Bạn đang đọc Bạn Đồng Hành – Chương 21
Em có vẻ đang chìm trong những suy nghĩ miên man bất tận, em hỏi mà cũng chỉ như vu vơ, tôi trả lời cũng được mà không thì cũng chả sao. Nhìn em như thế tôi thấy hơi chạnh lòng, có lẽ em cũng vì một số chuyện buồn tình cảm nào đó mà trở nên như vậy, con người em vốn rất phức tạp.
Bản tính tôi xưa nay không bao giờ hỏi chuyện riêng tư một ai đó một cách trực tiếp. Những câu nói an ủi hầu như tôi cũng chẳng bao giờ nói ra. Nếu muốn quan tâm hay ai đó mà tôi yêu thương cần nói chuyện, lúc họ buồn tôi lại thường hay pha trò để họ quên đi, nếu họ muốn nói, cứ để họ nói, còn không tôi cũng không bao giờ hỏi cả, tôi luôn muốn mọi thứ thật tự nhiên.
– Anh có phải phụ nữ đâu mà em hỏi thế! – Tôi cười.
– Ừ nhỉ! em quên mất, làm đàn ông như các anh thật sướng – Em có vẻ như đã tỉnh lại sau tiếng cười nhẹ của tôi.
– Sướng gì mà sướng! Đàn ông tụi anh khổ bỏ xừ!
– Khổ gì mà khổ! Phụ nữ bọn em mới khổ – Hình như em muốn tranh luận với tôi thì phải.
– Này nhé! Bọn anh sinh ra đã phải mang trách nhiệm to lớn này, phải làm ra tiền nuôi ra đình này, lấy vợ thì phải có nhà cửa này, lại suốt ngày bị áp lực ngoại giao với công việc mệt bỏ xừ ra…… – Tôi làm một tràng dài như muốn không dứt.
– Thì phụ nữ cũng thế mà, lại còn phải chăm sóc gia đình con cái nữa – Em nói
– Nhưng bọn em sinh ra đã không phải mang cái trách nhiệm ấy, đó là bọn em tự muốn như vậy thôi – Tôi thở dài.
– Ừm..
– Vậy nếu là em thì em muốn làm mẹ Pía hay mẹ Sim? – Tôi hỏi lại em.
Mẹ Pía hay mẹ Sim thì cũng đều là những người phụ nữ đau khổ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “chuyện của Pao” thì sẽ hiểu được điều này. Mỗi người một vẻ, người thì chấp nhận làm cục đá trong nhà, người thì chấp nhận làm vợ lẽ, âu cũng là cái tình thôi nhưng mỗi người cũng mỗi kiểu. Cuối cùng thì họ cuối đời cũng có một sự lựa cho riêng mình và hài lòng về nó.
– Mẹ Pía thì khổ mà mẹ Sim thì cũng khổ – Em thở dài.
– Chả phải về sau cũng không đến nỗi còn gì? – Tôi cười
– Nhưng lúc đó già rồi, gần cuối đời mới được một chút
– Có những người sống 1 trăm năm nhưng chỉ cần 1 ngày hạnh phúc thôi em ạ – Tôi ra vẻ triết lý.
– Cứ như ở đây có phải thích không anh nhỉ? Em thấy ở đây ai ai cũng vô tư và hài lòng với cuộc sống.
– Đấy là em chưa biết thôi chứ
– Ừm, cũng có thể?
– Ừ! Mỗi người tuy có thể hoặc không nói ra nhưng đều ình là khổ nhất, thực ra mình có là họ đâu mà hiểu được.
– Chắc vậy! – Em lại thở dài..
Tôi im lặng, tự dưng muốn cầm lấy bàn tay em. Nhưng tôi chưa kịp làm cái điều bé nhỏ ấy thì bàn tay em bé nhỏ của em cũng đặt lên tay tôi, em dựa vào tôi như thế, im lặng.
Cuộc đời là thế! Đôi khi bạn nghĩ mình là bất hạnh nhất, xui xẻo nhất, bạn làm nhiều điều vì người khác nhưng bản thân bạn luôn kỳ vọng vào việc bạn sẽ nhận lại những điều ít nhất là phải gần tương tự, và bạn tự chuốc lấy bất hạnh từ đó. Thực ra bạn vẫn cứ thế mà làm cũng được, nhưng đừng kỳ vọng mà làm gì, khi bạn kỳ vọng thì có nghĩa là bạn đang muốn người kia phải làm gì đó, hay phải thay đổi, đơn giản hơn là phải hiểu bạn, mà tôi nói thành thật là đến bạn còn chả biết được bản thân mình thế nào thì đòi hỏi người khác sao được, kỳ vọng vào người khác thì có nghĩa gì. Cuộc đời luôn thế, hãy sống như đứa trẻ vô tư 3 tuổi là hay hơn, không phải vì nó không biết đòi hỏi mà là vì khi không được đáp ứng nó chỉ khóc vài câu và lại quên luôn, không để lại những vết thương như người lớn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi với nhau như thế này trong cuộc hành trình, em và tôi cùng im lặng ngắm đất trời bao la, xanh mướt cho tới lúc xẩm tối. Hãy cứ để em tự nghĩ về mình, tôi cũng vậy.
– Em thực sự muốn anh là người yêu em trong cuộc hành trình này, anh ạ! – Em đột nhiên nói.
– Ừ! Anh đang làm người yêu còn gì! – Tôi cười, gắng lấy lại trạng thái cân bằng vốn có.
– Anh biết là người yêu thì phải thế nào không mà chắc thế?. Hừ! – Em hừ mũi cái nhưng vẫn hỏi lại tôi
– Biết! – Tôi cười dê, mặt cố gắng trông có vẻ đểu đểu tí
– Này này! Đừng có mà mơ nhé! – Em cũng lại bật cười, lại nhéo tôi một cái đau điếng ở sườn.
– Anh biết thật mà! – Tôi cười
– Thật á? Vậy nói đi xem nào, xem có đúng là người yêu thật không!
Chẳng cần gì nhỉ! – Tôi nghĩ. Tôi nhẹ nhàng kéo em vào lòng mình, ấm áp.
– Để em dựa vào khi cần là được.
Em im lặng, tôi cũng thế nhưng em không dựa vào vai tôi nữa mà nằm hẳn vào lòng tôi. Em ngước nhìn lên bầu trời và lại khóc, em rất hay khóc. Tôi khẽ gỡ vài sợi tóc vương trên gương mặt thanh tú của em, lau khô những giọt nước mắt của em. Tôi hy vọng bầu trời em đang nhìn sẽ trong và xanh hơn lúc trước.