Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 56
Năm giờ ba mươi phút chiều. Đoàn làm phim đang trong giờ nghỉ giải lao trước khi quay cảnh cuối, tản về hết những nơi có điều hòa nhiệt độ. Alex tranh thủ ăn bù bữa sáng và bữa trưa, anh cảm thấy hơi kiệt quệ khi cả đêm qua không ngủ. Họ chỉ có mười lăm phút nghỉ ngơi, ai cũng tranh thủ để nạp nhiều năng lượng nhất có thể. Phan Hải Đình ngồi bên cạnh anh, lẩm bẩm đọc thoại và vuốt ve những ngón tay của anh. Cô cảm nhận được cơn mệt mỏi của Alex, và cô thấy phiền lòng vì anh đã không giữ sức khỏe.
Vươmg Khả đột nhiên ở đâu chạy vào, mang theo một sự hớt hải lạ lùng. Cô nhìn lên người quản lý, anh còn đang thở dốc, đôi mắt mở to, chiếc điện thoại nắm chặt trong tay.
“Đình Đình…”, anh khiến cả Alex cũng ngạc nhiên, “Cảnh sát… Cảnh sát đã bắt được Đường Viễn rồi!”
Một thoáng ngạc nhiên vụt qua gương mặt cô, nhưng ngược lại, Alex vô cùng sửng sốt. Anh bật dậy rất nhanh làm cô bối rối, Alex đang quan tâm đến việc này một cách lạ lùng.
“Tại sao? Tại sao cảnh sát bắt được anh ta?”
Ngữ điệu của Alex rất chân thực, trái ngược với phản ứng cần có của một người bình thường khi biết kẻ hãm hại người yêu mình đã bị cảnh sát bắt giữ. Cô nheo mắt nghi ngờ, và Vương Khả đã phải ra hiệu cho Alex ngầm tiết chế lại.
“Chẳng phải anh ta rất khó bị bắt sao?”, Alex sửa lại thái độ, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi bàng hoàng trong ánh mắt. Chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến vật chứng của Alex không?
“Đường Viễn đã tự mình đầu thú”, Vương Khả hạ giọng, Alex đã bị bất ngờ gấp bội.
“Ý anh là… không có ai ép buộc? Tự mình? Tự muốn vậy?”
Vương Khả gật đầu. Đến lúc này, Phan Hải Đình chậm rãi tiến đến sau lưng Alex.
“Có chuyện gì không ổn à? Vì sao anh có vẻ sốc vậy?”
“Không, anh…”, Alex lúng túng một chút, lo lắng nhìn Vương Khả rồi quay lại đối diện với cô, đặt hai tay lên vai cô, “Nghe này, Đình Đình, có chuyện này thật sự điên rồ, nhưng anh cần em phải biết. Đường Viễn không tự mình hại em, anh ta được thuê để làm vậy. Nhưng hiện giờ trong tay anh ta không hề có bằng chứng để chứng minh điều đó, vì…”
Vì anh ta đã đưa hết cho anh rồi. Alex mắc kẹt lại câu nói ở cổ họng. Anh không thể nào nói ra chuyện này cho Phan Hải Đình được. Cô sẽ biết đêm qua anh đi gặp Đường Viễn, bị đánh phải vào viện, sẽ biết Alex chỉ nói dối để không làm cô phiền lòng. Tuy nó là một lời nói dối vô hại, nhưng nó sẽ khiến cô giận dữ.
“Vì sao?”, cô nhìn vào mắt anh. Anh có sự lưỡng lự và giằng xé mà cô chưa bao giờ được thấy. Cô tin rằng Alex biết nhiều hơn những gì anh đã nói với cô.
“Vì… kẻ thuê anh ta đã xóa tất cả dấu vết có liên quan”, Alex nói nhanh, “Bởi vậy cảnh sát sẽ kết tội Đường Viễn một mình hại em do hâm mộ mù quáng, bọn họ sẽ nghĩ ra vài chuyện phi thường nào đấy để lòe cánh báo chí, chẳng hạn như anh ta là fan cuồng và tức giận khi em yêu anh, gì cũng được. Quan trọng là kẻ thật sự muốn hãm hại em lại không mảy may bị liên quan, và rồi sẽ có thêm nhiều Đường Viễn nữa cố gắng từng ngày một đẩy đổ sự nghiệp của em, đảo lộn cuộc sống của em. Anh không muốn điều đó xảy ra. Chúng ta không được kiện Đường Viễn.”
Câu nói cuối cùng của Alex không chỉ khiến Phan Hải Đình ngạc nhiên, mà ngay cả Vương Khả cũng không thể giấu nổi sự sửng sốt. Anh chàng quản lý ngay lập tức chen ngang vào câu chuyện, dù không hề muốn bất lịch sự.
“An Lôi, dù sao cảnh sát cũng sẽ chứng minh được là hắn ta có tội. Tại sao chúng ta lại không kiện?”
“Không được kiện, nếu chúng ta không kiện, cảnh sát chỉ có thể kết tội trộm cắp cho Đường Viễn mà thôi, vì không có đủ bằng chứng để kết tội mưu sát cho anh ta, khi mà chiếc Ford anh ta lái đã không còn thuộc sở hữu của anh ta nữa. Anh Vương Khả, Đường Viễn chỉ là kẻ thế mạng mà thôi. Chúng ta không cần quân Tốt. Chúng ta cần quân Vua kìa.”
“Khoan đã, Alex”, cô ngắt lời anh, nhìn thẳng vào mắt anh, “Chiếc xe Ford? Anh ta là người đã lái chiếc Ford làm em gây tai nạn sao?”
“Đúng vậy, Hải Đình, nhưng anh ta được thuê để làm vậy…”
“Ai quan tâm đến điều đó cơ chứ?”, Phan Hải Đình bỗng dưng lớn tiếng, nhìn Alex bực tức, “Anh đã biết đó là người trực tiếp hãm hại em mà vẫn muốn em để yên cho anh ta ư?”
Hỗn loạn. Trong Alex là cả một rừng hỗn loạn. Anh không thể nói ra anh đã hứa sẽ đưa kẻ chủ mưu ra trước ánh sáng, với Đường Viễn. Cô chẳng biết gì về Đường Viễn, hay kẻ chủ mưu. Dù cô có biết người muốn hại mình là Bạch Thiên Thư, cô cũng chẳng thể chứng minh gì cả. Thứ để chứng minh được điều đó vẫn còn nằm trong tay Alex, và nếu anh không làm gì đó, Đường Viễn sẽ không làm chứng trước tòa. Anh ta sẽ phải nhận toàn bộ mọi tội lỗi, và sẽ bóc lịch dài dài. Tội mưu sát là tội nặng, Đường Viễn sẽ không thể nào thoát khỏi một bản án dưới mười năm tù.
“An Lôi, An Lôi!”
Đúng lúc căng thẳng ấy, Hoàng Thái Thành cũng từ đâu chạy vào, la oai oái tên Alex. Bình thường anh sẽ nổi giận khi Hoàng Thái Thành làm phiền người khác bằng cách réo tên anh thật to như thế, nhưng lúc này anh lại thấy biết ơn sự xuất hiện kịp thời của người quản lý. Hoàng Thái Thành phần nào khiến Phan Hải Đình bị phân tâm.
“Người ta bắt được Đường Viễn rồi, hắn ta tự thú rồi!”, Hoàng Thái Thành thở hổn hển. Tuy vậy, khi nhìn phản ứng của cả ba người trước mặt, anh quản lý biết họ đã nghe qua hết rồi, “Và Bạch Thiên Thư đang bị cáo buộc có liên quan, vừa mới bị triệu tập lên đồn cảnh sát!”
“Cái gì?”
Thông tin này đến với ba người còn lại như một chiếc xe tải vừa đâm thẳng vào cột điện. Sốc đến mức không nói thành lời là biểu hiện của Alex, ngỡ ngàng đến kinh ngạc chính là Phan Hải Đình. Riêng Vương Khả, anh đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh sau khi há hốc miệng vì bối rối.
“Tại sao… lại có chuyện đó?”
“Nghe nói phát hiện tài khoản ngân hàng của Đường Viễn đột nhiên có giao dịch với số tiền rất lớn từ Bạch Thiên Thư. Cảnh sát đã dựa vào đó để điều tra nhưng chưa đủ cơ sở nên cô phóng viên đó được thả rồi…”
“MC, cô ta là MC truyền hình”, Vương Khả sửa lại. Đồng thời điện thoại của anh reo vang, anh ra hiệu chờ đợi rồi đi về một góc khuất để nghe máy.
“Dù sao thì cô ta xong đời rồi”, Hoàng Thái Thành lắc đầu, quay lại nhìn cô và Alex, “Hai người nghĩ sao? Chuyện này thật bất ngờ phải không?”
“Đúng vậy”, Alex thành thật đáp, “Tôi không nghĩ anh ta sẽ ra đầu thú. Tôi nghĩ…”
“Là hắn sẽ bỏ chạy, đúng vậy, ai cũng nghĩ thế”, Hoàng Thái Thành tiếp lời, tay chống cằm, “Nhưng quan trọng là cảnh sát có bằng chứng buộc tội cô Bạch đó không. Nếu chỉ có việc này thì ai cũng chối được, cô ta sẽ nói ngân hàng chuyển nhầm tiền. Hàng ngàn cách để chữa cháy, nhất là khi cô ta có thể thuê một luật sư giỏi hoặc chạy tiền để thoát tội.”
“Dù sao đó cũng đã là một vết nhơ trong sự nghiệp rồi, khó có thể gây dựng lại được”, Alex đáp nhưng không thấy thoải mái. Anh cảm thấy sự việc bỗng nhiên thuận lợi một cách quá bất ngờ, và anh không hề yên tâm vì điều đó. Bao giờ cũng có một khoảng lặng trước cơn bão, và khoảng lặng đó là lúc nào? Chẳng ai biết.
“Hải Đình”, Vương Khả đã nhận xong cuộc gọi, đi về phía cô nãy giờ còn im lặng, “Cảnh sát muốn lấy lời khai của em một lần nữa từ đầu đến cuối các vụ việc để so sánh và lật lại điều tra. Quay xong cảnh tiếp theo chúng ta sẽ phải đến Sở cảnh sát làm việc. E rằng sẽ khá muộn đấy.”
Phan Hải Đình vâng thật nhẹ, không bàn luận gì thêm. Chẳng ai đoán được suy nghĩ của cô sau gương mặt trầm lặng ấy. Alex chau mày, đến gần và khoác vai cô.
“Không thể xin hoãn quay để đi ngay bây giờ sao, anh Vương Khả? Em còn một cảnh quay đến chín giờ, em muốn đưa Hải Đình đi.”
Cô quay sang, trao cho Alex một cái nhìn an ủi. “Không sao đâu, Alex, chúng ta không nên làm phiền cả ekip vì chuyện riêng của em. Em hứa bao giờ xong sẽ gọi ngay cho anh, nhé?”
“Anh không yên tâm một chút nào, Đình Đình”, Alex nắm lấy hai vai cô và nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh linh cảm em sẽ bị tổn thương. Anh muốn được ở cạnh em.”
Cô cười dịu dàng, ôm Alex và xoa nhẹ lưng anh dỗ dành. “Không sao đâu, đã có Vương Khả đi cùng em rồi.”
Kế đó, ekip đã giục nhau trở lại trường quay để hoàn thiện cảnh quay. Tuy Phan Hải Đình luôn miệng tươi cười và trấn an, nhưng Alex không hề bớt cảm giác lo lắng. Anh mang theo tâm trạng nặng trĩu ấy theo vào từng cảnh quay, khiến phong độ giảm sút vài phần và phải quay lại vài cảnh. Thật thiếu chuyên nghiệp, thật không giống Alex.
Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Chuyện thù hận này sắp kết thúc rồi, đáng lẽ anh nên vui mới phải.
Bảy giờ, sau “bữa tối” qua loa với bánh mì kẹp và sữa tươi đóng hộp, Vương Khả đưa ngôi sao của mình đến Sở cảnh sát. Một cảnh sát dẫn cô đi sâu vào phòng làm việc ở bên trong, nơi cô lần đầu nhìn thấy sau phòng tạm giam là Đường Viễn với mái tóc dài màu nâu vàng chóe. Gã nhìn theo cô với cái nhìn khó hiểu, không phải một sự cộc cằn lạ lẫm, mà là nỗi niềm của một kẻ đang hối hận, và rằng gã đã thân quen với cô nhiều lắm vậy. Cô không nghĩ gã có thể dành cho mình sự ăn năn chân thật đến thế, khi mà cô và gã chỉ là hai kẻ xa lạ, và gã vừa được thuê để hãm hại cô.
Kể lại toàn bộ diễn biến câu chuyện xảy ra với mình một lần nữa ra một tờ giấy tường trình mất mười phút. Cảnh sát không tham gia vào việc “gửi thùng phấn hoa”, họ nghĩ rằng đó là do fan hâm mộ của cô không biết cô bị dị ứng nên gửi mà thôi. Dù bản thân Phan Hải Đình biết rõ không có fan hâm mộ nào lại cố ý làm vậy, cũng như biết đích xác địa chỉ nhà cô và giấu nhẹm tung tích, nhưng cô vẫn quyết định sẽ bỏ qua việc đó và tự tìm hiểu một mình. Đường Viễn chỉ thực hiện hai vụ, lấy cắp chiếc laptop và phá phanh xe Audi gây tai nạn cho cô, vì thế, cô kể chi tiết từng sự việc mình đã gặp. Vương Khả cũng phải làm việc tương tự, nói những gì anh biết, dù anh cũng chẳng biết nhiều. Anh là người đầu tiên cô gọi sau khi gặp tai nạn xe, cũng là người tiếp xúc gần nhất với nhân chứng còn lại. Anh xin cho cô được ngồi nghỉ ngơi ở phòng chờ vì cô vừa kết thúc lịch quay rất muộn, và cảnh sát đồng ý. Vương Khả thay mặt cô làm việc với họ, trong khi một người cảnh sát khác dẫn cô đến phòng chờ. Chuyện này rồi sẽ đến tai cánh phóng viên, cô nghĩ, cả cô và Bạch Thiên Thư sẽ thành hai cái tên phổ biến mấy ngày tới. Khi Bạch Thiên Thư phải đến Sở cảnh sát chiều nay, một loạt tờ báo mạng đã đưa tin về việc đó. Cô nghe vài nhân viên tại Đài truyền hình nói, Bạch Thiên Thư đã phải hủy toàn bộ lịch lên hình buổi chiều vì vụ này. Đồng nghĩa với việc chưa chắc cô ta sẽ có mặt ở Chào buổi sáng vào sáng mai, hay Meet the Stars vào lúc bảy giờ tối.
“Ơ, chào chị!”
Khi cô vừa bước vào phòng chờ, đã có một chàng trai ngồi trong đó. Cậu ta mải mê bấm điện thoại, thấy cô vào liền ngẩng mặt lên và cười rất tươi.
“Cậu… em trai Lưu Bảo Quân nhỉ?”, cô nheo mắt, cố gắng nhớ lại tên cậu ta. Cô không có thói quen ghi nhớ những cái tên, hay những gương mặt, nếu nó không thân thuộc. Cô chỉ có thể nhớ được cậu nhóc kém tuổi đang ngồi kia là em trai của MC – người mẫu nam điển trai mà cô từng gặp ở Đài truyền hình.
“Lưu Khải Quân”, cậu ta cười rạng rỡ đáp lại, thò một tay ra để bắt tay cô, “Còn chị là Hải Đình, tôi vẫn nhớ.”
Cô cười lấy lệ. “Cậu cũng phải vào đây à?”
“Tất nhiên rồi. Họ gọi tôi để hỏi về vụ đâm xe. Họ muốn tôi nhận mặt anh bạn bị bắt giữ ngoài kia, nhưng thật tình tôi chỉ nhớ được mái tóc thôi. Tóc dài thật đấy! Tôi cứ nghĩ là một cô gái…”
Cô gật đầu, nhất thời không biết đáp thế nào.
“Cậu ở đây từ bao giờ vậy? Sao còn chưa về?”
“À, anh cảnh sát bảo tường trình xong ngồi đợi để đối chất. Tôi cũng chẳng biết đối chất cái gì, tôi đâu có quen anh ta! Nhưng nói chung là phải đợi. Tôi đi học về cách đây hơn một tiếng, ăn xong bát mì rồi đến đây luôn. Mới ngồi đợi được khoảng mười phút thôi.”
“Có lẽ tôi cũng phải đợi rồi”, cô nhướn mày, khoanh tay lại và tựa lưng vào ghế. Chỉ có một cái ghế dài đơn kê sát tường phòng, nên cô đã ngồi xuống cạnh Lưu Khải Quân. Tuy vậy, khoảng cách giữa cô và cậu ta có thể đủ cho hai người đàn ông nữa ngồi ở giữa.
“Chị đi một mình à?”
Cậu ta hỏi trong khi mắt đang dán vào trò chơi trên điện thoại. Cô nhún vai.
“Tôi đi cùng quản lý. Anh ấy đang ở ngoài khi với cảnh sát. Tôi mới chỉ viết tường trình mà thôi, anh ấy sợ tôi mệt. Kì thực cũng hơi mệt một chút, nên họ cho tôi vào đây ngồi đợi.”
“Chà, đúng vậy, chị được ưu ái rồi đấy. Lúc đến đây tôi viết tường trình trong vòng năm phút nhưng ngồi ở ngoài đó đến nửa tiếng mới được vào phòng chờ. Chẳng biết họ làm cái gì nữa.”
“Cảnh sát có những bí mật riêng…”
Cô nói thật bâng quơ, thầm mong Vương Khả nhanh chóng quay lại. Nếu đúng như cậu nhóc này nói, có vẻ cô sẽ tốn khá nhiều thời gian ngồi không mà chẳng làm gì cả.
“Này, tôi lại đói rồi”, Lưu Khải Quân bỗng dưng nhăn mặt, xoa bụng, “Lúc nãy tôi mới chỉ được ăn tạm một bát mì thôi. Chị biết đấy, tôi không thể ăn mỗi bát mì mà no được, tôi đang tuổi phát triển mà! Không biết họ có cho ra ngoài mua đồ ăn không nhỉ?”
“Trong này có canteen phải không?”
“Đóng cửa về nghỉ lâu rồi”, Lưu Khải Quân ngồi bẹp rúm trên ghế, mặt nhìn cô bí xị, “Chị có phiền cùng tôi ra ngoài mua đồ ăn không? Một mình tôi có khi chả xin được, nhưng chị thì có thể đấy.”
“Ý cậu là tôi xin mấy anh cảnh sát cho cậu ra mua đồ ăn?”
“Đại loại là vậy. Chị đi cùng tôi luôn chứ? Có thể sẽ phải ở đây lâu đấy, mà tôi sẽ ngất mất.”
Phan Hải Đình cắn môi, liếc nhìn giờ trên điện thoại. Mới chỉ hơn bảy rưỡi.
“Tôi không biết liệu có xin được không nữa. Đây là Sở cảnh sát mà, không thể tự tiện ra vào được.”
“Có đấy, đi nào.”
Lưu Khải Quân hồn nhiên đứng dậy, túm lấy cổ tay cô và kéo ra khỏi phòng, trong sự ngỡ ngàng của cô. Phan Hải Đình chỉ vội kêu một tiếng, tự rút tay mình lại và giữ khoảng cách nhiều hơn một chút.
“Tôi nghĩ ta phải nói với Vương Khả.”
“Thôi nào, đi mua đồ ăn tạm chứ có phải đi luôn đâu. Chúng ta cũng phải ăn mà. Ngay bên kia đường thôi.”
Cô đành đi theo khi cậu ta quá quyết liệt. Phan Hải Đình cũng không nỡ nhìn gương mặt bí xị kèm giọng nói thều thào ra vẻ tội nghiệp ấy, dù cô biết cậu ta sẽ chẳng ngất đi và đói đến vậy. Hai người cảnh sát canh cổng để họ ra ngoài sau khi cô nài nỉ. Rốt cuộc chỉ có Lưu Khải Quân là vui mừng ra mặt.
“Chị là người tốt đấy, Hải Đình”, Lưu Khải Quân hớn hở nói khi đang nhồm nhoàm nhai bánh mì. Cậu ta phát hiện ra một quán sinh tố vẫn còn mở cửa, nhất định đòi cô theo vào để “mời một ly sinh tố vì đã giúp tôi ra ngoài ăn”. Cô chỉ uống một cốc nước chanh nhạt toẹt, còn cậu ta sung sướng với chiếc bánh mì trong tay.
“Phía trên kia có gì để ăn nữa không nhỉ?”, Lưu Khải Quân hất cằm về con đường đằng xa khi đang ăn. Cô ngay lập tức phản đối.
“Không, chúng ta chỉ ra đây cho cậu ăn thôi, không nên đi xa khỏi Sở cảnh sát. Sẽ thế nào nếu họ quay lại tìm mà ta chưa về kịp hả?”
“Chị đúng là con người rất chuyên nghiệp, không muốn để ai chờ đợi”, cậu ta gật gù, nói một câu chẳng liên quan, “Nhưng chị nói cho tôi ra để ăn. Tôi đã nói là tôi no đâu?”
Cô lườm cậu ta, cắn môi, liếc điện thoại. Chưa có gì. Nếu có gì, Vương Khả sẽ gọi ngay thôi. Cô đã nhắn tin rồi, nhưng có vẻ anh chưa đọc. Nếu đọc, anh đã phải trả lời một chữ “Ừ” gọn gàng dù có đang bận đến mấy.
Lưu Khải Quân lại cám dỗ cô sang tận con phố bên cạnh, khi cậu ta phát hiện ra một cửa hàng tự chọn rất to. Cậu không để cô phải đứng ngoài đợi, dù cô luôn sốt ruột trước việc cậu ta phát cuồng lên mỗi khi qua gian hàng bán đồ ăn uống. Cứ thế này, họ sẽ la cà ở đây đến tận tám rưỡi. Bây giờ đã là tám giờ mười lăm rồi.
“Cuối cùng cũng no!”, Lưu Khải Quân hài lòng nói khi họ bước ra khỏi cửa hàng tự chọn. Trái với sự hào hứng của cậu, cô đang sa sầm mặt mày.
“Cậu sống thật buông thả”, cô kết luận, “Không biết kìm nén bản thân một chút nào.”
“Vớ vẩn, tôi nuông chiều bản thân mình chứ không buông thả”, cậu ta cười khúc khích, “Còn chị, quá nghiêm khắc chăng?”
“Tôi không nghiêm khắc, tôi chỉ muốn tôn trọng công việc mà thôi. Việc lúc này là hợp tác với cảnh sát, không phải đi ăn. Và cậu thì đã biến nó thành một buổi tiệc đồ ăn vặt.”
Cô và cậu ta đã đến gần vạch qua đường. Vậy mà cậu Lưu đó lại liếc mắt về hàng tạp hóa bên cạnh, cười nịnh nọt.
“Đợi, tôi mua nốt chai nước ngọt. Ăn bánh mì và bim bim khiến tôi bị khô dạ dày…”
Lại một lí do trẻ con khiến cô thêm nóng ruột. Họ đã ở ngoài hơn một tiếng rồi, có lẽ chỉ mình cô nóng ran trong lòng khi kim đồng hồ nhích dần đến chín giờ tối. Cô khoanh tay, nói với cậu ta một câu cằn nhằn và quyết định sẽ về trước.
“Cậu hãy tự mình xin xỏ anh cảnh sát để vào đi, vì bây giờ muộn lắm rồi. Tôi sẽ mặc xác cậu và quay lại trước…”
Cùng với câu đó, cô gườm gườm nhìn cậu và băng qua đường. Lưu Khải Quân cười thích thú trước phản ứng của cô, trả tiền và xoay người lại.
Đúng lúc ấy, sắc mặt cậu tái nhợt, nụ cười đông cứng, tắt lịm trên môi. Chai nước trên tay cậu rơi xuống đất, cậu chạy thục mạng về phía Phan Hải Đình.
“Hải Đình, cẩn thận!”
Chỉ tíc tắc sau câu gào lên thảm thiết của Lưu Khải Quân, một âm thanh nhức óc vang lên. Cơ thể nhỏ bé của Phan Hải Đình nảy lên không trung, lao mạnh xuống đất. Chiếc xe ô tô vừa lao vào cô không hề phanh lại dù chỉ một giây, phóng đi bạt mạng kèm theo một nỗi sợ hãi mơ hồ. Phan Hải Đình bất động giữa đường, một vài người đã xúm lại quanh cô. Lưu Khải Quân thất thần lao đến bên cô, tái mặt khi cô như đang bơi trong một vũng máu. Vẫn còn thở. Cậu chửi thề vài tiếng, bàn tay run run bấm mã số điện thoại. Cậu gào lên đòi xe cứu thương bệnh viện, ngay lập tức nhìn quanh khẩn nài sự giúp đỡ. Cậu nài nỉ ai đó hãy báo cho cảnh sát ở Sở cảnh sát gần đó, có người nhà của Phan Hải Đình ở trong. Cậu không biết cách sơ cứu người bị nạn, không dám động vào cô dù mùi tanh của máu và cơ thể bất động khiến tim cậu muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cậu nắm chặt tay cô, cúi rạp người xuống sát mũi cô để ghi nhận những dấu hiệu của sự sống. Cậu những muốn khóc. Tai nạn này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Ngay cả chiếc xe hình thù ra sao, cậu cũng không nhớ nổi nữa. Tất cả đã bay ra khỏi trí óc cậu, chỉ còn ghi lại hình ảnh cô diễn viên nhỏ bé với vũng máu ngày một lan rộng.
“Trời ơi, tại sao lúc nào gặp nhau cô cũng bị tai nạn vậy?”, Lưu Khải Quân sợ hãi đến lạc cả giọng, cô vẫn còn thoi thóp thở. Cậu đã nghe thấy tiếng của những người cảnh sát, dù họ không phải cảnh sát giao thông. Cậu đã nghe thấy cả giọng nói quen thuộc của anh chàng quản lý đang gọi tên Phan Hải Đình.
“Tôi xin lỗi, tại tôi mà cô ra nông nỗi này. Xin đừng chết, đừng chết nhé”, cậu lẩm bẩm cho một mình cô nghe, vẫn nắm rất chặt bàn tay lạnh toát của cô.
Cấp cứu, gọi cấp cứu đi! Vương Khả gào đến lạc cả giọng. Cảnh sát đem xe của họ đến để đưa cô vào viện. Có Chúa mới biết cô có gãy cái xương nào không. Có Chúa mới biết có mảnh xương vụn nào đâm vào nội tạng của cô không. Một nửa gương mặt cô be bét máu, tóc dính bết vào mặt, một tổng thể tanh tưởi và kinh dị. Cô đã bị văng đi một đoạn khi chiếc xe tông vào, thật may khi không bị cuốn vào gầm xe hay bỏ mạng tức tưởi. Ít nhất cậu mong rằng cô không chết, cậu sẽ bị hình ảnh này ám ảnh cả đời.
Nhất là khi, chỉ vì chiều chuộng cái dạ dày của cậu, Phan Hải Đình đã gặp tai nạn. Cậu vẫn luôn tự ăn năn trong lòng: nếu như cậu ăn đủ no ở nhà, nếu như cậu chỉ ăn bánh mì rồi ngoan ngoãn đi về mà không kéo cô đi sang con phố này, cô sẽ không gặp tai nạn, phải không?
Nhưng tất cả chỉ là một chữ “nếu” mà thôi.