Đọc truyện Bán Đời – Chương 28
Biết rằng số phận của bản thân chẳng ra gì nên tôi không dám mơ…cũng chẳng dám tơ vương về một tương lai với người đó…
Tôi đứng trước bức ảnh lớn trong phòng anh ta,bức ảnh anh ta với gương mặt cười nhẹ cầm ly rượu ngồi như một vị vua trên ghế…tôi tự hỏi tôi là ai mà lại dám…dám có chút nhen nhóm rằng người này yêu mình…là nhân duyên trời ban hay là nghiệp tạo hoá…tiếng điện thoại của tôi reo lên…người đàn ông đầu dây bên kia
Thịnh: Anh là Thịnh anh trai Đạt,em ra ngoài đi anh có chuyện muốn nói với em về chuyện của Đạt và cô gái vừa gọi cho em đó chính là vợ anh…
Tôi bước chân ra ngoài cửa lòng run bần bật khi nghĩ đến Đạt đã qua đêm với chị dâu…anh ta loạn luân thật sao…
Người đàn ông lái chiếc porsche màu đỏ đứng chờ tôi bên ngoài cửa…anh ta mở cửa
Thịnh: Lên xe đi chúng ta ra kia nói chuyện…
Anh ta chở tôi đến một quán cafe…rất nhẹ nhàng và lịch sự…
Thịnh: Anh sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn nhé,hiện nay Đạt đang là chủ tịch tập đoàn Tân An,về vụ việc bắn thầy giáo của em anh biết,cũng may là lần này có Đức đứng ra nhận tội,thế nhưng còn những lần sau này,ví dụ như vợ nó biết được chuyện này em nghĩ em sẽ sống yên à
– Anh cứ nói rõ ý anh đi
– Ý anh là em nên tránh xa em trai anh ra,càng xa càng tốt,bản thân em có xứng đáng với nó hay không em tự biết,nó rất yêu như ý và chúng nó sẵn sàng ngủ với nhau công khai ( Thịnh tỏ ra đáng thương) anh chỉ muốn gia đình anh được yên ổn,bố anh mới mất,anh còn nín nhịn được chuyện vợ anh qua lại với nó,thế nhưng em thì khác,em sẽ là rào cản sự nghiệp của nó và gia đình anh tuyệt đối không chấp nhận…đây là bài báo ngày mai…anh nghĩ việc tốt nhất là phủ nhận việc xuất hiện của em…đổi lại em phải ra đi…ra đi mãi mãi k dc phép có liên lạc…
– Em càn nói chuyện vs anh Đạt rồi mới
– Tuỳ em,em đang giết chết sự nghiệp của nó đấy…em đang tạo cho em trai anh thêm nhiều kẻ thù…em nên có lòng tự trọng…
Tôi đỏ mắt đứng dậy cúi đầu chào
– Em xin phép về trước…
Thịnh ngồi cười rồi gọi cho Trâm
Trâm: Sao rồi
Thịnh: Đúng tâm điểm,chỉ cần đúng là người nó yêu anh sẽ khiến chúng nó mãi mãi chẳng thể gần nhau…
Trâm: Còn con vợ anh nó đang ngủ vs ck e đấy
Thịnh: Kệ đi tầm này anh thiết tha gì nó nữa đâu
Trâm: Nói vậy chứ con đĩ ý trơ trẽn quá đấy…
Thịnh: Quan trọng là cái cần giải quyết giúp em rồi…giờ em nên giúp anh đi chứ
Trâm: À vâng em sẽ làm a yên tâm…
Trâm cúp máy rồi nói chuyện với bạn kế bên
Trâm: Đúng là thằng ngu,ngu gì tao lại đi hại chồng tao để cho mày lên…
Tôi về nhà ngồi suy nghĩ về chuyện giữa tôi và Đạt,nếu lộ ra chuyện a ta vì tôi mà định bắn chết người thì có lẽ mọi chuyện sẽ đi quá xa…tôi có lẽ ra đi sẽ làm mọi chuyện tốt nhất nhưng làm thế nào được dường như tôi đã yêu anh mất rồi…
Tâm khóc gục dưới bức ảnh trong phòng Đạt…dường như đối vs Tâm tình yêu là thứ quá xa xỉ mà chẳng thể nào với được…
Đến sáng tôi sách va li ra bên ngoài để ra đi,tay ôm con nhỏ thì đám người như phóng viên lao đến chụp choẹt hỏi liên tục
Phóng viên: Cô chính là cô vợ bé của chủ tich tập đoàn Tân An phải không ạ
Tôi ú ớ xua tay
Phóng viên2: có phải vì cô mà chủ tịch Tân An định bắn chết người không,vậy người nhận tội hộ chỉ là đê che giấu thôi phải không…
Tôi: Tôi kb gì cả,làm ơn để cho tôi đi đi…
Phóng viên: Đứa trẻ này là ai liệu có phải là con riêng của chủ tịch k ( họ xâu xé vào hỏi)
Tôi: Làm ơn để cho tôi yên…
Đạt mở mắt dậy thấy Như Ý ngồi chải đầu trước gương…vẻ mặt thoả mãn của Như Ý tỏ vẻ rõ rệt trên gương mặt…
Như ý: Anh dậy rồi à
Đạt: Sao em lại ở phòng anh
Như ý: Anh quên chuyện đêm qua rồi ạ ( Đạt ôm đầu vẻ mặt khó chịu đau đầu)
Đạt: Dù có chuyện gì thì đối với anh đều vô nghĩa…em biết mà cái gì thi thoảng ăn lại cũng đâu có gì là lạ ( Như ý tát bốp vào mặt Đạt,Đạt cười)
Như ý: anh là thằng tồi
Đạt: Xin lỗi vì anh chẳng phải người mà em ước mơ…
Mẹ Đạt lên gõ cửa…
Mẹ Đạt: Có chuyện k hay rồi con…
Đạt choàng vội áo xem kênh doanh nhân…thấy đám phóng viên đang xâu xé vào Tâm…
Mẹ Đạt: K hiểu sao có tin đồn về cô gái này,họ nói con đang nuôi cô vợ bé tại nhà riêng,con mới lên chủ tịch để ảnh hưởng đến gia đình thế này làm sao được
Đạt: Chuẩn bị xe đi
Mẹ Đ: Lúc này con k thể đi được đâu được
Đạt: Con phải đi
Mẹ Đ: Vì 1 con đàn bà có xứng đáng không
Đạt: Con chấp nhận mọi hậu quả
Đức từ ngoài đi vào
Đức: Vậy cậu có nghĩ đến mẹ cậu và mọi người không
Đạt: Mày dc thả ra lúc nào vậy
Đức: Vụ này nếu lúc này k im lặng sẽ làm căng,để Tâm thiệt thòi 1 chút không sao cả,giờ tung tin rằng Tâm chỉ là người thứ 3 đeo bám mày
Đạt: Mày điên à
Đức: K còn cách nào khác,cổ phiếu sẽ giảm nhanh chóng nếu k đính chính,mày mới lên chủ tịch,nếu kp là một người gương mẫu thì sẽ k có uy tín vs các công ty,vì mày có vợ rồi mày hiểu không Đạt…đành rằng đàn ông có tiền lăng nhăng là chuyện bình thường nhưng đây là do mày nuôi vợ bé,tin đồn rằng mày phũ phàng với vợ sẽ làm giảm uy tín
Đạt: Mày muốn tao để Tâm chịu đựng chuyện này một mình à,cô ấy đã quá khổ rồi cô ấy chỉ còn tao thôi
Đạt nói xong thấy mẹ đẻ cầm con dao đặt lên cổ ngay trước mặt…
Mẹ Đ: Mẹ sẽ cắt cổ ngay tại đây nếu con bước chân ra khỏi nhà này
Đạt: Mẹ đừng ép con
Mẹ Đ: Mẹ phải làm vậy,Đức tổ chức họp báo ngay tại nhà,Trâm nó cũng đang về rồi,hãy nắm tay nhau và nói với thiên hạ rằng con đang hạnh phúc bên vợ
Đ: con ghét mẹ rất ghét mẹ ở cái tính nhu nhược này,khi xưa rõ ràng ông ta đến với mẹ nhưng mẹ vẫn bị nói là kẻ thứ 3
Mẹ Đ: Mẹ làm tất cả vì người mình yêu,còn con làm thế sẽ chỉ có hại cho cô ta,sẽ khiến dư luận chú ý thì cô ta sẽ chẳng có cuộc sống êm đềm được,rồi những kẻ thù của con từ nay về sau sẽ chỉ ngắm vào cô ta để uy hiếp con…
Đạt ngồi bịch xuống ghế nhìn tivi khi thấy Tâm ôm con sợ hãi trước đám phóng viên…
Cuộc họp báo diễn ra tại nhà rất nhanh chóng…Đạt và Trâm nắm tay nhau
Trâm: K có chuyện ck tôi lăng nhăng đâu ạ
Phóng viên: Phu nhân chủ tịch tự tin quá ạ,cô thật sự tin tưởng anh nhà
Trâm: Ck tôi chỉ giúp đỡ vì hoàn cảnh do tôi nhờ anh ấy chứ không có chuyện có kẻ thứ 3 nào cả,nếu có tình cảm thì là do một mình cô gái kia tưởng tượng
Phóng viên: vậy vụ bắn người vì cô gái đó cô giải thích sao ạ
Trâm: Là do Đức một người cấp dưới đáng tin của chồng tôi say rượu nên có va chạm bên ngoài,trùng hợp lại ở ngôi trường cô gái đó học nên mn lại dựa vào đó nói là chồng tôi
Đạt nắm chặt bàn tay Trâm cắn chặt răng k hé nửa lời…
Phóng Viên: Chúng tôi có thể nghe được lời từ chủ tịch k ạ,cô gái đó có phải là kẻ thứ 3 chen giữa hai người k ạ
Đạt k nói câu gì từ sau mẹ Đạt xoa lưng con trai…
Mẹ Đ: Nói đi con,chỉ cần nói xong là xong k ai có thể cản trở con làm gì
Tôi thấy cánh phóng viên bỏ điện thoại ra xem…thấy Đạt và Trâm nắm tay nhau rất hạnh phúc trên màn ảnh…
Phóng viên hỏi Đạt
Phóng viên: Lời của chủ tịch mới là thứ chúng tôi cần ạ,cô gái đó có phải kẻ thứ 3 xen giữa gia đình chủ tịch không?…
Đạt nhắm mắt rồi thở dài
Đạt: Phải cô gái đó là kẻ thứ 3,cô ấy âm thầm yêu tôi và tôi k hề có chút tình cảm nào với cô ấy,tôi chỉ yêu vợ mình…
Lời nói của Đạt như dao cứa vào tim tôi…tôi cười nhẹ,cười như mỉa mai bản thân…mọi người ở đây nhìn tôi dè bỉu
Phóng viên: hoá ra tham vọng ôm mộng yêu nhà giàu,ngta cứu giúp lại cứ thích vịt hoá thiên nga…
Từ biên giới Vỹ xem tivi anh ta ném cốc cafe
Vỹ: Thằng chó mày thật hèn…
Vỹ ra ngoài phóng xe đi…” Tâm nhất định phải chờ anh,anh sẽ đến đón em”…
Tôi lẳng lăng ôm con chạy lên taxi…con ngủ ngon trên tay tôi cố gắng k khóc
Taxi: Đi đâu đây
Tôi: Cháu đến khu A thành phố Ba vì…
Đạt sau khi họp báo vội vã cởi bỏ áo vest chạy đi ngay trước mặt Trâm
Đức: Bây giờ thì chẳng ai có thể ngăn cản cậu ấy được nữa,ngay cả cô cũng vậy ( nói Trâm)…
Đạt lái xe như kẻ điên trong cơn mưa phùn…gọi vào số Tâm nhưng k nghe máy
Đạt: Nào nghe máy đi em…nghe máy của anh đi…
Về đến nhà Đạt chạy thẳng lên phòng…gọi lớn
Đạt: Tâm anh về rồi,anh sẽ nói rõ cho em nghe…
Giúp việc: Cậu Đạt,cô ấy đi rồi,cô ấy sẽ k bao giờ quay lại đây nữa
Đạt: Sao cô biết
Giúp việc: Cô ấy nhờ tôi đưa tờ giấy này cho cậu…
Đạt cầm tờ giấy mở ra đọc” nếu thế giới này lụi tàn em vẫn sẽ ở bên cạnh anh,dùng trầm mặc kiên quyết đối kháng vạn lời nghìn lẽ” giống như lời anh nói với em “ Nếu như thế gian này hết thảy mọi thứ đều rách nát một cách vô tình,em sẽ dùng sợi chỉ trong tay khâu nguyên lại cho anh” em sẽ k bao giờ đi đâu cả chúng ta cùng nhau vượt qua nhé…
Đạt bật cười khi đọc bức thư…anh ta lấy tay kéo tấm khăn phủ bức ảnh Tâm vẽ anh ta và anh ta tự tay vẽ lại Tâm lúc ngủ..ghép cạnh nhau
Đạt: Anh còn còn chưa kịp cho em xem chúng ta ai vẽ đẹp hơn ai…
Ánh mắt Đạt buồn trùng xuống…ngồi tựa vào bức vẽ “ có những nguyên do cả đời anh chẳng dám đối diện,chúng ta như đôi đũa lệch mà anh đang cố làm cho nó bằng nhau,với tôi chẳng có nơi nào yên bình khi bên em,bởi vì tôi rất cô đơn…rất rất cô đơn”
Giọt nước nhỏ lên bức thư là nước mắt của người đàn ông đang yêu hay giọt mưa của trời như đang khóc cho số phận…