Đọc truyện Bạn Gái Của Thiếu Gia – Chương 13
Chap 40: Cố tình
.
Chân tôi bị chấn xuống nền khá mạnh nên rất đau, tôi ngồi ôm chân. Tuệ Trân tiến lại rối rít:
.
– Xin lỗi em! Chị…chị không cố ý! Em không sao chứ? – chị ta cúi cúi người xuống định lấy tay đỡ tôi dậy nhưng Trần Thoại đã chạy lại hất tay chị ta ra và bế tôi lên.
.
– You không sao chứ? – cậu ta lo lắng nhìn tôi.
.
– Không sao!
.
Thoại bế tôi rời khỏi sân trượt rồi để tôi ngồi trên ghế. Ken cùng Tuệ Trân cũng tiến lại. Sau đó Ken chạy đi đâu đó. Thoại cởi giày trượt ra cho tôi rồi nhìn vào đầu gối ( cũng may hôm nay tôi mặc quần lửng).
.
– Trời đất! Bầm tím hết cả rồi! – Thoại hốt hoảng.
.
Tôi nhìn xuống chân mình, đúng là không nhẹ thật!
.
Ánh mắt Trần Thoại hướng về phía Tuệ Trân, một ánh mắt đầy giận dữ. Dường như biết cậu ta sắp làm gì nên tôi đã nắm tay Thoại ngăn lại và nhìn vào đôi mắt cậu ta với ý ngăn cản, cũng may cậu ấy còn biết nghe lời tôi. Có lẽ Thoại cũng như tôi đều biết rằng hành động của Tuệ Trân không phải là một sự vô ý.
.
Ken trở về với một túi nhỏ. Anh ta đưa cho Thoại. Dù không biết là cái gì nhưng sau khi đắp nó lên thì chân tôi đỡ đau hẳn.
.
Một lát sau, tôi đã có thể đứng dậy và đi được như bình thường mặc dù chân vẫn thấy hơi nhức nhức. Mới đi trượt lần đầu mà đã như thế này thì có đến già tôi cũng không dám trượt nữa.
.
Bốn chúng tôi vào một tiệm ăn nhỏ gần đó ăn trưa.
.
Tôi để ý rằng Phong Ken rất hay nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ.Tôi không hiểu vì sao lại như thế nhưng cũng dám hỏi.
.
Sau một hồi dạo chơi khuôn mặt tôi dính nhiều bụi, rát rát khó chịu, thế là tôi phải vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Lúc bước ra, tôi nhìn thấy Tuệ Trân đang đứng ở cửa sau của tiệm ăn nghe điện thoại, ban đầu tôi cũng định bỏ đi về bàn nhưng những gì lọt vào tai khiến tôi không thể không…nghe trộm!.
.
– Alo! Bố à? Sao bố cứ gọi cho con hoài vậy???
.
– Con biết phải làm thế nào mà, bố cứ tin ở con là được, Ken giờ vẫn tin và yêu con như trước thôi, cậu ta bây giờ không còn là vấn đề nữa!
.
– Rồi! rồi! không lâu nữa bố sẽ biết con gái bố hoàn toàn có khả năng để cứu vớt cái công ty này! Thôi bố nhé!.
.
Tôi lặng im đứng nghe, những gì chị ta nói quả thật không bình thường tí nào. Tuệ Trân tắt máy bước vào, tôi hốt hoảng chạy lại vào nhà vệ sinh, may mắn là chị ta không nhìn thấy tôi!.
.
Tôi trở về bàn ăn với tâm trạng không mấy tốt đẹp, Trần Thoại lúc nào cũng vậy, luôn cười tươi khi nhìn thấy tôi.
.
– Thế nào? Giải tỏa xong thì ổn chứ?
.
– Đừng có nói chuyện tào lao! – tôi vừa cười cười vừa đánh vào vai cậu ta.
.
– Hai em trông hạnh phúc nhỉ? – tiếng Tuệ Trân cất lên khiến tôi và Thoại tắt ngúm nụ cười.
.
– Ăn gì thì các em cứ kêu tự nhiên nhé! Hôm nay tôi đãi! – Ken mặt cứ như có chuyện buồn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười mời mọc.
.
Bốn người chúng tôi ngồi ăn trong im lặng, cơ bản là không có chuyện gì để nói với nhau. Chốc chốc tôi lại nhìn sang Tuệ Trân, chị ta hình như không phải là người tốt! tôi chợt thấy lo lắng cho Ken, nhưng làm sao để nói cho anh ta biết bây giờ??? Mà có nói chắc gì anh ta đã tin tôi? Thật là…
.
Mải mê suy nghĩ tôi không để ý rằng Trần Thoại đã gắp cho tôi một chén đầy ứ thức ăn. Tôi nhăn mặt nhìn sang:
.
– Nè! Tôi là người chứ có phải heo đâu mà cậu tống cho một lố thức ăn thế này hả?
.
– Tôi cũng mong you giống heo cho tôi nhờ, người đâu mà ốm tong teo nhìn ghê quá!
.
– Hơ! Nhiều người mong ốm không được đó! Mập mới là ghê!
.
– Ai bảo vậy chứ? you không nghe người ta nói à? “Mập đẹp, ốm dễ thương, cao sang, lùn quý phái”, mập mới là đẹp hiểu chưa!
.
Câu tuyên bố của Thoại khiến tôi suýt nghẹn, tất cả mọi người cười ha hả. Cậu ta đúng là luôn đem đến những điều kì lạ và ngộ nghĩnh mà!
.
Sau bữa ăn chúng tôi đi lang thang trong công viên để tiêu hóa mớ thức ăn trong bụng. Thoại cứ nhảy tưng tưng không lúc nào yên được. Hai người đó thì vẫn cứ kè kè bên nhau, không nói chuyện gì nhiều chỉ năm tay và cứ đi như thế. Trong tôi vẫn còn băn khoăn có nên nói với Phong Ken những gì tôi nghe được hay không…
Chap 41: Đu quay
.
Điểm đến tiếp theo là trò chơi đu quay cảm giác mạnh. Tôi ngước nhìn cái vòng tròn khổng lồ trước mặt mình mà hải hùng. Thoại thì có vẻ vô cùng hứng thú. Tôi một hai cương quyết không chịu leo lên nhưng cậu ta không cho tôi được toại nguyện. Và cuối cùng tôi vẫn phải tham gia cái trò chơi “dã man” này!
.
Bước lên và ngồi xuống, tôi ngồi bên cạnh Trần Thoại, nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt của tôi cậu ta phì cười rồi quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Tuệ Trân và Phong Ken ngồi sau lưng chúng tôi. Và vòng quay bắt đầu…
.
Khỏi nói thì các bạn cũng biết tôi đã la hét đến mức nào, cảm giác lướt vụt vụt trên không khiến tôi như bị nghẹt thở, mặt mày tái xanh, mắt nhắm tít lại, cũng có nhiều người hét giống tôi nhưng có lẽ tôi là người hét vĩ đại nhất!.
.
Bước xuống từ vòng quay tôi như người mất thăng bằng nhìn một hóa hai, loạng choạng chẳng khác nào kẻ say, ba người còn lại có vẻ hoàn toàn bình thường. Tôi chạy nhanh đến ghế đá ngồi thở. Trần Thoại đi theo tôi rồi ngồi xuống trước mặt, lấy hai tay ôm má tôi lên rồi hỏi:
.
– Nhìn mặt you ghê quá! Không sao chứ?
.
– Tại cậu hết! tôi đã bảo không đi được rồi mà! – tôi nhăn nhó.
.
– Rồi rồi! Tôi xin lỗi! Lần sau không lôi you lên cái này nữa là được chứ gì!
.
Tôi vẫn còn tức tức nên quay mặt đi, chợt tôi nhìn thấy cánh tay trái của Thoại có những vết trầy xước đang rỉ máu, giống như những vết cào. Tôi hốt hoảng:
.
– Tay cậu bị sao thế này???
.
– Ờ ờ! Không có gì cả!
.
Tôi chợt nhớ lại lúc mới xuống từ ghế đu quay, Thoại đã ôm tay mặt hơi nhăn lại, tôi nhìn lại bàn tay mình…thôi rồi! những vết thương đó đều là tác phẩm của tôi! Lúc ngồi trên đó tôi vừa hoảng sợ vừa la vừa bấu chặt vào tay Thoại, móng tay tôi lại chưa cắt! Chắc là đau lắm!
.
– Hix! Xin lỗi cậu nhé! Tôi không cố ý đâu! Mà sao cậu không nói? – tôi xót xa cầm tay Trần Thoại lên nhìn.
.
– Có gì nặng nề đâu mà you quan trọng thế! Nếu you có giết tôi thì cũng chỉ thế thôi! Chả có thằng con trai nào mà rên rỉ vì mấy cái vết thương lặt vặt này cả. Mà đây lại là của you gây ra, cứ cho đó là một sự đánh dấu cũng được mà!
.
– Hả? Đánh dấu???
.
– Uh! Có thế thì mãi mãi you sẽ nhớ rằng mình là bạn gái của tôi chứ!
.
Tôi bật cười. Thoại đáng yêu thật!
.
Chúng tôi ngồi nói chuyện như thế cho đến khi nhận ra rằng hai người kia đã “ không cánh mà bay”. Nhưng như vậy cũng khỏe, tôi không thích Tuệ Trân chút nào cả.
.
Chiều.
.
Thoại đi lấy xe còn tôi đứng chờ. Vui chơi thế là đủ rồi, tôi còn phải về nhà để thanh toán đống bài tập cho ngày mai.
.
– You! Lên xe thôi! – Thoại gọi
.
Tôi lăn xăn chạy lại, cầm mũ bảo hiểm rồi đội lên. Nhưng chiếc xe vừa di chuyển được vài bước thì…
.
Xì…….
.
Tôi nhảy xuống, nhìn cái lốp sau xẹp lép không còn tí hơi nào cả. Thoại dựng xe cúi xuống xem xét.
.
– Đúng là xui xẻo! Không biết thằng nào dám châm thủng lốp xe mình! – cậu ta bực mình.
.
– Chừ làm sao bây giờ? Gần đây lại không có chỗ sửa xe! – tôi than thở.
.
– Đành phải dắt bộ chứ sao nữa!
.
Thế là Thoại dắt xe, tôi đi bên cạnh. Hoàng hôn dần dần buông tấm màn đỏ lên mặt đất. Trong ánh chiều tà, tôi và Thoại cùng chiếc PS trải từng bước dài.
.
– Nếu cứ đi với you thế này đến hết cuộc đời thì có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn khi được tồn tại.
.
– Cậu nói cái gì thế??? Tôi không hiểu!
.
– You không cần hiểu đâu. Chỉ cần cứ bên tôi như thế này là được rồi!
.
Đôi lúc tôi nhìn thấy cậu ta buồn, nhưng chỉ là trong những khoảnh khắc vụt qua. Có lẽ Thoại có điều gì đó vẫn chưa nói với tôi. Nhưng dù sao, bên cạnh cậu ta, tôi cảm thấy thật sự thanh thản…
.
Chiều hôm sau.
.
Tôi vẫn phải nhờ mẹ đưa đi đón về, không hiểu đến khi nào mới có chiếc xe mà đạp đi học nữa.
.
Vào lớp tôi đã trông thấy Senil và Nam cãi nhau chan chát. Sự thật thì chỉ nghe có mỗi giọng của Senil, Nam vẫn đứng như thế … “chịu trận
Chap 42: Sân thượng
.
– Tôi đã nói với cậu rồi! Tôi muốn được làm con trai! Tôi thích làm con trai! Tôi chỉ yêu có mỗi mình Tường Di thôi!
.
– Nhưng cậu vẫn là con gái! – Nam phủ nhận.
.
– Thì… Nhưng tôi không thích con trai! Cậu đừng có bày đặt nữa đi! Hết con gái rồi sao mà cậu lại bám lấy tôi hả? ( giọng điều này nghe chẳng khác nào … con gái thứ thiệt+_+)
.
– Vì tôi thích cậu! thế thôi! – Nam nhún vai trả lời.
.
– Thật là! Tôi phát điên vì cậu mất!
.
Senil nổi khùng lấy tay quơ hết đống quà trên bàn mà Nam tặng xuống đất rồi bỏ ra ngoài. Hành trình chinh phục Senil của Nam coi bộ là lắm chông gai đây. Tôi thở dài ngao ngán, thương cho cậu nhóc tội nghiệp. Thoại thì lại cười toe toét vỗ vai Nam “động viên”:
.
– Mày được lắm! như thế mới là bạn thân của Trần Thoại này chứ! Phải biết chọn đối tượng để chinh phục, mày chọn Senil là tao khâm phục lắm đấy!
.
Tôi nhìn Thoại trừng trừng. Cậu ta một khi thấy tôi là như thể kim loại bị thanh nam châm hút, chạy ngay đến nói liên thanh:
.
– You tới rồi à? Chào bạn gái dễ thương!
.
Tôi suýt ngất. Càng lúc cậu ta càng biểu hiện thái quá.
.
Tôi vừa bực mình vừa xấu hổ lôi cậu ấy về chỗ.
.
– Này nhé! Cái gì cũng phải có mức độ thôi nhé! Đừng có chọc tôi nổi khùng!
.
– Ha ha, mỗi lần you giận trông đáng yêu dễ sợ! Cứ giận như thế hóa ra lại hay đấy!
.
– Cậu…
.
Tôi bó phép với cậu bạn trai kì quặc của mình. Nhưng không kì quặc thì không phải là Trần Thoại…
.
Nhìn Nam lặng lẽ nhặt mấy hộp quà lên mà tôi đau ruột. Senil kể cũng quá đáng, không thích thì thôi sao lại vơ hết đi như thế.
.
Mấy phút sau cô nhóc trở về lớp, mặt vẫn hầm hầm, Nam thì luôn điềm đạm, không nói năng gì cả. Chắc có lẽ vì thái độ “chai như sạn” không nhả nó ra như thế của Nam mới khiến Senil bực mình như vậy.
.
– Tôi xin lỗi!
.
Cả tôi, Thoại và Nam đồng loạt há hốc mồm nhìn Senil. Cậu ấy vừa thốt ra cái gì thế nhỉ???.
.
– Nhưng lần sau đừng mang tặng tôi những thứ đó nữa!
.
Nam ngẩn người. Thoại sau một hồi im lặng chợt phán:
.
– Ý Senil nói là mày đừng tặng mấy thứ đó, tặng thứ khác đặc biệt hơn kìa!
.
Tôi cùng Senil “ngất trên giàn quất”. Cậu ta luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng khác người thường.
.
Ra chơi.
.
Thoại không biết đã bỏ đi đâu. Cậu ta vẫn hay biến mất đột ngột như vậy mỗi khi ra chơi. Tôi ngồi trong lớp gậm nhấm ổ bánh mỳ mẹ nhét trong cặp. Senil và Nam cũng ra khỏi lớp. Chợt có ai đó vỗ vai tôi, nhìn lên thì thấy Ken đang cười:
.
– Tôi mời em đi ăn!
.
– Ăn???
.
– Đúng!
.
Chưa kịp trả lời là có đi hay không thì anh ta đã lôi tôi đứng dậy và kéo ra khỏi lớp, ổ bánh mỳ đang ăn dở cũng phải vất lại.
.
Vì căn tin đông quá nên anh ta mua ra một đống thức ăn rồi kéo tôi tới ghế đá ngồi. Vừa nhai bánh tôi vừa hỏi:
.
– Anh gặp lại chị ấy khi nào thế??? ( Tuệ Trân chính là cô bé đã bỏ Phong Ken đi 2 năm trước)
.
– Ai cơ? À! Vào chiều hôm kia, tôi vô tình đụng phải cô ấy trên đường, ban đầu còn tưởng là nhầm người, hóa ra là cô ấy thật!
.
– Thế không phải anh giận chị ấy lắm à? ( câu hỏi này đúng là hơi không tế nhị một chút nhưng dù sao cũng phải hỏi)
.
– Trân bỏ tôi đi là có lý do. Lúc ấy gia đình Trân gặp phải khó khăn về kinh tế nên phải bán nhà chuyển đi nơi khác sống. Vì mọi chuyện quá gấp gáp nên không báo được cho tôi biết.
.
– Nhưng sao trong suốt thời gian qua chị ấy không liên lạc gì với anh?
.
– Cô ấy không muốn tôi phải chờ đợi vì không biết khi nào sẽ quay về! Bây giờ gia đình đã vực được lại. vì thế nên cô ấy trở về tìm tôi!
.
– À! Ra thế!
.
Tôi không biết có nên nói với Ken về những gì tôi nghe được hay không. Nhưng không nói thì tôi cảm thấy có lỗi thế nào ấy.
.
– Tôi có chuyện này muốn nói với anh! Nhưng anh phải tin rằng tôi không hề có ý làm tổn hại đến tình cảm hai người, tôi chỉ muốn nói ra những điều tôi nghe thấy thôi.
.
– Em nói đi!
.
Vậy là tôi thu hết can đảm rồi kể ra cuộc điện thoại của Tuệ Trân mà tôi nghe được. Điều đáng nói là anh ta dường như không có phản ứng gì đối với việc này.
.
– Hình như anh không ngạc nhiên???
.
– Chuyện này…
.
Đúng lúc anh ta định nói chuyện gì đó với tôi thì tiếng của những học sinh xung quanh la hét khiến chúng tôi giật mình.
.
“ Có đứa muốn tự tử, có đứa muốn tự tử…”