Đọc truyện Bán Đời – Chương 18
Phụ nữ thời chưa có con khi đã kết hôn thì hết lòng vì chồng đến khi có con rồi thì có lẽ nửa cuộc đời còn lại chỉ nghĩ đến con,muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất…
Người đàn ông tên Đạt này tôi tự hỏi mục tiêu của cuộc đời anh ta chắc chắn chẳng phải sống vì vợ,cũng chẳng biết anh ta có con chưa,anh ta đã bao giờ có mục tiêu sống vì ai đó bao giờ chưa?
Ánh nắng bên cửa sổ hắt vào phía Đạt và Tâm,ánh mắt Đạt nhìn Tâm rất hiền từ,tay nắm bàn tay như che chở cho vết bỏng trên tay Tâm,có lẽ giữa họ giờ mới thật sự bắt đầu…
Tôi ngồi ăn mà lòng lo lắng cứ gẩy gẩy chẳng buồn ăn…
Đức: Tâm sao không muốn ăn vậy em
Tôi: Đâu có em đang ăn đây
Đức: Rảnh qua chơi với vợ anh nhé,cô ấy mới sinh xong đôi lúc chẳng cảm thông cho anh,anh thì bận công việc…
Tôi: Vậy tại sao anh không bớt một chút công việc lại quan tâm vợ hơn,chỉ cần anh dành chút thời gian nói em nghĩ cô ấy sẽ cảm thông cho anh hơn,tôi nghĩ vậy
Đức: Có lý thế nhưng lý này phải xem sếp thế nào ( ý nói Đạt k cho nghỉ ngơi)
Đạt: Tao đâu bắt mày làm việc
Đức: Đây là mày nói nhé,nay cuối tuần tao đưa vợ con đi chơi đừng gọi nhé
Đạt: Được nay nghỉ đi
Đức: Đấy nói thế có phải yêu thương nhau không ( mắt chớp chớp tỏ vẻ ái ái)…
Đạt: Cô đi thay đồ đi
Tôi: Anh đưa tôi về gặp con à
Đạt: Không
– Vậy đi đâu
Đạt: Tôi có hẹn với lũ bạn chúng ta sẽ đi Nha Trang
– Tôi k đi,tôi lúc này k thể đi
– Đi lên thay đồ ( quát lớn)
– không tôi k đi đâu
Không khí căng thẳng Đức xua tay
Đức: Cô ấy sẽ đi mà việc gì phải nói to thế
Tôi: K tôi k đi,tôi chỉ muốn về với con
Đạt thay đổi sắc mặt ném chiếc bát vào tường…
Đức: Đừng nóng,đừng nóng…
Anh ta tóm lấy tay tôi rất đau,tôi giằng giật lại
– Buông ra…
Đạt: À kinh đây giờ bật cơ đấy…
Anh ta lôi xềnh xệch tôi ra bể cá giữa nhà…
Đức: Đạt đừng cô ấy sợ đấy…
Tôi: Tôi muốn về với con,anh cho tôi về đi
Tôi vừa nói dứt câu anh ta ấn đầu dìm tôi xuống bể cá…
📌 Đức vội vã tóm lấy tay Đạt,Đạt trợn mắt
Đạt: Tránh ra không phải việc của mày
Đức thở dài rồi vội buông tay quay đi,có lẽ Đức biết lúc này có nói cũng thêm cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa…
Tôi vùng vẫy bấu vào tay anh ta,cái cảm giác ngộp thở tôi nhìn rõ cá đang bơi gần gương mặt mình…nghe rõ tiếng cô giúp việc chạy tới xin
giúp vc: cậu Đạt xin cậu đấy,cô ấy có gì cậu từ từ bảo,con trẻ nên cô ấy vẫn k hiểu tính của cậu,cô ấy không biết nói lời hay lời đẹp như những cô gái khác…cậu đừng trách cô ấy…
Tay cô giúp việc tóm lấy tay tôi nhấc lên,khi đó anh ta buông tay…hơi thở như sắp chết của tôi gấp gáp thở từng hồi…tôi ngồi tựa vào chiếc ghế mà bám lấy run rẩy…nước mắt rơi xuống cũng hoà vào nước và anh ta sẽ chẳng thể thấy anh ta đã làm tôi sợ đến mức nào…
Đạt: Từ nay về sau cấm cô ta sử dụng điện thoại,hay là nếu cháu phát hiện cô đưa điện thoại hay gián tiếp để cô ta liên lạc ra bên ngoài thì đừng trách…
Tôi: Tôi ở lại đây vì con của mình,nếu anh k giúp tôi cứu thằng bé thì có giữ tôi lại cũng chỉ là cái xác không hồn..
Đạt tiến tới bóp má tôi
Đạt: Thế thì cô trông mong sai người rồi,tôi cần xác k cần hồn,hồn là cái quái gì tôi chẳng quan tâm,mà xác thì cũng là thú vui của lạ chơi chán ắt tiễn…( Đạt hất mạnh tay buông khỏi mặt tôi)
Cả tối hôm đó anh ta nhốt tôi trong phòng,không cho ăn cũng k cho tôi liên lạc ra bên ngoài,tôi đập cửa khi nghĩ đến con trai
Tôi: Đạt,tôi cầu xin anh cho tôi về với con của tôi đi,thằng bé đang ốm thằng bé cần mẹ,Đạt anh có nghe thấy không tôi cầu xin anh mà…
Tôi tuyệt vọng ngồi bệt sau cánh cửa khóc tu tu như kẻ bị đẩy đến cuối chân tường…
Anh làm ơn cho tôi về với con đi,làm ơn có nghe thấy tôi nói không Đạt…
Đạt ngồi uống rượu bên bể bơi anh ta lặng nhìn xuống mặt nước xanh rồi đổ rượu đỏ lên mặt bể…
Giúp việc: Hôm nay trời trở gió cậu nên vào nghỉ sớm
– Tôi biết rồi cô cũng nghỉ sớm đi cháu muốn ngồi thêm lúc nữa
– Tôi biết cậu là người nghiêm khắc nhưng với phụ nữ nghiêm khắc chưa đủ,mà là sự nể phục từ sâu thẳm bên trong,con của Tâm hy vọng cậu giúp đỡ thằng bé…
– cô đi nghỉ đi
Tiếng Tâm vẫn gào trên phòng nói vẻ uể oải mệt mỏi…còn Đạt suy tư về những lời của cô giúp việc vừa nói…điện thoại trên bàn reo lên là của Như ý ( chị dâu) tiếng điện thoại tắt hiện lên tin nhắn “ Rất nhớ “ Đạt bật cười mỉa mai…
Tại bệnh viện miền núi…gia đình Trung đang trao đổi với bác sỹ…
Bác sỹ: Có nhà tài trợ gọi đên nói sẽ hỗ trợ cho thằng bé qua singapore để trị bệnh
Mẹ Trung: Miễn phí à,ai mà có lòng tốt thừa tiền thế nhỉ
Bác sỹ: Nhiều người giàu và tốt lắm
Mẹ Trung: Mà đang vụ khoai ai mà đi dc,sang ý không biết tiếng rồi đủ chi phí tốn kém
Trung: Con cũng bận k đi dc,chuẩn bị con sang trung quốc với đám bạn k huỷ đc đâu
Mẹ Trung: Con mày chứ con tao à,mày k đi thì ai đi…
Người phụ nữ làm cùng kho vs Tâm cũng là người mà tâm nhờ theo dõi lên tiếng
cô L: Tôi đi,tiền tôi có,tôi đi chăm thằng bé bằng cả cái tâm của mình và hơn thế nữa tôi thương nó k có mẹ giờ người sinh thành ra nó còn vô trách nhiệm
Mẹ Trung: Nuôi lớn là tốt rồi đúng là kết hợp với cái con quỷ ấy đẻ ra cái giống bệnh tật…
Trung: Vậy trăm sự nhờ cô…cháu sẽ gửi cô tiền chi phí ăn ở
Cô L: Họ đã tài trợ là sẽ tài trợ hết k dám nhận của cậu đâu để tiền ý mà đi trung quốc du lịch với bạn…
Hai mẹ con họ đùn đẩy chửi bới nhau ngay giữa sảnh viện,bác sỹ lắc đầu ngán ngẩm…
Gần sáng cửa mở ra tôi thấy cô giúp việc như bắt được vàng…
– Cô cho cháu mượn điện thoại…cháu sẽ giữ kín,cháu cần hỏi xem con cháu thế nào rồi
Cô giúp việc thở dài rồi dơ điện thoại lên,hình ảnh con của tôi cùng cô L đang được chuyển ra sân bay…
Cô giúp vc: Giờ thì con của cháu sống hay không là ở cháu và cũng chỉ có cậu ấy mới có thể nói cho cháu biết thằng bé ở đâu…
Tôi bật khóc lớn như đứa trẻ ôm chiếc điện thoại sờ lên má con qua màn hình rồi ôm lấy…” mẹ xin lỗi con nhiều lắm,mẹ nhớ con lắm con trai à”…
Giúp việc: Cô cũng chuẩn bị đồ ra sân bay đi cậu ấy đang chờ…mạnh mẽ lên đàn ông đôi khi phải nhẫn nhịn để k bị thiệt thân…
Tôi chải tóc gọn gàng mặc chiếc maxi trắng đội chiếc mũ vành tròn màu trắng mà cô giúp việc chuẩn bị…tôi nhìn bản thân trong gương rồi tự nhủ” mua vui cho kẻ có tiền có lẽ bản thân không còn đường lui,phải thấy mình may mắn vì ít nhất lọt vào mắt người như Đạt vì anh ta có tiền,có thể giúp con của mình”…
Ra xe ô tô vừa bước lên xe anh ta mặc chiếc sơ mi trắng điểm hoa xanh trên áo mặc quần lửng đến mắt cá chân,đi giầy trắng như thể chúng tôi mặc đồ đôi vậy…tôi k nói câu gì khi lên xe ngồi khép nép…anh ta quàng tay qua vai tôi…
Đạt: Ngồi xa thế khiến tôi mất hứng đấy
Tôi liền ngồi gần lại
Đạt: Gần quá cũng nóng
Tôi lại ngồi xa ra
Đạt: Cô đang đùa tôi đấy à
– Thế a muốn ngồi kiểu gì mới vừa lòng…
Anh ta tựa vào vai tôi rồi nhắm mắt
Đạt: Như thế này được rồi ( cười nhẹ) ra thẳng sân bay chúng ta đi Nha Trang…
Lái xe: Vâng…
Tôi thấy tính anh ta thay đổi thất thường thật khó hiểu cũng khó chiều…
Trâm vợ của Đạt gọi điện cho bạn đồng niên của Đạt ( bằng tuổi gọi là đồng niên)…
Trâm: Anh cho em hỏi thấy anh đăng trên facebook là hội anh chuẩn bị đi du lịch,anh Đạt nhà em có đi k ạ
Bạn Đ: Có chứ em mà sao em k hỏi thẳng nó
Trâm: Dạo này hai vk ck em xích mích xíu nên đang căng thẳng
Bạn Đ: Vậy à,bọn anh đi Nha Trang 3 ngày xong xuống Đà Lạt
Trâm: Anh cho em địa chỉ khách sạn em muốn làm chồng em bất ngờ
Bạn Đ: Ok gì chứ cái đó chuyện nhỏ anh nhắn tin nhé
Trâm: Vâng em cám ơn
Trâm cúp máy cô ta hí hửng cho chuyến du lịch Nha Trang để gặp gỡ Đạt..