Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 50-2 Cố Uyên Rõ Ràng Là Anh Đang Trả Thù Tôi!


Bạn đang đọc Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác – Chương 50-2 Cố Uyên Rõ Ràng Là Anh Đang Trả Thù Tôi!


Đỗ Nhược mặc chiếc áo thun mỏng manh, khoanh tay đứng dưới tòa văn phòng tránh mưa.

Nhìn màn mưa lơ lững bên ngoài, thỉnh thoảng cơn gió mạnh mang theo vài hạt mưa tạt vào cánh tay trần của Đỗ Nhược, cô không khỏi rùng mình một cái.

Nơi này cách khu dân cư ao sen không xa, nhưng đi bộ cũng mất đến hai mươi phút.

Trong cái thời tiết này, đừng nói đến gọi taxi, ngay cả có hẹn trước chăng nữa thì xe cũng không thể đến được.

Xem ra, mưa sẽ còn kéo dài, không biết mình nên đội mưa chạy về hay là chờ mưa nhỏ lại một chút rồi đi đây?
Trong lúc đang do dự, bỗng có vài tiếng còi vang lên từ phía sau, Đỗ Nhược quay đầu lại, một chiếc Bentley màu đen chạy tới chỗ cô, từ từ hạ cửa kính xe xuống, để lộ vẻ mặt không rõ cảm xúc của Cố Uyên.

Nhìn thấy gương mặt này, Đỗ Nhược muốn đấm cho nó một phát, nhưng đáng tiếc là cô không có gan.

Cố Uyên bây giờ là sếp của cô, cô không thể gây phiền toái với chén cơm của mình được.

Mặc dù trước mắt thì nam nữ chính vẫn chưa có tiến triển nhưng không có nghĩa là sau này không có tiến triển, vì vậy vận mệnh làm bia đỡ đạn của cô chắc cũng không thể thay đổi được, cẩn thận vẫn hơn.
“Lên xe.” Người đàn ông trầm giọng ra lệnh.
Đỗ Nhược không khỏi ngạc nhiên, Cố Uyên không phải dừng lại để chế giễu cô, mà là cho cô đi nhờ xe của anh ta sao? Làm sao có thể! Đỗ Nhược lắc đầu, lùi lại mấy bước.
“Lên xe, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Giọng điệu của Cố Uyên có một chút bá đạo.
Lúc này lại có thêm mấy tiếng còi xe vang lên, mấy chiếc xe phía sau định đến đón người đang đứng dưới mái hiên tránh mưa nhưng bị xe của Cố Uyên chặn lại nên không thể tiến lên được.

Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh và kiên quyết của Cố Uyên, Đỗ Nhược khẽ cắn môi, nắm cửa xe mở ra.
Ngồi trong xe, không có mưa gió xâm nhập, Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân ấm áp, không khỏi thoải mái thở dài một hơi.
Vừa lái xe, Cố Uyên vừa liếc nhìn Đỗ Nhược, thấy cô không còn run nữa, trên mặt anh lộ ra một chút ấm áp.
Vừa rồi, anh lái xe đi ngang qua, nhìn thấy Đỗ Nhược đang đứng run rẩy trong gió, không tự chủ được, dường như là ma xui quỷ khiến, bất giác anh lái xe đến bên cạnh cô.

Cố Uyên căng mặt, lấy lại vẻ vô cảm, thầm nghĩ, gần đây có phải là anh đã chú ý quá nhiều đến Đỗ Nhược không.
Đỗ Nhược lén lút liếc nhìn Cố Uyên, thấy anh nghiêm nghị, không đoán ra được anh đang nghĩ gì, cũng không dám nói chuyện tùy tiện.


Ngược lại, nghĩ đến hôm nay, cô phải chuyển từ công việc thiết kế mỹ thuật sang làm lễ tân chỉ vì lời nói của Cố Uyên, một cơn tức giận khác lại trào dâng trong lòng cô.

Đây là chuyện gì chứ, chẳng phải là vừa đấm vừa xoa sao?
Cả hai đều thầm nghĩ trong lòng, nhất thời không ai nói được gì, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính xe.
Xe gặp đèn đỏ ở ngã tư, Cố Uyên quay đầu lại, thấy Đỗ Nhược đang mang dáng vẻ tức giận, anh gõ ngón tay lên vô lăng để phá vỡ sự im lặng: “Thế nào, cô có ý kiến gì về sự sắp xếp của tôi sao?”
“Không dám.”
Nghe được câu trả lời đầy hờn dỗi của Đỗ Nhược, Cố Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Có việc gì mà cô không dám, hôm đó ở cửa hàng, cô còn dám công khai trêu chọc tôi mà.”
Da đầu Đỗ Nhược trở nên căng thẳng, đúng là Cố Uyên đến để tính sổ với cô mà!
“Tổng giám đốc Cố, tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm đổ cà phê vào người anh vào hôm đó.”
“Ồ! Bây giờ, ngược lại, cô còn biết gọi tôi là tổng giám đốc Cố, chột dạ sao? Vừa rồi, ở trong công ty, cô gọi thẳng tên tôi kia mà.”
Đỗ Nhược nghĩ tới trước đó không khỏi im lặng, oán thầm mình đã quá kích động.
“Coi như cô không cố ý tạt cà phê vào người tôi đi, vậy bộ đồ kia, rồi việc tôi bị ép đi nhảy ở quảng trường nữa, chẳng lẽ là cô cũng không cố ý sao?”

Nghe Cố Uyên chất vấn, Đỗ Nhược biết đối phương sẽ không tin, nên kiên trì đáp: “Đều không phải, tôi cũng không biết áo thun sẽ có in hoa văn như vậy, càng không ngờ anh sẽ bị mấy bác gái bắt đi nhảy ở quảng trường.”
Với lời giải thích của Đỗ Nhược, Cố Uyên cười nhạo nói: “Đỗ Nhược, cô thật sự không phải là đang trả thù tôi sao? Chẳng phải cô vẫn luôn bất mãn vì tôi đã hủy bỏ hôn ước với cô sao?”
Đỗ Nhược vội vàng lắc đầu: “Tổng giám đốc Cố, tôi không có nghĩ như vậy, tôi đã nói với anh rồi, tôi sẽ không dây dưa với anh nữa.”
Cố Uyên đột nhiên nghiêng người ép về phía Đỗ Nhược, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu: “Miệng nói không dây dưa với tôi, nhưng lại xuất hiện ở khắp nơi có tôi, lại tỏ ra sợ hãi muốn tránh mặt.

Đây có phải là mánh khóe mới của cô không?” Lần này, cô còn thừa dịp tôi mua lại công ty của Thẩm Phú Tư để đổi nơi làm việc, Đỗ Nhược, đúng là tôi đã đánh giá thấp cô.”
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đầy sức ép của Cố Uyên, Đỗ Nhược cảm thấy thân thể căng thẳng, hô hấp không thông, tim bắt đầu đập loạn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.