Đọc truyện Bán Dực – Chương 24: Chất biến
“Nghĩ thông suốt?” Cố Kỳ Ngôn mặt bình tĩnh hỏi.
Tôi gật đầu: “Nghĩ thông suốt. Con cùng anh trai chỉ là nhất thời xúc động. Hy vọng ba có thể tha thứ!”
Cố Kỳ Ngôn cười lạnh: “Con đã sám hối một cách kịp thời, giống như mẹ con!”
“Giống mẹ sao?”
Ông ta cười lạnh: “Anh của con đâu?”
“Hẳn rất nhanh anh ấy sẽ trở về!”
Vừa mới dứt lời, cửa bị đẩy ra.
Cố Mạc Tu thở hổn hển đứng ở nơi đó.
Tôi cả kinh, theo bản năng rút lui về phía ghế sô pha.
Sắc mặt của anh trắng xanh không bình thường, ai oán nhìn tôi.
Cố Kỳ Ngôn trào phúng: “Từ bao giờ con trở nên không lễ phép như vậy?”
Tôi nói: “Anh trai … Tại sao bây giờ mới trở về! Em đã chờ anh hơn nửa ngày!”
Cố Mạc Tu đi đến cạnh tôi, nắm tay siết chặt đã bán đứng sự ẩn nhẫn trong lòng anh.
Anh nói: “Trên đường gặp một người bạn cũ, cho nên có chút muộn!”
Tôi đưa cho anh cốc nước: “Nếu đã vậy còn vội vàng làm chi, trước tiên uống chút nước!”
“Hai đứa nếu đã tỉnh ngộ, như vậy gia đình này cũng không muốn làm khó dễ hai đứa. Nhưng tốt nhất về sau có chuyện gì nên thẳng thắn cho ta biết. Chuyện này ta chưa nói với mẹ con. Hai đứa hẳn đã biết nên làm như thế nào?” Cố Kỳ Ngôn lạnh giọng.
‘Choang!’ Cái chén vỡ phát ra âm thanh rung động.
Cố Mạc Tu kinh ngạc nhìn ông ta, lại nhìn tôi: “Em nói với ba cái gì?”
Tôi cả kinh muốn chạy trốn.
Liên Thực từ trên lầu đi xuống: “Sáng sớm đã ầm ĩ cái gì?” Nhìn thấy chúng tôi, thoáng ngẩn người, tiện đà cười: “Thì ra là hai đứa.”
Tôi và Cố Mạc Tu đồng thời ngây dại.
Cho tới giờ Liên Thực chưa hề tươi cười với chúng tôi bao giờ.
Cố Kỳ Ngôn vội vàng đi qua đỡ lấy bà ta: “Không phải đã nói không cần chạy loạn sao… Nếu không cẩn thận té ngã, đứa trẻ làm sao bây giờ?”
“Đứa trẻ? Đứa trẻ nào?” Cố Mạc Tu hỏi, dường như lập tức hiểu được cái gì, nhìn chằm chằm bụng Liên Thực có chút hở ra: “Mẹ có em bé?”
Liên Thực mỉm cười gật đầu, lấy tay xoa bụng: “Rất nhanh hai đứa sẽ có em trai, em gái!”
Nhất thời, tôi bị cái động tác của bà ta làm đau mắt.
Sắc mặt Cố Mạc Tu âm trầm: “Thế sao? Chúc mừng mẹ!”
Nói xong, liếc tôi một cái, lại nhanh chóng quay đi.
Nếu tôi không nhìn lầm, khi đó trong mắt Cố Mạc Tu lộ ra sát khí.
Liên Thực cười nói: “Ba của các con nói mấy ngày nay hai đứa ra ngoài chơi. Thật là, ngay cả điện thoại cũng không biết gọi về nhà một lần!”
Cố Kỳ Ngôn dí dí mũi bà ta: “Hai đứa nó luôn như vậy, không có lương tâm, chờ đến khi cục cưng của chúng ta ra đời, sẽ không cần bọn chúng nữa!”
Rõ ràng chỉ là lời nói trêu đùa, tôi nghe xong lại cảm thấy chói lai.
Cố Mạc Tu nói: “Con có chút mệt mỏi, về phòng ngủ trước đã.” Đi qua người Liên Thực lại nói: “Mẹ, mẹ cần tự chăm sóc tốt cho mình. Bằng không em trai em gái bên trong sẽ khóc!”
Liên Thực cười nói: “Ba của con chăm sóc mẹ rất tốt. Yên tâm đi.”
Anh cười lạnh một chút liền đi vào phòng.
Trên thái dương tôi thấm ra mồ hôi lạnh.
Xấu hổ nhìn Liên Thực cười cười: “Con đi tắm rửa một cái. Sau đó ngủ một giấc. Có chút mệt mỏi!”
Liên Thực gật đầu: “Đến lúc cơm chiều mẹ sẽ gọi hai đứa!”
Dòng nước ấm áp thanh tẩy đi những gì dơ bẩn trên cơ thể.
Nước chảy tràn trên mặt, khiến tôi tạm thời hít thở không thông.
Trong đầu không ngừng nhớ về nụ cười hạnh phúc của Liên Thực trước đó, động tác phủ lên bụng đó.
Một quyền đấm vào bức tường: thật chói mắt. Thật chói mắt.
Liên Thực tươi cười thật chói mắt, cái bụng của bà ta cũng thật chói mắt.
Mọi thứ đều quá chói mắt.
Một cảm giác mát lạnh đánh úp vào.
Cửa phòng tắm lặng lẽ bị đẩy ra.
Cố Mạc Tu đứng ở nơi đó, sắc mặt âm trầm.
Tôi cuống quýt lấy khăn tắm bọc lấy cơ thể, xấu hổ cười: “Anh trai… Đi vào sao lại không gõ cửa?”
Anh cười lạnh.
Đi tới, đem cửa phòng tắm khóa trái lại.
Tôi lui một bước về phía sau.
Anh bắt đầu cởi quần áo, từng cái từng cái một.
“Ngốc ngốc, chẳng phải anh trai đã bảo em không cần trốn tránh sao? Hai ngày nay em đã đi đâu? Anh trai nhớ em, ngốc ngốc, mau tới đây.”
Tôi bị sốc, lắc đầu: “Anh trai, anh muốn làm gì?”
“Anh trai muốn làm cái gì, em còn không biết sao?” Khóe miệng của anh gợi lên một chút cong, tóc trên trán che đi hai mắt.
Đi tới mãnh liệt giật xuống khăn tắm trên người tôi, một tay ôm lấy tôi: “Cùng anh trai tắm rửa đi!” Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng chà liếm bên tai tôi, hai tay bắt đầu mân mê thân thể lên tới chỗ nhạy cảm.
“Anh trai, anh đừng trêu đùa nữa, ba mẹ ở nhà!” Tôi thở, dùng sức giãy giụa.
“Mặc kệ bọn họ. Anh chỉ muốn em thôi!” Anh mặc tôi giãy giụa, đem toàn bộ thân thể tôi lật qua, đưa lưng về phía anh, hai tay theo sau lưng khóa lại: “Thân thể Tiểu Lạc vĩnh viễn là đẹp nhất.”
Nói xong, thân hình hai người tan ra làm một thể.
Nước từ vòi hoa sen phun ra tựa như cơn mưa mùa hè đổ xuống xối xả.
Đầu nổ vang, giống như nghe thấy được tiếng sấm.
“Chỉ cần anh sống sẽ trói buộc em.”
“Cho nên, muốn được tự do, chỉ khi nào trái tim này ngừng đập.”
“Thừa dịp thân thể của em còn nhớ rõ, hãy cùng anh tan ra làm một thể đi.”
“Cho dù như thế nào, bất cứ lúc nào, anh đều muốn cùng em hợp lại thành một thể.”
Cơm chiều tôi không ăn.
Nằm úp sấp ở trên giường, xoa xoa cổ tay tím bầm, truyền đến đau đớn.
Không có nước mắt. Không có nước mắt.
Đây chính là phần mộ tôi đã đào sao.
Cho dù như thế, tôi vẫn còn yêu anh.
Tình yêu cháy bỏng của tôi, càng ngày càng sáng.
Trong lòng thậm chí nghĩ như vậy: Ah! Thật hy vọng con người như thiên thần đó hãy đến xâm phạm tôi một lần nữa.
Như vậy, anh sẽ trở nên càng ngày càng đen tối, đến cuối, sẽ cùng tôi đứng cùng một vị trí.
Cố Mạc Tu rời khỏi phòng, nói với tôi một câu.
Anh nói: “Chúng ta sẽ có em trai hoặc em gái. Em vui vẻ chứ?”
Sau đó rời đi.
Bị lời của anh làm nhiễu loạn, tinh thần bất an, không thể đi vào giấc ngủ.
Rời giường đi xuống lầu rót nước.
Dưới lầu đèn bàn còn đang mở.
Liên Thực ngồi trên ghế sa lon, pha một ly sữa bột.
Tôi đi xuống, chào hỏi bà ta: “Mẹ.”
Bà ta quay đầu, sau đó cười vô cùng dịu dàng: “Tại sao đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
Tôi cười cười: “Có chút khát.”
Bà đem ly sữa trong tay đưa cho tôi: “Uống cho nóng. Dạ dày của con không tốt!”
Tôi chần chừ tiếp nhận.
Bà ta hướng về phía tôi vẫy tay, ý bảo tôi ngồi vào ghế sa lon: “Chúng ta cùng tâm sự!”
Tôi ngồi xuống.
“Không nghĩ tới nháy mắt con đã lớn như vậy.” Bà lấy tay vân vê sợi tóc tôi.
Tôi theo bản năng trốn tránh một chút.
Bà ta có chút xấu hổ, rút tay trở về.
“Con vẫn còn tức giận mẹ sao?”
Tôi cười cười: “Không có gì đáng để tức giận!”
“Thật xin lỗi!” Bà giải thích.
Tôi không nghe lầm chứ? Từ miệng bà ta lại toát ra được tiếng xin lỗi?
Cao ngạo như Liên Thực, thế nhưng lại nói với tôi: Thật xin lỗi?
Nhưng…
Tâm, vẫn nhịn không được run lên một cái.
“Về sau mẹ nhất định yêu thương con cùng Cố Mạc Tu. Con tha thứ cho mẹ được không?” Bà ta thành khẩn nhìn tôi.
Trong lòng tôi ấm áp, thiếu chút nữa gật đầu.
Chỉ là…
Bà ta xoa bụng của mình, hạnh phúc nói: “Có lúc mẹ nghĩ rằng đứa bé này sinh ra chính là tội ác, thế nhưng sau khi có cục cưng, đột nhiên mẹ cảm thấy, trước kia mẹ đối với con hết sức lạnh lùng. Cục cưng nhất định sẽ rất đau lòng!”
Ánh mắt đau đớn.
Thì ra là như vậy.
Bà ta vì đứa trẻ chán ghét bên trong, mới có thể dịu dàng với tôi.
Không phải bà ta thương tôi, không đúng không đúng.
Tôi cười cười: “Mẹ, phòng khách có chút lạnh, vào phòng con nói chuyện được không?”
Bà ta cười gật đầu: “Cũng tốt, đêm nay chúng ta sẽ tán gẫu suốt đêm. Nhưng đừng để ba con biết được!” Nói xong còn làm cái mặt quỷ.
Nếu là bình thường, tôi sẽ kinh ngạc.
Hiện tại, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Chúng tôi đi lên lầu.
Căn phòng lớn trống trải, truyền đến tiếng bước chân của hai người.
Tôi ôm lấy bà, một bậc thang một bậc thang chậm rãi thong thả đi lên.
Khóe miệng trào ra ý cười.
Chỉ cần tôi dùng một chút lực, tiểu quỷ chán ghét bên trong kia sẽ biến mất ngay lập tức.
Được rồi, hiện tại để cho tôi dùng chút sức đi.
Lặng lẽ vươn ra bàn tay tội ác.
“Bà xã, em đi đâu thế?” Cố Kỳ Ngôn đột nhiên xuất hiện phía trên cầu thang.
Tôi đột ngột rút tay ra.
“Đi xuống lầu lấy cốc nước, thuận tiện hàn thuyên cùng Tiểu Lạc hai câu!” Bà ta cười nói.
“Muốn cái gì chỉ cần nói với anh là được, muộn như vậy, nếu té ngã làm sao bây giờ?” Ông nóng nảy, vội vàng tiếp nhận bà ta từ trong tay tôi.
“Đều là bình thường em thấy anh làm việc vất vả, ngủ rất say, không đành lòng gọi anh thôi…” Liên Thực oán trách.
Cố Kỳ Ngôn dịu dàng ôm bà ta: “Anh không sao, về sau cần cái gì, nhớ nói với anh một tiếng, hiện tại đứa trẻ quan trọng nhất, hiểu chưa?”
Liên Thực nhu thuận gật đầu, sau đó lại nói với ông ta: “Em nghĩ muốn ngủ với Tiểu Lạc… Có thể hay không…”
“Không được!” Lời của bà ta còn chưa dứt, đã bị Cố Kỳ Ngôn đánh gãy: “Giường Tiểu Lạc quá nhỏ, nhỡ cả đêm ngủ say, đá phải đứa trẻ làm sao bây giờ?”
“Chỉ là…”
“Mẹ, mẹ nên nghe lời ba đi. Khi nào chúng ta có thời gian rồi nói, sáng mai tán gẫu cũng được mà.” Tôi im lặng cười.
Bà ta nghĩ một chút, gật gật đầu: “Vậy được rồi, con nên đi ngủ sớm một chút.”
“Vâng!” Xoay người rời đi.
Nửa đường, đột nhiên quay đầu: “Mẹ!”
“Sao?”
“Trước kia khi mang thai con và anh trai mẹ cũng hạnh phúc như vậy ư?”
Mặt Liên Thực nhất thời trắng bệch.
Tôi cười cười: “Ngủ ngon!”
Đi vào phòng, Cố Mạc Tu đang nằm trên giường tôi.
Tôi mệt mỏi khóa cửa phòng từ bên trong. Đi lên trên giường, trốn vào trong ngực anh.
“Thật xin lỗi, anh lại thương tổn em. Thật xin lỗi.”
Thì ra anh luôn ảo não khóc.
Tôi lắc đầu, hôn lên bờ môi anh: “Không trách anh.”
Anh suy yếu nói: “Chưa bao giờ biết, cơ thể của anh lại có nhiều nước mắt như vậy… Tiểu Lạc, anh… Trái tim sẽ vỡ vụn.”
Tôi che lại miệng anh: “Không cần nói, cái gì em cũng hiểu. Cái gì… cũng hiểu hết.”
Tôi đặt anh vào vòng tay mình: “Anh trai, không phải em không làm sai, hiện tại anh thống khổ như vậy, đều là do em làm hại.”
“Không phải như thế… Em không cần nghĩ như vậy.”
Tôi lắc đầu, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ: “Là do em làm hại, nếu không phải do em, anh sẽ không thay đổi thành như vậy. Anh trai, trước kia thoạt nhìn anh tựa như thiên thần. Thế nhưng, gần đây em không thể nhìn thấy đôi cánh đó nữa.”
“Anh không muốn làm cái gì thiên sứ. Nếu không thể ở cạnh em, cái gì cũng không quan trọng. Nếu em là hắc ám, anh sẽ cùng em hắc ám, em thuần khiết, anh sẽ cùng em thuần khiết… Chỉ cần là Tiểu Lạc, anh chỉ muốn được giống như em.”
Tôi không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sau một lúc, hôn hôn khóe môi anh: “Ngủ đi!”
“Ngốc ngốc…”
“Vâng?”
“Em đang khổ sở sao?”
“Có khỏe không?”
“Không cần khổ sở, anh ở ngay cạnh em.”
“Ừm. Em biết!”
“Tiểu Lạc, anh yêu em!”
“Phải, em biết.”
“Ngủ ngon!”
Tôi chính là bệnh nhân điển hình của hội chứng Stockholm.
Mà Cố Mạc Tu chính là chướng ngại cho căn bệnh thần kinh đó.
Hai người chúng tôi đều mắc bệnh thần kinh, cùng một chỗ tương hỗ tra tấn nhau, tương hỗ đòi lấy, mãi đến khi hai người dần dần héo rũ.
Vào ban ngày, chúng tôi đều làm bộ dáng của hai anh em bình thường, nhàn nhạt nói chuyện, tĩnh lặng.
Đến buổi tối, anh như con thoi ở trong phòng của tôi, cùng tôi đồng thời sung sướng sa đọa.
Liên Thực sẽ không phát hiện ra.
Bà ta đã bị tiểu quỷ chán ghét bên trong kia làm hao tổn tâm trí.
Đối với cái bụng hở ra kia, càng ngày tôi càng thấy chán ghét.
Đứa bé kia, căn bản là một thứ dư thừa.
Chúng tôi không cần nó. Nó không thể bước chân vào trong cái gia đình này.
Liên Thực chỉ cần có tôi cùng Cố Mạc Tu là đủ rồi.
Cái gia đình này không cần có nó.
Giáng sinh đã đến.
Tất cả thế giới đều náo nhiệt bận rộn.
Phố lớn ngõ nhỏ, ca khúc giáng sinh phiêu đãng.
Ông già Noel mặc áo đỏ, cây thông Noel được trang trí mỹ lệ.
Các cặp vợ chồng từng đôi đi cùng nhau, cười hạnh phúc.
Tôi đứng trên mặt sàn sát cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài.
Bầu trời âm u, dự báo thời tiết cho biết, đêm giáng sinh sẽ có tuyết.
Liên Thực đi tới, nhìn ngoài cửa sổ náo nhiệt, thở dài: “Có lẽ đêm nay ba con lại tăng ca!”
“Hình như là vậy! Đã chín giờ còn chưa trở về, ba thật là!”
Bà ta quay sang, nhìn tôi cười, hàm răng trắng noãn.
Bà ta nói: “Tiểu Lạc, con nói xem, đứa bé này nên đặt tên gì mới tốt?”
Câu hỏi chói tai.
Tôi cười cười: “Mẹ cảm thấy tên gì tốt, liền lấy luôn tên đấy đi.”
Đứa trẻ chưa sinh ra của tôi…
“Gọi là Cố Tiếu Tiếu, thấy thế nào?”
Lỗ tai nổ vang. Hai mắt dần dần đỏ đậm.
“Không tốt, rất khó nghe!”
“Trời?” Bà ta nghiêng đầu khó hiểu: “Mẹ cảm thấy rất êm tai, mẹ hy vọng nó vĩnh viễn có thể cười trong hạnh phúc. Vĩnh viễn sẽ không phải khóc!”
Vậy vì sao còn muốn tôi và Cố Mạc Tu phải khóc? Chẳng lẽ chúng tôi không phải do bà sinh ra sao?
“Vậy được rồi, mẹ cảm thấy dễ nghe là tốt rồi!” Tôi nhìn bà ta cười cười, ánh mắt chuyển qua cái bụng hở ra của bà ta.
Đố kỵ giống một con rắn độc, nhanh chóng bơi về phía tôi.
Tôi nói: “Mẹ, để con đỡ mẹ lên lầu nhé. Trong phòng khá lạnh, ba còn lâu mới về.”
“Phải, cũng tốt!” Bà ta gật đầu.
Đồng hồ cổ trong phòng khách điểm mười giờ.
Trầm trọng như tiếng người thở dài.
Tôi đỡ bà ta đi lên cầu thang từng bước từng bước một.
Thang gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tôi nói: “Mẹ, bụng của mẹ thật khó nhìn!”
“Sao?” Bà ta kinh ngạc quay đầu.
Khóe miệng tôi gợi lên một chút cong: “Mẹ, con cùng anh không cần em trai và em gái. Mẹ chỉ cần có chúng ta là tốt rồi. Cho nên…”
“Cho nên, chúng ta làm cho nó biến mất đi!” Một giọng nam mềm mại truyền đến.
Tôi ngẩng đầu.
Trên mặt Cố Mạc Tu tràn ra nụ cười không rõ ý nghĩa.
Sau đó tôi chợt nghe thấy tiếng kêu của Liên Thực, bà ta lăn xuống cầu thang.
Căn phòng trống rỗng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Liên Thực nằm trên sàn nhà, thân dưới bắt đầu trào ra máu tươi.
Cố Mạc Tu hướng về phía tôi cười: “Loại chuyện này, để cho anh là tốt rồi!”
Sau đó, tôi vứt bỏ sự kinh khiếp trên mặt, nhìn anh cười sáng lạn: “Anh trai quả nhiên là người hiểu rõ Tiểu Lạc nhất thế giới!”
Anh cúi đầu hôn tôi: “Đương nhiên, anh cùng Tiểu Lạc vĩnh viễn sẽ không tách ra.”
Liên Thực trên mặt đất thống khổ giãy giụa.
“Đứa trẻ… Con của tôi… Van cầu các người cứu cứu con của tôi… Cứu, cứu tôi…” Thanh âm của bà ta càng ngày càng suy yếu.
Sàn nhà rất nhanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Diễm lệ giống một đóa hoa độc.
Tôi và Cố Mạc Tu tay trong tay hạnh phúc ung dung xuống lầu. Đôi nhẫn trên ngón áp út ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng kim loại dễ nghe.
Chúng tôi đi qua người bà ta. Máu tươi dính ướt giầy trắng của chúng tôi.
Đột nhiên Liên Thực một phen giữ chặt ống quần Cố Mạc Tu.
Sau đó giãy giụa đứng dậy, nắm lấy cổ của anh: “Vì sao… Vì sao muốn giết… nó…”
Máu tươi nhiễm vào chiếc áo phông trắng của Cố Mạc Tu, trên mặt, trên cổ.
Cố Mạc Tu cười dịu dàng, mềm nhẹ đẩy tay bà ta ra: “Bởi vì nó là đứa trẻ dư thừa, con cùng Tiểu Lạc không cần em trai hay em gái. Mẹ chỉ cần có chúng con là đủ rồi.”
Tôi nhìn máu trên mặt đất, đỡ lấy Liên Thực, động tác mềm nhẹ đặt bà ta xuống sàn nhà: “Con quỷ đáng ghét kia hẳn đã đi rồi.”
Trong mắt Liên Thực bắn ra oán hận.
Tôi không sợ. Tôi một chút cũng không sợ.
Tôi gọi cho 120.
Tôi nói với bà ta: “Mẹ, mẹ không phải sợ, bác sĩ lập tức sẽ đến. Mẹ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!” sau đó đi đến bên người Cố Mạc Tu, giữ chặt tay anh: “Anh trai, chúng ta đi thôi!”
Cố Mạc Tu hôn hôn xuống trán tôi: “Thật vui vẻ…”
Sau đó hai người chúng tôi hạnh phúc chạy về phía tuyết trắng.