Đọc truyện Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân – Chương 17: Lần Đầu Tranh Cãi
Lý Trạch Lâm ở đoàn phim cũng rất nỗ lực, tính cách lại cởi mở nên rất được lòng mọi người.
Người diễn cùng Lý Trạch Lâm chủ yếu là Hứa Phàm nên việc đụng độ với Du Bắc Quân cũng hiếm khi xảy ra.
Bọn họ trước đây vốn khá thân thiết, nhưng hiện tại nhìn mặt nhau thôi cũng đủ chán ghét rồi.
– Hứa Phàm, Lý Trạch Lâm, Yên tổng tới thăm các cậu này.
– Vừa kết thúc cảnh quay, phó đạo diễn đã vui vẻ nhắc nhở hai nam diễn viên.
Hứa Phàm đã sớm nhận ra mối quan hệ không bình thường của Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ, chỉ cười cười vỗ vai cậu:
– Người anh em, khá lắm!
Lý Trạch Lâm đương nhiên là hiểu ý của Hứa Phàm, nhưng cũng không giải thích gì.
Cậu tương đối thích cảm giác bị hiểu lầm cùng Yên Vân Hạ thành một đôi này.
Hứa Phàm không quấy rầy bọn họ tâm sự, nhận lấy nước từ tay trợ lý rồi bước vào phòng nghỉ.
Lý Trạch Lâm lúc này mới đi tới cạnh Yên Vân Hạ:
– Sao hôm nay chị tới mà không báo trước?
Yên Vân Hạ đưa cho Lý Trạch Lâm một cốc trà sữa, trêu chọc cậu:
– Làm tình nhân vui vẻ là chuyện kim chủ nên làm mà.
Lý Trạch Lâm cảm thấy Yên Vân Hạ đã trêu chọc mình tới nghiện rồi.
Lý Trạch Lâm nhìn cốc trà sữa một hồi, xong nhanh chóng cầm lấy.
Cậu vốn không thích đồ ngọt, nhưng đây là thứ Yên Vân Hạ cho, cậu chắc chắn sẽ vui vẻ uống.
Yên Vân Hạ kinh nghiệm yêu đương không nhiều, vì thế nhìn thấy Lý Trạch Lâm thoải mái uống thì đơn giản nghĩ là cậu thích mà thôi.
Yên Vân Hạ cùng Lý Trạch Lâm trò chuyện thêm một lúc, Lý Trạch Lâm liền đề nghị:
– Chị Vân Hạ chắc cũng đói rồi, chị chờ một chút tôi vào thay đồ rồi dẫn chị đi ăn trưa nhé? Gần đây tôi phát hiện ra một quán cơm cạnh phim trường ngon lắm đấy.
Yên Vân Hạ đối với Lý Trạch Lâm vốn cưng chiều, cũng không biết là vì sao nhưng nhìn thấy cậu liền muốn che chở cho cậu.
Cô khẽ gật đầu, nhìn Lý Trạch Lâm vui vẻ chạy đi.
Yên Vân Hạ cảm thán:
– Trẻ con hình như lại lớn thêm một chút rồi.
Lý Trạch Lâm vừa rời khỏi, Yên Vân Hạ còn chưa kịp thả lỏng thì Du Bắc Quân từ đâu đi tới.
Hiện tại vốn là giờ nghỉ trưa nên nhân viên trong đoàn cũng đã rủ nhau đi ăn hết, không nghĩ Du Bắc Quân vẫn còn ở đây.
– Hạ Hạ, anh có chuyện muốn nói với em.
– Du Bắc Quân chậm rãi lên tiếng.
Yên Vân Hạ cứ tưởng sau lần thẳng thắn trước, Du Bắc Quân sẽ e ngại mà không dám tới tìm mình nữa.
Ai dè, hắn ta mặt mũi cũng thật dày quá.
Yên Vân Hạ không vui đáp lại:
– Xin lỗi Du ảnh đế, nhưng tôi không có việc gì muốn nói cùng anh hết.
Yên Vân Hạ nói xong liền muốn tránh đi, có điều Du Bắc Quân đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô giữ lại:
– Hạ Hạ, đừng đi.
Anh thực sự có chuyện muốn nói với em.
Cho anh chút thời gian có được không?
Một chút thời gian? Yên Vân Hạ đương nhiên là một giây cũng keo kiệt không muốn cho hắn ta.
Có điều hiện tại đang ở bên ngoài, Du Bắc Quân cũng không có ý định buông tha dễ dàng… Yên Vân Hạ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp:
– Nói chuyện thì được, nhưng cảm phiền ảnh đế buông tay tôi ra trước đã.
Du Bắc Quân cả tháng qua đã suy nghĩ kĩ càng rồi.
Hắn thực sự hối hận vì khi đó đã buông tay Yên Vân Hạ, cho dù hiện tại là vì lý do gì thì Du Bắc Quân cũng đều muốn giữ cô ở bên cạnh.
Hắn muốn sở hữu, chiếm dụng cô, cảm giác không nắm bắt được Yên Vân Hạ khiến cho Du Bắc Quân rất khó chịu.
Hắn luyến tiếc buông tay Yên Vân Hạ ra, mãi sau mới cất lời:
– Hạ Hạ, chúng ta quay lại đi.
Yên Vân Hạ bị câu nói của Du Bắc Quân làm cho ngẩn cả người.
Trong đầu cô hiện giờ vô cùng mơ hồ.
Quay lại? Yên Vân Hạ cảm thấy hai chữ này thực sự vô cùng nực cười.
Còn nhớ lúc cô quỳ xuống khóc lóc xin hắn ta đừng đi, Du Bắc Quân vẫn lạnh lùng đóng sầm cửa lại, mặc kệ cô vật vã.
Hiện tại muốn quay lại, hắn ta không cảm thấy vả mặt sao?
Yên Vân Hạ lạnh lùng hỏi lại:
– Du đại ảnh đế, anh đang nói chuyện cười với tôi đấy à?
– Hạ Hạ, lời nói của anh là nghiêm túc.
Anh hối hận rồi, chúng ta quay lại được không? – Du Bắc Quân trước thái độ xa cách của cô thì có chút gấp gáp.
Yên Vân Hạ tuy không còn hận Du Bắc Quân, nhưng nếu bảo cô muốn quay lại với hắn thì chắc chắn là không thể.
Yên Vân Hạ cảm thấy có những chuyện tha thứ là tốt, nhưng có những chuyện nếu dễ dàng bỏ qua thì chính là có lỗi với bản thân mình.
Cô nheo mắt nhìn Du Bắc Quân:
– Du Bắc Quân, chẳng lẽ anh đã quên hết những chuyện tồi tệ anh làm với tôi rồi à? Anh lấy đâu ra tự tin để tới đây đề nghị tôi quay lại với anh vậy hả? Du Bắc Quân, tôi nói cho anh biết, cho dù đàn ông trên thế giới này có chết hết thì cũng không tới lượt anh lọt vào mắt tôi.
Du Bắc Quân nghe Yên Vân Hạ nói năng không nể mặt, hơi nhíu mày.
Hắn ta nghi hoặc hỏi lại:
– Hạ Hạ, lẽ nào em vẫn còn giận anh à?
Yên Vân Hạ quả thực không biết là do cô biểu hiện chưa rõ ràng hay vì Du Bắc Quân kém thông minh, nhưng cô đây là đang muốn hắn cút xa xa một chút đấy.
Yên Vân Hạ vốn định lên tiếng phủ nhận thì không biết từ đâu Lý Trạch Lâm đột ngột xuất hiện.
Cậu kéo mạnh Yên Vân Hạ vào lòng, chỉ vài giây thôi, cánh môi của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau khiến cho đầu Yên Vân Hạ như muốn nổ tung.
Khoảnh khắc ấy, cả Du Bắc Quân và Yên Vân Hạ đều không ngờ tới.
Đến khi tỉnh táo lại, Lý Trạch Lâm đã luyến tiếc buông cô ra rồi.
Yên Vân Hạ nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh, cũng may là không có ai để ý hay thấy cảnh tượng vừa nãy.
Lý Trạch Lâm lúc này mới đưa tay chạm lên môi mình, dư vị mềm mại, ngọt ngào kia vẫn ở đó khiến trái tim cậu đập liên hồi.
Lý Trạch Lâm chậm rãi lên tiếng:
– Bắc Quân, có lẽ anh vẫn chưa quên tôi nhỉ? Chuyện trước đây dù sao cũng đã là quá khứ, hiện tại người chăm sóc cho chị Vân Hạ là tôi.
Vì vậy mong anh sau này tránh xa chị ấy một chút.
Vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đấy, người thông minh hẳn sẽ hiểu cả thôi.
Lý Trạch Lâm nói xong liền kéo tay Yên Vân Hạ rời đi.
Bởi vì buổi chiều cậu không có cảnh quay nên vừa lên xe, Lý Trạch Lâm đã nói với tài xế đưa Yên Vân Hạ về Tản Vân Cư luôn.
Tâm tình của Yên Vân Hạ hình như không tốt lắm, suốt chặng đường cả hai bọn họ duy trì sự im lặng với đối phương.
Mãi đến khi đặt chân vào nhà rồi, Yên Vân Hạ mới cất tiếng hỏi:
– Tại sao ban nãy lại làm như vậy?
Lý Trạch Lâm nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Yên Vân Hạ, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lý Trạch Lâm không thể nói là vì ghen nên mới cố ý hôn cô được.
Có trời mới biết lúc nhìn thấy Yên Vân Hạ và Du Bắc Quân đứng một chỗ, cậu đã có bao nhiêu lo lắng.
Nhất thời không chịu được, Lý Trạch Lâm mới…
Yên Vân Hạ thấy cậu không nói gì, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác buồn bực.
Trước đây chọn Lý Trạch Lâm là vì thấy cậu sạch sẽ, không phải người nhiều chuyện hay đòi hỏi, nhưng hiện giờ Yên Vân Hạ cảm thấy không đúng cho lắm.
Cô lạnh lùng nói tiếp:
– Lý Trạch Lâm, tôi biết vừa rồi cậu muốn giúp tôi.
Nhưng chuyện của tôi, không cần người khác phải xen vào.
Tôi cũng không hi vọng cậu giúp tôi theo cách đó.
Cậu có biết nếu cảnh vừa nãy bị chụp lại sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cả hai chúng ta thế nào không? Lý Trạch Lâm, cậu hãy nhớ tới thân phận của mình đi.
Lý Trạch Lâm không nghĩ hành động vừa rồi của mình lại khiến cho Yên Vân Hạ khó chịu như vậy.
Yên Vân Hạ trong lòng cũng không giận, có điều nụ hôn kia khiến tim cô loạn nhịp quá.
Yên Vân Hạ không hiểu cảm giác này từ đâu tới nên mới buồn bực chút giận lên Lý Trạch Lâm.
– Thân phận của tôi sao? – Lý Trạch Lâm chậm rãi hỏi lại.
Tình nhân được bao nuôi? Người làm? Hay nhân viên? Dù là thân phận gì thì cũng đều không xứng với Yên Vân Hạ, thậm chí còn chẳng thể so sánh với người yêu cũ danh chính ngôn thuận của cô.
Lý Trạch Lâm thấy trong lòng mình đau nhói, chua chát tới lạ.
Có điều Yên Vân Hạ nói không sai.
Lý Trạch Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó liền đáp:
– Được, cảm ơn chị đã nhắc nhở cho tôi nhớ ra thân phận của mình.
Sau này, tôi sẽ không tùy tiện can dự vào chuyện của chị nữa.
Lý Trạch Lâm nói xong liền nhanh chóng bỏ vào phòng, để Yên Vân Hạ ở lại với một mớ hỗn độn trong lòng.
Thậm chí, sáng hôm sau cậu cũng không đợi Yên Vân Hạ tỉnh dậy, cứ như thế mà lặn mất.