Đọc truyện Bán Đời – Chương 11
Chạy trốn…có lẽ đối vs cô gái khác được phục vụ cho người đàn ông có tiền,công việc ngoài làm một nô lệ tình dục thì đổi lại là sống trong sung sướng,quần áo đẹp đắt tiền vậy thì tội gì mà không đổi lại,tôi thậm chí còn có con…lý lịch căn bản ngay từ đầu đã không mấy tốt đẹp thế nhưng tôi ghét người đàn ông đó…cảm giác không thích ngay từ đầu khi anh ta dùng tiền ép buộc và dùng ánh mắt khinh miệt người nghèo như chúng tôi…tôi cố gắng nhẫn nhịn,nhẫn nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua,anh ta rồi cũng sẽ chán,khi đó tôi sẽ được giải thoát…
Vừa về nhà cô giúp việc nháy tôi
Giup việc: cậu ấy về rồi
– vâng
– mặt có vẻ không vui nên lựa nhé
Tôi lên trên phòng anh ta đang ngồi trên ghế ngoài ban công hút thuốc…
Tôi: tôi về rồi (anh ta dập thuốc rồi xoay ghế lại nhìn,tôi sợ cúi đầu)
– lại đây…
Đạt nắm lấy tay tôi rồi kéo ngồi vào lòng
Đạt: sao tôi thấy trên người cô có mùi của bệnh viện nhỉ
– tôi vừa đến viện
– để làm gì
– tôi khám vài thứ thôi..
– ồ cô bị bệnh à
– tôi thấy không khỏe
Anh ta giật tóc tôi ngửa ra sau
Đat: từ bây giờ dù không khỏe thì đi đâu làm gì cũng phải báo cáo hiểu không
– tôi hiểu (tôi sợ run bắn lên anh ta tiến gần định hôn thì tôi nhắm mắt)
Đạt thấy Tâm vẻ gượng ép anh ta cười rồi đẩy ra đứng dậy
Đạt: tôi phải đi công tác vài ngày,ở nhà mua sắm hay làm đẹp gì tùy ý
– vâng…
Anh ta đóng cửa lại tôi sợ bật khóc,lấy tay che miệng vì sợ tiếng khóc lớn sẽ khiến anh ta nghe thấy…
Cô giúp việc bê trà lên thấy tiếng khóc của Tâm,cô nhìn Đạt
Đạt: cô ta đi đâu phải báo lại cho tôi
– vâng cậu Đạt…
Tôi ở đó đã 1 tháng,tôi cũng không bước chân ra khỏi cửa,anh ta cũng không gọi về,1 tháng tôi như 1 kẻ tự kỉ sống trong 4 bức tường…hằng ngày chỉ ăn ngủ và có người đến massage cho tôi,tóc được thay đổi kiểu liên tục nhưng vẫn để nguyên độ dài,tuyệt đối không cắt…nhìn bàn làm việc của anh ta có tấm ảnh anh ta chụp cùng bạn bè tôi tự hỏi ” tại sao anh ta lại chọn mình”…1 cuốn sách trên kệ rơi xuống,tôi cầm lên thì rơi ra bức ảnh đằng sau có chữ ” Kỉ niệm mùa Xuân 2003″ tôi lật lại thấy Đạt chụp cùng 1 cô gái rất giống tôi,chỉ là cô gái ấy có vẻ tiểu thư hơn tôi rất nhiều nhưng mà…cầm bức ảnh dơ lên trong gương tôi lảo đảo khi thấy tôi và cố gái ấy giống hệt nhau…bức ảnh họ hôn nhau giữa cánh đồng hoa hướng dương giây phút đó làm tôi thấy lạnh gáy…
Tôi vội xuống nhà hỏi cô giúp viêc…
Giup việc: cái này tôi không biết
– cô nói cô làm ở đây 15 năm rồi mà cô nhìn xem đúng cháu và cô gái này giống nhau không ạ
– giống (cô ấp úng)
– giờ thì cháu hiểu lý do anh ta chọn cháu rồi,giống người yêu cũ anh ta chăng…
Cô giúp việc nháy mắt tôi,tôi quay ra thấy anh ta đang đứng ngay phía sau…bức ảnh cô giúp việc vội cầm lấy rồi dấu đi…
Đạt: tôi muốn ăn súp gà
– vâng cậu Đạt…
Anh ta lừ lừ nhìn tôi rồi cởi áo khoác đưa cho tôi…
Lái xe: cậu đức vẫn cố ở lại đó ạ
– phải,thằng ngu có việc cỏn con mà làm không xong,hậu qua tao phải lo đau hết đầu
– cậu ấy máu nóng lại suy nghĩ hơi nông cạn,vụ giao dịch ở cảng bên thượng hải cậu ấy nói chắc chắn sẽ tìm thấy hàng
– tìm vào mắt được,thôi tao đang tăng xông nói sau đi,mày cũng về nghỉ ngơi đi…
Cô giúp việc bê bát súp gà ra…đưa cho tôi ý bảo tôi đưa cho anh ta
Giup việc: đưa cho cậu ấy
Tôi bê ra để trước mặt anh ta chẳng may vẹo tay làm đổ,anh ta đỡ…
Tôi: tôi xin lỗi vào quần anh chưa (lấy giấy phủi)
đạt: dc rồi kp phủi nữa,nghe nói cô 1 tháng qua không bước ra khỏi cửa
– vâng cũng kb đi đâu
– cô k thăm chồng cũ à
– chúng tôi kết thúc rồi
– thủ tục ly hôn của cô tôi cũng làm xong rồi khi đăng kí cô đang trong tình trạng k tỉnh táo thế nên hủy kết hôn rất đơn giản
– anh vỹ có nói gì k
Đạt dang ăn đổi sắc mặt
Đạt: Cô muốn nó nói gì,vẫn tơ vương à
– anh ăn đi tôi ra phụ cô dọn nhà (tôi lảng)
Anh ta đứng dậy kéo tay tôi lên phòng tôi giật lại
Tôi: anh làm tôi đau đấy
– cô thích chống đối à…
– tôi chống đối cái gì mới được,bỏ tay ra đi
– a cô bật lại tôi cơ đấy
– anh là gì mà tôi không dám bật
– tôi chiều cô quá nên sinh hư thì phải…
Anh ta đóng cửa phòng lại rồi bóp cổ tôi nhấc lên
Đạt: tôi nói cho cô biết,cô chỉ là 1 loại gái bán thân vì tiền chứ chẳng phải loại cao sang gì mà lớn giọng ở đây…
– nếu không phải vì Vỹ thì tôi tuyệt đối không bao giờ ở đây cùng anh
– ồ hóa ra là vì tình yêu à,cao cả đẹp quá,thật sự hâm mộ…
anh ta vừa nói vừa xé áo tôi…tôi đẩy
Tôi: anh Vỹ cứu em
– kêu to lên
– cô ơi cứu cháu (ý gọi cô giúp việc)
Anh ta nhấc tôi vào bồn tắm xả nước xối xả vào đầu tôi…
Đạt: để xem nó có dám cứu không
– anh định làm gì
– thằng bệnh tật ý thì làm được gì,theo mày nó làm được gì…nói…
Tôi khóc khi trên người không mảnh áo che thân…ngồi co ro trong bồn tắm…
Tiếng gõ cửa bên ngoài
giúp vc: cậu Đạt,mẹ cậu chờ ở dưới đó ạ…
– cháu biết rồi…
anh ta vứt cây vòi sen xuống đất rồi quay đi…tôi vừa sợ vừa thấy tủi thân,khi xưa bị chồng đánh còn giờ bị bạo hành thể xác,đến khi nào đời tôi mới hết khổ đây…
Đạt xuống dưới nhà vừa đi vừa lau tay
mẹ Đ: mẹ thấy có tiếng tranh cãi
– có chuyện gì mà mẹ sang đây
– bố con nói có việc gấp muốn bàn bạc với con mà gọi thì con k nghe máy
– con bận,bây giờ con sang ngay đây…cô giúp việc k có việc thì k dc mở cửa phòng của tôi,khóa lại
Giup vc: vâng
Tại sân bay vợ Đạt trong chiếc váy thướt tha lên chiếc xe sang mà bạn cô ta chờ sẵn
bạn: sao rồi bé Na k về cùng à
– ôi cho con cái đi làm gì cho vướng
– trời sao tao thấy mày chẳng trông con bao giờ
– nghĩ tao là ai mà phải trông con thế…
Tách…người tôi ướt sũng tiếng nước ở người rơi xuống đất làm tôi sợ hãi…cô giúp việc ở biệt thự này vội vã bảo tôi
Giúp việc: Cô đi trốn đi cô Trâm đến đấy,cô ấy là vợ cậu Đạt…
– Cô ơi giúp cháu ra khỏi đây với
– Cái này tôi cũng muốn nhưng tôi chỉ là kẻ làm thuê thôi cô ạ…tôi k dám để cô đi
– Làm ơn giúp cháu,hắn coi cháu như 1 nô lệ tình dục vậy…
Tiếng Trâm nói lớn…
Trâm: Cô Xuân đâu nghe nói nhà có khách nữ sao tôi không thấy…
Tôi sợ hãi lấp sau tấm rèm…tiếng chân người phụ nữ đó bước lên cầu thang…nỗi ám ảnh kinh hoàng…