Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 28
Khi những tia nắng của núi rừng Tây Bắc xuyên xuống làm tan đi những đám mây, làn sương, chúng tôi chẳng biết đã ngồi bên nhau như thế này bao lâu nữa. Có lẽ cả tôi và Khả Vân đều mong cho giây phút ấy kéo dài mãi, dài mãi. Nhưng khi nắng lên cũng là đưa chúng tôi trở về thực tại, thế nào thằng đàn ông gần 30 tuổi đầu như tôi và một cô gái trẻ như em lại có những giây phút bốc đồng, có thể gọi là hơi điên cũng được như thế.
Tôi và em hai người ngồi cạnh nhau mà chẳng biết nói điều gì. Tôi có nghe thấy điều Khả Vân nói với tôi, Khả Vân cũng chắc hẳn cũng biết rõ những điều đã nói với tôi, tôi chưa bao giờ hy vọng hay có một chút gì đó mường tượng điều như thế này sẽ xảy ra, mặc dù có thể nói chính em là người đã khơi ra cho tôi trò chơi hành trình tình yêu này, có thể tạm gọi như vậy, và cũng chính em là người nói ra câu này, câu nói làm tôi thẫn thờ cho tới giờ.. Tôi vui không? Có! Tôi ngạc nhiên không? Có! Tôi kỳ vọng không? Không! Tôi yêu em không? Không rõ!
Đúng là tôi chả thể rõ được tình cảm của mình với em như thế nào! Như tôi đã từng nói rằng Khả Vân là em, là bạn, là người tình em đều có trong tôi một chút cả! Tại sao tôi lại làm cái việc giúp em quên đi quá khứ một cách vô thức như vậy, lấy đá tai mèo cứa vào tay ư? Nếu bình thường thì tôi cho rằng tôi bị điên ấy chứ! Bản thân tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ? Tôi cũng chưa làm điều này với ai bao giờ? Tại sao chứ? Tại em là bạn? là người em? là người yêu??? Tôi đang bị mụ mị rồi….
Khả Vân phá vỡ suy nghĩ của tôi một cách mềm mại bằng cách cầm lấy bàn tay tôi úp chặt vào má em. Có lẽ em cũng hiểu những suy nghĩ băn khoăn trong tôi, chẳng nhẽ tôi lại làm em buồn ư khi đôi mắt của em như đang muốn nói lên điều gì đó. Nhưng không chắc tôi nhầm vì em quay lại cười rất tươi với tôi
– Chả phải anh là người yêu em trong chuyến đi này sao? Ngốc! – Em gọi tôi bằng cái tên tôi hay gọi em.
– Ừm…
– Chỉ trong chuyến đi này thôi nhé.. – Em khá rành rọt
– Ừm… – Tôi thoáng buồn
– Vì thế phải yêu em thật lòng đấy
Em nói rồi lại quay đi rất nhanh.. Tôi không có cơ hội nhìn vào mắt em vì em đã ngồi trong lòng tôi rồi, tận hưởng những tia nắng ấm áp đang đùa giỡn trên khuân mặt.
Tôi chẳng dám cho em đi nhiều ngày hôm nay đâu, nhưng em vẫn bướng bỉnh và cứng đầu thuyết phục tôi bằng những lời nhõng nhẽo của em. Và cuối cùng tôi cũng đưa em lên được cột cờ Lũng Cú, chụp cho em những bức hình quái dị ngay ở đây, khi mà tôi đã mệt nhoài vì 834 bậc cầu thang leo đến rã rời.
– Sao lại gọi là Lũng Cú hả anh? – Em hỏi tôi.
– Nó nghĩa là Long cư, nghĩa là nơi rồng ở ấy – Cái này thì tôi nghe mang máng nên nói thật
– Có thật không đó? – Em vẫn nghi ngờ
– Thì anh đoán thế, tại nơi chúng ta đang đứng chính là đầu rồng, có hai con mắt luôn đó.
– Đâu đâu! Mắt rồng ở đầu anh? – Em tò mò
– Thì ở ngay đây này
Tôi chỉ cho em hai cái hồ màu xanh biếc ở hai bên cột cờ Lũng cú. Nó thực ra là tôi nghe lỏm khi gửi xe bên dưới, nên biết 2 cái hồ chỉ to bằng cái ao đó chính là hồ mắt rồng.
– Anh nghe nói là kể cả khi hạn hán nhất thì hai cái hồ mắt rồng này cũng chưa bao giờ cạn em ạ! – Tôi bắt đầu chém, cũng chả biết là sự thật không nữa.
– Thật á!
– Ừ. Người dân ở đây coi đó là hồ thiêng đấy, xây cái cột cờ này thì người dân cũng không cho công nhân lấy nước ở đây đâu, nước này chỉ dành cho sinh hoạt của họ thôi
– Sao thiêng vậy nhỉ!
– Thế mới hay chứ
– Anh chụp cho em vài kiểu với cái hồ này đi
– Ặc!
Vậy là tôi lại mất thêm chút thời gian để phục vụ cho cái nhu cầu này của em.
– Em nên đổi tên là Thích Chụp Ảnh! – Tôi trêu
– Hừ! Lại bắt đầu đấy!
– Thế thì là Thích Đủ Thứ nhé
– Thôi, thế thì là Thích Chụp Ảnh cũng được, thế anh thì là gì nhỉ? Thích Hôn Hít à? – Em cười.
– Hôn hít thì ai mà chả thích – Tôi cười phớ lớ
– Điêu thế
– Chả thế! Hihi
– Thế mà có người từ hôm nào tới giờ chả chủ động hôn tí nào… toàn để người khác thôi! Người yêu gì chán thế! hihi – Em cười nhẹ làm tôi điếng người.
– Ừ thế hôn nhé! – Tôi sáp ngay lại
– Ơ! Hôn thật à?
– Thì chả thật chứ giả gì! Nào ngẩng cái mặt lên nào – Tôi cười dê
– Eo! Dê thế
– Nhanh cho tụi nó tức
– Ai tức cơ? Em ngó lơ xung quanh
– Thì tụi Tung cửa đó.
Tôi chỉ cho em cái ánh sáng đằng xa và nói là bọn nó đang theo dõi bên mình từ cái chỗ đấy.
– Thế thì phải nhiệt tình vào nhé. – Em nở nụ cười quyến rũ.
– Ừ! Cho tụi nó hộc máu luôn. – Tôi cười dê nhưng cũng cảm thấy nóng người.
– Cho anh bắt đầu trước đấy
Tôi siết em thật chặt vào trong lòng mình, thật chặt để hai cơ thể cảm nhận được nhau một cách gần gũi nhất, hơi thở của em tôi cũng cảm nhận được rồi. Đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu tôi đã cảm thấy rạo rực hết cả trong người. Lưỡi tôi lúc này cũng khẽ lùa qua môi em để thành một nụ hôn thật ướt.
Tôi có thể nghe thấy tim em đập những tiếng thình thịch vội vã
Tôi có thể cảm nhận hơi thở em càng trở nên dồn dập
Tôi đang biết bản năng tôi đang trỗi dậy, cảm giác như đêm đầu tiên lại đang đến trong tôi
Tôi hôn em đến ngạt thở! Bàn tay lúc nào đã đặt vào trong áo em, để cảm nhận làn da mịn màng đó cũng đã nóng lên không kém.
– Đừng anh! Nhỡ có người lên thì sao – Em khẽ thì thầm
– Hôm nay ngày thường, làm gì có người
– Anh dê quá! – Em đập tay vào ngực tôi
– Thế mới là đàn ông chứ! – Tôi cười
Bỗng có tiếng bước chân ở cầu thang, em thiêng thật, vừa nói xong đã có người lên. Hóa ra là mấy cụ lão thành cách mạng lên đây du lịch và ngắm cảnh.
– Đấy thấy chưa – Em nói và buông tôi ra.
– Em mà không nói thì họ sao lên – Tôi cảm thấy hơi nuối tiếc, nhiệt độ cũng hạ xuống rồi.
– Còn nói nữa – Em cười
– Thôi mình về nhé – Tôi vẫn bị bản năng chế ngự
– Ừ! Mà bây giờ còn sớm mà
Em nói khi chúng tôi đang đi những bậc cầu thang hình xoắn ốc để đi xuống, mới được vài bậc, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân và nói cười trên đầu mình của các cụ già.
– Thi phải về nhanh để làm nốt chứ! – Tôi lại giở giọng dê cụ
– Làm nốt chuyện gì cơ? – Em ngây thơ
– Chuyện này này..
Tôi không để em trả lời, ôm em ngay trong cái cầu thang chật hẹp và tối om ấy, lại hôn em thật sâu một lần nữa..
– Rõ dê già – Em nũng nịu
– Thì phải thế chứ!
Tôi chả có thiết tha gì mà ngắm cảnh với đi thăm nhà của Vương nữa, mặc dù hôm nay có lịch là như thế, tốc độ đi có lẽ cũng nhanh hơn bình thường khi chỉ vài chục phút là tôi đã kết thúc những vòng cua và trở về cái khách sạn của mình, sao lúc này tôi cảm thấy nó thân yêu đến thế!
Cô bé lễ tân nhìn chúng tôi thấy lạ khi đặt phòng từ hôm qua mà lại đi đâu mất, giờ lại đến lấy chìa khóa phòng. Hình như cô bé cũng có hỏi tôi gì đó nhưng tôi cũng chỉ ừ hứ cho xong chuyện rồi hai chúng tôi phi thẳng lên phòng