Bạn Diễn [Partner]

Chương 50


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 50

Vương Khả lần thứ hai bước vào một quán bar. Anh cẩn thận cúi đầu để không bị ai nhận ra, kéo cao mũ áo hoodie cộc tay của mình và len lỏi giữa đám người đang nhảy nhót. Chỉ khi đến được khu vực ghế ngồi ở sâu bên trong, anh mới chịu cởi chiếc mũ áo.
Trước mặt anh là ba chàng trai. Họ đồng loạt nhìn anh và nở nụ cười khi anh ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại. Danny – người chưa được biết đến Vương Khả, vươn người lên bắt tay anh khi được Hoàng Thái Thành giới thiệu. Sau màn chào hỏi nho nhỏ, Vương Khả nhìn sang Alex.
“Hải Đình vẫn còn rất buồn”, anh nói một câu duy nhất, không thanh minh hay giải thích gì thêm cho cô. Alex quay đi, với điếu thuốc thứ tư mập mờ trên môi.
“Cô ấy đi ngủ chưa?”
“Tôi đoán là chưa”, Vương Khả thở dài, “Các cậu gọi tôi đến đây vào lúc hai giờ sáng thế này chắc hẳn là có lí do?”
“Đúng rồi, bọn em muốn được hợp tác với anh”, Hoàng Thái Thành đáp lời. Câu chuyện về Phan Hải Đình tạm thời bị đẩy lùi, nhưng Alex vẫn hiếm khi lên tiếng, “Chính xác hơn là bọn em muốn giúp anh…”
“Giúp tôi?”
“Giúp cô ca sĩ xinh đẹp”, Danny tiếp lời, “Xin lỗi anh quản lý, dù tôi chỉ là người ngoài và không có ý tò mò nhưng tôi đang rất hứng thú với việc này…”
Vương Khả nhướn một bên mày. Anh biết Danny từ lần đầu anh chàng DJ xuất hiện lưu diễn nhưng không tiếp xúc nhiều. Vì Danny chỉ hiểu tiếng Anh nên cuộc nói chuyện này chỉ dùng tiếng Anh giao tiếp. Vương Khả nghĩ mình đã hiểu sai ý chàng DJ, nhưng dịch thế nào cũng không hiểu nổi hàm ý ấy.
“Ý của Dann là cậu ấy đang hứng thú trước kẻ hãm hại Hải Đình”, Hoàng Thái Thành giải thích, một nhân viên mang đến cho Vương Khả chai bia nhưng anh không uống, “Nãy giờ bọn em chỉ nói về việc đó. Việc… tin đồn trên facebook…”
Vương Khả nhìn qua một lượt ba gương mặt điển trai trước mặt mình, dừng đôi mắt ở Alex. Alex chưa nói đến câu thứ hai sau khi Vương Khả ngồi xuống ghế. Anh biết bản thân Alex cũng đang buồn và rối ren, đau khổ không kém Phan Hải Đình ở nhà lúc này. Alex chỉ không vật vã khóc lóc mà thôi.
“Đó không phải là tin đồn, không đơn thuần là tin đồn”, Vương Khả sửa lại cách dùng từ của mình trong khi quan sát mọi thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt Alex. Đôi mắt màu nâu lục nhạt hơi đanh lại, nhưng đầy xót xa và buồn khổ, “Tôi không muốn nói gì với các cậu. Nhưng việc ngôi sao của tôi đang bị hãm hại là có thật. Tôi khẳng định kẻ hại cô ấy từ trước đến giờ chỉ là một người. Có thể các cậu không hiểu, nhưng…”
“Là Bạch Thiên Thư, phải không?”, Hoàng Thái Thành ngắt lời, Vương Khả hơi bất ngờ, ngừng lại một vài giây.
“Sao cậu…”
“Bọn em không có bằng chứng gì cả, nhưng nghĩ lại thì kẻ có khả năng làm điều đó nhất chỉ có Bạch Thiên Thư mà thôi”, Hoàng Thái Thành tiếp tục giải thích, nhìn thẳng vào mắt Vương Khả. Anh quản lý của Phan Hải Đình đã chuyển sang sửng sốt.

“Thứ nhất, người đó từng là người yêu của Alex, cô ta có thể nảy sinh đố kị với Alex khi cậu ta có người yêu mới”, Danny tiếp lời với cung cách của một vị thám tử, “Thứ hai, người đó có đủ điều kiện để tiếp cận những cái mình muốn, chẳng hạn hỏi một nhân viên trong ekip làm phim để biết lịch quay phim của Hải Đình… Thứ ba, người đó có thời gian và tiền bạc để làm những việc này, hoặc thuê người làm việc này. Không có điều thứ tư, nếu có nữa thì nghe sẽ ngầu hơn…”
Vương Khả nhìn Danny, không thể phủ nhận rằng những điều Danny nói đều rất có lí.
“Thứ tư, Bạch Thiên Thư là người đã gài bẫy để Hải Đình gặp người đàn ông đó và cũng chính là kẻ đã tung lên bài báo hạ nhục này”, Vương Khả nói, nhìn lần lượt vào mắt từng người. Alex có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt anh giãn ra một chút.
“Anh nói gì? Người mà Hải Đình định gặp ban đầu là cô ta?”, Alex lúc này mới lên tiếng. Vương Khả không ngạc nhiên, có lẽ cô đã nói hết với Alex rồi. “Anh ta là ai?”
“Hải Đình không nói cho cậu à?”, Hoàng Thái Thành bất ngờ hơn cả, lại liếc nhìn Alex bên cạnh. Cuộc nói chuyện này thật chóng mặt.
“Cô ấy nói người đó tên Hồ Phát. Và họ có một mối thù nào đó mà tôi không được biết.”
“Theo cậu, mối thù đó là gì?”, Vương Khả hỏi ngược lại. Alex ẩn hiện sau làn khói xám đục, đôi mắt nâu lục sáng lên một chút, mờ ảo.
“Người đàn ông đó là kẻ đã cưỡng hiếp cô ấy mười năm trước?”
Câu nói của Alex khiến cả Danny và Hoàng Thái Thành bật dậy khỏi ghế, một cú sốc.
“Cậu đang nói gì vậy, Alex? Người yêu cậu… bị làm sao?”, Danny bắn một câu tiếng Pháp thay vì nói tiếng Anh. Anh chàng DJ quá sốc để nhớ đến việc bọn họ đang nói chuyện nhóm, nhào người về phía Alex, “Bị cưỡng bức?”
“Tại sao hai người lại phản ứng như thế?”, Vương Khả vẫn ngồi yên trên ghế, khoanh tay trước ngực. Hoàng Thái Thành mặt trắng bệch, ngồi phịch xuống ghế.
“Em tưởng… em tưởng bài viết đó… vu khống?”
“Chúa ơi, ai đó giải thích cho tôi được không?”
“Cô ấy chưa kể hết với cậu?”, Vương Khả phớt lờ hai người còn lại, nhìn Alex. Anh đang ngồi chết lặng trên ghế, làn khói từ điếu thuốc dường như ngưng đọng trước khí quản, làm anh ngạt thở.
“Cô ấy khóc rất nhiều, và em cũng… em không đủ bình tĩnh để nghe cô ấy kể đàng hoàng toàn bộ câu chuyện…”

“Cậu và Hải Đình như hai đứa trẻ con vậy”, Vương Khả nhăn mặt, đột nhiên lại rút một điếu thuốc trong bao và châm lửa. Chưa ai thấy Vương Khả hút thuốc. Không ai nghĩ Vương Khả cũng hút thuốc, và nó khiến Hoàng Thái Thành lẫn Alex tròn mắt bất ngờ, “Tôi đã nói với Hải Đình rất nhiều lần, từ lúc hai người mới yêu nhau, hãy kể hết cho An Lôi nghe đi. Hải Đình lúc nào cũng tự ti và lo sợ cậu sẽ không chấp nhận nổi nên mãi không chịu kể. Còn cậu, tôi cho rằng cậu sẽ có nhiều hơn là nóng giận để ngồi lắng nghe đấy. Nếu cậu vì việc này mà chia tay Hải Đình thì…”
“Bọn em không chia tay”, Alex dụi tắt điếu thuốc của mình, bộc lộ một sự giận dữ nho nhỏ. Anh đột nhiên thấy hối hận khi đã bỏ đi như vậy. Đáng lẽ anh nên biết kìm nén cảm xúc nhiều hơn. “Em rất tiếc vì đã không thể bình tĩnh được. Việc này quá sốc đối với em, khi đọc được một tin sỉ nhục người yêu mà cô ấy lại xác nhận việc đó có thật, em chỉ muốn… em thật sự chỉ muốn đấm chết ai đó thôi, anh Vương Khả ạ, và em không thể nghĩ được gì hơn ngoài việc phải tránh xa Hải Đình. Em sợ em sẽ làm cô ấy tổn thương, nói điều gì đó, hay làm gì đó… Em phát điên lên mất.”
“An Lôi hơi nóng tính”, Hoàng Thái Thành bắt đầu hình dung ra mọi thứ. Anh quản lý nhìn theo làn khói của Vương Khả, thở dài, “Vậy rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Tại sao Bạch Thiên Thư lại biết chuyện ấy để công khai như thế?”
Vương Khả không đáp vội, thong thả hút đến nửa điếu thuốc rồi tắt thuốc. Mọi người sốt ruột, thời gian thì chẳng chờ đợi một ai.
“Mười năm trước tôi chưa phải là quản lý của Hải Đình”, Vương Khả nói với giọng đều đều như đang kể chuyện, “Tôi chỉ tình cờ để ý đến Hải Đình khi cô ấy lặn lội đi về khuya một mình sau một buổi phỏng vấn truyền hình. Tôi đã hơi tò mò nên đi theo Hải Đình và bắt gặp cô ấy bị một kẻ quấy rối. Kẻ đó là Hồ Phát, anh họ của Hải Đình. Một người anh họ nuôi.”
Hoàng Thái Thành lẫn Danny há hốc miệng. Câu chuyện cứ như là kịch bản phim đối với họ, Ngược lại, Alex im lặng lắng nghe từng lời một. Anh cũng đã biết điều này.
“Đối với Hải Đình thì người anh họ ấy là một người bạn thân, một người anh trai mà cô ấy cực kì, hết lòng tin tưởng”, Vương Khả nhìn thẳng vào Alex, “Tôi sẽ nhấn mạnh vào chữ tin tưởng. Anh ta hơn Hải Đình bảy tuổi nhưng lại thân thiết với cô ấy từ khi họ còn nhỏ, rất hay che chở và bảo vệ khi con bé còn đi học ở trường. Anh ta thường xuyên sang nhà Hải Đình chơi và được bố mẹ cô ấy đối đãi như con đẻ của họ, anh ta còn có phòng riêng trong nhà Hải Đình.”
Nghe đến đây, Alex phần nào mường tượng ra mọi việc. Anh bỗng vỡ lẽ, hóa ra đây là lí do người anh yêu có cảm giác xa lánh với mọi đối tượng nam giới. Cô ấy bị ám ảnh. Chắc hẳn cô đã phải dằn vặt rất nhiều để quyết định đặt niềm tin vào anh và yêu anh. Vậy mà anh luôn nghĩ Hải Đình không hề tin tưởng anh một chút nào.
“Một ngày khi bố mẹ Hải Đình đi nước ngoài công tác, anh ta đã đến nhà cô ấy với một chai rượu pha thuốc kích dục. Hoặc là anh ta chỉ pha thuốc kích dục vào ly rượu của con bé. Nó đã bất tỉnh và khi tỉnh dậy, Hải Đình đã bị anh ta cưỡng bức. Bị trói thẳng vào giường ngủ và cưỡng bức… gần như cả đêm. Khi Hải Đình mới mười lăm tuổi.”
“Khốn nạn!”, Danny bật ra một câu chửi thề, đôi mắt mở to bàng hoàng nhìn Vương Khả tựa như vừa mới xem xong một bộ phim kinh dị bi kịch. Trong khi đó, Hoàng Thái Thành thể hiện một sự xót xa ngay trong ánh mắt. Anh chàng quản lý của Alex thậm chí không nói nên lời, họng cứng đờ, ngắc ngứ.
Còn Alex, trái tim anh tan nát khi nghĩ đến những gì người mình yêu từng phải chịu đựng. Cô ấy đã bị lấy đi trinh tiết một cách đau đớn và nhục nhã. Lần đầu của cô, anh không hi vọng anh sẽ là người có may mắn được tôn thờ cô, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi cô lại bị đối xử như vậy. Anh đã tự nhủ, ít nhất cô cũng phải trao nó cho người cô yêu; ít nhất, lần đầu của cô sẽ được ai đó vuốt ve và trao tặng cho cô những khoái cảm tuyệt vời. Alex đã nhầm. Việc này phá tan mọi hi vọng của anh về niềm hạnh phúc từng có của cô. Anh thấy ân hận và nuối tiếc vì đã không ở bên cạnh cô vào lúc này. Anh lại trách mình vì đã bỏ đi quá sớm. Anh trách móc bản thân một cách vô cớ rằng vì sao bây giờ anh mới gặp cô. Vì sao anh đã biết đến cô từ lâu mà lại không ở bên cạnh cô vào thời điểm đen tối nhất của cuộc đời cô. Tuổi mười lăm của anh chỉ tràn ngập cần sa và những cơn phê thuốc. Nếu như anh gặp cô vào lúc đó, cô sẽ cứu rỗi anh, và anh sẽ là ánh sáng hi vọng của cô.
Nhưng đương nhiên điều đó không xảy ra. Anh vẫn phê cần và bị cảnh sát tóm. Còn ánh sáng hi vọng của cô lại là Vương Khả.
Suy nghĩ này khiến anh tan vỡ gấp đôi. Anh thấy mình không thở nổi.
“Cô… cô ấy đã vượt qua nó như thế nào?”, Hoàng Thái Thành nuốt khan, lạc cả giọng. Đây là lần hiếm hoi trong đời Hoàng Thái Thành thấy sốc như vậy. Sốc hơn cả khi anh biết Alex từng là kẻ phê cần và phải ngủ qua đêm trong trại tạm giam.

“Hải Đình đã từng muốn tự tử bởi những ngày sau đó cô ấy phải trải qua nó một mình, không có bố mẹ hay bạn bè để tin tưởng và sợ hãi đến mức không dám giãi bày.”
Vương Khả rùng mình khi nhớ lại những viên thuốc ngủ đựng chật kín trong hộp đựng tăm bông của cô, hay cả hai lọ hóa chất tẩy sàn nhà tắm mà cô định hòa vào nhau thành một loại phản ứng tạo ra khí độc để tự vẫn. Cô không dám làm đau bản thân khi nghĩ đến bố mẹ. Cô không dám tự vẫn khi nghĩ đến bố mẹ. Cô nói mình đã ôm bức ảnh cưới của bố mẹ và nằm khóc cả đêm trong phòng họ. Cô đã ôm bộ váy của mẹ và gối lên chiếc áo sơ mi của bố để tự nhắc nhở mình rằng vẫn còn có người yêu thương cô. Tự tử là bất hiếu, nhưng cô cảm thấy bế tắc. Cô còn quá nhỏ để chịu đựng cả nỗi đau về tinh thần lẫn thể xác. Cô đã khủng hoảng đến mức nghỉ học ba ngày và chỉ đi học khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện về thẳng số máy của bố mẹ cô. Cô chỉ dám nói mình bị sốt nhẹ nên tự ý nghỉ. Cô không thể mở miệng kể cho bất cứ ai, vì trước khi gặp Vương Khả, thâm tâm cô luôn tự xỉ vả rằng cô chính là kẻ tòng phạm. Cô chính là kẻ mở cửa cho người đó vào nhà. Cô chính là kẻ uống rượu cùng người đó. Cô uống từng viên thuốc ngủ bẻ đôi để dễ ngủ về đêm mà không gặp ác mộng. Cô vứt hết những viên thuốc thừa khi bố mẹ về. Cô đổ hai lọ hóa chất vào một con gián con và ngồi nhìn nó giãy giụa đến chết. Cô giấu nhẹm mọi ý định tự tử khi bố mẹ trở về. Mặc dù suốt khoảng thời gian khủng hoảng đó, Hồ Phát liên tục gọi điện, nhắn tin, đến tận nhà hăm dọa và tống tiền cô. Cô là một cô gái phi thường khi đấu tranh lại được những ý nghĩ tiêu cực và tiếp tục sống. Nhưng cô lại là một cô gái yếu đuối khi chỉ biết khóc và lảng tránh kẻ hăm dọa mình. Không phải ai cũng đủ can đảm để đối diện với nỗi sợ hãi. Vương Khả chỉ thấy biết ơn vì cô đã đủ dũng cảm để không kết thúc đời mình.
“Nếu cô ấy không phải người yêu của Alex, tôi nghĩ tôi đã yêu cô ấy mất rồi…”, Danny thốt ra một câu nói khi Vương Khả nói về quãng thời gian trước khi anh gặp cô. Alex không buồn nổi cơn ghen. Anh quá đau đớn khi nghĩ rằng Phan Hải Đình từng muốn tự tử.
Nếu cô không mạnh mẽ như thế, anh sẽ không bao giờ được gặp cô và yêu cô. Anh sẽ mãi mãi không biết trên đời này đã từng có một cô gái mang trên mình đầy vết thương nhưng vẫn tiếp tục đứng hiên ngang trên chiến trường. Cô đã không hề bỏ cuộc.
Alex nghĩ mình đã khóc một chút khi anh nhớ lại đêm ở Paris, cô đã khóc trong cơn mơ của mình. Cô dù không nói, mãi mãi sẽ không nói, anh cũng đã biết cô khóc vì điều gì. Mọi thứ vẫn đeo bám cô gái của anh kể cả khi cô trưởng thành và tưởng như đã vượt qua nó.
Anh đúng là chẳng biết gì về cô cả.
Chẳng biết gì về nỗi đau của cô. Chẳng biết gì về sự phi thường của cô.
Anh từng thán phục cô khi cô có thể vượt qua nỗi đau mất cả bố và mẹ, nỗi đau khi không được nhìn mặt bố mẹ lần cuối, nỗi đau khi thân xác người mẹ thân yêu của mình còn chẳng được tìm thấy.
Bây giờ, anh khâm phục ý chí của cô, thứ ý chí sắt đá giúp cô trở thành người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ như hiện giờ. Không ai biết cô đã phải đánh đổi những điều gì để được như ngày hôm nay. Nó là rất nhiều nỗi đau và nước mắt. Trong câm lặng. Anh căm giận những người bạn đã quay lưng lại với cô. Và anh hận kẻ đã làm nhục cô. Bất kể cô có tha thứ hay không, anh sẽ không đời nào tha thứ được cho kẻ cặn bã đó.
Và Bạch Thiên Thư. Bạch Thiên Thư, nếu là người đứng sau tất cả chuyện này để hạ bệ một cô gái như Phan Hải Đình chỉ để thỏa mãn sự đố kị, anh nhất định sẽ là người vạch trần tất cả.
Anh sẽ đấu tranh cho người yêu của mình, nhiều hơn tất cả những gì anh từng nghĩ đến. Anh sẽ đánh đổi mọi thứ để bảo vệ cô.
“Em xin lỗi… Em đã từng nghĩ xấu về Hải Đình”, Hoàng Thái Thành có vẻ xúc động. Giọng nói của anh hơi run rẩy, và anh quản lý ấy đã phải uống một ngụm rượu rất lớn để lấy lại bình tĩnh, “Em không… em không nghĩ cô ấy lại phải trải qua… những chuyện như thế…”
“Nếu tôi là thẩm phán, tôi sẽ cho kẻ đứng sau vụ này một bản án tử hình bằng thuốc độc!”, Danny bắt đầu tức giận, “Chúa ơi, ai có thể làm thế với một cô gái mười lăm tuổi? Và bây giờ nữa, ai có thể bất nhân tính đến mức muốn vạch ra cho cả thế giới cười vào mặt một người đã phải chịu tổn thương như thế? Chúa ơi, tôi không tin được con người có thể độc ác đến vậy…”
Vương Khả, trái ngược trước phản ứng đầy tức giận và đầy xúc động của hai chàng trai kia, chỉ chú ý đến sự tĩnh lặng của Alex. Một sự im lặng đau đớn, Vương Khả cảm nhận được điều đó. Mười năm trước, trước nỗi đau của Phan Hải Đình, Vương Khả cũng từng đau lòng như vậy. Anh cũng muốn xé xác Hồ Phát, anh cũng muốn Hồ Phát phải trả giá đắt. Chính nó là động lực khiến anh dốc toàn bộ công sức của mình để giúp đỡ Phan Hải Đình, cũng là động lực để anh quyết tâm trở thành người quản lý của cô. Ở thời điểm hiện tại, Vương Khả chính là người bảo hộ hợp pháp của Phan Hải Đình. Mọi việc anh làm đều xuất phát từ nỗi đau anh từng có, mà giờ anh cảm thấy nó hiện diện trong Alex. Anh biết, Alex sắp tới sẽ làm mọi thứ vì Hải Đình. Và Alex có thể sẽ làm được nhiều hơn những gì anh từng làm, vì Alex có tình yêu dành cho cô. Anh vừa vui vì cô cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu đích thực của mình, cũng vừa buồn khi xem ra tình yêu này chính là khởi nguồn của mọi rắc rối.
“Các cậu cũng không cần phải quá xúc động như vậy”, Vương Khả sau một hồi để không khí lắng xuống mới quyết định lên tiếng, “Hải Đình đã vượt qua nó từ lâu rồi. Tôi lúc đầu cũng như các cậu vậy, tôi không tin việc này lại xảy ra với một cô bé mười lăm tuổi cô đơn, không bố mẹ vào thời điểm ấy, không cả bạn bè. Nhưng cô ấy đã một mình chịu đựng và rồi vượt qua được thì chúng ta cũng không nên nhắc lại nữa. Việc gì xảy ra ở quá khứ sẽ mãi mãi ở lại quá khứ. Mặc dù hệ quả của nó gây ảnh hưởng đến hiện tại, nhưng cũng không nên đào bới lại để làm đau lòng cô ấy. Tôi rất bình tĩnh khi kể cho các cậu, trong lòng tôi cũng không còn quá nhiều sự phẫn nộ khi nhắc lại nó. Vì thế mong các cậu đừng biểu hiện thế này khi gặp Hải Đình. Hải Đình sẽ không muốn vậy đâu.”
Danny gật đầu hưởng ứng, và chọn cách hút thuốc để không nổi giận. Danny là một người Pháp lịch thiệp, chắc chắn không bao giờ chấp nhận một kẻ thô kệch đối xử thô bỉ như vậy với phái nữ. Hơn thế nữa, anh chàng DJ bắt đầu thấy cảm phục và quý mến Phan Hải Đình hơn cả. Hiếm có một người phụ nữ nào anh được biết đến lại đáng trân trọng đến vậy. Anh thấy yên tâm vì cô ấy có Alex. Bằng không, không phải Alex thì sẽ là Danny. Anh sẽ không từ chối cơ hội được bù đắp cho người con gái như thế, bất chấp việc tính cách họ có hợp nhau hay không.
Hoàng Thái Thành thấy tim đập thình thịch. Anh quá đỗi xúc động và phẫn nộ khi nghe một câu chuyện tưởng như không thể có ngoài đời như vậy. Trước kia anh nghĩ Phan Hải Đình là một cô gái kiêu ngạo, luôn luôn tỏ ra mình có giá nên xa cách đàn ông, cốt để họ theo đuổi mù quáng. Anh không bao giờ tưởng tượng được việc xa lánh đàn ông của cô thực chất do nỗi ám ảnh thời còn nhỏ. Làm gì có ai tưởng tượng được? Anh đã từng thấy lo lắng khi nhận ra Alex nảy sinh tình cảm thật với Hải Đình. Chỉ đến khi tiếp xúc với cô qua những buổi quay phim, Hoàng Thái Thành mới cảm thấy cô không quá đỗi xa cách như anh nghĩ. Thực chất, vì cô chỉ gần gũi một mình Alex, nên anh không thấy được sự xa cách của cô. Thật buồn cười khi mà Alex lại chính là người phá vỡ rào cản của cô đối với đàn ông. Alex có lẽ là người đầu tiên làm được việc đó. Chẳng ai biết tại sao. Chỉ biết rằng họ dường như gặp tình yêu sét đánh vậy.

“Vậy… làm thế nào mà anh biết cô MC kia là người tung chuyện của Hải Đình lên facebook?”, Hoàng Thái Thành hỏi khi vừa châm một điếu thuốc. Alex không phản ứng chút nào.
“Vài ngày trước, sau khi Hồ Phát ra tù, tôi đã đến gặp và nói chuyện với anh ta trong một quán bar”, Vương Khả cũng không hề thay đổi biểu cảm, vẫn ngồi khoanh tay nhìn vào ba chàng trai, “Tôi nghĩ vụ đâm xe và gửi phấn hoa là do anh ta làm, trả thù việc bị ngồi tù, nhưng không phải. Dù những việc đó bắt đầu tình cờ đúng thời điểm anh ta ra tù, nhưng Hồ Phát có vẻ thật sự không liên quan, tôi đã hỏi những người ở khu trọ của anh ta về thời gian sinh hoạt của anh ta rồi. Vả lại anh ta cũng không có tiền để làm vậy. Tôi cảnh báo Hồ Phát về việc sẽ gây hậu quả tồi tệ nếu gặp lại Hải Đình, và anh ta cũng không tỏ ý muốn gặp cô ấy đến mức đó. Tôi nghĩ có lẽ Bạch Thiên Thư có mặt đâu đó trong quán bar và đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi. Hồ Phát đã thú nhận với Hải Đình rằng sau khi tôi rời đi, một cô gái đã tiếp cận anh ta và tự nhận là bạn thân của Hải Đình.”
“Thế là thằng khốn đó phun ra tất cả!”, Danny nghiến răng giận dữ, vồ lấy chai bia đã hết cạn hơi lạnh được mang ra cho Vương Khả, uống một hơi hết nửa chai, “Đã khốn nạn còn ngu ngốc? Có ai lại bô bô kể hết chuyện xấu của mình cho người lạ chỉ mới quen không? Hắn ta còn chẳng thể biết có thật cô gái kia là bạn thân Hải Đình không.”
“Tất nhiên là không rồi”, Hoàng Thái Thành hơi bực mình, “Tên đó chắc chắn sẽ hối hận đến chết khi biết mình đã gián tiếp hại chết Hải Đình một lần nữa…. nếu hắn còn có tâm!”
“Đủ rồi, trách móc Hồ Phát cũng không thay đổi được điều gì đâu”, Vương Khả ngắt lời, “Chúng ta chỉ có thể biết rằng ít nhất vụ gần đây nhất là do Bạch Thiên Thư làm. Khả năng cao cô ta cũng làm tất cả những vụ trước. Cảnh sát đã từng điều tra một người mà nhà báo của Showbiz Rumors thú nhận đã bán tin cho hắn, tuy nhiên do không tìm thấy chứng cứ nên cảnh sát bảo mật thông tin. Nếu đó đúng là Bạch Thiên Thư…”
“Thì tôi sẽ cho cô ta nếm trải những gì Hải Đình phải chịu.”
Đó là Alex. Anh khiến Vương Khả bất ngờ, ngay cả Danny và Hoàng Thái Thành cũng phải sững sờ một vài giây trước khi có thể nghĩ ra điều gì để nói.
“Không được làm liều, An Lôi, cảnh sát còn không điều tra ra được bằng chứng thì chúng ta cũng chỉ là những kẻ đoán mò”, Hoàng Thái Thành ngay lập tức nhắc nhở, “Đàn ông không nên chơi lại đàn bà theo kiểu đàn bà. Phải chơi theo kiểu một quý ông, hiểu không?”
“Ai nói tôi sẽ dùng mánh khóe của cô ta để đánh lại cô ta chứ?”, Alex nhếch nhẹ khóe môi, tạo ra một nụ cười rợn người, “Tôi sẽ dùng mánh khóe của tôi. Và cô ta sẽ tự mình bại lộ. Muốn dìm người yêu tôi đâu có dễ?”
“Cậu định làm gì hả Alex?”, Danny nhăn trán, khó hiểu, “Cậu đâu có quyền hành như cảnh sát, không thể tự mình khám xét hay điều tra bất cứ cái gì cả. Cậu còn chẳng biết những cái cảnh sát đã biết nhưng giấu chúng ta. Cậu cũng chẳng có cái mà cảnh sát đã có. Đừng giống những kẻ suy luận mù quáng rồi kết luận theo kiểu hàm hồ chứ?”
“Tất nhiên rồi, tôi đâu phải cảnh sát?”, Alex tựa lưng vào ghế, chẳng nhìn ai, “Nhưng tôi có những mối quan hệ mà cảnh sát không có. Những mối quan hệ sẽ vạch trần tất cả. Cô ta thích dìm người khác bằng scandal sỉ nhục họ. Tôi cũng sẽ có cái tương tự, nếu tôi biết cách. Mà tôi thì luôn luôn biết cách…”
“Đừng làm tôi phải đau đầu đấy, Alex, cậu và Hải Đình phải vượt qua chuyện này đã…”, Hoàng Thái Thành than thở. Alex đột ngột đứng dậy.
“Đương nhiên, bọn tôi sẽ cùng nhau vượt qua”, Alex cúi xuống, cầm lấy chai bia và uống nốt nửa còn lại, “Tôi sẽ đi gặp Hải Đình. Anh Vương Khả, em biết anh có chìa khóa căn hộ của Hải Đình. Anh có tin tưởng giao lại nó cho em đêm nay không?”
Alex chìa tay trước mặt Vương Khả, mặt anh không biểu hiện rõ một cảm xúc nào hết. Vương Khả nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xòe ra của Alex. Đoạn anh nhấc người, thò tay vào túi quần và rút ra chiếc chìa khóa bằng thẻ từ từ trong ví tiền.
“Hi vọng cậu không khiến mọi chuyện tệ hơn”, Vương Khả nhắc nhở khi đưa chìa khóa cho Alex. Anh nhận lấy với một cái nhếch môi nhẹ nhàng.
“Sẽ không có chuyện gì tệ hơn sau đêm nay.”
Alex giơ tay chào, nhét chìa khóa vào túi quần và đi thẳng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.