Đọc truyện Bán Dực – Chương 9: Công nguyên 19XX: Dự triệu (Điềm báo)
Một câu tôi đều không nói, lặng lẽ lui ra ngoài.
Mặt trời đã hoàn toàn lên trên đỉnh. Ánh sáng chiếu trên người tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rét lạnh.
Kéo sát quần áo vào người, không biết nên chạy đi đâu.
Bộ dáng Cố Kỳ Ngôn cũng không bởi vì năm tháng mà lãng phí. Những kinh nghiệm theo thời gian, ngược lại làm cho ông có một loại khí chất trầm ổn gì đó.
Ông ta cùng Liên Thực ôm nhau, dùng một tư thái cắn nuốt lẫn nhau.
Tìm một góc tối nhỏ, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, đầu thật sâu vùi vào giữa hai chân.
Cố Kỳ Ngôn quả nhiên biến thái.
Một đêm không có chỗ ở, mệt mỏi cực độ, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại.
Tắt điện thoại di động, điều chỉnh tư thế một chút, làm tổ trong góc tường, chìm vào giấc ngủ.
Tôi mơ thấy Cố Kỳ Ngôn.
Trong ngực, ông ta ôm đầu Liên Thực.
Trên khóe miệng Cố Kỳ Ngôn thấm những sợi tơ máu dài nhỏ khác nhau, giống như một con rắn đỏ.
Bụng của ông ta dần dần trướng to, cuối cùng, nổ, nửa thân thể Liên Thực từ trong bụng ông ta đi ra, cả người máu tươi đầm đìa.
Mãnh liệt tỉnh lại! Mồ hôi lạnh ứa ra.
Nhìn quanh bốn phía một chút, trời đã tối rồi.
Tôi tự giễu kéo kéo khóe miệng, không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy.
Từ trong túi tiền lấy ra một bao thuốc lá, lựa ra một điếu để hút.
Hút đến điếu thứ mười hai thì tôi đột nhiên điên cuồng tưởng niệm Cố Mạc Tu.
Ngực của anh rất ấm, bàn tay của anh vừa ấm áp lại khô ráo. Trên người anh tỏa ra hương vị, có thể làm cho tôi an tâm.
Vứt điếu thuốc trong tay, lảo đảo đứng lên đi về phía bến xe đường dài.
Xe đi tốc độ cao trong bóng tối bắt đầu khởi hành.
Đường cái thưa thớt người trước mắt tôi hiện diện rõ ràng. Cuộc đời phù du, nhân sinh có được bao nhiêu?
Tiếng ô tô nổ vang làm tôi ngủ rất hỗn loạn.
Xe đến thành phố M đã là hơn 11 giờ tối.
Tôi xuống xe, gần nhà ga tìm một nơi điện thoại công cộng, gọi vào điện thoại di động của Cố Mạc Tu.
Điện thoại kêu một tiếng ‘Đô’, anh nhận máy.
Tôi nói: “Anh trai, đến đây đón em.”
Anh vội vàng hỏi: “Tiểu Lạc sao? Cả ngày nay em chạy đi đâu? Gọi vào di động, em cũng tắt máy.”
Tôi nói: “Em hiện đang ở nhà ga đường dài của thành phố M. Anh mau đến đây đón em. Em lạnh quá.”
“Thành phố M? Em tới đây khi nào?”
Tôi sụt sụt nước mũi: “Anh trai, em lạnh quá. Anh nhanh tới đón em.”
Anh thở dài một hơi trong điện thoại: “Anh lập tức đến. Em ngoan, không cần chạy loạn.”
Tôi ngồi trên bậc thang sát đường cái hút điếu thuốc, chờ Cố Mạc Tu.
Thành phố M về đêm, vẫn phồn hoa như cũ. Ở ngã tư, người đi đường rất nhiều, tới tới lui lui, tư thế đông đảo.
Hút được phần mười điếu thì anh đến. Phía sau còn có một người con trai đi theo, nhìn rất được.
Cố Mạc Tu vừa thấy tôi, liền tức giận rống to: “Tại sao muộn như vậy còn chạy loạn? Không biết rất nguy hiểm sao?”
Tôi ôm lấy hai vai, co rúm người vì lạnh: “Anh trai, em lạnh quá.”
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cởi áo khoác trên người choàng lên tôi: “Về sau nếu muốn đến, trước tiên gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đi đón em.”
Tôi nhu thuận gật đầu.
Quần áo của Cố Mạc Tu có mùi vị thật thơm.
Người con trai hoàn mỹ kia đi tới, cười nhìn tôi: “Tiểu Lạc đúng không?”
Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Cố Mạc Tu.
“Đó là bạn cùng phòng của anh, Lee. Anh nói muốn tới đón em, anh ta cũng đi theo tới đây.”
Anh chàng kia cười với tôi, gật gật đầu.
Tôi nói: “Quả lê?”
Anh ta ngẩn người, tiện đà cười lên: “Nếu em nguyện ý gọi anh như vậy, anh cũng không có ý kiến gì.”
Tôi quang minh chính đại nhìn anh ta từ đầu đến chân dò xét một phen, cuối cùng, cảm khái vô hạn.
Anh chàng này có được bộ dáng cao như người mẫu, lại có được bộ mặt so với mỹ nhân còn tinh xảo hơn.
Nếu Con Vịt tên kia thấy được người này, nhất định sẽ ôm anh chàng này mà khóc rống lên: “Người anh em, chúng ta thật sự là đồng bệnh tương liên!”
Nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười.
Cố Mạc Tu không biết có chuyện gì nhìn tôi liếc một cái: “Nghĩ đến cái gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì. Thấy dễ nhìn thì tự nhiên vui vẻ lên.”
Anh gật đầu: “Xe đến rồi, mau lên xe đi.”
Cố Mạc Tu cùng Lee ngoài trường học thuê một căn hộ có hai phòng.
Vào phòng, Lee nói: “Tôi đi ngủ trước. Ngày mai còn có cuộc thi.”
Tôi phất phất tay về phía anh ta: “Nhanh đi mau đi. Đừng gây trở ngại lần nữa cho hai anh em chúng tôi.”
Anh ta cười cười, sắc mặt có chút cổ quái: “Con bé này thật thú vị, trách không được A Tu thương em như vậy.”
Tắm giặt sạch sẽ, thay đi quần áo dơ bẩn. Nằm lên trên giường, thoải mái duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.
Cố Mạc Tu ngồi trước bàn học đưa lưng về phía tôi, đang viết gì đó.
Ánh sáng nhu hòa trên bàn chiếu vào mặt anh. Mặt mũi sạch sẽ, mày khẽ nhíu lại.
Tôi đi đến, từ sau lưng ôm lấy anh, hai má dán sau lưng anh, rầu rĩ kêu anh: “Anh trai…”
Thân thể của anh chấn động, cứng ngắc, ngừng động tác trên tay, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: “Làm sao vậy? Đã lớn như thế còn làm nũng.”
Tôi không hé răng.
Anh quay đầu tựa hồ muốn nói cái gì đó, thấy trên người của tôi đang mặc quần lót cùng áo T-shirt của anh, lập tức mặt đỏ lên, một tay đẩy tôi ra: “Sao em… ngay đến quần lót của anh cũng có thể mặc được?”
Tôi cúi đầu nhìn lại chính mình, nhức đầu: “Bởi vì quần áo của em đều bẩn hết rồi! Chỗ anh lại không có đồ lót của con gái. Dù sao cũng phải nói, thì ra quần lót của anh trai là như thế này…” Nghịch ngợm lôi kéo chỗ quần lót phập phùng.
Mặt anh càng đỏ hơn, nghẹn nửa ngày, một lúc lâu sau, kéo kéo chăn, đem hai chân tôi bao lấy: “Cái con bé này, thật không biết xấu hổ.”
Tôi cười hì hì lấy ngón tay chọc vào mặt anh: “Anh trai, mặt anh thật đỏ.”
Anh vỗ vỗ vào đầu tôi: “Con bé này, dám lấy anh trai ra làm trò đùa.”
Tôi cùng Cố Mạc Tu vui đùa ầm ĩ, không có lộ ra một chút cảm xúc không vui nào.
Tôi không hề có ý định nói cho anh, tối hôm qua tôi phạm phải điều gì, sáng nay lại gặp cái gì, nhìn thấy gì.
Cái gì tôi cũng sẽ không nói cho anh.
Đồng hồ báo thức chỉ hai giờ sáng.
Tôi ngáp một cái: “Anh trai, em đi ngủ đây.”
Anh gật gật đầu: “Ngủ ngon.”
Nói xong đi tới cửa, mở cửa.
Tôi nhìn anh: “Anh còn đi đâu? Đã trễ thế này?”
Anh cầm nắm cửa, tay run nhẹ một chút: “Anh đi sang phòng Lee ngủ.”
Tôi lập tức cuống quýt chạy xuống giường, ôm cổ anh: “Anh trai, anh không cần đi. Em ở một mình rất sợ.”
Thật sự tôi rất sợ.
Tối hôm qua, có lẽ tôi đã giết chết hai người.
Thân thể anh run rẩy: “Tiểu Lạc ngoan, chúng ta đều đã lớn như vậy. Ngủ cùng một chỗ đã không còn thích hợp nữa.”
Tôi bốc đồng lắc đầu: “Không phải chúng ta vẫn ngủ chung sao? Hơn nữa, chúng ta còn là anh em, có điều gì không thích hợp!”
Rất lâu, anh thở dài một hơi, xoay người sờ sờ tóc tôi: “Được rồi. Thật sự là đấu không lại được em.”
Tôi cười cười: “Em thật sự mong được trở lại như xưa.”
Anh tắt đèn đi. Trong bóng đêm chậm rãi cởi quần áo.
Ánh trăng tinh khiết xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ôn nhu mà ưu thương.
Thân thể Cố Mạc Tu rất đẹp, hai chân thon dài, da thịt trắng nõn. Dưới ánh trăng, ôn nhuận như ngọc.
Tôi nhìn anh, mắt trong suốt như nước suối sạch sẽ, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Anh nằm xuống bên cạnh tôi, thân thể thoáng có chút cứng ngắc.
Tôi nằm vào lòng anh: “Anh trai, ôm em. Em lạnh!”
Anh chần chờ trong chốc lát, xoay người, đem tôi ôm vào trong ngực.
Da thịt truyền đến một luồng khí ấm áp.
Thân thể Cố Mạc Tu có hương vị của mặt trời.
“Tại sao lại nhớ đến chỗ này của anh?” Bị ánh trăng phủ kín, ánh mắt của anh ôn nhu đến mức muốn tràn ra nước mắt.
Cố Mạc Tu, anh đừng nhìn em như vậy.
Tôi trốn tránh trong lòng anh, lấy tay chỉ vào làn da anh, vẽ một vòng tròn: “Em nghĩ muốn biến anh thành đồ ăn, cho nên đã tới đây rồi.”
Anh buồn cười xoa bóp mặt của tôi: “Mèo tham ăn.”
Tôi bĩu môi: “Còn không phải tại người nào mấy tháng nuôi dưỡng. Ai cho anh tay nghề tốt như vậy.”
Anh ôn nhu cười. Khóe môi kéo ra rất mỹ lệ.
Thân thể mệt mỏi ở trong lòng Cố Mạc Tu, rất nhanh chóng thả lỏng ra, cơn buồn ngủ lại mãnh liệt đánh úp tới.
Tôi nói: “Anh trai, nói cho em chuyện xưa Bán Dực đi. Đã lâu không nghe thấy anh kể chuyện xưa này rồi.”
Sắc mặt của anh có chút kinh ngạc, sau một lúc, đem tôi ôm chặt hơn một ít: “Tốt.”
Trong tiếng nói nỉ non như ru ngủ của Cố Mạc Tu, tôi ngủ say.
Khoảnh khắc khi ngủ, tôi cảm giác thấy anh vươn những ngón tay thon dài, xoa xoa má tôi. Hoảng hốt!
Theo mi tâm, đến ánh mắt, chóp mũi, rồi đến môi. Mỗi một chỗ đều tinh tế che phủ thật lâu.
Vẻ mặt của anh rất mơ hồ.
Tôi nghe thấy anh thở dài một hơi: “Tiểu Lạc, anh nên làm gì bây giờ?”
Hôm sau tỉnh lại thì Cố Mạc Tu cùng Lee đã đi học rồi.
Trên bàn bày ra đồ ăn ngon anh làm, cùng một tờ giấy nhắn.
Xoa xoa hai mắt nhập nhèm, mở nó ra:
Tiểu Lạc, anh trai đi học. Giữa trưa sẽ trở về. Em phải ngoan ngoãn.
Bữa sáng anh đã làm rồi, để lại trên bàn, nhớ kỹ, nhất định phải ăn hết. Nếu không bệnh đau dạ dày lại tái phát đấy.
Anh trai: Cố Mạc Tu.
Cười cười, đem giấy ghi chép gấp lại bỏ vào ví tiền.
Cơm nước xong, tôi tìm một động tác thật thoải mái nằm trên ghế sa-lon cạnh cửa sổ sưởi nắng.
Tôi suy nghĩ, nếu căn phòng ấm áp này chính là toàn thế giới, thật là tốt biết bao nhiêu.
Không cần lo lắng máu tươi cùng những chuyện dơ bẩn. Cuộc sống đơn thuần chỉ có tôi cùng Cố Mạc Tu.
Thế nhưng, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt. Tôi đã hai ngày làm đà điểu rồi.
Mở di động ra, nhận được vô số tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ.
Ngay lúc đó Con Vịt gọi điện thoại tới.
Vừa nghe đến giọng tôi, một người con trai to xác như vậy có thể khóc lớn trong điện thoại.
Tôi bị tiếng nức nở trong điện thoại làm cho bực bội, khó có thể đối xử ôn nhu với anh ta: “Làm sao vậy? Con Vịt?”
Anh lau đi nước mũi, giọng điệu đột nhiên vặn cao lên, rống giận về phía tôi: “Hoa sen nhỏ, mẹ kiếp, bà đích thực không phải là người. Thiếu gia tôi mấy ngày nay có biết bao nhiêu lo lắng cho bà, bà biết không? Bà đừng có động tí là biến mất như vậy. Tôi không muốn bị bà quay vòng vòng đâu.”
Tôi im lặng nghe anh ta răn dạy, một lúc lâu, anh rốt cuộc an tĩnh lại: “Hoa sen nhỏ, tôi biết bà rất sợ hãi.”
Giọng tôi run run, hỏi: “Hai người kia… Đã chết rồi sao?”
“Không có. Một người ngón tay phải bị bà đánh gãy, cả đời tàn tật. Một người khác nghiêm trọng hơn, não chấn động.”
Tôi không biết có nên hô to A di đà phật, hay là nên oán giận bọn họ tại sao không chết đi.
Con Vịt im lặng một lát lại nói: “Hoa sen nhỏ, bà trở về đi. Đã không có việc gì.”
“Thật sự không có việc gì?”
Một người cả đời tàn tật, một người não chấn động nghiêm trọng, như thế nào lại có thể cho qua, thật sự không có việc gì.
Con Vịt dừng lại một chút, nói: “Thật sự không có việc gì. Yên tâm đi. Không có việc gì Con Vịt tôi không làm được!”
Tôi nói: “Gọi hộ Quang Đầu đến nghe điện thoại đi.”
“Liên Lạc!” Âm thanh trầm ổn của Quang Đầu truyền đến.
Tôi không tin lời nói của Con Vịt. Anh ta càng biểu hiện không có việc gì, sự tình thường thường càng trở nên phức tạp. Mà trong chúng tôi, Quang Đầu là người tỉnh táo nhất, chắc chắn anh sẽ nói cho tôi đáp án chân thật nhất.
Tôi hỏi Quang Đầu sự tình đã giải quyết như thế nào.
Ở bên kia, anh trầm mặc nửa ngày mới nói: “Con Vịt gánh tội thay bà. Tuy rằng ba anh ta là cục trưởng, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ anh ta không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Tôi nói: “Không cần dông dài, nói vào trọng điểm đi.”
“Con Vịt vào bệnh viện thăm, hai người kia nói một ít lời khó nghe. Con Vịt lại tiếp tục đả thương bọn họ.”
“Bọn họ nói gì đó?”
“Hoa sen nhỏ… Chuyện này…”
“Tôi hiểu rồi, sau đó thì sao?”
“Anh ta bị cục công an ghi lỗi nặng. Để lại án, bị trường học phê bình. Lưu một vết bẩn trong cuộc đời. Cứ như vậy.”
Trầm mặc.
Sau một lúc im lặng, tôi nói với Quang Đầu: “Ngày mai tôi sẽ trở về.”
Anh ta nói: “Tốt.”
Con Vịt tên thật là Tả Thừa Tịch. Bởi vì có tướng mạo tinh xảo, chúng tôi liền ác ý đặt cho anh ta cái biệt danh.
Con Vịt cho người ta cảm giác đầu tiên là kinh diễm, sau đó là quần áo lụa là. Ý nghĩa chân chính cuối cùng là trung thành đến thấu xương.
Con Vịt rất có tài hoa, vũ đạo, nhạc cụ, không có cái nào nổi trội hơn cái nào, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần vào tay anh ta, anh ta đều có thể chơi đến mức gió chuyển nước rời.
Lần đầu tiên Con Vịt thổ lộ với tôi, là sau ngày chúng tôi quen biết nhau.
Ngày đó không biết anh ta đi ra từ nơi nào, một thân mặc trang phục cosplay, cầm theo một cây que nhỏ phát sáng, ném một cành hoa hồng cho tôi, ám muội cười: “Vị tiểu thư mỹ lệ này, có nguyện ý cùng tôi ăn một bữa tối không?”
Có một lần Con Vịt nói cho tôi một lý tưởng, anh nói: “Tôi – Tả Thừa Tịch về sau muốn làm người đánh đàn giỏi nhất thế giới. Sau đó đi khắp thế giới công diễn. Để mỗi con người trên từng quốc gia đều phải biết đến tên tôi, đều phải sùng bái tôi.”
Thiếu niên hào hùng biểu tình lý tưởng của mình, khuôn mặt thanh tú, hình ảnh đó luôn nằm trong trí nhớ tôi.
Tôi nghĩ đến câu nói của Liên Thực: “Liên Lạc, mày là đứa quái thai.”
Chính xác, tôi chính là đứa quái thai, dù có đi đâu, đều mang đến cho người ta bất hạnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Mạc Tu đưa tôi ra nhà ga.
Tôi nói: “Anh trai, cuối tuần anh có trở về không?”
Anh chần chờ trong chốc lát, gật gật đầu.
“Chuyện cuộc thi chuẩn bị như thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Tốt lắm. Em thật sự rất tin tưởng.” Tôi nhìn anh cười cười.
“Vậy phải cố lên.”
Xe đã đến.
Tôi ngăn anh lại: “Đừng đưa, tự em lên xe là tốt rồi.”
Xuyên qua đường cái cùng một đám người, lên xe, tôi ngồi xuống chỗ ngồi gần cửa sổ.
Lơ đãng quay đầu, Cố Mạc Tu đang ở trên đường cái đối diện nhìn tôi.
Cách nhau cả một đám người, đường cái ngăn cách như dòng nước chảy xuôi.
Ánh mắt anh vẫn thẳng tắp như vậy tiến công vào trong lòng tôi.
Trong con ngươi màu đen, trừ bỏ nhìn lẫn nhau, rốt cuộc nhìn không tới bất cứ vật thể gì.
Anh thoạt nhìn mỹ lệ như vậy. Cho dù đứng trong một đám người, cũng không thể che lấp ánh sáng chói lọi tỏa ra từ người anh.
Nhưng vẻ mặt của anh thật đau thương. Tươi cười có sao mà sầu bi thì cũng sao.
Tôi nghe thấy bức tường cứng rắn trong tôi đột nhiên sụp đổ.
Đến thành phố S.
Sau khi xuống xe, việc đầu tiên tôi làm là chạy điên cuồng đến trước cửa nhà Biện Nghê, cuồng loạn ấn chuông cửa nhà cô.
Cô ấy chậm rãi đi ra, nhìn thấy tôi, kinh ngạc mà há to miệng.
Tôi nhịn xuống sự run rẩy trong lòng, mỗi chữ mỗi câu nói với cô: “Biện Nghê, tôi xong đời rồi. Tôi yêu anh tôi. Anh trai ruột của tôi.”