Bạn Đồng Hành

Chương 87


Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 87


Mồ hôi toát ra nhiều khiến tôi cảm thấy nóng nực, cái chăn đắp trên người làm cái hơi nóng bị dồn nén khiến tôi không chịu nổi. Cổ họng lại khô nữa, tôi khát nước.
Lấy tay khẽ kéo cái chăn xuống định ra khỏi giường thì hình như có cái gì đó chặn lại. Tôi ngoảnh mặt sang một bên thì thấy Bảo Hân đang nằm cạnh, mắt nhằm nghiền.
Hơi thở của Bảo Hân thở vào tôi nhè nhẹ, đều đều chứng tỏ em đang ngủ say, khuôn mặt dãn ra và trông như đang cười mỉm, em rất đẹp ngay cả khi ngủ. Tại sao em lại nằm ở đây nhỉ? Tôi nhớ là em đã khép cửa phòng tôi rồi mới ra mà. Đầu óc vẫn còn ong ong tôi nhón chân xuống từ phía bên kia đầu giường, cẩn thận hết mức để không làm em tỉnh giấc.
Bảo Hân vẫn đang ngủ, đôi môi em hơi mấp máy khi tôi kéo chăn lên ngang ngực cho em, hơi thở phập phồng trên vòng một đầy đặn khiến tôi tự nhiên lại có một chút tà ý trong đầu. Nhưng lúc này tôi đang rất khát và nóng nữa nên ngắm em một lúc tôi ra tủ lạnh tìm lấy chai nước lạnh.
Nước từ cổ họng chạy xuống dạ dày khiến tôi dễ chịu, đôi môi khô nứt cũng trở nên mềm mại hơn, chỉ có cái trán là không nóng nữa mà trở nên lành lạnh, lấm tấm mồ hôi. Vào phòng tắm tôi vục mặt vào nước cho tỉnh rồi lấy khăn lau cho khô, hình như cơn sốt đã qua rồi.
Ra ngoài phòng khách tôi ngó đồng hồ, vậy là đã hơn 3h sáng rồi. Lại len lén vào phòng định lấy điện thoại ra. Bảo Hân vẫn đang ngủ, đôi môi xinh đẹp vẫn thi thoảng mấp máy, em nằm nghiêng người về phía tôi, tay để thẳng song song theo người. Với một người từng này tuổi như tôi tôi hiểu em nằm cạnh nhưng chẳng dám ôm tôi, đôi tay nép lại trông thật thương cảm.
Nhìn ngắm em, cô gái có vẻ đẹp như nữ thần ấy mặc bộ quần áo ngủ ngắn của Quỳnh Thy, đôi chân thon dài dọc theo cơ thể em hình thành nên những đường cong tuyệt đẹp. Khuôn mặt em tự nhiên hơi căng ra rồi nhăn lại, đôi mi mắt chớp chớp như em gặp điều gì đó trong giấc ngủ. Tôi nhẹ nhàng vuốt tay gạt mấy sợi tóc vướng vào mi mắt, kéo tấm chăn mỏng lên lần nữa che phủ cả đôi chân trần. Em lại hình như hơi cười mỉm và giấc ngủ yên bình trở lại.
Với tay lấy cái điện thoại đã hết sạch pin, tôi ngồi ngả trên ghế salon cắm sạc và bật máy lên.
Có vài cuộc gọi nhớ của sếp Anh và Bảo Hân, tôi thở dài, chắc tại tôi mệt quá mà không để ý gọi điện báo trước, cái tính vô kỷ luật của tôi lại được dịp phát tác rồi.
Tôi đọc tiếp tin nhắn thì thấy thằng Bảo nhắn là chiều nay nó sẽ lên, còn Quỳnh Thy chắc phải ở lại chăm sóc ông già vài hôm, ông già nó cũng không có vấn đề gì lắm, chỉ là bệnh kinh niên thôi.
Tôi tìm đi tìm lại nhưng cũng không thấy tin nhắn của Khả Vân, tin nhắn gửi của tôi vẫn báo em chưa hề đọc được.
Thở dài ngao ngán, tại sao lúc này tôi lại cần em đến như thế chứ, nó không chỉ là nỗi nhớ nữa rồi.
Cuộc sống thật kỳ lạ, đôi khi nó đưa ta đi trên những con đường mà ta không thể đoán định trước, thậm chí không thể không đi theo nó, không thể mường tượng ra những gì sẽ xảy đến tiếp theo, có thể hành động vô sỉ của tôi hôm đó lại kéo tôi và em đi theo một hướng khác, một hướng mà chẳng thể gặp nhau.
Tôi nhắm mắt lại, lại nhớ lại những nụ hôn với em, những cung đường với em, bài hát của em nữa, nếu có thể tôi mong được cùng em ở HG một lần nữa, để cùng nhau tận hưởng mà chẳng vướng bận gì với thế giới này.
Tự pha ình cốc cafe buổi tối vì tôi biết mình sẽ chẳng thể ngủ thêm được nữa. Châm lấy điếu thuốc tôi thả hồn mình vào những điều bất định.
– Anh không pha cho em à?

Tiếng Bảo Hân ngái ngủ phía cửa làm tôi giật mình. Bảo Hân đang dựa vào đó tay che miệng rồi nhìn tôi mỉm cười.
– Sao em không ngủ đi – Tôi nói.
– Không ngủ được, em không biết tại sao – Bảo Hân trả lời.
Tôi quay ra bếp pha cafe, tiếng máy xay kêu ro ro, chắc tại lúc nãy tiếng kêu này mặc dù khá nhỏ nhưng cũng làm em tỉnh giấc đây. Bảo Hân sau khi đi ra từ phòng vệ sinh từ sau lưng tôi vươn ra hít hà.
– Cafe thơm quá.
– Ừ – Tôi trả lời.
Đẩy cốc cafe về phía em, tôi nhặt lấy điếu thuốc vẫn để ở gạt tàn mà rít từng hơi.
– Anh vừa ốm dậy mà lại hút thuốc rồi – Bảo Hân nhăn mặt
– Ừ! Những người như anh là nghiện nặng rồi – Tôi cười.
– Không tốt cho sức khỏe tí nào – Bảo Hân nhăn mặt.
Tôi mỉm cười không nói, tay dụi điếu thuốc xuống cái gạt tàn, Bảo Hân vẫn đang cầm lấy cốc cafe mà xoa tay vào cho ấm.
– Anh bảo em về sao em không về?
Tôi đột nhiên hỏi em bằng một giọng lạnh lùng. Bảo Hân hơi co người lại khi thấy giọng điệu tôi đột nhiên thay đổi như thế, tay em xoa vào cốc cafe mạnh hơn nhưng hình như điều đó chẳng làm em biết nói gì, em hơi cúi mặt xuống.
– Em xin lỗi
– Sao lại phải xin lỗi chứ – Tôi thản nhiên.
Bảo Hân hơi gượng, đôi mắt em lại thoáng chút buồn, mặt em lại cúi xuống nhấp ly cafe, có vẻ cafe hơi đậm và đắng nên nó làm em hơi nhăn mặt một chút.

– Em vẫn không trả lời anh à? – Tôi vẫn lạnh lẽo hỏi.
Đột nhiên Bảo Hân ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt em không hề né tránh mà trở nên mạnh mẽ, chứa đựng nhiều yêu thương vô hạn. Em rành rọt thì thầm
– Nếu như ngày thường chắc em sẽ về, nhưng hôm qua thấy anh như vậy em không thể bỏ mặc anh một mình được.
Tôi nhếch mép cười, chán nản ngả lưng vào ghế.
– Anh không phải đứa trẻ lên ba, cũng không phải lần đầu tiên bị thế, anh tự lo được.
Bảo Hân quay mặt uống cafe, em nhìn thằng ra chỗ nào đõ không rõ, vẫn giọng thầm thì em trả lời:
– Em biết, vì thế em mới xin lỗi
– Em không cần phải xin lỗi, đừng nói từ ấy với anh, anh phát ớn
Điệu cười nhếch mép và dáng bộ thản nhiên của tôi hình như khiến cho Bảo Hân đau lòng lắm thì phải, một vài ánh đèn chiếu rọi từ cửa sổ vào khiến ắt em long lanh như có nước. Em liên tục nhậm từng ngụm nhỏ cafe như muốn nuốt trôi đi điều gì.
Nếu như em khóc, nếu như em nổi điên lên, nếu như em tỏ ra yếu đuối.. thì tôi có thể tàn nhẫn hơn, nhưng em vẫn im lặng ở đó, câu xin lỗi không nói ra miệng nữa nhưng dáng vẻ em thì như đang che đậy điều gì đó rất lớn trong trái tim, khiến cho tôi không kiềm lòng mà lại phải mềm mại với em.
– Bảo Hân này! – Tôi nói nhỏ.
– Vâng – Giọng em như nghèn nghẹn.
– Quay ra đây.
Tôi ngồi dịch lại phía Bảo Hân, tay tôi khẽ nâng cằm em lên quay về phía mình, mắt tôi nhìn thẳng vào mắt em âu yếm.
– Anh biết tình cảm của em
– Anh…

Bảo Hân mắt long lanh nước nhìn tôi, cốc cafe trên tay em run run sóng sánh nước. Tôi cầm lấy cốc cafe đặt xuống bàn rồi cầm lấy đôi tay em, đặt trong tay mình. Từng ngón tay của tôi miết trong lòng bàn tay em âu yếm.
– Anh không hiểu em có tình cảm với anh vì điều gì, anh cũng chẳng biết là từ bao giờ nữa, chỉ là anh đoán vậy..
– Anh đừng nói nữa – Bảo Hân nghèn nghẹn trong cổ
– Nhưng anh biết tình cảm của em, nó có dành cho anh, anh vui lắm, nhưng anh thấy mình không xứng, nó cũng chẳng tốt cho em.
Bảo Hân lại cúi mặt xuống yên lặng, tôi thấy có giọt nước mắt rơi trên lòng bàn tay của tôi và em, ướt quá..
– Có nhiều người sẽ chăm sóc em tốt hơn là anh, anh chỉ là một thằng tồi mà thôi, chuyện lần trước, anh xin lỗi.
Chỉ từng giọt nước mắt nhanh hơn chảy xuống tay tôi, tôi khẽ rút tay ra lau hai bờ mi ướt đẫm nhưng chẳng nổi, nó vẫn tràn qua tay tôi mà rơi xuống ướt đẫm.
– Em chẳng cần biết gì hết
Bảo Hân lao vào ôm chầm lấy tôi nức nở, nước mắt chỉ trong một lúc mà làm bờ vai tôi ướt đẫm mất rồi. Nếu như tôi chưa gặp Khả Vân, nếu như tôi đã chia tay P, nếu như… Thì tôi có thể đến với em, nhưng đằng này… chỉ là chữ nếu.
Tôi khẽ vuốt lưng em, ôm chặt em vào lòng, luồn tay vào mái tóc em thành từng đợt, tôi lặng lẽ thở dài.
Chẳng biết nói gì với em thêm nữa, tôi chỉ hy vọng em hiểu tôi mà thôi, vào lúc này tôi ngàn vạn lần không thể đến được với em.
– Anh gặp Khả Vân chưa? – Đột nhiên Bảo Hân hỏi tôi.
– Ừm chưa – Tôi chạnh lòng.
– Cô ấy vẫn luôn như thế, biến mất một thời gian rồi lại tự nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất..
– Em nói sao?
Tôi ngạc nhiên, muốn buông em ra nhìn vào mắt Bảo Hân, nhưng Bảo Hân lại càng siết chặt hơn, em vẫn chẳng chịu rời.
– Anh này! – Bảo Hân không quan tâm đến câu hỏi của tôi mà tự nhiên lại nói.
– Ừ!
– Chuyện Khả Vân, em sẽ không nhắc nữa, không nói anh hay cô ấy nữa. Nhưng..

Đột nhiên Bảo Hânl lại thở dài, điệu thở dài khá là giống tôi, nó làm tôi tự nhiên chạnh lòng. Hết nghe Quỳnh Thy và Bảo Hân nói đôi khi tôi cũng buồn buồn, nhưng điều đó lại chẳng quan trọng với tôi một chút nào.
– Khả Vân đang biến mất đúng không anh? – Bảo Hân hỏi tôi rành rọt.
– Ừm
– Vậy.. Anh có thể bên em cho đến lúc gặp được cô ấy được không?
– Em… Anh không hiểu em định nói gì?
Bảo Hân rời tay tôi ra, lấy hay tay quệt sạch nước mắt trên mặt, em quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi dịu dàng.
– Em chẳng cần gì hết, chỉ cần bên anh lúc nào cũng được, một giây hay một phút cũng được.
Tôi thở dài ngao ngán, tôi đã làm gì để khuôn mặt xinh đẹp này phải khóc cơ chứ.
– Vì thế, em có thể ở bên anh, chăm sóc anh cho đến khi nào anh gặp, hoặc tìm thấy Khả Vân được không?
Tôi lặng im nhìn khuôn mặt nhòa lệ của em, lặng im lắng nghe lời đề nghị của em. Lặng im để nghĩ xem liệu mình có thể làm em đau thêm lần nữa? Tôi lặng im chẳng thể làm gì và cũng chẳng biết nói gì.
Bảo Hân nhoẻn nụ cười trong nước mắt.
– Vậy là anh đồng ý rồi nhé.
Tôi không trả lời, khẽ vén tóc ra đang vướng trên khuôn mặt ra gài vào tai em, tôi chẳng biết mình đang làm gì nữa. Đột nhiên Bảo Hân nhào vào đặt lên môi tôi một nụ hôn gấp gáp. Hai tay em ôm chặt lấy cổ tôi, đôi mắt nhỏe nước giờ đã nhắm lại, cả cơ thể em lại ép chặt vào ngực tôi..
Tôi khẽ ôm lấy cái eo thon ấy đáp lại nụ hôn của em, nụ hôn mặn chát đầy nước mắt lan trên khóe miệng chảy vào trong..
Em buông tôi ra nhoẻn cười một nụ cười tươi.
– Từ giờ phút này anh phải thuộc về em..
Cả cơ thể nữ thần ấy lại nhào vào tôi, đưa cái bản năng tôi thức dậy, rồi sẽ đưa tôi về chốn phiêu bồng, sẽ đưa tôi về miền cực lạc, đưa tôi vào trong em… Tôi lại chỉ biết lặng im


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.