Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 91: Hà Úy Nhiên Lại Bày Trò Vu Khống


Bạn đang đọc Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác – Chương 91: Hà Úy Nhiên Lại Bày Trò Vu Khống


Được sự chỉ đạo của tổng biên tập công ty sách, Đỗ Nhược đã được sắp xếp để gặp gỡ nhà văn nổi tiếng nọ.Tác giả kia có bút danh là Thịnh Hạ, cô ấy nghe nói công ty sách đã mời Ngó Sen, một người nổi tiếng trên Weibo gần đây để vẽ minh họa cho cuốn sách mới cho mình, vì vậy cô ấy rất hứng khởi nên chủ động đưa ra kế hoạch về cuộc gặp gỡ.Ngày nghỉ cuối tuần, Đỗ Nhược cùng với người biên tập và Thịnh Hạ gặp nhau tại một nhà hàng cao cấp của hội viên.Theo thông tin của người biên tập tiết lộ, gia thế của Thịnh Hạ không phải dạng bình thường.

Cô ấy bắt tay vào công việc viết lách chỉ vì tâm lý vui đùa, thế nhưng không ngờ rằng mình thực sự chơi tốt đến độ nổi tiếng.

Kể từ khi bước chân vào ngành, hai cuốn sách bán chạy nhất đã được xuất bản, và có một số cuốn không quá nổi tiếng nhưng vẫn có thị trường nhất định.Người biên tập nói với Đỗ Nhược rằng điều này có nghĩa là Đỗ Nhược nên cẩn thận để không đắc tội với người đó.

Xét cho cùng, so với Thịnh Hạ, ngoài một thân tài hoa ra thì Đỗ Nhược chẳng có gì khác.Đôi khi Đỗ Nhược hơi ngớ ngẩn một chút, nhưng cô không ngốc.

Đương nhiên, cô hiểu ý của tổng biên tập, vì vậy cảm xúc cũng không còn cao trào như lúc ban đầu.Cô lo lắng rằng trong lần hợp tác này, cô sẽ trở thành một con rối gỗ để mặc cho Thịnh Hạ giật dây, không thể vẽ được tác phẩm mình muốn.Nhà hàng này nằm ở ngoại ô thành phố, nói là nhà hang nhưng trông giống như một công viên nghỉ mát nhỏ hơn.Trong vườn cây cối xanh tươi, cỏ cây hoa lá tươi đẹp, nước chảy lượn quanh chín vòng, những lối đi quanh co êm ả.

Sâu bên trong có thể lờ mờ nhìn thấy vài tòa nhà có kiểu cách độc đáo.Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi qua hòn non bộ, băng qua cây cầu và đến một căn gác hai tầng tên là Vọng Nguyệt Các.Ở tầng một là một sảnh khách ngoài trời, một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu hạt dẻ và hơi xoăn nhẹ vẫy tay chào bọn họ, cô ấy hơi nâng cằm và mỉm cười cởi mở, trông có vài phần khí chất của một chị gái quý phái.Người biên tập nói với Đỗ Nhược rằng đó chính là Thịnh Hạ.Ấn tượng đầu tiên của Đỗ Nhược về Thịnh Hạ rất tốt, cô cảm thấy đối phương rất cởi mở và hào phóng chứ không độc đoán như cô nghĩ.Chỉ là khi tầm mắt cô vô tình quét qua sau lưng Thịnh Hạ, nụ cười trên mặt cô bỗng dưng như ngưng đọng lại.Đứng sau Thịnh Hạ lại là Hà Úy Nhiên, người đã từ chức.Đỗ Nhược không kịp nghĩ nhiều, biên tập viên đã đưa cô vào.Hai bên gặp nhau.


Sau khi giới thiệu và chào hỏi đôi lời, Thịnh Hạ chỉ vào Hà Úy Nhiên và nói: “Đây là người bạn tốt của tôi, tên Hà Úy Nhiên.

Hôm nay, chúng tôi tình cờ gặp nhau.

Cô ấy nghe tôi nói về cuốn sách mới nên rất hứng thú.

Vì vậy, cô ấy muốn đến nghe một chút.”Nghe theo lời của Thịnh Hạ, Hà Úy Nhiên dè dặt gật đầu với hai người một cái: “Tôi hi vọng điều này sẽ không làm phiền đến hai người.” Khi ánh mắt cô ta nhìn về phía Đỗ Nhược, vẻ mặt cô ta rõ ràng là có chút hoang mang và nghi ngờ.Đỗ Nhược nhìn thấy Hà Úy Nhiên không nhận ra mình, trong lòng cảm thấy kinh ngạc nhưng chỉ trong chốc lát đã sáng tỏ.

Hôm nay cô không trang điểm, càng không thức đêm cho nên không bị thâm quầng mắt, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, thì Hà Úy Nhiên không nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên là chuyện bình thường.

Thế nhưng, nếu cô mở miệng nói chuyện thì có thể sẽ bị lộ.Biên tập viên là một người rất cá tính, cô ấy biết rõ gia thế của Thịnh Hạ, cho nên cô ấy suy đoán người bạn này của Thịnh Hạ chắc cũng có xuất thân không bình thường.

Vì vậy, cô ấy cười góp vui: “Không biết cô Hà có hứng thú viết cái gì không?”Hà Úy Nhiên nhìn Thịnh Hạ một cái, rồi lắc đầu cười: “Tôi không có tài năng giống như Thịnh Hạ, chỉ tiện đường nên ghé vào tham gia cho vui thôi.”Sau khi hai bên chính thức ngồi xuống, Thịnh Hạ bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với Đỗ Nhược: “Ngó Sen, không ngờ em lại là một cô gái dịu dàng dễ thương như vậy.


Phong cách vẽ tranh của em không hợp với vẻ bề ngoài của em chút nào! Chị đã đọc tất cả các bài viết của em trên internet và chị có linh cảm rằng chúng ta sẽ có thể hợp tác vui vẻ!”Đỗ Nhược bị Thịnh Hạ nhìn có chút ngại ngùng, cô không khỏi nở nụ cười: “Cảm ơn chị đã tin tưởng.”Đỗ Nhược biết Thịnh Hạ và Hà Úy Nhiên là bạn tốt, thế nhưng điều này không thể ngăn cản cô thể hiện thiện ý đối với Thịnh Hạ vào lúc này.Đỗ Nhược có khuôn mặt thuần khiết đáng yêu, cười rộ lên lại có sức hút rất lớn, đặc biệt là đôi mắt nai ngơ ngác, vẻ đẹp có tính công kích này dễ dàng khiến cho những người cùng giới có cảm tình.Điều này đã khiến cho Thịnh Hạ, một bà chị ngày thường kiệm lời, nói câu thứ nhất không có câu thứ hai, lại không có bất kỳ điều gì kháng cự lại Đỗ Nhược, đôi mắt phượng sắc bén quyến rũ của cô ấy lúc này lấp lánh nhìn Đỗ Nhược: “Đúng rồi! Chị nên xưng hô với em như thế nào đây? Nếu gọi em là” Ngó sen “thì dường như không được êm tai cho lắm!”Đây là muốn hỏi tên của cô.

Đỗ Nhược khẽ liếc mắt nhìn Hà Úy Nhiên trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Tên thật của em là Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược là một dữ liệu của Trung Quốc, nó còn có một một tên gọi khác là ngó sen.

Đó là lý do tại sao sao em lấy tên gọi đó làm bút danh trên mạng.Đỗ Nhược!Thịnh Hạ còn chưa kịp trả lời thì Hà Úy Nhiên bên cạnh đã thất thố kêu lên một tiếng.Cô ta kinh ngạc trừng mắt trước gương mặt chưa điểm phấn tô son của Đỗ Nhược.

Cô ta không thể tin được vào hai mắt mình, chẳng trách vừa rồi vừa gặp mặt đã có cảm giác giống như đã từng quen biết.

Không ngờ, cái người mà mình luôn cảm thấy thấp kém kia lại có diện mạo thật sự thuần khiết khiến người ta yêu mến như vậy.


Không chỉ thế, cô ta thậm chí còn được Thịnh Hạ đánh giá cao.

Phải biết rằng Thịnh Hạ là một người có tài hoa, lại kín tiếng, có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy thì ngay cả bản thân mình còn phải hao tốn tâm cơ biết bao lâu mới có thể trở thành một trong số ít bạn bè bên cạnh của cô ấy.Có thể dễ dàng thấy được vẻ mặt của Hà Úy Nhiên trở nên méo mó và khó coi như thế nào.

Cô ta đã mất Cố Uyên, bây giờ không thể nào mất luôn Thịnh Hạ!” Úy Nhiên, cậu làm sao vậy? Cậu và Đỗ Nhược biết nhau sao? “Thấy sắc mặt Hà Úy Nhiên kỳ lạ, Thịnh Hạ không khỏi nhíu mày hỏi.Hà Úy Nhiên nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt và nhẹ nhàng nói:” Biết nhau, nhưng không thân, cô ấy là lễ tân trong của công ty trước đây mình làm.

Mình giật mình là bởi vì trông cô ấy hiện giờ và trước đây không giống nhau, giống như là hai người khác nhau vậy.

Hơn nữa, mình cũng không ngờ cô ấy chính là tác giả “Ngó sen” mà cậu vẫn hay nhắc đến trong suốt thời gian qua.Mặc dù những lời nói của Hà Úy Nhiên là nói thật nhưng Đỗ Nhược có thể hiểu được thâm ý của cô ta.Quả nhiên, tiếp theo chữ “nhưng” mà Hà Úy Nhiên vừa nói ra là một câu chẳng tốt lành gì: “Thịnh Hạ, mình cho rằng bạn cần phải xem xét lại sự hợp tác lần này.

Nếu cô ấy hiện giờ là tiếp tân thì chắc chắn không phải là dân chuyên nghiệp, hoặc là kiến thức cơ bản cũng không quá tốt.

Hơn nữa, theo mình được biết cô ấy rất quen thuộc với việc sao chép tác phẩm của người khác.


Mình chưa từng nghe nói cô ấy tự sáng tạo cái gì cả.

Ý ở ngoài lời, có thể truyện tranh trên mạng cũng không phải là bản gốc của Đỗ Nhược.Tất nhiên là Thịnh Hạ không đồng ý với lời nói của Hà Úy Nhiên:” Anh hùng không để bụng xuất thân.

Tuy rằng vẽ tranh cần phải khéo léo, chuyên nghiệp nhưng năng khiếu và trực giác cũng rất quan trọng.

Không nhất định phải xuất thân chính quy mới có thể vẽ tốt.

“Hà Úy Nhiên khẽ mỉm cười, tiếp tục nỗ lực:” Người ta nói nét chữ nết người, thế thì tranh sao người vậy.

Thịnh Hạ, chẳng phải vừa rồi cậu cũng nói diện mạo và phong cách của cô ấy không phù hợp với nhau hay sao? “Ẩn ý trong câu này càng lộ liễu hơn, trực tiếp nghi ngờ đến bản quyền trong tác phẩm của Đỗ Nhược.Mặc dù tính cách của Đỗ nhược hiền hòa nhưng một khi động chạm đến nghề nghiệp mà cô yêu thích nhất thì dù cô có kiên nhẫn đến đâu cũng không thể chịu đựng được.

Đỗ Nhược dùng giọng điệu sắc béo phản bác lại:” Giám đốc Hà, cô năm lần bảy lượt đều bịa đặt xuyên tạc về tôi, chẳng lẽ một lần mất mặt với đám bạn hữu còn chưa đủ hay sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.