Bạn Gái 100 Ngày

Chương 22


Đọc truyện Bạn Gái 100 Ngày – Chương 22

Lâm Thức thấy Đình Nghi đưa tay như gạt nước mắt, lòng nghi ngờ.

Có phải cô ấy đang khóc?

Bước chân chần chừng muốn tiến lại nhanh hơn nhưng lại không có dũng khí. Chỉ có thể lặng lẽ quan sát rồi nghĩ ngợi vu vơ như thế.

Đình Nghi hít một hơi thật sâu. Sau đó quay người lại…

Liền lập tức bắt gặp Lâm Thức đứng đó. Lâm Thức tỏ ra bất ngờ, lúng túng một hút sau đó gãi đầu cười.

– Anh cũng muốn đi dạo một chút.

Đình Nghi nhìn Lâm Thức, cười mỉm chi, rồi cất bước đi. Đình Nghi đi đến đứng trước mặt Lâm Thức.

– Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Lâm Thức nghiêm túc lắng nghe. Đình Nghi nuốt ngụm nước bọt, cắn môi ngại ngùng một chút rồi nói.

– Chúng ta cần một hợp đồng.

Lâm Thức ngạc nhiên, thoạt nhiên không hiểu Đình Nghi nói gì.

– Hợp đồng gì?

Đình Nghi có thói quen hít thật sâu một hơi rồi nói về những chuyện trọng đại. (Tác giả nói quá thôi:v)

Lần này cũng không ngoại lệ. Theo thói quen ấy, Đình Nghi hít một hơi rồi nói.

– Tôi, sẽ làm bạn gái anh…

Lâm Thức bỗng vui mừng đến đứng hình, không thể hiện cảm xúc được luôn.

– Thật sao?


– Bằng một bản hợp đồng! Được chứ? Hợp đồng bạn gái 100 ngày.

– 100 ngày? Sao chỉ có 100 ngày?

– Tôi giúp anh chấm dứt với An Nhã. Anh giúp tôi làm lí do để từ chối Lâm Khả. Tôi không thể chấp nhận cậu ấy. Cậu ấy quá tốt! Và…..

– Và?

– À thôi lí do đó loại bỏ.

Lâm Thức nghĩ ngợi rồi lại thốt lên.

– Nhưng anh là anh của cậu ấy.

– Tôi tin cậu ấy chính là vì anh mà bỏ cuộc. Anh là anh trai cậu ấy cơ mà! Thế nhé.

Đình Nghi im lặng một chút lại nói.

– À tôi tính rồi. 100 ngày từ ngay mai sẽ có cả thời gian ba ngày anh bảo tôi phải đi chơi với anh. Xem như một công đôi chuyện. Mai làm ở quán tôi sẽ đưa bản hợp đồng.

Nói xong Đình Nghi bỏ đi. Lâm Thức vẫn đứng tại chỗ, đang phân tích cảm xúc bây giờ nên buồn hay vui và suy nghĩ về chuỗi ngày tiếp theo nên làm gì.

Hôm sau….

Đình Nghi đặt tờ giấy lên bàn, nói nói gì đó. Lâm Thức cầm tờ giấy lên xem, nói nói gì đó. Sau đó hai người nhìn nhau tranh luận một chút rồi Lâm Thức viết lên tờ giấy rất nhanh, có lẹ là kí tên. Đình Nghi cười rồi gấp tờ giấy lại đút vào túi. Đình Nghi lại nói gì đó, Lâm Thức lại đáp gì đó xong hai người đứng dậy tiến lại quầy có hai người vẫn đang hóng chuyện. Và diễn biến nãy giờ chính là nhìn bằng mắt của hai người hóng chuyện kia….

Tư Viên thấy hai người đến gần, giọng bình thường nói ra chắc chắn nghe thấy mới mở miệng hỏi.

– Hai người vừa làm gì vậy?

Lâm Thức vòng qua ôm eo Đình Nghi, cười đùa.

– Chúng tôi đăng kí kết hôn.

– Cái gì?

Linh Y và Tư Viên há hốc mồm. Đình Nghi xua tay

– Không phải. Hai chị đừng nghe hắn nói bậy. Chúng em chưa đủ tuổi mà kết hôn kết hoa gì.

Sau đó vỗ vào bụng Lâm Thức một cái, nghiếng răng.

– Ít giỡn lại đi. Muốn chết hả.

Lâm Thức nhìn Đình Nghi nói nhỏ.

– Anh chính là thích như thế.

Linh Y nhìn dáng vẻ của hai người, gạ hỏi một câu.

– Có phải thành một đôi chim cánh cụt rồi không? Hả?

Đình Nghi cười ngượng

– Chim cánh cụt gì chứ?


– Àhá. Vẻ mặt thế là biết rồi nha. Lâm Thức cậu làm được việc đấy.

Lâm Thức xìa ngón trỏ và ngón cái, đặt lên cằm, đá lông mày một cái, cười. Đình Nghi liếc lên nhìn Lâm Thức.

– Giống chó quá.

Lâm Thức trừng mắt nhìn Đình Nghi.

– Ý em là gì đây?

– Chảnh chó á. Ngốc.

Tư Viên bật cười thành tiếng.

– Hahahaha.

Lâm Thức cù Đình Nghi.

– Em dám nói anh như thế? Anh phạt này.

Đình Nghi nhảy cẩn lên, tay đẩy Lâm Thức ra, thân thể bị cù không thể yên, cứ lắc lư lung tung, vừa cười vừa la.

– Thôi. Thôi. Nhột quá. Dừng tay. Á á. Xin lỗi. Xin lỗi. Dừng tay.

Linh Y nhìn hai người đùa giỡn mà không khỏi tủi thân, chống cằm than thân trách phận, chửi ông trời rủa định mệnh của bản thân. Hai mươi gần ba mươi tuổi, thanh xuân sắp kết thúc vẫn chưa có cái “cột” để mà dựa vào. (Ý bảo chưa có chồng)

Đình Nghi la hét như thế Lâm Thức vẫn không thèm dừng tay, được nước lấn tới.

– Xem em sau này dám chế nhiễu anh.

Đình Nghi lắc đầu.

– Không không có lần sau. Dừng lại. DỪNG LẠI.

Đình Nghi hét to hơn, Lâm Thức mới dừng lại.

– Rốt cuộc thì mấy người có đi làm không đây?

Linh Y than thở kèm theo trách móc. Đình Nghi liếc Lâm Thức đầy thù hận. Lâm Thức vẻ mặt khiêu khích “Có phải muốn chơi nữa không?”.


Đình Nghi liền quay mặt đi.

Tư Viên vẫn đang xem kịch hay thì đánh trống lãng.

– Thôi. Làm việc đi.

– Làm việc. Làm việc.

Đình Nghi ngây ngô thốt lên hai câu, rồi đi chuẩn bị mở quán.

Mọi thứ sau đó vẫn bình thường. Công việc và lượng khách vẫn như thế, vẫn đông và có phần gia tăng.

Đến tầm trưa một chút lượng khách giảm dần, bốn người có dịp nghỉ ngơi. Linh Y và Tư Viên tính toán thu hoạch hôm nay. Đình Nghi và Lâm Thức vẫn đang chế biến thêm vài phần để bán cho khách mang đi.

– Cho tôi một phần chocolate nóng.

Nghe tiếng khách đặt mua, Đình Nghi liền nhanh miệng.

– Có ngay.

– Một phần ca cao nóng của quý khách.

Lâm Thức quay sang đưa ca cao nóng cho người khách khác liền bất ngờ thấy An Nhã đứng đó. Lâm Thức đứng hình. Đình Nghi vẫn đang cắm cúi làm thức uống, lại cảm thấy Lâm Thức bỗng dưng không làm gì cả, đứng như trời tròng. Nhăn nhẩu quay sang.

– Này sao không làm tiếp đi.

Thì thấy An Nhã bình tĩnh mỉm cười đứng trước mặt. Trạng thái đột nhiên cũng giống Lâm Thức, bất ngờ đến đứng hình.

Ba người cứ nhìn nhau một lúc. An Nhã vẫn mỉm cười, đưa tay lên gõ bàn.

– Có bán cho tôi không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.