Bạn đang đọc Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác – Chương 17
Cố Uyên bị một nhóm bác gái nửa đẩy nửa kéo bước ra khỏi cửa hàng Starbucks.
Trong cửa hàng, Cố Uyên còn lo lắng đây là nơi tương đối chật hẹp, nếu xảy ra xung đột với mấy bác này thì không nên, anh đành phải chịu đựng.
Bây giờ ra khỏi tiệm rồi, không cần kiêng dè nữa, Cố Uyên trẻ trung và khỏe mạnh nên nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của các bác gái.
Anh vội sải bước thật nhanh, trong nháy mắt, đã có thể cách xa họ bảy, tám mét.
Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nhìn chiếc áo thun xấu xí trên người.
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu ăn mặc như vậy để đi vào văn phòng được canh gác nghiêm ngặt thì liệu có thể bị bảo vệ coi như một anh chàng quảng cáo sản phẩm và đuổi ra ngoài không.
Anh không thể quay về được.
Xung quanh đây có rất nhiều công ty đối tác, nếu bị họ nhìn thấy, chắc là trong vòng nửa năm, đề tài được nhắc đến nhiều nhất chính là anh.
Nghĩ đến đây, Cố Uyên lại thấy hối hận vì đã buông tha cho thủ phạm một cách dễ dàng.
Cứ nghĩ về việc này, lại thấy buồn bực thế nào, giống như hôm nay anh ra ngoài một chuyến này, đều do tên đầu sỏ nào đó sắp đặt.
CốUyên vừa bước vừa gọi cho trợ lý Giang, nhân tiện nhìn xung quanh xem có chỗ nào trú ẩn tạm lúc này không.
Anh không biết rằng mình đang đi đến quảng trường nhỏ, mà cách quảng trường không xa chính là chỗ văn phòng công ty của anh.
Trước khi bước vào quảng trường, CốUyên phát hiện một đám sinh vật đáng sợ, đám sinh vật đó đều mặc áo thun màu xanh lá cây với nền trắng và quần đen rộng, giống hệt anh.
Khóe mắt CốUyên giật giật dữ dội, anh quyết định xoay người, chuẩn bị đi đường vòng.
Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy mấy bác lúc nãy ồ ạt đuổi tới.
Trước có sói, sau có hổ, CốUyên tiến thoái lưỡng nan.
“Tên tiểu tử nhà ngươi gấp cái gì chứ, cũng không đợi đám người già chúng tôi.”
“Đúng đấy, còn kịp giờ, đã tám giờ hai mươi, vậy tám giờ rưỡi bắt đầu cũng được rồi.”
“Chúng ta mau đến tập hợp đi, Tiểu Châu đang xếp hàng kìa.”
Rõ ràng là CốUyên đã xem thường bản lĩnh của họ, cũng đánh giá thấp tinh thần thề không bỏ cuộc nếu không đạt được mục đích của các bác.
Cố Uyên lại bị các bác vây quanh, thật là khó chịu.
Dù anh trẻ trung mạnh mẽ thế nào thì ít cũng không thể địch nhiều được, vô tình bị nhóm bác gái nhiệt tình kéo ra giữa sân.
Khi cả người cảm thấy sắp nổ tung, ánh mắt Cố Uyên chợt bắt được một bóng người cách đó không xa, bóng dáng đó rõ ràng là thủ phạm khiến anh xui xẻo và xấu hổ, hơn nữa cô còn mặc bộ quần áo trước đó trên người, tuyệt đối không thể nhầm được.
Anh đang định bước đến tìm cô để tranh luận phải trái thì mấy bác gái đã kéo đến.
Đỗ Nhược suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định là thỏa hiệp bằng tiền bạc, ít nhất thì 200 tệ cũng đủ để cô ăn trong mấy ngày.
Người ta nói người nghèo chí ngắn, lời này thật là không lừa cô, đúng là một người nghèo thì khó có chí khí lâu được.
Cô thở dài, ảo não chấp nhận đi xuống lầu.
Lúc người đàn ông gọi điện thoại đến, cô đã chạy tới mép ngoài của quảng trường.
“Cô đang ở đâu vậy chứ?”
“Tới ngay đây, tôi đã thấy anh rồi.”
Lúc này, người đàn ông đã thay đổi trang phục, cũng xấu không kém bộ kia, nhưng đứng trong đám đông thì anh ta rất dễ nhìn thấy bởi vì trong sân rộng, chỉ có mỗi anh ta là đàn ông.
Anh ta đang giơ gậy bằng một tay để chụp ảnh tự sướng, tay còn lại cầm một cái điện thoại khác gọi điện cho cô.
Sau khi nhìn thấy Đỗ Nhược, người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới, cau mày bất mãn nói: “Tại sao cô vẫn mặc quần áo của mình, bộ đồ tôi đưa cho cô đâu?”
“Có một kẻ xui xẻo không có quần áo mặc nên tôi tiện tay tặng luôn rồi.” Đỗ Nhược cũng không biết mình ra ngoài với tâm trạng âm u cái gì đó, thuận miệng nên bịa chuyện chém gió.
“Vậy, nếu thực sự không được thì tôi trả tiền quần áo cho anh.”
“Không sao.” Dễ nhận thấy là người đàn ông không đủ kiên nhẫn để nghe, chỉ vào băng ghế gần bồn hoa cách đó không xa, trên đó có một đống quần áo chưa mở.
“Cô mau lại đó lấy một bộ, tranh thủ thời gian thay đi.”
Đỗ Nhược còn ôm một tia hi vọng, cò kè mặc cả nói: “Tôi là người múa chính nên tôi không cần mặc bộ đồ đó.
Chẳng phải vũ công chính luôn mặc quần áo khác với những người khác sao?
Hơn nữa, trang phục của tôi cũng rất phù hợp với múa ở quảng trường, màu sắc cũng rất ăn ảnh.”
“Cô nghĩ gì vậy, tưởng đi thi hoa hậu hả, còn bảo ăn ảnh nữa.
Vì cô là múa chính nên càng phải mặc.
Cô nói xem, là cô bỏ tiền hay tôi bỏ tiền? Cô tính hay là tôi tính? Rõ ràng là người đàn ông đã đoán chắc một khi Đỗ Nhược đến thì sẽ không thể tùy tiện bỏ giữa chừng không làm, vì vậy giọng điệu cũng tự nhiên kiêu ngạo hẳn lên.
Đỗ Nhược không cam tâm, đang muốn tranh luận nữa thì bỗng nhiên nhìn thấy Cố Uyên đang bị kẹt trong vòng vây của các bác gái cách đó hai mươi mét.
Cô mở to mắt không dám tin.
Sao Cố Uyên lại xuất hiện ở đây? Chờ đã, chẳng lẽ lúc anh ta mặc một bộ đồ như vậy đi ngang qua nên bị các bác kéo đến vì tưởng nhầm là thành viên của vũ trường!
Đoán là có lẽ như vậy, Đỗ Nhược không khỏi muốn cười hả hê, dường như quên mất ai là kẻ gây ra thảm họa cho Cố Uyên.
Cố Uyên rõ ràng là giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, Đỗ Nhược cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi lưu huỳnh thoang thoảng khắp quảng trường, nhất là khi Cố Uyên đang” Ra sức vùng vẫy”, ánh mắt anh vô tình quét qua cô.
Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy miệng núi lửa phun trào có khả năng đang chuyển hướng, khiến cô sợ hãi tranh thủ thời gian nấp phía sau người đàn ông.
Cái gì khó coi hay không khó coi, mất mặt hay không mất mặt, đều không quan trọng bằng việc bảo vệ cái mạng nhỏ này.
.