Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 85
Buổi sáng chủ nhật tôi bị đánh thức bởi một bàn tay ấm. Bàn tay đó nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên má tôi khiến tôi cảm thấy nhột nhột và giọng cười khúc khích khiến tôi từ từ mở mắt. Ánh sáng chói lòa chiếu ngược khiến khuôn mặt Bảo Hân trở nên lạ kỳ như tiên nữ, tôi còn đang nghĩ mình mơ.
– Dậy đi anh H. 9h sáng rồi – Bảo Hân cười.
Tôi dụi dụi mắt để nhìn cho rõ. Đúng là Bảo Hân thật, em đang ngồi cạnh giường tôi mỉm cười, một nụ cười chào buổi sáng.
– Bảo và Quỳnh Thy đâu? – Tôi hỏi
Quả thật sao Bảo Hân lại ở đây nhỉ? mặc dù say nhưng tôi vẫn nhớ đây là nhà Bảo mà, sao lại…?
Bảo Hân thở dài, khuôn mặt nàng ửng lên trong nắng sớm, đôi môi không cần tô vẽ cũng ánh lên màu đỏ diệu kỳ.
– Anh Bảo và Quỳnh Thy đi từ đêm qua rồi.
– Sao thế? – Tôi ngạc nhiên ngồi hẳn dậy.
Mặt Bảo Hân thoáng nét buồn và lo lắng, em kể:
– Tối qua vì đã muộn nên Quỳnh Thy rủ em ở lại ngủ luôn, đến tầm 3h sáng thì dưới nhà gọi điện lên nói bố anh Bảo trở bệnh. Vì lúc đấy không có xe nên em nói anh Bảo và Quỳnh Thy lấy xe em về luôn trong đêm.
– Thật à?
Tôi lo lắng, đi trong đêm và trong tình trạng như vậy không biết có làm sao không. Tôi nghe nói là bố thằng Bảo hay bị ốm nhưng chắc giờ bệnh nặng hơn. Tôi với ngay lấy cái điện thoại.
– Alo Bảo à? – Tôi nói luôn khi có tín hiệu bắt máy.
– Ừ! – Tiếng thằng Bảo buồn buồn
– Mày về sao không nói tao một tiếng, để tao đi cùng luôn.
– Thôi không cần đâu, bà già gọi lên thông báo thế thôi chứ giờ chưa về tới nên không biết thế nào, có gì tao gọi mày luôn.
– Ừ.. mày có tiền chưa? – Tôi hỏi nhỏ
– Chưa! có bao nhiêu thì chuyển tao ít – Nó huỵch toẹt.
– Ờ
– Thôi tao lái xe đây, còn 3h nữa mới về tới nhà cơ.
– Ừm. Cho tao gửi lời hỏi thăm các cụ nhé. – Tôi trả lời.
Cúp máy, tôi ra ngay máy tính bật lên và chuyển cho nó 20tr, không quên nhắn là thiếu gửi thêm. Dù gì nó với thằng Tuấn cũng là hai đứa bạn thân nhất của tôi bây giờ, ở cái HN này ngoài hai đứa nó thật khó có thể coi ai đó là bạn.
Trong lúc đó Bảo Hân lúi húi ở bếp, lúc sau em mang ra một tô mì nấu với thịt bò, chắc còn từ hôm qua.
– Anh ăn tạm mì nhé, em cũng dậy muộn nên chưa kịp làm gì. – Bảo Hân nói giọng xấu hổ
Tôi bật cười trước dáng vẻ của Bảo Hân, tôi nhìn em thủng thẳng.
– Em không phải quan tâm tới anh thế đâu, đàn ông bọn anh có cái bỏ vào mồm là tốt lắm rồi.
Tôi ăn bát mì một cách ngon lành, ngày hôm qua rượu nhiều quá cũng làm cái bụng của tôi trở nên cồn cào, vì uống thì nhiều chứ ăn được mấy. Bảo Hân lặng lẽ nhìn tôi ăn rồi đi pha cafe, thấy dáng vẻ em cũng vui vẻ lắm.
Bảo Hân đẩy ly cafe về phía tôi rồi ngay chính bản thân em cũng nhâm nhi ly cafe của mình.
– Không thấy đắng nữa sao? – Tôi cười
– Em quen rồi, giờ không có cafe lại không được – Bảo Hân nhoẻn miệng cười nhẹ
– Ừm, tốt
Tôi chẳng biết nói gì với Bảo Hân, giữa tôi và em không có nhiều chuyện để mà nói, Bảo Hân cũng không phải là người mồm mép như là Quỳnh Thy, bản thân tôi trước đây thì có thể thoải mái trêu Bảo Hân, nhưng giờ sau khi xảy ra chuyện thì tôi lại chẳng biết nói gì nữa, thật lạ..
– Sao anh yên lặng thế? – Bảo Hân đột nhiên hỏi tôi.
– Không có gì – Tôi chẳng biết trả lời thế nào, mồm mép tự nhiên tắc tị khi chỉ có 2 chúng tôi trong nhà.
– Ừm – Bảo Hân cũng chẳng biết nói sao nữa với hành động của tôi.
Tôi thở dài, chuyện với Bảo Hân đến giờ tôi mới thấy hối hận, nếu được làm lại thì chắc tôi cũng làm như thế, để rồi giờ đây đứng trước em tôi chẳng thể mở lời.
– À em này! – Tôi cố gắng tạo không khí vui vẻ
– Vâng! – Bảo Hân ngước mắt lên nhìn tôi.
– Sếp Anh sao không về làm ở công ty của gia đình nhỉ? – Tôi nghĩ mãi mới ra chuyện để nói.
– Hì! Em nhớ câu này anh hỏi em rồi mà
– Ơ vậy à! – Tôi cười.
– Hì. Nói thật anh ấy và mẹ giận nhau nên không làm chung – Bảo Hân thở dài.
– Vậy à? – Tôi tỏ vẻ quan tâm.
– Vâng, nói chung dài lắm nhưng mẹ anh Anh thích anh ấy tiếp quản công ty hơn là anh trai, bất đắc dĩ bà ấy mới phải..
– Ừm
– Sếp Anh đang nghĩ phương án cổ phần hóa có liên quan đến mẹ anh ấy.
– Hả?
Tôi giật mình nhìn Bảo Hân, thảo nào dạo này hay có thông tin về cổ phần hóa, có lẽ bà ấy muốn chọn đúng thời điểm này để mua, cổ phần hóa thì khác gì tư nhân hóa đâu, tôi thở dài.
– Công ty mình đang thuộc dạng TNHH một thành viên thuộc bộ, việc này không dễ. – Tôi nói.
– Vâng, nhưng mẹ anh ấy đang làm trên bộ rồi, thấy anh Anh nói là chỉ cần bên mình gửi phương án là trên bộ đồng ý thôi.
– Ừm
Kể ra cũng đúng thật, Có thể định giá lại công ty rồi quy ra cổ phần, sau đó chẳng cần lên sàn hay IPO mà chỉ cần chọn đối tác chiến lược. Thậm chi chẳng cần phải như thế, chỉ cần phát hành trái phiếu chuyển đổi sau này là cũng có thể, nói chung là nhiều cách để có thể làm luôn.
Tôi thở dài ngao ngán, dù sao thì chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần một công ăn việc làm với mức sống vừa đủ, đủ để nuôi gia đình và trang trải những thú vui của tôi mà thôi.
– Kể cũng hợp lý, anh nghĩ nếu được thế cũng hay, giờ tìm đối tác có tiền đâu phải dễ.
– Hì. Chắc bác ấy quan tâm đến mấy dự án đang treo ở ven biển của chúng ta thôi. – Bảo Hân cười.
– Sao vậy.
– Vì công ty của bác ấy chuyên đầu tư vào du lịch, mấy dự án đó nếu chuyển đổi thành resort hay khách sạn cao cấp thì chắc là được.
– Ơ vậy à?
Thỏa đúng cái ham mê của tôi tôi hỏi Bảo Hân thật kỹ về các mối quan hệ và công ty của mẹ sếp Anh. Rút cục thì tôi đã có thể đoán ra được.
– Vậy nếu sếp Anh chuyển đổi thì sẽ rất có lợi cho gia đình mình… – Tôi trầm ngâm.
– Vâng.
– Thế sao sếp liên tục trì hoãn, lại còn gạt phắt đi nhỉ.
– Em nghĩ là anh Anh không muốn về công ty mẹ mình thôi.
– Ừ! Nhưng anh ấy vẫn có thể chuyển sang công tác khác mà.
– Lúc ấy anh ấy chỉ là đại diện cho phần vốn của bộ, mà nếu bộ không chuyển thì anh ấy coi như làm việc ẹ mình. Hì
– À! ra vậy
– Hì – Bảo Hân cười.
– Vậy chắc hẳn sếp Anh và mẹ có mâu thuẫn lớn lắm.
– Vâng! – Bảo Hân thở dài.
Tôi nhâm nhi ly cafe, câu chuyện công việc khiến tôi và Bảo Hân thoải mái hơn đôi chút.
– Ah mà sếp Anh cũng chẳng lấy vợ nhỉ? – Tôi hỏi bâng quơ
– Chuyện dài lắm, từ hồi người yêu anh ấy mất anh ấy chẳng hứng thú nữa, chuyện này em cũng nói anh rồi mà.
– Ừ! Nhưng mà có lần em bảo sếp Anh hình như đang yêu..
– À đúng rồi – Bảo Hân chợt reo lên.
Tôi nhìn Bảo Hân thấy em tự dưng vui vẻ lạ.
– Sao mà dựng lên thế.
– À thực ra là lúc đầu bác muốn giới thiệu cho anh Anh một người, anh ấy không chịu nhưng khi gặp thì có vẻ ổn lắm.
– Vậy à? – Tôi dửng dưng.
– Hì! Anh còn nhớ hôm party không? – Bảo Hân nheo mắt.
– À nhớ – Tôi giật mình thon thót nhớ lại vụ ở nhà Bảo Hân
– Thì chính là cô bé đó đấy?
– Cô bé nào? – Tôi trợn mắt.
– Khả Vân, con bà Khả Ngân ấy.
Tôi suýt nữa làm đổ cốc cafe xuống bàn, ngẩng mặt lên sửng sốt nhìn em.
– Khả Vân?
– Vâng, anh sao vậy?
Bảo Hân thấy thái độ tôi như vậy cũng ngạc nhiên chẳng kém, hỏi lại tôi.
– Đó là bạn của Quỳnh Thy mà – Tôi vội đánh trống lảng.
– À ra thế! Hóa ra Quỳnh Thy quen Khả Vân. Hì! Trái đất tròn thật – Bảo Hân cười.
– Chuyện sao nữa – Tôi giả vờ nói giọng tự nhiên.
– Em cũng không rõ, hôm vừa rồi qua chơi với bác thấy nói vậy thôi.
– Em có gặp Khả Vân không? – Tự nhiên tôi hỏi vớ vẩn.
– À đó, bác nói là cả tuần nay không gặp, hình như chị Khả Vân đi đâu đó, bác sang nhà cũng không thấy.
– Ờ ờ.. vậy hả ? – Tự dưng tôi thót tim.
– Vâng. Chỉ thấy bảo bận việc đi đâu đó chứ không nói cụ thể, bác lại đang muốn gặp Khả Vân nên cũng đang khá là bực
– Ừm..
Vậy là Khả Vân đang có mối quan hệ không bình thường với sếp Anh, việc này nằm ngoài suy nghĩ của tôi. Mọi chuyện tiếp theo sẽ không biết thế nào nữa, tôi chỉ biết thở dài.
– Sao mà anh cứ hay thở dài thế? – Bảo Hân quay sang hỏi tôi.
– Thói quen thôi mà – Tôi trả lời
– Nghe chán lắm – Bảo Hân ỉu xìu
– Hì.
Tôi ráng cười, nhưng nụ cười chắc cũng gượng gạo, xưa nay tôi không hay đóng kịch được như những người khác, mọi nét trên khuôn mặt dù có thế nào cũng vẫn thể hiện tâm trạng trong tôi đôi chút.
Bảo Hân nhìn tôi mặt em buồn buồn, thi thoảng em ngó lơ ra ngoài nhìn vào đâu đó, chúng tôi im lặng một chút, như là vài phút dành cho chính bản thân mình thả vào những nghĩ suy. Cốc cafe đã nguội mà còn chưa uống hết, Bảo Hân không quay lại nhưng lại nói qua đủ để tôi nghe thấy.
– Anh đã yêu ai đó rồi đúng không?
Tôi im lặng, chẳng phải hôm qua tôi đã thừa nhận với em rồi hay sao.
– Em biết đó không phải là chị P, anh với chị P cũng đã hết tình cảm với nhau rồi..
Bảo Hân vẫn tiếp tục, tôi nhìn về phía em, em đang ngoành mặt ra cửa sổ, từng tia nắng xuyên qua mái tóc khiến mặt em lấp lánh.
– Vậy người đó là Khả Vân
Bảo Hân quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, tia nhìn sâu lắng xuyên thẳng vào trong khiến tim tôi đau nhói. Phải, tôi thừa nhận tôi thích Khả Vân, không, là yêu thì đúng hơn.
– Ừ! Anh yêu Khả Vân – Tôi trả lời rành rọt.
Nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Bảo Hân, em im lặng, mặt cúi xuống, sau rồi em hơi ngửng lên, khóe mắt đã hơi long lanh nước.
– Khả Vân không tốt! Cô ấy không hợp với anh, và cả anh Tiến Anh nữa, cô ấy hoàn toàn không xứng đáng.
– Sao em biết – Tôi lạnh lùng.
– Anh cứ biết vậy đi – Bảo Hân giọng như khóc.
Tôi hừ nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng, cầm điếu thuốc tôi châm lấy một hơi rồi nhẹ giọng.
– Anh không trách em, có phải con bé Quỳnh Thy nó nhiều lời, đúng không?
– Quỳnh Thy?
Vẻ mặt Bảo Hân giãn ra tỏ nét ngạc nhiên, tôi có thể đoán ngay được Quỳnh Thy chẳng liên quan gì, chắc là chuyện khác nhưng đã quá đủ, tôi chẳng muốn nghe. Tôi thở dài.
– À không có gì đâu
Tôi đứng dậy ra ngoài lan can nhỏ ở bếp gạt tàn thuốc, tiện thể rít thêm vài hơi. Bảo Hân lặng lẽ từ đâu tiến tới ôm chặt từ đằng sau. Mặt em dựa vào lưng tôi nóng hổi.
– Anh này! – Giọng Bảo Hân dịu dàng.
– Trưa rồi! chắc sắp đến giờ em phải về – Tôi lạnh lùng.
Cảm giác như có gì đó ấm nóng ươn ướt chảy dưới áo tôi. Vòng tay Bảo Hân lặng lẽ rời tôi, tiếng bước chân nặng nề xa dần, tiếng khép cửa lạch cạch cũng không làm tôi quay lại được.
“Anh xin lỗi nhé, Bảo Hân