Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 66: Gỡ Bỏ Khúc Mắc
Yên Vân Hạ để Lý Trạch Lâm tự mình đưa ra quyết định, chỉ nhắc nhở cậu đừng để bản thân phải hối hận.
Dù sao thì cuộc sống là vậy mà.
Sự nghiệp, bạn bè, tiền tài hay vật chất thì có thể thay thế được, thậm chí là muốn như nào, được như vậy.
Nhưng gia đình thì chỉ có một thôi.
Yên Vân Hạ không muốn tương lai Lý Trạch Lâm sẽ phải hối hận vì quyết định thời non trẻ của mình.
Lần nay trở về Mỹ, có lẽ Lý Trạch Lâm cũng đã câu trả lời cho mình rồi.
Trên máy bay, cậu đã nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra trong quá khứ, thậm chí đã nghĩ đến cảnh Lý Trạch Vĩ già đi.
Bao nhiêu năm qua, những cố gắng hàn gắn mà Lý Trạch Vĩ làm, Lý Trạch Lâm không phải không biết.
Cậu đã thử đặt mình và mối quan hệ, nơi không có tình yêu, chỉ có những dằn vặt, nó thật đau đớn.
Lý Trạch Lâm thở hắt một tiếng, cuối cùng cũng lên tiếng:
– Tối nay anh sẽ về nhà, em có thể về cùng anh không?
Lý Trạch Lâm không đủ tự tin rằng bản thân sẽ kiềm chế được tính nóng giận nếu không có Yên Vân Hạ ở bên cạnh.
Cậu chỉ mong đây sẽ thực sự là một bữa cơm hòa giải, hoặc đơn giản, cả đời này, chỉ có một ngày hôm nay cậu thực sự muốn ở trước mặt những người quan trọng nhất, hoàn thành bổn phận làm con với Lý Trạch Vĩ.
Yên Vân Hạ đương nhiên vui mừng trước quyết định này của Lý Trạch Lâm.
Nói sao nhỉ? Cô mong cậu thực sự có thể sống ở trong một gia đình hoàn chỉnh với đầy đủ tình yêu thương của ba và mẹ.
Tuy Niên Tư không phải mẹ ruột của Lý Trạch Lâm, nhưng qua cách nói chuyện, Yên Vân Hạ thực sự cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng bà dành cho cậu.
Yên Vân Hạ chỉ mong Lý Trạch Lâm có thể nắm bắt được cơ hội này thật tốt, trước khi quá muộn.
– Được, em sẽ về cùng anh.
– Yên Vân Hạ nhẹ nhàng đáp.
Cô cảm thấy lần đi Mỹ này cứ như là đến ra mắt người nhà Lý Trạch Lâm chứ không phải là đón cậu về nhà nữa.
Nhưng hình như Yên Vân Hạ cũng không làm gì sai, bởi vì nếu Lý Trạch Lâm có thể tháo gỡ được khúc mắc trong lòng thì cô chính là đã thực hiện được lời hứa đem gia đình tới cho cậu rồi.
Yên Vân Hạ mỉm cười, lâu lâu cô lại thấy mình giống như là một người mẹ nuôi con trai lớn chứ không phải là người yêu của Lý Trạch Lâm nữa.
Có điều Yên Vân Hạ không hề bài xích cảm giác này tí nào cả.
Lý Trạch Lâm có vẻ căng thẳng, dù sao thì ngoài Yên Vân Hạ, cậu cũng chưa từng nói chuyện tình cảm hay nghiêm túc tâm tình bao giờ.
Tối nay nếu gặp Lý Trạch Vĩ, rốt cuộc phải mở lời như thế nào trước, Lý Trạch Lâm hoàn toàn mơ hồi.
Ngay cả việc gọi điện cho ông, nói rằng tối nay mình trở về, Lý Trạch Lâm cũng không có can đảm.
Yên Vân Hạ nhìn cậu cứ như đứa trẻ đắn đo không biết nên chọn món đồ chơi nào giữa một rừng đồ chơi phong phú thì có chút buồn cười.
Cô gợi ý:
– Nếu không thể nói chuyện thì anh nhắn tin đi.
Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ, anh đừng tự ép bản thân mình.
Có em ở bên cạnh ủng hộ anh mà.
Lý Trạch Lâm nhìn cô mỉm cười, có cảm giác trái tim mình như được mặt trời chiếu sáng vậy.
Phải rồi, Yên Vân Hạ chính là ánh mặt trời của cậu mà.
Lý Trạch Lâm gật đầu, ngồi gõ gõ bấm bấm, được một lúc thì lại xóa đi.
Cậu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Yên Vân Hạ:
– Vân Hạ, hay là em nhắn giúp anh có được không? Anh cứ cảm thấy chuyện này kỳ cục thế nào ấy.
“Có anh mới kỳ cục ấy.” – Trong đầu Yên Vân Hạ hiện lên chính là câu nói này.
Nhìn Lý Trạch Lâm bất đắc dĩ, Yên Vân Hạ vừa giận lại vừa thương.
Thôi vậy, làm mẫu cho cậu một lần, sau này nếu Lý Trạch Lâm còn dám nhờ vả cô làm chuyện này, Yên Vân Hạ nhất định sẽ phát cậu.
Nghĩ vậy, Yên Vân Hạ liền nhận lấy điện thoại từ tay Lý Trạch Lâm, sau đó gửi một tin ngắn gọn cho Lý Trạch Vĩ, báo rằng tối nay họ sẽ trở về biệt phủ Lý gia dùng bữa.
Tất nhiên, Yên Vân Hạ sẽ không nói cho Lý Trạch Lâm biết, kỳ thực ban nãy cô đã lén lút nhắn cho Niên Tư một tin từ trước rồi.
Kì kèo cả buổi chiều, lúc Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm đặt chân vào cửa nhà họ Lý thì cũng đã là 8 giờ tối.
Tất nhiên đây đều là hậu quả của việc Lý Trạch Lâm cứ ngượng ngùng mãi không biết phải đối mặt với Lý Trạch Vĩ thế nào.
Yên Vân Hạ giận tới nỗi chỉ muốn bỏ cậu lại mà trở về nước luôn thôi.
– Trạch Lâm, Vân Hạ, hai đứa về rồi đấy à? – Niên Tư là người đầu tiên lên tiếng.
Bà hồ hởi bắt chuyện, thậm chí còn thân mật bước ra kéo tay Yên Vân Hạ vào trong nhà.
Lý Trạch Lâm vừa mới ngẩng đầu lên là bắt gặp ánh mắt lúng túng của Lý Trạch Vĩ, có lẽ ông cũng sốc lắm.
Lúc chiều nhận được tin báo Lý Trạch Lâm sẽ trở về ăn cơm, ông có cảm giác như đang mơ vậy.
So với việc nhìn thấy đội bóng mình thích lật ngược tỉ số vào phút chót thì chuyện này còn phấn kích hơn nhiều.
Niên Tư và Yên Vân Hạ chủ động đi vào bếp, để lại không gian riêng tư cho hai người trò chuyện.
Trước ánh mắt cầu cứu của Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ chỉ ra dấu cố lên với cậu rồi biến mất sau cánh cửa phòng bếp.
“Phải rồi, hãy cố gắng trưởng thành lên nào Lý Trạch Lâm, em tin anh làm được mà.” – Yên Vân Hạ thầm nghĩ.
Phòng khách cứ như vậy chỉ còn hai bố con nhà họ Lý.
Ban nãy trên đường tới đây, Lý Trạch Lâm đã soạn cả một cái văn bản dài trong đầu, nhưng hiện tại nhìn thấy Lý Trạch Vĩ rồi, cậu lại không biết phải trình bày thế nào.
Lý Trạch Lâm nén tiếng thở dài vào bên trong, cuối cùng vẫn cất lời trước:
– Trước hết, xin ông hãy lắng nghe tôi nói đã, đừng bình luận hay cắt ngang.
Sau khi tôi nói xong rồi thì ông muốn đáp lại sao cũng được.
Lý Trạch Vĩ ở trên thương trường bao năm nhưng lại bị chính khí thế của con trai mình làm cho rụt rè, lo lắng.
Ông có chút buồn cười bản thân mình, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Lý Trạch Lâm:
– Được, con cứ nói đi.
Lý Trạch Lâm chăm chú nhìn Lý Trạch Vĩ một hồi, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
Ngày ông rời bỏ mẹ con cậu, Lý Trạch Lâm nhớ khi ấy ông vẫn còn phong độ và trẻ trung lắm.
Vậy nhưng hiện tại, mái tóc điểm bạc cùng những vết chân chim nơi khóe mắt của Lý Trạch Vĩ đã nói lên rằng ông thực sự có tuổi rồi.
Lý Trạch Lâm không muốn bản thân sẽ giống như Yên Vân Hạ nói, sẽ phải hối hận… Cậu hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói:
– Chuyện của người lớn, có lẽ những người đi sau như chúng tôi sẽ không hiểu được, tôi biết chuyện của ông và mẹ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Tôi giận ông, không phải vì ông không yêu mẹ tôi, mà là giận cách ông đối xử với bà ấy.
Ông nghĩ xem, nếu ông cứng rắn thêm một chút, nếu ông thực sự hiểu được trách nhiệm của một người chồng, một người ba, có lẽ mẹ sẽ trở nên tồi tệ như vậy.
Lý Trạch Lâm nói đến đây liền ngừng lại, cậu cảm nhận được bờ vai của Lý Trạch Vĩ hơi run lên, cũng đúng thôi.
Làm gì có ai mà thoải mái khi bị chính con trai của mình giáo huấn cơ chứ? Lý Trạch Lâm thầm nghĩ, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:
– Tôi đã từng mơ ước giá như mình chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường thôi, nhưng bố mẹ hòa thuận, thế là được rồi.
Nhưng con người chúng ta không ai có quyền chọn nơi mình sinh ra hết.
Do đó, ông biết đấy… Thế giới trẻ thơ của tôi, chỉ có những hình ảnh vụn vặt về tiếng ba mẹ mình bất hòa… Ông đã từng nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa?
Không chỉ Lý Trạch Lâm mà Lý Trạch Vĩ cũng cảm nhận được trái tim mình đang đau nhói trước những lời tâm sự của cậu con trai.
Phải, lỗi ở ông, ông không có cách nào phủ nhận hay chối bỏ điều đó được.
Lý Trạch Lâm nhìn ông mấp máy môi, cậu biết Lý Trạch Vĩ định nói gì.
Lý Trạch Lâm không ngăn lại, nhưng trước khi để ông giải tỏa, Lý Trạch Lâm vẫn nói ra nốt điều cuối cùng mà bản thân xem là quan trọng nhất trong cuộc gặp gỡ này.
Cậu nhẹ nhàng nói:
– Thực ra tôi chưa từng muốn chối bỏ hay đối đầu với ông.
Nhất là khi nghe Vân Hạ nói mỗi người chỉ có một gia đình, không thể thay đổi… Tôi đã hoảng hốt khi phát hiện ra ông hay dì Huệ vậy nhưng thực sự đã không còn trẻ nữa.
Tôi nghĩ mình từ lâu đã không còn giận ông nữa, chỉ là nỗi đau của mẹ đã ám ảnh tôi, buộc tôi phải né tránh.
Có lẽ ông cũng đã hiểu ý tôi rồi phải không?
Lý Trạch Lâm lòng vòng, tuy không nói đã tha thứ cho Lý Trạch Vĩ, nhưng người thông minh đều nhìn ra cậu đang muốn hóa giải chuyện này.
Lý Trạch Vĩ trước nay là người cứng ngắc, vậy mà bây giờ trong đôi mắt già nua kia đã đầy tơ máu, thậm chí còn ngấn nước.
Ông vui đến nỗi nói chuyện cũng lúng túng:
– Hiểu, hiểu, đương nhiên là ta hiểu rồi.
Trạch Lâm, thực sự cảm ơn con.
Phải rồi, cảm ơn cả Vân Hạ nữa.
Cảm ơn hai đứa…
Đúng thế, nếu không có Yên Vân Hạ thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có cuộc nói chuyện này.
Lý Trạch Lâm nhìn ba mình, tay cậu nắm chặt thành quả đấm, một lúc sau mới hạ quyết tâm mà nhắc nhở:
– Là công của dì Niên Tư nữa.
Nếu hiện tại ông đã xác định ở bên cạnh dì Niên Tư thì hãy trân trọng dì ấy, đừng giống như lúc ở bên cạnh mẹ tôi.
Niên Tư có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ đến Lý Trạch Lâm vậy nhưng lại lên tiếng bảo vệ mình, bà thiếu chút nữa ôm lấy Yên Vân Hạ mà bật khóc.
Tốt quá rồi, mọi chuyện thế này thì tốt quá rồi.
Bữa ăn cứ như vậy thuận lợi diễn ra.
Lý Trạch Lâm không nói chuyện quá nhiều, chủ yếu mọi người trong nhà đều tập trung vào ‘con dâu’ Yên Vân Hạ của họ.
Chỉ đến khi Lý Trạch Lâm nói ngày kia mình sẽ cùng Yên Vân Hạ về nước thì Lý Trạch Vĩ mới ngập ngừng lên tiếng hỏi:
– Vây nếu có thời gian, con sẽ quay về thăm chúng ta chứ?
Ông biết, diễn viên là nghề mà người ta vẫn nói là ‘không có ngày nghỉ’, Lý Trạch Lâm hẳn sẽ bận rộn lắm, nhưng ông vẫn muốn nghe cậu nói thử.
Lý Trạch Lâm cúi đầu, không nhìn Lý Trạch Vĩ, một lúc sau mới chậm rãi trả lời:
– Nếu có thời gian, sẽ trở về.
Có điều nếu ông muốn thì cũng có thể về nước gặp chúng tôi.
Thành phố A giờ đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Đúng vậy, thời gian sẽ làm mọi thứ thay đổi.
Chúng ta sẽ trưởng thành hơn, đồng nghĩa với việc ba mẹ của chúng ta sẽ già đi, và tất nhiên, trong xã hội công nghiệp hóa – hiện đại hóa này, thành phố mà chúng ta sống có thể thay đổi tính theo ngày, thậm chí là giây.
Lý Trạch Lâm hi vọng mình sẽ không bỏ lỡ những khoảng khắc tốt đẹp bên những người mà cậu yêu thương.