Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 28: Gặp Lại Bạn Cũ
Đúng như dự định trước đó, sau ‘Bạo phong’, Quân Thiệu đã nhận cho Lý Trạch Lâm một bộ phim thần tượng chiếu mạng liên quan tới chủ đề thanh xuân vườn trường.
Tuy kịch bản đơn giản nhưng đây vốn là tác phẩm chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết nổi tiếng nên cũng được khán giả chú ý rất nhiều.
Đây là vai diễn nam chính đầu tiên của Lý Trạch Lâm nên cậu cũng có chút hồi hộp.
– Cái này tặng cho cậu.
– Yên Vân Hạ ngại ngùng đưa cho Lý Trạch Lâm một hộp quà nhỏ.
Lý Trạch Lâm nhìn nhãn hiệu in trên đó, cảm giác được phú bà bao nuôi lại một lần nữa ùa về.
Vì người ấy là Yên Vân Hạ nên Lý Trạch Lâm không hề có cảm giác bài xích.
Có điều cậu cảm thấy những thứ giá trị như vậy, nếu nhận thì không thích hợp lắm… Lý Trạch Lâm chần chừ nhìn chiếc hộp một hồi, lúng túng đáp:
– Không cần đâu chị Vân Hạ… Tôi ở nhà của chị, dùng tiền của chị, bây giờ lại nhận đồ của chị nữa thì e là không hay lắm.
Yên Vân Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng dúi chiếc hộp vào tay Lý Trạch Lâm:
– Là phần thưởng vì cậu đã rất cố gắng làm việc.
Cũng là quà mừng cậu có vai diễn chính đầu tiên.
Cậu xứng đáng nên đừng có ngại.
Như sợ Lý Trạch Lâm không chịu nhận, Yên Vân Hạ còn đe doạ thêm:
– Tôi không chỉ là phú bà của cậu mà còn là sếp của cậu nữa đấy, nếu cậu dám không nhận thì biết tay tôi.
Nghe Yên Vân Hạ nói đây là phần thưởng, Lý Trạch Lâm bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ.
Quả thực so với việc được khán giả hay mọi người đón nhận thì một lời khen của Yên Vân Hạ đối với cậu là quá đủ rồi.
Lý Trạch Lâm không từ chối nữa, cậu chậm rãi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc áo khoác nam màu đen.
Yên Vân Hạ nhỏ giọng lên tiếng:
– Tôi không biết gu ăn mặc của cậu thế nào nên tùy tiện chọn thôi… Nếu cậu không thích thì có thể…
– Không có, tôi thích lắm.
Cảm ơn chị Vân Hạ nhiều nhé! – Lý Trạch Lâm vội vàng ngắt lời cô.
Từ khi gia đình li tán, đây là lần đầu tiên Lý Trạch Lâm nhận được một món quà.
Chiếc áo này với người khác có thể không là gì nhưng đối với Lý Trạch Lâm thì chính là báu vật vô giá.
Yên Vân Hạ nhìn cậu vui vẻ thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, cô cứ lo rằng mắt nhìn của mình sẽ không tốt cơ…
Hôm sau nhập đoàn phim, Lý Trạch Lâm liền khoác theo chiếc áo Yên Vân Hạ tặng đến đó.
Vì để đảm bảo tính bí mật và tạo cảm giác bất ngờ cho khán giả nên đoàn phim vẫn chưa công khai dàn diễn viên, do đó tới ngày khai máy mọi người mới biết mặt nhau.
– Lý Trạch Lâm, đúng là cậu rồi.
Cô gái với gương mặt trái xoan xinh xắn cùng mái tóc ngắn màu nâu năng động vui vẻ lên tiếng.
Không để ý xung quanh vẫn còn rất nhiều người, cô gái nhào đến ôm lấy Lý Trạch Lâm chặt cứng.
Lý Trạch Lâm cũng bị bất ngờ trước hành động đột ngột của cô ấy, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần.
Lý Trạch Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ tay cô gái ra:
– Lan Nhược?
Lan Nhược mặc dù không muốn, nhưng vẫn nuối tiếc buông Lý Trạch Lâm ra.
Dù sao đây cũng là nơi công cộng, cho dù có thích Lý Trạch Lâm thế nào, Lan Nhược cũng không thể làm ảnh hưởng tới cậu được.
Lan Nhược cùng Lý Trạch Lâm vốn là bạn cùng khóa tại học viện Hí kịch, hoặc cũng có thể nói, đối với Lý Trạch Lâm thì Lan Nhược chính là ân nhân.
Nếu không có Lan Nhược ngày ấy, có lẽ đã không có Lý Trạch Lâm ở thời điểm hiện tại.
Lý Trạch Lâm đối với Lan Nhược chính là tôn trọng, cậu cũng từng hứa chỉ cần là Lan Nhược cần giúp, chắc chắn Lý Trạch Lâm sẽ không từ chối.
– Trạch Lâm, thật không ngờ có một ngày mình lại được làm ‘nữ chính’ của cậu đấy.
– Lan Nhược hào hứng lên tiếng.
Lý Trạch Lâm cũng vui vẻ, dù sao thì Lan Nhược xét cho cùng cũng là một người rất có tiềm năng.
Chẳng qua cô ấy không muốn nổi tiếng thôi, nếu không với những gì Lan Nhược có thì chắc chắn cô ấy đã sớm thành công rồi.
Lý Trạch Lâm nhẹ nhàng đáp lại:
– Ừ, mình cũng nghĩ đến cậu vậy mà lại nhận bộ phim này.
Tất nhiên, Lan Nhược sẽ không nói cho Lý Trạch Lâm biết cô vì biết Lý Trạch Lâm tham gia nên mới đồng ý nhập đoàn, thậm chí còn đổ thêm vốn vào cho dự án này.
Cô vẫn giữ nét ngây thơ mà trả lời:
– Mình cũng là sinh viên của học viện Hí kịch mà, nếu không có bộ phim nào trong tay thì thực sự sẽ lãng phí 4 năm trong trường lắm.
Trạch Lâm, sau này cậu phải giúp đỡ mình đấy nhé.
Lý Trạch Lâm khẽ gật đầu.
Hai bọn họ quả thực khá hòa hợp.
Khai máy thuận lợi diễn ra, đạo diễn cũng vui vẻ bắt đầu chỉ huy đội hậu cần chuẩn bị phông bạt để dàn dựng những cảnh quay đầu tiên.
Trong suốt quá trình làm việc, Lan Nhược và Lý Trạch Lâm vẫn luôn giữ thái độ chuyên nghiệp nên mọi người cũng rất hài lòng.
Chưa kể khi biết cả hai cùng học cùng lớp đại học thì đạo diễn Lưu còn nhiệt tình đẩy thuyền cả hai.
– Cậu mặc đi, cẩn thận cảm lạnh.
Lý Trạch Lâm chậm rãi cởi áo khoác của mình ra cho Lan Nhược.
Vừa rồi cô có một cảnh quay dưới mưa, thời tiết đã vào thu rồi nên buổi tối sẽ có chút lạnh.
Lan Nhược phải quay đi quay lại tới 3-4 lần, sắc mặt đã sớm trở nên tái nhợt rồi.
Thân là bạn diễn, lại là bạn cũ cùng lớp, Lý Trạch Lâm không thể không để ý được.
Lan Nhược nhận lấy áo khoác, khóe môi yếu ớt cong lên một nụ cười:
– Cảm ơn cậu nhé.
Mình không nghĩ cảnh quay này lại lâu như vậy.
– Cậu đã vất vả rồi.
– Lý Trạch Lâm nhẹ nhàng động viên.
Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tay của Lan Nhược, xảy ra vài sai sót cũng là chuyện dễ hiểu.
Có điều Lý Trạch Lâm cảm thấy Lan Nhược cũng rất cố gắng, không giống những ‘bình hoa di động’ bây giờ, thiện cảm với cô cũng tăng lên rất nhiều.
Có điều Lý Trạch Lâm không biết hôm nay Yên Vân Hạ lại bất ngờ tới thăm ban.
Vừa hay nhìn thấy cảnh Lý Trạch Lâm đưa áo cho Lan Nhược, cô không khỏi nhíu mày một cái.
Yên Vân Hạ quả thực đang cảm thấy rất không vui, cái áo đó vừa nhìn cô đã nhận ra là quà mình tặng cho Lý Trạch Lâm.
Yên Vân Hạ lẩm bẩm:
– Thằng nhóc chết tiệt, sao cậu có thể tùy tiện đưa đồ tôi tặng cho người khác như thế chứ?
Mùi vị giấm chua này đúng là không dễ ngửi tí nào.
Yên Vân Hạ càng thêm chua xót khi cảm thấy Lý Trạch Lâm đứng cùng Lan Nhược thực sự rất hòa hợp.
Hai người họ đều còn trẻ, khí chất thanh xuân sáng bừng cả sân khấu… Chưa kể Lý Trạch Lâm cũng rất vui vẻ, dịu dàng khi ở bên cô gái trẻ ấy… Yên Vân Hạ nghĩ đến đây liền nắm chặt tay lại, mãi sau mới nói với Quân Thiệu đang ở gần đó:
– Đồ ăn em mang đến, lát anh chia cho mọi người giúp em.
Em có việc nên phải trở về trước đây.
Yên Vân Hạ vốn là người bận rộn nên Quân Thiệu nghe cô nói vậy thì cũng không nghĩ nhiều, chỉ đáp lại:
– Được.
Thế em có muốn nhắc với thằng nhóc Tiểu Lâm kia cái gì không? Anh chuyển lời cho.
Yên Vân Hạ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại quan sát đôi trẻ kia một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu:
– Không cần đâu anh.
Anh và mọi người giữ gìn sức khỏe nhé.
Em đi trước đây.
Quân Thiệu nhìn bóng lưng Yên Vân Hạ rời đi, không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác sai sai.
Đem đồ ăn chuyển cho Lý Trạch Lâm, Quân Thiệu liền nhiều chuyện kể về việc Yên Vân Hạ đến cho cậu nghe.
Sắc mặt Lý Trạch Lâm vốn đang khá tốt lập tức trở nên trắng bệch.
Cậu lắp bắp hỏi lại:
– Anh Thiệu… Anh nói ban nãy chị Vân Hạ tới thăm ban à?
Quân Thiệu vừa ăn một miếng mì lớn, vừa gật đầu đáp:
– Ừ, cô ấy đến một lúc nhưng sau đó nói là có chuyện nên lại về luôn.
Đến lúc cậu và Lan Nhược đang quay cảnh dưới trời mưa đấy.
Có điều anh thấy sắc mặt Yên tổng không tốt lắm, chắc là công việc không thuận lợi rồi.
Người không có tình yêu như Quân Thiệu có thể không biết, nhưng Lý Trạch Lâm vừa nghe thì đã nhìn ra vấn đề.
Yên Vân Hạ có lẽ đã thấy cảnh cậu đưa áo khoác cho Lan Nhược mất rồi.
Không hiểu sao Lý Trạch Lâm có cảm giác bồn chồn khó tả, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Yên Vân Hạ không được, cuối cùng chỉ có thể nhắn tin báo với cô đêm nay sẽ trở về.
Có điều vừa thu xếp đồ đạc xong, điện thoại của Lý Trạch Lâm lại vang lên.
Ở bên kia, Lan Nhược yếu ớt lên tiếng:
– Trạch Lâm, hình như bệnh dạ dày của mình lại tái phát rồi… Trợ lý của mình không ở đây, cậu có thể đến giúp mình không…?
Lý Trạch Lâm nhìn đồng hồ trên tường, đã không còn sớm nữa.
Có điều cậu cũng không thể bỏ mặc Lan Nhược được… Lý Trạch Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
– Được, cậu gửi cho mình tên thuốc cậu hay dùng.
Mình sẽ mang đến ngay.
Lý Trạch Lâm vội vàng vơ áo khoác và ví tiền, sau đó đi ra ngoài.
Trong lòng cậu vô cùng nôn nóng, chỉ cần muốn đem đồ cho Lan Nhược thật nhanh rồi trở về nhà giải thích với Yên Vân Hạ.
Yên Vân Hạ nhận được tin nhắn của Lý Trạch Lâm, ngoài mặt tuy lạnh lùng nhưng trong lòng lại an tâm tới lạ thường.
Có điều đã hơn 11 giờ đêm rồi Lý Trạch Lâm vẫn không trở lại, Yên Vân Hạ đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cô muốn gọi điện cho Lý Trạch Lâm, nhưng lòng tự trọng của Yên Vân Hạ không cho phép cô làm vậy… Cuối cùng, Yên Vân Hạ liền gọi điện cho Quân Thiệu.
– Ban nãy Lan Nhược nói bị đau dạ dày nên Tiểu Lâm đã đi mua thuốc cho cô ấy mất rồi.
– Quân Thiệu ở đầu dây bên kia chậm rãi lên tiếng.
Yên Vân Hạ chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng chua xót.
Nhẹ giọng cảm ơn Quân Thiệu, cô nhanh chóng tắt máy để che giấu cảm xúc hỗn độn hiện tại trong lòng.
Mãi sau, Yên Vân Hạ mới đặt điện thoại xuống bàn, mệt mỏi gục xuống sô pha:
– Lời nói của đàn ông, đúng là không đáng tin.