Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 56: Bà Nội Tức Giận
Bên tổ chương trình gần như loạn cả lên vì không liên lạc được với Lan Nhược, tâm trạng của các khách mời cũng bị ảnh hưởng.
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ trước thái độ và hành động của Lan Nhược, đúng là có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Lúc này, Yên Vân Hạ lại nhận được điện thoại báo rằng bà nội cô sẽ lên thành phố.
Đạo diễn cảm thấy với tình hình này thì chắc chương trình cũng phải dời ghi hình vài hôm nên đồng ý để các khách mời trở về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
– Sao bà nội tự nhiên lại lên thành phố mà không báo trước với em nhỉ?
Ngồi trên xe bảo mẫu, Yên Vân Hạ không nén nổi thắc mắc mà hỏi Lý Trạch Lâm.
Mặc dù cô cũng rất vui khi nghe bà có thể tới thăm mình, nhưng thế này cũng có hơi bất ngờ, Yên Vân Hạ cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Hơn nữa, lần này bà nằng nặc đòi cô phải dẫn theo cả Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ càng thêm thắc mắc.
Lý Trạch Lâm ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Yên Vân Hạ, nhẹ nhàng trấn an cô:
– Không sao đâu, chắc là bà nội muốn cho em một bất ngờ thôi.
Chúng ta cũng đã lâu rồi không liên lạc với bà mà, bà nhớ em cũng là chuyện bình thường thôi.
Yên Vân Hạ nghe vậy thì chỉ gật đầu, có điều vẫn không ngừng lo lắng.
Cô có dự cảm không lành… Giống như sắp tới sẽ có nhiều giông bão lắm! Yên Vân Hạ hít một hơi thật sâu, cố gắng không để những suy nghĩ tiêu cực làm ảnh hưởng tới mình.
Kì thực, có Lý Trạch Lâm ở bên cạnh, Yên Vân Hạ cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Lý Trạch Lâm lo lắng Yên Vân Hạ vừa mới ốm dậy đã suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe nên vội vàng để Yên Vân Hạ tựa đầu vào vai mình.
Lý Trạch Lâm tỉ mẩn hôn lên trán cô, nâng niu nói:
– Được rồi, đừng quá để bụng.
Em vừa mới khỏe thôi, nghỉ ngơi nhiều vào.
Ngủ một chút, lát về tới nhà anh sẽ gọi em dậy nhé.
Yên Vân Hạ quả thực có chút mệt mỏi, vì vậy ngoan ngoãn gối đầu lên vai cậu mà ngủ thiếp đi.
Lý Trạch Lâm cúi xuống, hóa ra cảm giác bình yên đôi khi cũng chỉ giản đơn như vậy… Được ngắm người mình thích an giấc, được nhìn Yên Vân Hạ hạnh phúc mỉm cười.
Ban đầu Lý Trạch Lâm chỉ cảm thấy bản thân đối với Yên Vân Hạ là ngưỡng mộ, là tôn thờ, nhưng rồi chẳng biết từ lúc nào, sự mến mộ ấy đã trở thành tình yêu.
Lý Trạch Lâm muốn bao bọc, chở che, bảo vệ cho cô.
Phải, chính là để Yên Vân Hạ không cần phải lo lắng gì nữa, chỉ cần dựa vào cậu thôi là đủ rồi.
Về đến Tản Vân Cư, Yên Vân Hạ vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng Lý Trạch Lâm cũng chẳng nỡ gọi cô.
Cậu cứ ngồi như vậy để cho cô ngủ thêm một lúc.
Có điều Yên Vân Hạ cũng chẳng yên giấc được bao lâu, cô từ trên vai Lý Trạch Lâm ngẩng đầu dậy, Yên Vân Hạ dụi mắt, mơ hồ lên tiếng:
– Đã về tới nhà rồi sao? Sao anh không gọi em dậy thế?
Lý Trạch Lâm giúp cô chỉnh lại áo khoác, nhẹ nhàng đáp:
– Chỉ vừa tới thôi, anh đang định gọi em dậy thì em đã tỉnh rồi.
Nào, khoác áo tử tế lại, chúng ta vào nhà thôi.
Vì sợ bà nội đến sớm mà mình chưa kịp về nên Yên Vân Hạ đã nhờ Ý Nguyên tới sân bay đón bà về nhà trước.
Vừa bước chân xuống xe, nhìn cửa phòng khách đã mở, Yên Vân Hạ liền đoán rằng bà nội đã tới rồi.
Hành lý để cho Lý Trạch Lâm lo liệu, Yên Vân Hạ nhanh chóng chạy vào trong nhà.
– Bà, con nhớ bà quá đi mất.
– Yên Vân Hạ vừa thấy bà nội ngồi trên sô pha liền lao tới ôm chầm lấy.
Cô ở trước mặt người nhà đều là một mặt như vậy, không cần là một nữ tổng tài mạnh mẽ, chỉ cần giống một đứa trẻ thoải mái, tự do làm điều mình thích là được rồi.
Lý Trạch Lâm cũng bước vào ngay sau Yên Vân Hạ, vừa đặt hành lý sang một bên, Lý Trạch Lâm đã mỉm cười, lễ phép chào hỏi:
– Bà nội, bà tới rồi ạ? Bà đi đường xa như vậy có mệt lắm không? Để lát nữa con ra siêu thị mua ít nguyên liệu về nấu canh gà cho bà nhé?
Lần trước về quê Yên Vân Hạ, món canh gà của Lý Trạch được Bạch Phương khen mãi nên lần này bà tới, cậu cũng định sẽ nấu để bà thưởng thức.
Có điều trái với vẻ mặt hào hứng nhiệt thành của Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm thì Bạch Phương nghiêm túc hơn hẳn.
Bà không nói không cười, hành động này khiến cho Yên Vân Hạ nhất thời khó hiểu.
Cô nhanh chóng quan tâm hỏi:
– Bà, có chuyện gì thế ạ? Sao con thấy bà không thoải mái lắm…?
Bạch Phương vẫn không trả lời lại Yên Vân Hạ, bà đứng dậy tiến thẳng về phía Lý Trạch Lâm, trên tay còn cầm theo mấy bức hình.
Bạch Phương thẳng tay tát mạnh một cái lên má cậu, Lý Trạch Lâm chỉ cảm thấy cơ mặt mình tê dại.
Các tế bào nóng ran… Còn chưa hiểu chuyện gì thì Bạch Phương đã ném cả xấp ảnh vào người cậu, lớn giọng nói:
– Cậu cũng xứng để gọi tôi là bà nội sao? Tôi tin tưởng giao cháu gái mình cho cậu, và đây là cách mà cậu đối xử với con bé đấy à? Cậu tự nhìn những bức ảnh này xem, rốt cuộc đấy là gì hả?
Bạch Phương nóng giận quát.
Yên Vân Hạ cũng bị hành động của bà làm cho sững người.
Sức khỏe của Bạch Phương không tốt, cô chỉ lo bà kích động mà lại bị ảnh hưởng, vì thế vội vàng đến đỡ bà.
Yên Vân Hạ hết nhìn Bạch Phương, lại nhìn Lý Trạch Lâm, những tấm hình rơi trên đất hiện lên vô cùng rõ ràng hình ảnh của cậu và Lan Nhược.
Yên Vân Hạ nhất thời mơ hồ, xong vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, ôm lấy vai Bạch Phương, để bà ngồi xuống sô pha.
Yên Vân Hạ cười ngượng, nhẹ nhàng trấn an:
– Bà à, chuyện này bà có thể để cho Trạch Lâm giải thích một chút không? Bà đừng tức giận nhé, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.
Bạch Phương cũng muốn không tức giận lắm chứ? Nhưng lần đầu tiên bà cảm thấy cuộc đời mình thất bại tới vậy, ngay cả cô cháu gái bà yêu thương hết lòng cũng không bảo vệ được.
Tối hôm đó bà vừa ăn cơm xong thì nhận được một tin nhắn đe dọa cùng phong thư này, cảnh cáo bà để Yên Vân Hạ tránh xa Lý Trạch Lân.
Bạch Phương nhìn tin nhắn và phong thư nặc danh chứa đầy ảnh thân mật của Lý Trạch Lâm và cô gái khác, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
– Bà ơi, Vân Hạ nói đúng đấy ạ.
Xin bà đừng tức giận, cho con thời gian giải thích có được không? – Lý Trạch Lâm cũng vội vàng lên tiếng.
Những hình ảnh này là vào buổi tối Lan Nhược bị đau bụng nhờ cậu tới đưa thuốc.
Tuy Lý Trạch Lâm không biết tại sao lại bị chụp, nhưng rõ ràng nếu như vậy thì hẳn là đã có sự sắp đặt từ trước.
Gần đây Yên Vân Hạ xảy ra quá nhiều chuyện, lại thêm sự tức giận của Lan Nhược ngày hôm qua khiến Lý Trạch Lâm không khỏi nghi ngờ cô ta chính là chủ mưu.
Lan Nhược có lẽ đã thực sự thay đổi, cậu nhíu mày, nhưng rất nhanh liền thu lại thái độ trầm mặc ấy, lễ phép nói với bà:
– Đúng là những bức ảnh này liên quan tới con, nhưng con có thể thề con và cô gái này không hề có quan hệ như bà nghĩ.
Cô ấy là bạn diễn, là bạn hồi Đại học của con, hôm đó cô ấy bị đau bụng, lại không có ai bên cạnh nên mới nhờ con tới đưa thuốc.
Lý Trạch Lâm nói đến đây liền đưa mắt nhìn sang Yên Vân Hạ một chút.
Cậu còn nhớ đêm đó mình hẹn gặp cô nhưng rồi thất hứa, ngày hôm sau trở về nhà không thấy Yên Vân Hạ nữa, Lý Trạch Lâm đã lo lắng vô cùng.
Cũng may cô chỉ trở về quê thôi… Lý Trạch Lâm nén tiếng thở dài trong lòng, tiếp tục nói:
– Đêm hôm đó, con cũng có hẹn sẽ về với Vân Hạ nhưng lại về muộn khiến cho cô ấy không vui.
Vì vậy lần đó Vân Hạ trở về quê mới không muốn đưa con theo.
Chuyện này suy cho cùng cũng là vì con không cẩn thận, suy nghĩ không thấu đáo làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bà và Vân Hạ.
Nhưng con xin thề, trong lòng con chỉ có mình cô ấy, con không hề làm chuyện gì thẹn với lòng và có lỗi với cô ấy cả.
Yên Vân Hạ lúc này mới chậm chạp nhớ ra chuyện đêm hôm đó.
Thì ra trong lúc cô ở nhà đợi cậu thì Lý Trạch Lâm lại đang lo lắng cho Lan Nhược.
Mặc dù khi đó bọn họ chưa phải người yêu chính thức, cô cũng tin tưởng vào nhân phẩm của Lý Trạch Lâm, nhưng Yên Vân Hạ vẫn không khỏi khó chịu.
– Còn có chuyện này sao, Hạ Hạ? – Bạch Phương vẫn nghiêm túc nhìn hai người.
Yên Vân Hạ ngập ngừng, cuối cùng vẫn lên tiếng:
– Đúng là có chuyện đó.
Nhưng mà Trạch Lâm với Lan Nhược thực sự chỉ là bạn bè thôi, cô ấy là ân nhân của Trạch Lâm nữa, nên bà đừng để mấy kẻ xấu lợi dụng bà nhé.
Giọng nói của Yên Vân Hạ không tự tin lắm, dù sao thì bây giờ cô cũng rất rối ren.
Có điều để Bạch Phương yên lòng thì Yên Vân Hạ vẫn phải trấn an bà như vậy.
Bạch Phương trong lòng còn giận, dù sao bà cũng đã từng tin tưởng Lý Trạch như vậy mà, có điều Yên Vân Hạ đã nói thế thì bà cũng không tính toán nữa.
Bạch Phương hừ lạnh, sau đó ra hiệu cho Yên Vân Hạ đỡ mình lên tầng.
Lúc đi ngang qua Lý Trạch Lâm, Bạch Phương mới trầm giọng nhắc nhở:
– Nhà họ Yên chỉ có một cô cháu gái này, nếu cậu thực sự làm tổn thương nó.
Tôi sẽ không ngại liều cái mạng già này chiến đấu với cậu đâu.
Bạch Phương nói xong liền cùng Yên Vân Hạ trở về phòng nghỉ ngơi.
Lý Trạch Lâm nhìn theo bóng dáng Yên Vân Hạ, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo lắng.
Tại sao mọi chuyện càng lúc lại càng trở nên rối ren như vậy nhỉ? Lý Trạch Lâm thở dài, dọn dẹp lại đồ đạc rồi bắt đầu đi nấu ăn.
Dù sao thì cũng không thể để bà và Yên Vân Hạ đói bụng được.