặt được ở bên vệ đường.
“Ừm, tôi muốn tắm cho nó.” Trần Dương lên tiếng đáp lại.
“Được ạ, Tiểu Mỹ đến đón con mèo đi.” Chủ cửa hàng gọi nhân viên cửa hàng đến đón con mèo mun ở trong tay Trần Dương.
Trần Dương có chút lo lắng liếc nhìn nó, chủ cửa hàng nữ thấy vậy thì mỉm cười nói: “Thưa anh, nếu anh lo lắng thì tôi có thể đưa anh đến đó.”
“Vậy làm phiền cô.” Trần Dương do dự một chút nhưng quyết định đi qua xem xét, anh nghĩ rằng con mèo mun có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy mình.
Thời gian tắm rửa không lâu, toàn thân con mèo mun đã được lau khô và sớm trở lại trong vòng tay của Trần Dương, lông tơ khô ráo toát ra mùi thơm sữa nhàn nhạt.
“Anh Trần, con mèo này rất khỏe mạnh và sạch sẽ.” Chủ cửa hàng nói: “Có thể trước đây nó là mèo cưng của ai đó, nhưng sau này nó đã bị bỏ rơi.”
“Bị bỏ rơi?” Vì từ nhỏ đã thất lạc em gái nên Trần Dương rất nhạy cảm với những từ như ruồng bỏ, bỏ rơi.
“Đúng vậy, trên thực tế, mặc dù hiện nay có rất nhiều người nuôi mèo, nhưng rất ít người nuôi những con mèo mun có màu lông thuần như vậy, một số được nuôi nhưng đến cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ.”
“Tại sao đã nuôi nấng rồi lại muốn vứt bỏ nó?” Trần Dương không nhịn được có chút chán ghét khi nghe đến loại hành vi này.
“Mê tín thôi.” Chủ cửa hàng hơi bất lực nói: “Mặc dù cải cách và mở cửa đã qua bao nhiêu năm, nhưng người Trung Quốc vẫn có phần mê tín.”
“Người xưa cho rằng mèo mun là loài vật dữ, dễ thu hút tà ma, vì vậy nếu ngày thường không sao thì vẫn ổn.
Một khi chuyện xấu xảy ra, rất dễ dàng nghĩ đến là do con mèo mun.”
Hầu hết những người làm việc trong cửa hàng thú cưng đều quan tâm đến động vật, chủ cửa hàng nhìn Trần Dương và lo lắng nói: “Vậy nếu anh cũng lo lắng như thế thì đừng mang con mèo mun về, để tránh xảy ra lần bỏ rơi thứ hai.”
Lúc này con mèo mun đang lặng lẽ làm tổ trong vòng tay của Trần Dương cũng tò mò ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của Trần Dương.
“Không sao, tôi không sợ.” Trần Dương nở nụ cười không sợ hãi, anh đã từng nhìn thấy ma vương, còn sợ tà ác sao? Cho dù có, nó cũng không đủ để Thi Thi nhà anh bỏ bùa.
Dù đã có gia đình rồi, nhưng chủ cửa hàng vẫn có chút hoa mắt trước nụ cười của Trần Dương, cô ấy chỉ hận tại sao mình lại đồng ý lời cầu hôn của bạn trai sớm như vậy, mất đi tư cách đi câu mấy anh đẹp trai: “Anh Trần vừa đẹp trai vừa có lòng nhân ái.”
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Dương nghe ai đó khen mình đẹp trai, vì vậy anh bình tĩnh đáp lại, lễ phép cảm ơn và không nói gì nữa.
“Có muốn mua thêm một cái lồng mèo để sau này tiện mang đi chơi không.” Chủ cửa hàng nhân cơ hội mua bán.
“Không cần, tôi cứ ôm nó đi là được.” Trần Dương cảm thấy có lẽ mèo mun sẽ không thích ở trong lồng.
“Vậy được rồi, bồn tắm cộng với những thứ này tổng cộng là… tám trăm lẻ sáu tệ.” Chủ cửa hàng quyết toán và đưa hóa đơn cho Trần Dương.
Trần Dương thanh toán bằng điện thoại di động, chủ cửa hàng đưa cho anh một chiếc thẻ khác và nói: “Đây là thẻ thành viên của chúng tôi, lần sau anh tới có thể được giảm giá 20%.
À đúng rồi, anh đặt tên cho con mèo này chưa? Tôi muốn ghi chép lại.”
“Ừm…” Trần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là Lông Mi đi.”
“Lông Mi? Tên hay, tôi vẫn luôn cảm thấy nếu mèo có lông mi thì chúng sẽ rất đáng yêu.” Chủ cửa hàng mỉm cười.
“Nó thực sự rất dễ thương.” Trần Dương nhìn xuống con mèo trong tay mình và tán thành.
“Meo meo.” Con mèo mun khẽ nhúc nhích vùi đầu vào trong vòng tay của Trần Dương.
Chẳng lẽ nó ngại à? Trần Dương bật cười, sau đó xách túi đồ do chủ cửa hàng giao cho, trở về căn hộ của mình cùng với Lông Mi vừa được đặt tên.
Trần Dương có một ngôi nhà riêng ở khu đô thị, nhưng anh rất ít khi đến ở, anh thường ở trong ký túc xá của lữ đoàn Cảnh sát Hình sự, thỉnh thoảng mới đến đây.
Nhưng mang Lông Mi về, anh không thể đến ký túc xá, vì vậy anh đã trở về căn hộ của mình.
May mắn là hệ thống sưởi ở phía bắc là hệ thống sưởi trung tâm, kể cả khi ngôi nhà không có ai ở cũng rất ấm áp.
Trần Dương đặt những thứ mua được lên bàn, sau đó ôm ổ mèo mới mua đi khắp nhà rồi đặt bên cạnh máy sưởi.
“Nghe nói mèo rất sợ lạnh, đây là nơi ấm áp nhất, mày có thể sống ở đây.” Trần Dương cẩn thận đặt con mèo mun vào ổ mèo.
Con mèo mun ngồi xổm trong ổ mèo, quay đầu lại nhìn môi trường mới.
“Vừa rồi tao quên hỏi mày, mày có thích cái tên Lông Mi không?” Trần Dương vừa nhớ tới đã hỏi ý kiến của con mèo mun.
Con mèo mun chớp mắt, đôi lông mi bị mất đột nhiên mọc lại.
Xem ra nó có vẻ thích.
“Vậy tao sẽ coi như là mày thích nhé.” Trần Dương mỉm cười xoa xoa tai mèo, sau đó gói ghém chút đồ ăn cho mèo mun rồi mới đứng dậy tự lấy thức ăn cho mình.
Anh vừa tan làm đã đến công viên, từ nãy đến giờ vẫn chưa ăn cơm tối, lúc này tìm kiếm trong tủ lạnh, cuối cùng tìm được một hộp mì ăn liền đã hết hạn sử dụng được ba ngày.
Đun sôi nước, pha mì ăn liền, tranh thủ ăn mì, Trần Dương lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho em gái.
Trần Dương: [Đất nước M có vui không?]
Em gái: [Vui ạ, mùa đông ở đây không lạnh chút nào, nhưng ở đây lại xuất hiện nhiều ma quỷ ngoại hơn, hình như không ai bắt được.]
Ma quỷ ngoại? Ý em là ma quỷ nước ngoài hả?
Trần Dương lắc đầu cười và hỏi thẳng chuyện chính: [Thi Thi à, anh có chuyện muốn hỏi em.
Chỉ số thông minh của động vật ngoại cảm tương đương với con người bao nhiêu tuổi?]
Trần Dương muốn biết chỉ số thông minh của Lông Mi, sau đó xem xét phương thức ở chung trong tương lai.
Em gái: [Anh, anh đã gặp con vật ngoại cảm à?]
Trần Dương: [Ừ, một con mèo mun.]
Em gái: [Mèo mun á, chỉ số thông minh của mèo mun sẽ không quá cao, đối thoại đơn giản có thể hiểu được, bản chất vẫn là động vật.]
Trần Dương: [Không cao sao?]
Em gái: [Bản thân mèo mun là tộc xua đuổi tà ma, linh tính bẩm sinh.
Có loài mèo còn tìm được cửa ma quỷ, nhưng bản chất của chúng vẫn là động vật.
Dù thông minh thì IQ của chúng cũng không quá cao, nếu là những con vật khôn ngoan khác, vì độ khó lớn hơn, nên chỉ số IQ của nó sẽ cao hơn một chút.]
Hóa ra chỉ là một chút bản chất của con người, bản chất vẫn là động vật, Trần Dương có chút vui vẻ mà không thể giải thích được, nếu như cho ăn thêm đồ ăn ngon, có lẽ Lông Mi cũng không ăn được.
Tâm trạng tốt, Trần Dương ăn mì rồi đi tắm, đang lau tóc chuẩn bị nằm xuống giường thì nhìn thấy một con mèo mun đang nằm ở giữa chăn bông màu xanh nhạt.
Trần Dương mỉm cười, đi tới, một tay bế con mèo mun lên.
“Meo meo.” Con mèo mun không nỡ giật giật tấm ga trải giường mềm mại.
Quả nhiên mèo thích ngủ trên giường, Trần Dương bất lực nói: “Làm sao tao có thể ngủ chung với mày được?”
“Meo meo.” Nó thật sự đã lâu rồi không được nằm trên giường.
Trần Dương vén chăn nằm xuống trước, sau đó đặt con mèo mun lên gối bên cạnh.
“Meo meo??” Con mèo mun tưởng mình sắp bị ném trên đất nghi ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Dương bên cạnh.
“Gối cho mày ngủ đó.” Nói xong, Trần Dương mặc kệ nó, cầm sách bên giường lật xem.
Những năm gần đây, chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt lắm, vì vậy anh đã hình thành thói quen đọc sách để giúp đi ngủ.
Con mèo mun đang nằm trên chiếc gối êm ái, trên đó thoang thoảng mùi hương giống hệt người đàn ông bên cạnh.
Khứu giác của mèo rất nhạy, dù Trần Dương đã lâu không về đây ở nhưng trên bề mặt con mèo mun cũng có thể ngửi thấy mùi thuộc về Trần Dương, quyện với mùi của ánh sáng mặt trời và mùi sữa tắm, một mùi khiến người ta yên tâm.
Yên tâm là thứ giúp người ta ngủ ngon nhất trên đời, con mèo mun nằm được một lúc thì ngủ thiếp đi, nó mơ hồ cảm thấy có một lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu, giống như gió ấm êm dịu trong mùa xuân, khiến cô bất giác thả lỏng cơ thể.
Vẫn còn một tuần nữa mới có thể khôi phục linh lực, vậy tuần này cứ sống ở đây đi.
Chúc anh cảnh sát ngủ ngon, khi rời đi tôi sẽ tặng anh một món quà.
Âm thầm nói câu này, An Niên chìm vào giấc ngủ say..