Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 23: Rắc Rối Tại Buổi Tiệc


Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 23: Rắc Rối Tại Buổi Tiệc


Hôm nay Lý Trạch Lâm không có cảnh diễn nên cứ như vậy ở lì trong văn phòng của Yên Vân Hạ đọc tạp chí.

Cô cũng không buồn để ý đến Lý Trạch Lâm, chăm chú làm công việc của mình.

Mãi sau, Ý Nguyên mới từ bên ngoài bước vào, đưa cho Yên Vân Hạ một đống thiệp mời.

Ý Nguyên dựa vào bàn, chậm rãi lên tiếng:
– Có vài bữa tiệc muốn mời chị tới dự, em không biết chị thích dạng nào nên đem hết tới cho xem xét đấy.
Yên Vân Hạ xưa nay không thích tham gia tiệc thương nghiệp, nếu không phải do tính chất bắt buộc thì cô chắc chắn cũng không đi.

Có điều nghĩ đến việc Lý Trạch Lâm vừa mới xuất đạo, nếu như dẫn cậu đi theo thì chắc chắn sẽ thu hút được không ít mối quan hệ.

Đối với Lý Trạch Lâm mà nói thì đây chính là chuyện tốt.
Yên Vân Hạ quan sát một chút, sau đó liền rút từ trong đống thư mời ra một chiếc thiệp dự sinh nhật.
– Tới dự sinh thần con gái biên kịch Triệu đi.

– Yên Vân Hạ không do dự mà trả lời.
Biên kịch Triệu vốn là một trong những giảng viên từng dạy dỗ cô, mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Yên Vân Hạ cảm thấy nếu có biên kịch Triệu giúp đỡ thì con đường sau này của Lý Trạch Lâm sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Hơn nữa đây là tiệc cá nhân, sẽ không có quá nhiều người tham dự, như vậy cũng tránh được tai tiếng bên truyền thông.
Yên Vân Hạ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó liền gọi Lý Trạch Lâm:
– Lát nữa để Ý Nguyên giúp cậu chọn trang phục đi, tối nay chúng ta ra ngoài một chút.

Lý Trạch Lâm vốn biết sớm hay muộn cũng sẽ phải cùng Yên Vân Hạ tham gia các hoạt động như vậy, nhưng lần đầu tiên công khai sánh bước cùng với nữ thần thì vẫn có chút lo lắng.

Ý Nguyên giúp cậu chọn một bộ vest trắng có nét tương đồng với chiếc váy dạ hội đêm nay Yên Vân Hạ mặc, sau đó lại gọi thợ trang điểm tới chỉnh trang một chút.
Lý Trạch Lâm cảm thấy đãi ngộ này quả thực quá lớn rồi, so với mấy minh tinh nổi tiếng cũng không khác là bao.

Nhưng điều khiến Lý Trạch Lâm bất ngờ nhất chính là Yên Vân Hạ.

Vốn biết dáng người của cô từ khi còn là diễn viên đã rất đẹp rồi, nhưng khi trực tiếp thấy Yên Vân Hạ trong trang phục lộng lẫy trước mặt, tim Lý Trạch Lâm vẫn đập liên hồi.
– Rất đẹp phải không? – Ý Nguyên huých vai cậu.
Mặc dù Yên Vân Hạ mấy năm nay không còn tham gia diễn xuất nhưng cô vẫn có thói quen duy trì tập thể dục nên vóc dáng không sai lệch là bao.

Gần đây lại bận rộn công việc nên cho dù có muốn tăng cân cũng khó.

Lý Trạch Lâm theo quan tính mà gật đầu, vẻ mặt thì cứ ngơ ngơ ngác ngác khiến cho Ý Nguyên và Yên Vân Hạ không khỏi buồn cười.
Yên Vân Hạ bước đến giúp cậu chỉnh lại nơ thắt trên cổ, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Đừng căng thẳng quá.

Đây là tiệc cá nhân nên đa số đều là người quen biết, sẽ không có phóng viên đâu.

Cậu chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi là được rồi.
Lý Trạch Lâm nghe cô nhắc nhở thì khẽ gật đầu.

Yên Vân Hạ thấy cậu ngoan ngoãn, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.


Cô khoác tay Lý Trạch Lâm đứng trước gương, khuôn mặt diễm lệ càng thêm xinh đẹp.

Yên Vân Hạ hào hứng cất lời:
– Ý Nguyên, em thấy ‘trai bao’ nhà chị thế nào? Có phải rất ‘ngon miệng’ không?
Lý Trạch Lâm bị trêu chọc đã thành quen, thậm chí còn hùa theo:
– Đều là do phú bà đại nhân chăm sóc tốt.

Chị Ý Nguyên nói xem có phải không nào?
Ý Nguyên ăn không nổi đống ‘cơm chó’ này, chỉ có thể bĩu môi lắc đầu.

Hai người cùng nhau đến bữa tiệc, sau khi chào hỏi với biên kịch Triệu, Yên Vân Hạ liền gặp vài bạn học cũ nên mới nói với Lý Trạch Lâm:
– Cậu ở đây chờ tôi nhé.

Thức ăn ở đằng kia, cậu cứ ăn thoải mái.

Đừng chạy linh tinh, tôi đi một chút rồi sẽ quay lại ngay thôi.
Yên Vân Hạ cùng bạn bè trò hàn thuyên, Lý Trạch Lâm cũng không tiện xen vào nên chỉ ngoan ngoãn đáp:
– Được, nhưng chị nhớ đừng uống nhiều rượu quá đấy.
Cứ nghĩ đến bộ dạng say xỉn lần trước của mình, Yên Vân Hạ chỉ muốn độn thổ.

Cô hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, hai má lập tức đỏ bừng.

Lý Trạch Lâm thấy Yên Vân Hạ đáng yêu như vậy, thực sự muốn đưa tay nhéo nhẹ hai má cô một cái.


Yên Vân Hạ qua quýt lườm cậu, sau đó liền đi tới chỗ nhóm bạn.
Còn một mình Lý Trạch Lâm, cậu tùy tiện tìm tạm một vị trí trong góc ít ai để ý mà ngồi xuống.

Có trời mới biết ban nãy đứng trước mặt biên kịch Triệu, cậu có bao nhiêu lo lắng.

Rõ ràng chỉ là một biên kịch thôi nhưng Lý Trạch Lâm lại có cảm giác như ra mắt phụ huynh hai bên gia đình vậy.

Đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai Lý Trạch Lâm vang lên giọng nói chua ngoa, đanh đá:
– Cậu bạn đẹp trai này, sao lại ngồi đây một mình vậy hả?
Lý Trạch Lâm ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cậu là một người phụ nữ thân hình thô kệch.

Khuôn mặt có lẽ đã qua phẫu thuật thẩm mĩ nhiều lần nên có chút cứng nhắc, Lý Trạch Lâm không khỏi rùng mình một cái.

Là người trong giới giải trí, Lý Trạch Lâm đương nhiên biết bà ta chính là nhà sản xuất Hà nổi tiếng trăng hoa.

Mặc dù đã hơn 40 tuổi rồi nhưng bà ta vẫn qua lại với không ít các diễn viên, đạo diễn trẻ trong giới…
Lý Trạch Lâm tự cảm thấy bản thân mình đen đủi khi bị bà ta nhìn trúng, nhưng vẫn khéo léo mỉm cười:
– Nhà sản xuất Hà cũng tới dự tiệc sao? Tôi đang chờ bạn của mình, một chút nữa sẽ rời đi thôi.
– Cậu cũng biết tôi sao? – Hà Quyên bề ngoài tỏ ra bất ngờ hỏi lại nhưng trong thâm tâm lại đắc ý vô cùng.
Người như bà ta, không muốn biết cũng khó.

Quả thực bà ta đã chú ý tới Lý Trạch Lâm ngay từ khi cậu bước vào căn phòng này rồi.

Có điều Yên Vân Hạ ban nãy cùng cậu cứ dính chặt một chỗ khiến Hà Quyên khó lòng tiếp cận được.

Do đó, ngay khi Yên Vân Hạ rời đi, Hà Quyên liền tiến tới tấn công ngay.
Lý Trạch Lâm biết Hà Quyên không đơn giản nên chỉ qua loa nói chuyện vài câu rồi muốn trốn tránh.


Có điều Hà Quyên nào có thể bỏ qua con mồi béo bở như vậy, bà ta lập tức thẳng thắn đề nghị:
– Này cậu trai trẻ, cậu cũng đã biết tôi là nhà sản xuất Hà rồi, vậy có muốn đi theo tôi không? Tôi nói cho cậu nghe, tôi đã từng nâng đỡ không ít diễn viên nam, ngay cả Du Bắc Quân cũng từng phải mời tôi đi ăn cơm mới có kịch bản tốt đấy.

Nếu cậu chịu nghe lời, tôi đảm bảo sau này trong giới giải trí sẽ không có ai dám làm gì cậu đâu.
Hà Quyên nói xong liền giơ bàn tay múp míp của mình ra muốn nắm lấy tay của Lý Trạch Lâm.

Có điều cậu đã nhanh chóng tránh đi khiến cho Hà Quyên sắc mặt không khỏi đen lại.

Bà ta nhíu mày nhìn Lý Trạch Lâm, nghi hoặc lên tiếng:
– Cậu làm như vậy là có ý gì đây? Đề nghị tốt đẹp kia, lẽ nào cậu nghe không hiểu sao?
Hà Quyên cảm thấy Lý Trạch Lâm so với mấy người trước đây bà ta quen cũng chẳng khác là bao.

Bà cho bọn họ địa vị, họ hiến sắc đẹp cho bà, đây vốn là giao dịch công bằng.

Ngủ một đêm mà thành danh một đời, ai mà lại không muốn cơ chứ? Có điều thái độ lạnh nhạt của Lý Trạch Lâm thực sự làm bà ta không hài lòng.
Lý Trạch Lâm nghiêm giọng đáp:
– Nhà sản xuất Hà, lời đề nghị của bà của thực rất hấp dẫn, nhưng tôi không phải dạng người dùng sắc đẹp tiến thân.
Lý Trạch Lâm cảm thấy bản thân mình quả thực là tiêu chuẩn kép, trước mặt Yên Vân Hạ thì không ngừng nịnh bợ, nhưng đối với những kẻ khác liền ghê tởm.

Hà Quyên sau khi nhận được câu trả lời của Lý Trạch Lâm thì hai mắt trợn trừng, bỗng nhiên bà ta bật cười:
– Ha ha, thời buổi này vẫn còn có người ngây thơ tin tưởng rằng thực lực là tất cả cơ mà? Này, cậu đừng kể chuyện cười nữa có được không hả? Thôi nào, ngoan ngoãn theo tôi, tôi liền cho cậu đầy đủ mọi thứ.
Hà Quyên vào nghề bao năm, scandal không ít nên bà ta vốn chẳng sợ người ta đánh giá mình nữa.

Nhưng Lý Trạch Lâm thì khác, hơn nữa hôm nay cậu còn đi với Yên Vân Hạ nên không thể làm xấu mặt cô được.

Lý Trạch Lâm không thể thẳng thừng từ chối, chỉ đành để Hà Quyên lô lôi kéo kéo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.