Đọc truyện Bạn Gái 100 Ngày – Chương 8
Lại càng tỏ ra bình thường thì dáng Đình Nghi càng quái dị. Nhìn không tự nhiên chút nào.
Hai người kia vẫn giằng co….
– Lâm Thức, anh về trường mới là có người khác phải không? Thế anh xem em là gì đây hả? Là gì đây? Lâm Thức à…. Người con gái vẫn nước mắt nước mũi đua nhau chảy.
Đang nói giữa chừng lại bị chặn họng.
– Đừng gọi tên tôi nữa và im đi!
Lâm Thức gắt lên đầy bực tức. Hình như người con gái này rất nhây khiến hắn không chịu được.
Đúng là đồ bỉ ổi, sở khanh, vô liêm sỉ!
Đình Nghi lại trách thầm.
Người như hắn gặp mình hả, mình dắt chó ra cắn cho chết. Sở khanh!
Cô gái đó nghe gắt lên thì không dám hó hé gì nữa, chỉ đứng cúi mặt xuống đất khóc thảm.
Sao lại khóc? Bỏ hắn đi. Hắn chẳng đáng gì đâu! Khờ quá. Xinh đẹp như thế mà, bỏ hắn thì không sợ ế đâu! Chẳng bù cho…..tôi!
Đình Nghi thương cảm cho cô gái. Trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ. Người thì không thuộc dạng gái xinh, gái dễ thương cũng chẳng chấm được điểm nào, chỉ được tấm lòng tốt bụng, thương người. Cô có một ước mơ là sẽ làm ra thật nhiều tiền, sẽ mở một nơi nuôi trẻ em nghèo mồ côi, các cụ già neo đơn, người khuyết tật phải ăn xin, vì nhìn họ tim cô xót lắm! Nhưng nhà lại không khá giả gì, không biết phải bắt đầu như thế nào để có một công việc tốt và thực hiện ước mơ..!
Chợt nghĩ lại không nên dính vào Lâm Thức và những mối tình của hắn, không lại mang tai hoạ vào thân. Đình Nghi chỉ biết làm ngơ và bước chậm chạp lại chút ít. Mưa cũng đang nhỏ dần nhưng chưa có giấu hiệu dừng hẳn.
Mặc dù tâm can muốn chạy lại chửi vào tên sở khanh đó một trận nhưng lại ngại miệng cho đến khi…..
– Tôi không còn gì nói với cô nữa! Tạm biệt. Hy vọng nếu có gặp lại thì hãy chào nhau bằng một cái gật đầu nhẹ. Tôi đi đây.
Cô gái gào lên, tay thả cây dù xuống đất, vội níu Lâm Thức.
– Anh…. Em xin anh mà đừng bỏ em.
– An Nhã à, cô là tiểu thư một nhà sang trọng có cần phải như thế này không?
Trái ngược hoàn toàn với sự gấp gắp, lo sợ của An Nhã, Lâm Thức lại thật bình tĩnh, nói thật chậm, giọng trầm trầm, nhấn nhá rất hay.
– Anh à em yêu anh mà. Đừng bỏ em.
– Tại sao cô cứ bắt tôi yêu cô trong khi tôi không có tình cảm gì? Cô an tâm tôi không có đòi quà đâu, thật đấy.
Ban đầu còn hơi không còn kiên nhẫn giọng có tí đáng sợ, nhưng đến câu “tôi không có đòi quà” thì lại trở về trầm trầm có tí tinh nghịch.
Mà giờ hắn có nói tiếng nào, kiểu gì, giọng điệu ra sao thì vẫn làm cho người nghe, đặc biệt là Đình Nghi không hài lòng, còn hận thêm đó chứ.
An Nhã vẫn không buông tay. Cô đang ướt sũng, lại khóc trong không khác gì người điên, thảm hại vô cùng.
– Anh, anh đừng bỏ em mà. Hay anh nói đi em không tốt điểm nào? Em sẽ sửa đổi nha anh! Anh nói đi.
– Vấn đề là không có ở cô. – Giọng lại bắt đầu gắt lên, khiến An Nhã rụt rè lại, lại càng run rẩy lo sợ. – Cũng không phải ở tôi! Cô có hiểu không? Buông ra đi.
Thật sự là cơn tức giận đã chấn áp tinh thần Lâm Thức, vô tình còn lay sang ảnh hưởng An Nhã, hấc cô rơi trong không trung, trong tích tắc lại ngã nhào trên nền đất ẩm ướt.
Không nhịn nữa….
Đình Nghi liền quay lại, tăng tốc độ đi.
Chát!!!
Vừa tầm tát vào mặt hắn, cô thực hiện ngay.
Lâm Thức bị tát bất ngờ, lí trí bất giác cũng bay theo gió, bản năng là định đánh lại. Vừa giơ tay lên….
– Anh định đánh tôi sao? Hả?!
Lâm Thức liền tĩnh động, nhìn Đình Nghi trước mặt.
– Đình Nghi!
– Anh còn gọi tên tôi sao? Gọi làm gì? Tên tôi không phải để cho anh gọi nhé! Đồ sở khanh, bỉ ổi, vô liêm sỉ. Anh..sao anh lại tồn tại trên cõi đời này để hại người khác nhỉ? Tôi nghĩ anh nhỡ có chuyện gì thì chắc không ai thèm giúp!
Cơn kìm nén cuối cùng cũng như một quả boom nổ đúng lúc.
Lâm Thức đơ hẳn, nghe Đình Nghi chửi bới không còn lỗ thoát thân. Im lặng một chút, bỗng Lâm Thức đi sang đỡ An Nhã lên, nói
– Có phải cô muốn biết lí do chia tay?
An Nhã ánh mắt đỏ hoe, liếc lên nhìn Lâm Thức, khẽ gật đầu. Lâm Thức nở một nụ cười nhếch, truyền cái ô trong tay cho An Nhã, sau đó lại bất ngờ ôm lấy Đình Nghi, hôn lên bờ môi cô.
Đột ngột Đình Nghi không biết trời trăng mây gió gì nữa, chỉ cảm thấy cái gì đó rất tàn bạo tung hoành trong miệng cô.
Chuyện gì đây? Hắn ta, hắn ta….
An Nhã như bị giáng một đòn chí mạng, suy sụp hoàn toàn, liền bụm miệng khóc mà chạy đi.
An Nhã đi khá xa, tâm trí Đình Nghi cũng dần khôi phục, liền tìm cách đấy Lâm Thức ra.
Hai bờ môi vừa dứt, Đình Nghi lại đưa tay tát vào mặt Lâm Thức thât mạnh, rồi bỏ chạy đi.
Đứng trong mưa, Lâm Thức cười gian xảo nhìn theo Đình Nghi, đưa tay lau nhẹ bờ môi, rồi cũng quay gót, dầm mưa về….