Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 70: Họp Báo


Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 70: Họp Báo


Yên Vân Hạ vốn không hiểu Lý Trạch Lâm định làm gì, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Cô tin cậu sẽ không làm gì quá đáng.

Lý Trạch Lâm ra dấu im lặng với Yên Vân Hạ, sau đó mới cầm điện thoại lên gọi cho Lan Nhược.

Phải mất một lúc thì Lan Nhược mới nghe máy, có lẽ cô ta cũng không nghĩ vậy nhưng Lý Trạch Lâm lại gọi điện cho mình.

Ở bên kia, giọng Lan Nhược run run vang lên:
– Trạch Lâm, có chuyện gì sao?
Yên Vân Hạ cũng không nghĩ tới Lý Trạch Lâm vậy mà lại tìm Lan Nhược, lẽ nào cậu định chơi bài ngửa với cô ta luôn sao? Yên Vân Hạ không hiểu, nhưng vẫn im lặng tiếp tục theo dõi.

Lý Trạch Lâm cũng rất nhanh đã trả lời lại:
– Lan Nhược, xin cậu hãy giúp mình.
Khuôn mặt của Lý Trạch Lâm vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lại đầy bất lực khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi giật mình, ngay cả Lan Nhược cũng bị làm cho ngạc nhiên.

Tất nhiên, cô ta vô cùng tự tin rằng Lý Trạch Lâm không thể biết được những chuyện mình làm.

Có điều Lý Trạch Lâm thế này, Lan Nhược cũng không ngờ tới được.

Nói thật thì nếu sau scandal này, Lý Trạch Lâm chịu trở về ở bên cô ta thì Lan Nhược cũng cam lòng.

Cô ta vờ quan tâm, lo lắng hỏi:
– Trạch Lâm, cậu làm sao thế? Có phải vì mấy tin tức trên truyền thông gần đây không? Cậu có ổn không vậy? Trạch Lâm, đừng làm mình sợ có được không? Chỉ cần là cậu thì mình nhất định sẽ giúp mà.
Mắc bẫy rồi, Lý Trạch Lâm nhếch môi cười, nụ cười làm cho Yên Vân Hạ ngồi bên cạnh cũng phải sởn gai ốc.

Hóa ra bạn trai nhỏ của cô cũng có những lúc xấu xa như vậy sao? Có điều Yên Vân Hạ lại không hề chán ghét cảm giác này.

Lúc trước cô vẫn thường xuyên nghĩ Lý Trạch Lâm có chút yếu ớt, bị người ta bắt nạt cũng không biết phản kháng.

Nhưng hiện tại nhìn cậu thế này, Yên Vân Hạ lại an tâm hơn nhiều, Lý Trạch Lâm cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
– Vân Hạ, chị ấy vứt bỏ mình rồi.

Mọi người… không có ai tin tưởng mình cả.


Lan Nhược, hiện tại mình chỉ còn cậu thôi.

– Lý Trạch Lâm chậm rãi đáp, lời nói không chỉ làm Lan Nhược mà cả Yên Vân Hạ cũng giật mình.
Hóa ra chuyện không tốt mà Lý Trạch Lâm nói là chuyện này.

Thực ra đối với Yên Vân Hạ thì chuyện này cũng không có gì gọi là xấu cả, Lý Trạch Lâm cũng chỉ mượn danh nghĩa của cô để làm một chút thôi mà.

Yên Vân Hạ ngồi bên cạnh nhìn Lý Trạch Lâm nói chuyện cùng Lan Nhược mà có chút buồn cười.
Ngược lại Lý Trạch Lâm thì vẫn rất nghiêm túc với vai diễn của mình.

Cậu tiếp tục cất lời:
– Mình hiện tại không biết làm gì cả.

Ngày kia công ty giúp mình tổ chức họp báo, nhưng chẳng có ai bằng lòng tin tưởng xuất hiện cùng mình hết.

Cậu có thể tới giúp mình minh oan được không? Cậu là người hiểu mình nhất mà… Lan Nhược…
– Được, mình sẽ tới.

– Trước giọng nói đầy đáng thương của Lý Trạch Lâm, Lan Nhược chẳng hề có chút nghi ngờ nào cả.
Cô ta nhanh chóng đồng ý, cơ hội để ở bên Lý Trạch Lâm đã bày ra trước mặt rồi, Lan Nhược có ngu mới từ chối.

Cô ta hoàn toàn không biết đây vốn là một cái bãy do Lý Trạch Lâm bày ra.

Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, Lý Trạch Lâm hết sức đáng thương, còn Lan Nhược cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành.

Yên Vân Hạ cảm thấy nếu Lan Nhược không xấu xa thì cô ta quả thực cũng là một người yêu khá tốt.

Không phải ai cũng có nhẫn nại như vậy đối với người mình yêu đâu.

Tất nhiên, Yên Vân Hạ không hi vọng đối tượng sẽ là người yêu mình.
– Bạn trai nhỏ của em, không ngờ tới anh cũng có lúc mang dáng vẻ phúc hắc kiểu này.

– Yên Vân Hạ lắc lắc đầu, chép miệng nói.
Lý Trạch Lâm để ý từ nãy đến giờ cô đều mang theo dáng vẻ không nhịn được cười thì vòng tay ôm chặt lấy Yên Vân Hạ.


Cậu tì cằm lên vai cô, chậm rãi hỏi lại:
– Mắc cười lắm sao?
Yên Vân Hạ thành thật gật đầu.

Lý Trạch Lâm một bên khiến cho người ta run sợ nhưng giọng nói lại đầy vẻ yếu đuối, bất lực.

Nếu không phải Yên Vân Hạ đã đoán trước được kế hoạch của cậu thì có khi cô cũng bị lừa như Lan Nhược mất thôi.

Lý Trạch Lâm chỉnh lại tóc cho Yên Vân Hạ, cũng không nói gì thêm.

Lúc trước cậu đã nhiều lần để Yên Vân Hạ vì mình mà bảo vệ, lần này, đến lượt cậu bảo vệ cô và Viễn Ảnh.
Họp báo cũng rất nhanh đã tới ngày diễn ra.

Phóng viên và nhà báo tụ tập rất đông.

Bên phía Viễn Ảnh, Yên Vân Hạ cũng xuất hiện nhưng từ đầu đến cuối đều duy trì dáng vẻ lạnh lùng, xa cách với Lý Trạch Lâm khiến cho tin đồn bọn họ rạn nứt vì chuyện này càng được khẳng định.

Lan Nhược thấy thế thì như mở cờ trong bụng, cô ta chủ động giúp Lý Trạch Lâm lấy nước rồi hỏi han xem cậu đã chuẩn bị tốt hay chưa.

Lý Trạch Lâm nặng nề đáp lại:
– Không sao, chỉ là lần đầu tiên họp báo vì scandal, mình có chút thiếu tự tin thôi.
Rõ ràng là Lan Nhược đau lòng, có lẽ cô ta đã ra tay hơi quá rồi.

Nhưng nếu không làm vậy thì làm gì có chuyện Lý Trạch Lâm đi tìm cô ta.

Lan Nhược mím môi, cuối cùng vẫn an ủi cậu mấy câu:
– Không sao đâu, lát nữa có mình ở bên cạnh chống đỡ cho cậu rồi.
Dù biết là diễn nhưng khi nhìn Lý Trạch Lâm và Lan Nhược đứng cạnh nhau, Yên Vân Hạ vẫn có chút không thoải mái.

Cô nắm chặt tay mình, được rồi… Cô không thể trẻ con như vậy được.

Yên Vân Hạ hít một hơi thật sau, lát nữa cô sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho Lan Nhược để bù vào vậy.
Đúng giờ, họp báo thuận lợi diễn ra.


Chưa cần đợi phóng viên đặt câu hỏi, Lý Trạch Lâm đã chủ động đứng lên cúi người xin lỗi trước, đồng thời đánh phủ đầu để tránh bị làm khó.

Mặc dù là xin lỗi, nhưng khí thế cùng sự ngay thẳng của Lý Trạch Lâm vẫn khiến người ta có chút gì đó sợ hãi.

Cậu chậm rãi tường thuật lại mọi chuyện:
– Lời đầu tiên cho phép tôi được gừi lời xin lỗi tới quý công ty, những người yêu thương và quan tâm tôi vì đã khiến họ phải thất vọng và mệt mỏi suốt thời gian qua, xin lỗi vì đã không thể lên tiếng sớm hơn, làm cho các bạn phải bận lòng.

Sau tooik xin được khẳng định lại một lần nữa, tin tức tôi được bao nuôi hay tham gia vào các tổ chức phi pháp là hoàn toàn sai lệch.
Lý Trạch Lâm nói đến đây liền ngừng lại một chút, cậu liếc nhìn Yên Vân Hạ rồi lại nhìn Lan Nhược ở bên cạnh.

Nhận được cái gật đầu khích lệ của cô ta, khóe môi Lý Trạch Lâm hơi cong lên nhưng rất nhanh đã hạ xuống, cậu tiếp tục:
– Đúng là lúc trước tôi có thời gian làm ở quán bar, nhưng vị trí của tôi và bartender chứ không phải là phục vụ như mọi người vẫn nghĩ.

Khi đó cuộc sống của tôi rất khó khăn, để có thể thỏa mãn đam mê diễn xuất của mình, tôi chấp nhận làm rất nhiều công việc khác nhau.

Nhưng tôi có thể thề rằng mình không hề làm việc gì trái với lưng tâm hay đạo đức cả.

Những hình ảnh kia là vào một ngày tôi giúp bạn mình trực ca vì cậu ấy có chuyện đột xuất, nhưng không ngờ lại bị bắt nạt…
Lý Trạch Lâm nói đến đây, hai vai bỗng nhiên run lên.

Quả nhiên diễn xuất rất tốt, chỉ vài câu nói cùng động tác nhỏ đã khiến cho cả phòng họp báo lặng đi, tiếc thương cho cậu.

Lý Trạch Lâm cố gắng kiềm chế cảm giác xúc động trong lòng, từ tốn nói:
– Chỉ là tôi không nghĩ những hình ảnh lại trở thành con dao, hòn đá ngáng đường sự nghiệp của mình.

Thành thực xin lỗi mọi người.
Lý Trạch Lâm lại cúi đầu, trên màn hình cũng xuất hiện video phỏng vấn quản lý của quán bar kia.

Anh ta khẳng định Lý Trạch Lâm đúng là không hề làm ‘nhân viên tiếp rượu’ hay trai bao như những lời trên mạng đồn đại.

Thậm chí còn khen ngợi Lý Trạch Lâm là một chàng trai ngoan ngoãn, chăm chỉ.

Lan Nhược nhìn dư luận bắt đầu có chiều hướng thay đổi thì cũng thoải mái hơn nhiều.

Chờ Lý Trạch Lâm ngồi xuống, cô ta cũng bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị màn bao biện cho Lý Trạch Lâm của mình.
Có điều Lan Nhược vừa đứng lên thì đèn trong phòng họp báo lại vụt tắt.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau không chuyện gì đang diễn ra.
– Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại mất điện? – Một người lên tiếng, kéo theo rất nhiều tiếng xì xào khác.

Màn hình máy chiếu bỗng nhiên vụt sáng, thu hút tất cả sự chú ý của bọn họ.

Ngay cả Lan Nhược đang ngẩn người cũng phải ngẩng đầu lên theo dõi.

Một giọng nói cùng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình, tuy chất lượng hình ảnh thấp, nhưng rõ ràng đây chính là Lan Nhược mà bọn họ biết.

Lan Nhược bỗng nhiên rùng mình.
– Chỉ cần anh bằng lòng đăng tin tức này của Lý Trạch Lâm lên, tôi sẽ đảm bảo cho anh một đời ăn sung mặc sướng, không cần phải lo lắng gì cả.

– Lan Nhược không cảm xúc cất lời.
Bên trong video là toàn cảnh cô ta mua chuộc phóng viên đăng bài bôi xấu về Lý Trạch Lâm.

Hóa ra sau tất cả mọi chuyện.

Lan Nhược mới chính là kẻ chủ mưu, vậy mà hôm nay cô ta còn tới đây, giả ân giả đức muốn giúp đỡ Lý Trạch Lâm? Mọi người dùng con mắt khó tin hướng về phía Lan Nhược khiến cho cô ta gần như phát điên.

Lan Nhược run rẩy quát lớn:
– Đây là gì hả? Mau tắt đi, mau tắt cái video chết tiệt này đi cho tôi.

Giả dối… Đều là giả dối.
Lan Nhược nhanh chóng vớ được cái điều khiển trên bàn, cô ta muốn tắt đi nhưng không thể nào tắt được, dường như đã có ai đó truy cập vào hệ thống máy tính và hack nó rồi.

Lan Nhược hoảng sợ khi nghe những tiếng xì xào xung quanh mình, cô ta vội vàng túm chặt lấy áo Lý Trạch Lâm ở bên cạnh, nài nỉ:
– Trạch Lâm, chuyện này… chuyện này không phải như vậy đâu.

Hoàn toàn không phải đâu, cậu phải tin mình, phải tin mình…
Lý Trạch Lâm nhìn cánh tay bị Lan Nhược túm lấy, lại nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô ta.

Sắc mặt Lý Trạch Lâm không có gì biến đổi, chỉ lạnh lùng rút tay lại.

Cậu chậm rãi lên tiếng:
– Lan Nhược… mình đã làm gì không phải với cậu à? Cậu nói xem, chuyện này, mình phải tin cậu thế nào đây?
Giọng nói nhàn nhạt của Lý Trạch Lâm khiến cho Lan Nhược run rẩy.

Cậu không tin cô ta… Lan Nhược giống như người mất phương hướng, ngã quỵ xuống đất.

Lúc này cánh cửa phòng họp báo bật mở, một gương mặt vừa lạ vừa quen tiến vào… Là Dương Oánh.

Đám nhà báo phóng viên bắt đầu dùng máy ảnh của mình chụp lia lịa, trời ạ, hôm nay là ngày gì thế này, sao các tiểu hoa – tiểu sinh đều có mặt ở đây như vậy chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.