Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 7: Sống Chung
Lý Trạch Lâm hôm nay có vài cảnh phim cần phải quay nên sau khi dọn dẹp nhà cho Yên Vân Hạ, cậu liền tức tốc tới phim trường.
Tuy bộ phim này Lý Trạch Lâm chỉ đóng một vai diễn rất nhỏ nhưng đối với cậu thì đây chính là cơ hội lớn.
Lý Trạch Lâm vốn có thiên phú nên các cảnh quay rất nhanh đã được hoàn thành, đạo diễn cũng hết lời khen ngợi.
Lý Trạch Lâm tẩy trang xong, cậu nhìn xuống đồng hồ cũng đã 7 giờ tối rồi.
Lý Trạch Lâm vội vàng cầm áo khoác, tức tốc tới siêu thị gần đó chọn thực phẩm rồi trở về biệt thự Tản Vân Cư.
Lúc này, đèn trong phòng khách đã sáng, hình như Yên Vân Hạ đã về rồi.
Không hiểu sao Lý Trạch Lâm lại có chút lạnh sống lưng, giống như bão tố sắp ập đến vậy.
– Cậu còn biết đường về cơ à?
Lý Trạch Lâm vừa cởi giày xong thì đã nghe thấy giọng nói không hài lòng của Yên Vân Hạ vang lên sau lưng mình.
Lý Trạch Lâm như bị ai đó giật dây cót, lập tức đứng thẳng lại xoay người lại.
Yên Vân Hạ bấy giờ đang đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cậu, sắc mặt không tốt chút nào.
Có lẽ mọi người đều không biết Yên Vân Hạ có một tật vô cùng xấu.
Chỉ cần khi đói bụng, tính cách cô sẽ trở nên gắt gỏng, thậm chí gặp ai cũng có thể cãi nhau với người ta được.
Trên đường tan làm về, Yên Vân Hạ cứ nghĩ Lý Trạch Lâm đã chuẩn bị cơm nước đâu ra đó rồi.
Không ngờ tới nhà, nhìn thấy cảnh ‘vườn không nhà trống’ kia, Yên Vân Hạ thiếu chút nữa chửi thề tại chỗ.
Lý Trạch Lâm biết cô giận, cũng nhận ra một phần lỗi ở bản thân nên vội vàng giải thích:
– Xin lỗi chị, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhập đoàn phim, có vài cảnh quay gấp nên mới về muộn như vậy.
Tôi hứa từ sau sẽ trở về đúng giờ.
Nghe Lý Trạch Lâm nói chuyện, Yên Vân Hạ trong lòng cũng có chút cảm thông.
Cô đương nhiên thấu hiểu sự vất vả của một diễn viên, nhưng ngoài mặt Yên Vân Hạ vẫn tỏ ra nóng nảy:
– Nếu cậu về muộn thì cũng phải báo cho người khác một tiếng chứ hả? Cậu đây là đang muốn bỏ đói người ‘trả lương’ cho mình đấy à?
– Không có… Tôi không có ý đó.
– Lý Trạch Lâm vội vàng bao biện – Chẳng là điện thoại của tôi hết pin nên không thể gọi cho chị được.
Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.
Chị đừng tức giận có được không?
Lúc này Yên Vân Hạ mới để ý chiếc áo sơ mi mà Lý Trạch Lâm đang mặc đã thấm ướt mồ hôi.
Có lẽ cậu đúng là không cố ý.
Cơn giận trong người Yên Vân Hạ bỗng nhiên tan biến đâu hết, thay vào đó còn có chút xót xa.
Cô mím môi một hồi, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
– Được rồi, cậu vào trong nấu ăn đi.
Lần sau chú ý một chút.
Yên Vân Hạ nói xong liền xoay người đi lên tầng, không để ý đến Lý Trạch Lâm nữa.
Lý Trạch Lâm nhìn theo bóng Yên Vân Hạ, trong đầu bỗng nhiên nảy ra vài ý tưởng thú vị.
Cậu nhanh chóng đổi dép đi trong nhà rồi bước vào bếp chuẩn bị, đầu óc linh hoạt không ngừng lên kế hoạch cho suy nghĩ độc đáo kia.
Lý Trạch Lâm rất nhanh đã hoàn thành bữa tối.
Mấy món ăn tuy đơn giản nhưng màu sắc, cách bày biện lại vô cùng bắt mắt.
Con gái vốn coi trọng vóc dáng nên Lý Trạch Lâm cũng chuẩn bị nhiều rau xanh một chút để Yên Vân Hạ không bị ngán.
Nhìn bàn ăn hấp dẫn trước mặt, Yên Vân Hạ không khỏi nuốt nước bọt.
– Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn cùng tôi luôn đi.
– Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm xới cơm cho mình, nhẹ giọng nhắc nhở.
Đối với Lý Trạch Lâm mà nói, đây chính là chuyện kinh hỉ, cậu đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai người vừa ăn, vừa trò chuyện một chút về công việc của Lý Trạch Lâm ngày hôm nay.
Bỗng nhiên, Lý Trạch Lâm đặt bát cơm xuống, nghiêm túc nhìn Yên Vân Hạ làm cô không khỏi nhíu mày một cái.
Yên Vân Hạ nghi hoặc hỏi:
– Có chuyện gì mà cậu lại nhìn tôi như thế?
Lý Trạch Lâm đang trầm ngâm bỗng nhiên chuyển sang một mặt ủy khuất vô cùng.
Cậu đáng thương cúi đầu, chỉ thiếu nước nức nở khóc nữa thôi.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối này của Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ thấy hơi rùng mình, nhưng không hiểu sao vẫn thương xót vô cùng.
Lý Trạch Lâm chậm rãi lên tiếng:
– Thực ra tôi biết yêu cầu này của mình có chút quá đáng.
Nhưng chị biết đấy, công việc ở đoàn phim khá bận rộn, hơn nữa nhà trọ của tôi cũng cách Tản Vân Cư khá xa.
Tôi chỉ sợ mình không đảm đương được mọi thứ chu toàn nhất nên muốn xin chị cho chuyển tới đây sống.
Lý Trạch Lâm vừa nói vừa để ý sắc mặt của Yên Vân Hạ, thấy cô không có phản ứng gì, cậu mới tiếp tục:
– Đổi lại tôi không cần chị trả lương giúp việc cho tôi, chỉ cần cho tôi một phòng ở là được rồi.
Yên Vân Hạ đờ đẫn nghe đề nghị của Lý Trạch Lâm.
Từ lúc nào, nhà cô trở thành phòng trọ thế này nhỉ? Có điều nghĩ đến chuyện cho Lý Trạch Lâm ở lại đây, Yên Vân Hạ cứ thấy có gì đó sai sai.
Bọn họ vốn là ‘cô nam quả nữ’, nếu sống chung với nhau dưới một mái nhà không phải rất kì cục sao?
Nhưng nghĩ tới mỗi ngày Lý Trạch Lâm phải chạy tới chạy lui mấy địa điểm liền, Yên Vân Hạ lại có chút không nỡ.
Dù sao cậu cũng là nhân viên của cô, là người góp phần giúp Yên Vân Hạ kiếm cơm, cô không thể bạc đãi nhân viên được.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Yên Vân Hạ lại gật đầu rụp một cái:
– Được, vậy sáng mai cậu chuyển tới đây đi.
Nói xong câu này, Yên Vân Hạ cũng bị giật mình.
Kì quái, lẽ ra cô có thể nói rằng mình thuê cho Lý Trạch Lâm một căn hộ gần đây là được rồi.
Sao tự nhiên lại rước sói vào nhà làm gì nhỉ? Nhưng lời nói đã thốt ra rồi, Yên Vân Hạ không thể rút lại được nữa.
Lý Trạch Lâm vẫn cúi đầu, nhưng khóe môi đã sớm nhếch lên một nụ cười, chỉ thiếu điều bật ra tiếng ‘ha ha’ thỏa mãn thôi.
Yên Vân Hạ cảm thấy mình đồng ý cũng nhanh quá rồi, vì thế vội vàng bào chữa thêm mấy câu:
– Có điều cậu ở nhà tôi thì phải chấp nhận vài quy định do tôi đặt ra.
Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra nên để ngày mai cậu dọn đến đây chúng ta cùng bàn bạc thêm.
Lý Trạch Lâm để ý thấy tai của Yên Vân Hạ có chút hồng, hóa ra boss Yên vậy mà đang ngại ngùng sao? Có điều cũng thật hiếm khi thấy Yên Vân Hạ đáng yêu như vậy, Lý Trạch Lâm chỉ ngoan ngoãn gật đầu, hưởng thụ sự khả ái này của Yên Vân Hạ.
Cậu vui vẻ đáp:
– Được, mọi chuyện tôi đều nghe theo chị Vân Hạ sắp xếp mà.
Lý Trạch Lâm lại cười, cười đến chói mắt khiến cho hai má Yên Vân Hạ nóng bừng.
Sao tự nhiên cô cảm thấy Lý Trạch Lâm giống như yêu nghiệt vậy nhỉ? Lúng túng đặt bát cơm xuống, Yên Vân Hạ nhắc nhở cậu dọn dẹp cẩn thận rồi chạy biến lên tầng.
Chỉ còn Lý Trạch ở trong bếp, mục đích cũng đã đạt được nên cậu ung dung thu dọn tàn cuộc trên bàn.
Thậm chí còn cao hứng huýt sáo, xuân sắc đầy mình.