Đọc truyện Bạn Gái 100 Ngày – Chương 5
Về lớp, trong lòng vẫn không nguôi ngoai được cái cảm xúc tức giận.
Đang như thế mà cứ nghe gọi.
– Đình Nghi, Đình Nghi có người gặp. Đình Nghi, Đình Nghi có người tìm. Đình Nghi…
– Không tiếp! – Đình Nghi cứ thế gắt lên.
Lục Anh tò mò trông ngóng giùm là ai. Mới thấy thoáng qua liền trợn tròn mắt.
Triệu Minh. Là Triệu Minh đến tìm Đình Nghi!!!
Lục Anh liền đơ trong phúc chốc, hồn phách có bị cuốn đi một lúc, sau đó liền giơ tay chỉ chỉ. Đình Nghi ban đầu là không để ý, nhưng lại cứ thấy cử chỉ của Lục Anh có tí lạ, nhăn mày
– Sao lại không nói thẳng…- đồng thời cũng quay sang xem là chuyện gì, liền thấy Triệu Minh đang đứng ngay cửa ra vào nhìn vào lớp.
Đình Nghi vội vàng đưa tay lên che miệng, quay sang hướng Lục Anh mắt mở to. Có phải chính cô vừa gắt lên “Không tiếp!”?
Đình Nghi liền đứng dậy, tỏ ra thật bình thường đi theo hướng cửa ra vào, lẽo đẽo sau lưng Triệu Minh. Hai người đi một quãng đường khá dài trên hành lang, Triệu Minh thì ngẩn cao đầu, vẫn dáng người kiêu ngạo, còn Đình Nghi ngại ngùng cuối đầu xuống đất.
Bỗng Triệu Minh dừng lại, Đình Nghi không để ý tiến một bước chạm ngay đầu vào lưng Triệu Minh, nhanh chóng lùi lại vài ngước mặt lên, liền lúc đó nghe một giọng nói khá quen.
– Này bạn cũ!
Triệu Minh nhanh chóng nhận ra, đáp
– Chà. Thì ra nam sinh mới về trường là Lâm Thức nhà mình sao? Vừa về đã gây sóng gió ấy nhỉ?
Triệu Minh nở nụ cười rất tươi.
” Nam sinh mới về trường “? Nghe năm chữ này như một tiếng sét đánh ngang qua tai Đình Nghi.
Oan gia ngõ hẹp! Lúc nào cũng chạm mặt thế nhỉ?
Lâm Thức cười, đáp
– Sóng gió sao? No! No! No!
Hắn còn đưa ngón tay trỏ lên, lắc lư. Trông dáng vẻ thì cũng hài hước, thân thiện, nhưng trong mắt Đình Nghi chỉ giống như một tên côn đồ, chuyên cướp giật tài sản. Còn không có ý định hoàn trả!!! ( trời đã cướp giật còn hoàn trả! thế cướp làm gì?).
Triệu Minh lại tiếp tục bật cười.
– Không phải sao? Đi xe hàng hiệu, từ trong xe bước ra như một thiên thần. Hớp hồn nữ sinh ngay cái nhìn đầu tiên. Uầy! Còn gắn mác “Hotboy” cơ mà.
Lâm Thức bậc cười lớn.
– Quá khen. Thật sự ngại quá! Chỉ có chút tài sắc hơn người.
” Tài sắc hơn người “??? Sao những chữ này lọt vào tai Đình Nghi cứ bị không trôi chảy thuận lợi ấy nhỉ?
Đình Nghi lén nhìn Lâm Thức bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Cứ cho là tài sắc hơn người đi, nhưng thể loại giật đồ không trả là chị đây không ưa nổi nhá!
Thâm tâm Đình Nghi lại bắt đầu trội lên những suy nghĩ châm biếm.
Đúng rồi, trong mắt Đình Nghi đẹp nhất, hoàn hảo nhất chỉ có mình Triệu Minh ca ca mà thôi. Một Lâm Thức làm gì có cửa…( chị cứ nói thế, sau này sẽ hối hận!)
Nhanh chóng chuyển chủ đề, Lâm Thức nghiêng qua một bên nhìn Đình Nghi, cũng một cách bất ngờ Đình Nghi cúi gằm mặt xuống đất. Lâm Thức nở nụ cười cất tiếng hỏi thăm.
– Ai đó?
Triệu Minh nghe hỏi cũng đưa mắt nhìn Đình Nghi, cười đáp
– Hậu bối lớp dưới.
– Bạn gái à?
Biết mình nhìn sẽ khiến cô gái đó ngại ngùng, nhưng Lâm Thức cứ nhìn, còn nở nụ cười tươi.
Những thứ đó như một áp lực tương đối lớn đè lên thân thể nhỏ nhắn của Đình Nghi. Hắn còn tò mò về cô, khiến cô bây giờ chỉ muốn gây mê Triệu Minh để có thể xé xác hắn, băm hắn thành trăm mảnh!!! ( huhu, sợ chị ấy sẽ làm như vậy với Lâm Thức ca ca quá chị ấy hận anh như thế còn gì Lâm Thức ca ca anh sống sai quá rồi)
Chợt một câu trả lời ngắn gọn, khiến ngọn lửa tức giận hừng hực vụt tắt hoàn toàn, tâm can còn trở nên lạnh lẽo hơn, tim như bị bóp nát, lòng ngực bị nén đến không thở được.
– Không!
Không?! Vậy là anh định từ chối cô sao? Anh sẽ từ chối cô sao?
Triệu Minh sẽ từ chối tình cảm của Đình Nghi sao? Sẽ như vậy sao?
Người Đình Nghi đơ ra, chân có chút run rẩy.
Lâm Thức lại nói.
– Thế không phải bạn gái à? Hay bạn gái cũ?
Triệu Minh nghiêm túc
– Không! Không là gì cả. Chỉ là hậu bối bình thường có tí quan hệ.
Không là gì cả…. Có tí quan hệ…
Những từ ngữ khiến người Đình Nghi như sụp đổ hoàn toàn. Khoé mắt cay cay.
Vậy là thật sự Triệu Minh sẽ từ chối Đình Nghi!!!
Đầu Đình Nghi muốn bỏ chạy ngay, nhưng chân lại như không còn một tý lực nào, da thịt đang mềm nhũng ra, chỉ muốn ngồi bệch xuống nhưng phải đứng. Phải cố đứng!
Toàn thân Đình Nghi, chân tay…đều như bị cào cấu, đau đớn không thể tả được!
Lâm Thức nghiêm nghị lại.
– Thế nãy giờ cứ thấy lẽo đẽo theo cậu làm gì? Hâm mộ à? Hay đeo bám xin làm quen?
Triệu Minh trả lời thẳng thừng.
– Đeo bám.
Lâm Thức bật cười.
– Thật sự là như vậy?!
Đối với Đình Nghi lúc này, chính là khoảnh khắc bị lăn mạ nặng nề nhất.
Đeo bám?! Đình Nghi thật sự là mặt dày đến mức trong mắt người ta là đeo bám như đỉa sao?
Một chất lõng âm ấm sắm sửa lăn xuống gò má hồng hồng lại vội vàng bị ép chảy ngược vào trong.
Nên rời khỏi chỗ này thì hơn. Chứ không biết sẽ còn bị chà đạp bao nhiêu lần nữa!
Đình Nghi dồn hết sức chịu đựng bình sinh cho đến bây giờ lắp lại những đổ vỡ tâm lí đang tức nước sắp vỡ bờ của mình, nghẹn ngào nói một câu.
– Triệu Minh ca, em còn có việc, đi trước.
Nói xong liền xoay gót bỏ chạy mất…