Bạn Diễn [Partner]

Chương 35


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 35

Studio giúp giảm đi cái nóng hừng hực bên ngoài xuống hẳn mười mấy độ. Các diễn viên đã thoải mái hơn trong bộ trang phục của mình, ít ra là việc tạo dáng không trở nên quá khó khăn khi mà vải vóc cứ như dính hết vào người. Alex và cô kết hợp với nhau nhuần nhuyễn hơn cặp diễn viên phụ, bởi vậy họ có mười lăm phút giải lao trong khi cặp đôi phụ đang oằn mình tạo dáng. Alex ra dấu bằng mắt với Hoàng Thái Thành và đưa cô ra ngoài phòng chụp. Anh nói anh muốn mua nước cho cô. Phan Hải Đình lững thững đi theo anh tới quầy giải khát, ngạc nhiên khi anh mua cho cô một lon nước cam. Anh đã nhận ra, bằng cách nào đó, cô thích thứ nước này.
“Em có mệt không?”, anh nhẹ nhàng hỏi thăm khi họ ngồi ở chiếc bàn kê cạnh cửa sổ. Cô cười tít mắt, ngắm nhìn nắng xuyên qua cửa sổ, chờn vờn trên mái tóc của anh.
“Em không dễ mệt thế đâu”, cô đáp, uống một ngụm nước. Trước mặt anh, cô chẳng hề tỏ vẻ gì đang lo lắng hay có chuyện khó nói.
Alex nhếch khóe môi lên và cười với cô. Không biết đằng sau gương mặt thanh tú rạng ngời kia, điều gì đang diễn ra trong tâm trí cô?
“Anh… có điều vẫn muốn hỏi em, từ lâu rồi”, Alex xoay lon cà phê của mình trong lòng bàn tay. Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu lục nhạt, có một chút dao động.
“Em rất muốn biết”, cô vẫn nở nụ cười, tuy đã có đôi chút chột dạ. Anh ấy nhận ra rồi à?
“Anh đã nghĩ… một thời gian khá dài rồi”, anh đáp lại nụ cười của cô, chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm túc và cắn nhẹ môi dưới. Cô đã rùng mình trước hành động ấy. “Lúc chúng ta chưa hẹn hò… nghiêm túc, thật ra anh đã biết em thích anh từ lâu rồi.”
Cô tỏ vẻ bất ngờ rất chân thật. Anh nhìn rất lâu vào biểu hiện ấy trước khi tiếp tục, biết rằng cô sẽ không lên tiếng.
“Có thể em không tin, nhưng một lần em say, em đã để anh vào nhà và sau đó khóc ầm lên, gọi anh là con bò vì đã không nhận ra tình cảm của em dành cho anh…”
Cô ngẩn người ra một lúc, lời nói của Alex ngấm dần vào não bộ, cùng lúc hai má cô đỏ hồng lên. Ôi trời ơi, đúng rồi, cái buổi tối ấy… Tại sao mình lại nghĩ đó là Vương Khả chứ???
“Em… em không nhận ra anh…”, cô xấu hổ đến nỗi nói lắp, “Em tưởng… tưởng là Vương Khả…”
“Anh biết em không nhận ra”, Alex bật cười, dùng ngón cái miết nhẹ quanh miệng lon, “Nếu nhận ra anh, chắc em sẽ không cho anh vào nhà.”
“Em… Nhưng tại sao anh biết rồi mà mãi đến khi sang Pháp mới chịu… chịu tỏ tình với em?”, cô lớn tiếng để che giấu nỗi ngại ngùng đang dâng lên trong lòng mình, toát mồ hôi, và cô thấy nóng bừng. Cô uống một hớp nước cam rất lớn để nuốt trôi sự xấu hổ xuống, cô sợ Alex cười mình.
“Anh đã cố để tán tỉnh em”, anh vươn người và đặt bàn tay của mình lên bàn tay cô, nhìn vào mắt cô không rời, mang theo đó một sự dịu dàng ngọt ngào, “Nhưng hình như em chẳng nhận ra tín hiệu nào của anh cả. Có phải em nghĩ anh đã diễn trò trước mặt em không?”
Bởi vì trông anh như một thằng đểu cáng đang đi tán tỉnh lung tung vậy! Cô nuốt khan, đành phải gật đầu. Alex cười rất tươi, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình. Nụ cười của anh, dù không có sự chế nhạo nào, càng khiến cô thêm xấu hổ.
“Ai mà biết được anh tán tỉnh thật chứ…”, cô quyết tâm lên tiếng để không bị đàn áp bởi Alex, vậy nhưng anh lại dần tắt nụ cười trên môi. Điều đó làm cô hoang mang thật sự.
“Anh không trách em”, Alex nói tiếp, “Điều anh muốn hỏi là…”
Anh ngừng lại một chút, có vẻ như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp. Cô nhướn một bên mày, lo lắng nhìn đôi mắt nâu lục nhạt đang xao động.
“Anh muốn biết… em có thật sự tin tưởng anh không?”
Câu hỏi ấy của Alex mang theo một nghìn phần trăm sự chân thành, anh khiến cô bỗng nhiên cảm thấy có lỗi. Cô nhất thời không biết nói gì, bởi cô cũng không biết sự tin tưởng của mình dành cho anh là bao nhiêu. Ngày trước, khi anh tán tỉnh cô, cô đã không tin đó là thật, bởi vậy anh không dám liều mình tỏ tình. Bây giờ, cô cũng không dám kể cho anh nghe bí mật của cô. Cô có tin anh không?
Có tin anh như đã tin vào Vương Khả không?
Cô vẫn còn nhớ, rất rõ, cô tin tưởng Vương Khả ngay từ lần đầu họ gặp nhau. Cô đã khóc, đã kể câu chuyện của mình cho Vương Khả, một người không quen, mà không hề có một chút nghi ngờ rằng Vương Khả sẽ rêu rao câu chuyện của mình khắp nơi. Đó là điều cực kì mạo hiểm, và nếu cô không may mắn gặp được Vương Khả là người tốt, thì hành động lúc đó của cô là ngu xuẩn. Cô đáng lẽ chỉ nên tin vào bố mẹ mình. Nhưng cũng vì thế, cô đã tin vào mọi điều Vương Khả nói, mọi việc Vương Khả làm. Bởi nó luôn tốt cho cô, và bởi Vương Khả đã có được niềm tin của cô hoàn toàn. Tin một người cũng như việc đánh cược số phận vào một ván bài đỏ đen vậy.
Một người đã nói, đôi khi chúng ta cần phải dũng cảm tin vào một thứ cho dù không ai tin vào điều đó. Cô đã đánh cược đời mình một lần, vào Vương Khả.

Cô sẽ đánh cược mình, một lần nữa, vào Alex.
“Nói thật thì…”, sau một lúc lâu im lặng, cô dùng bàn tay còn lại đặt lên trên bàn tay vẫn đang nắm tay mình của Alex, “Em từng không tin tưởng anh.”
Anh không tỏ ra ngạc nhiên, cười và đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
“Bởi vì em rất sợ”, cô đã thu hút được ánh mắt của anh quay về bên mình, “Em… từng có một nỗi ám ảnh… khiến em không muốn tin tưởng bất cứ ai, kể cả bố mẹ…”
Con ngươi màu nâu lục nhạt giãn ra một chút. Cô bám theo từng thay đổi nhỏ nhất của anh, và nắm chặt tay anh.
“Lúc anh tán tỉnh em, em đã cực kì, cực kì yêu anh rồi. Có những lúc em muốn vứt hết, kể cả sự kiêu hãnh của người phụ nữ, để chạy theo anh. Nhưng em không thể, bởi vì… Anh là một người có tài diễn xuất giỏi, Alex ạ, cũng như cảm xúc của anh được giấu kĩ đến nỗi em không thể cảm nhận được. Em sợ rằng anh chỉ trêu đùa em nên em không dám mạo hiểm. Em sợ rằng em sẽ giống như những mối tình trước của anh, anh chỉ yêu để tìm lại cảm giác, rồi khi không có gì, anh sẽ bỏ đi mà không quay đầu lại. Em không muốn là một vật thử nghiệm của anh. Em cũng không muốn… làm anh thấy khó xử, khi anh biết em yêu anh thật lòng…”
Anh thẫn thờ trước từng lời cô nói. Nếu không có cái bàn chắn giữa họ, anh sẽ không muốn nghe thêm điều gì nữa, mà hôn cô ngay lập tức.
“Em cực kì, cực kì muốn kể với anh, về mọi thứ từng xảy ra trong cuộc đời em…”, cô cúi đầu xuống, và mái tóc đã che mất một nửa gương mặt. Anh không biết cô đang nghĩ gì nữa. “Nhưng Alex ạ, em sợ mất anh lắm…”
Câu nói run rẩy trong nỗi xúc động ấy đã đánh thẳng vào trái tim anh. Anh đứng lên, đi về phía cô và cúi xuống, ôm cô vào lòng. Anh chưa bao giờ nghĩ cô sợ mất anh nhiều đến vậy. Trong những người đã bước qua cuộc đời anh, có lẽ cô gái này là người yêu anh hơn tất thảy.
“Anh xin lỗi vì đã làm em buồn”, anh thì thầm với mái tóc cô, và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, “Anh chỉ… anh cũng không biết anh đã nghĩ gì nữa…”
“Em hiểu mà, Alex, em không buồn”, cô vòng tay ôm eo anh, vùi đầu vào lớp vải áo len bên dưới áo vest mà anh đang mặc, “Em… em đang thành thật. Em có tin anh, bây giờ anh là người em quan tâm nhất rồi. Em chẳng còn ai để quan tâm trên đời này cả, ngoài anh và Vương Khả…”
“Được rồi, em không cần nói nữa”, anh vuốt ve mái tóc cô, mong muốn ngay lúc ấy được chìm đắm trong mùi hương của cô, mãi mãi. Anh sẽ phải là chỗ dựa của cô, phải là người, cùng với Vương Khả, yêu thương và bảo vệ cô. Anh thấy thật trẻ con khi đã ghen với Vương Khả. Anh cảm giác mình đã ép cô nói ra điều cô đang giấu kín, và nó khiến anh cảm thấy có lỗi.
“Em sẽ cho anh biết tất cả, Alex ạ”, cô lí nhí thì thầm với anh, không biết anh có nghe được hay không, “Một lúc nào đó, khi em sẵn sàng…”
“Anh đợi được.”
Kèm với câu nói đó, anh luồn tay vào tóc cô, nâng gương mặt nhỏ nhắn lên song song với mình, và cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Khoảnh khắc ấy chưa kịp kéo dài quá ba giây thì điện thoại của anh kêu ầm ĩ. Hoàng Thái Thành gọi điện nhắc quay lại phòng chụp ảnh, anh đành nuối tiếc rời xa khỏi môi cô. Anh không thèm nghe điện thoại, chỉ tắt tiếng rồi sau đó nắm tay cô dẫn về phòng chụp ảnh. Chỉ đến khi đứng dậy và bước đi, cô mới nhận ra trong quầy giải khát này có mấy người nãy giờ vẫn nhìn họ, thậm chí có một cô gái vừa hí hửng úp điện thoại xuống mặt bàn.
Alex ơi là Alex, anh chẳng bao giờ nhịn được ở chỗ đông người cả!
Kết thúc buổi chụp hình đã là sáu rưỡi chiều. Vương Khả liên tục liếc nhìn điện thoại. Đã qua thời điểm tù nhân được thả tự do. Anh lo ngại về sự an toàn của cô, bỗng nhiên sợ rằng địa chỉ nơi cô ở sẽ bị phát tán ở một nơi nào đó. Thực chất, trước kia từng có đoạn camera an ninh ở thang máy chung cư của cô quay cảnh hai người hôn nhau được tung lên mạng rồi. Không khó để lần ra nơi ở, nếu biết cách.
“Vương Khả!”, cô lon ton chạy đến gần anh, nhìn quanh một lúc, “Alex muốn đưa em đi ăn tối. Anh về trước được không?”
Anh ngập ngừng đôi chút, nhìn cô rồi lại nhìn Alex đang đứng đợi đằng xa. Có nghĩa là Hoàng Thái Thành sẽ nhường lại xe cho Alex, và anh sẽ phải đưa cậu quản lý đó về hoặc để cậu ta tự bắt taxi về nhà.
“Anh sẽ ghé qua chỗ của em một chút, để kiểm tra”, anh nói, lại nhìn đồng hồ, “Đi cùng An Lôi thì anh không lo lắm… Nhưng vẫn phải chú ý đấy, không ai lường trước được gì đâu…”
“Em biết rồi”, cô cười trấn an Vương Khả, chào anh rồi chạy về phía Alex. Trước khi đưa cô vào xe, Alex còn giơ tay vẫy chào anh cùng với nụ cười tươi rói.
Vương Khả thở dài…. Cậu không biết điều gì có thể đến đâu, An Lôi ạ.

Nhìn theo cho đến khi chiếc xe của họ lăn bánh trên đường, Vương Khả mới quay lưng đi về phía ô tô của mình. Anh đã nghe những bước chân của Hoàng Thái Thành đang chạy đến.
“Anh Vương Khả!”, Hoàng Thái Thành đã bắt kịp, đi bên cạnh anh trong khi miệng vẫn còn liến thoắng, “Anh có thể cho em đi nhờ xe về không? An Lôi bảo em đi taxi đấy nhưng mà giờ này gọi xe…”
“Được rồi, lên xe đi”, anh đáp mà không cần nghe hết câu, nhảy lên ghế lái của chiếc SUV. Hoàng Thái Thành hí hửng chui vào phía phụ lái, thắt dây an toàn rất thuần thục và chờ đợi.
“Cảm ơn anh, tiền bối. Em chỉ sợ anh bận việc gì đó nên không cho em theo được…”
“Thật ra tôi có việc phải làm đấy”, Vương Khả quay sang nhìn Hoàng Thái Thành trong vài giây, “Cậu muốn về nhà trước hay theo tôi một lúc?”
“Tất nhiên là phải ưu tiên công việc rồi!”, Hoàng Thái Thành nhảy cẫng lên, “Nếu là em thì em chỉ làm việc của mình thôi! Em cũng không vội về nhà đâu, tiền bối đừng bận tâm đến em!”
“Được rồi, thế thì chịu khó một lúc nhé”, Vương Khả vẫn đáp đều đều, trái ngược hẳn với kiểu sôi-nổi-muốn-thân-thiện của Hoàng Thái Thành. Anh gạt cần số, và chiếc SUV lăn bánh dần ra khỏi bãi đỗ xe của studio.
Vương Khả dừng xe một lần ở trước một cửa hàng bán đồ điện tử. Anh bảo Hoàng Thái Thành ngồi chờ, một mình đi vào trong đó tầm nửa tiếng và bước ra với một túi đồ trong tai, nhét ngay vào cốp sau của xe. Sau đó, Vương Khả lái thẳng xe hướng về phía tòa chung cư của Phan Hải Đình.
“Ơ, đây là nơi ở của Alex và…”, Hoàng Thái Thành thốt lên khi thấy Vương Khả cho xe rẽ vào con đường dẫn xuống hầm gửi xe của tòa chung cư. Vương Khả chỉ ừ một tiếng, rồi im lặng suốt từ lúc cất xe cho đến khi lên đến tầng của cô. Hoàng Thái Thành nhìn lướt qua cửa phòng Alex, trước khi dừng lại một cách đầy tò mò trước phòng của Phan Hải Đình.
Vương Khả có một chìa khóa dự phòng của căn hộ của cô, tuy nhiên anh chỉ dùng nó khi đã thông báo trước cho cô là mình sẽ đến. Anh không bao giờ tự ý mở cửa khi cô đang có nhà mà thường bấm chuông và chờ đợi. Hoàng Thái Thành tròn mắt nhìn anh quẹt khóa qua ổ khóa từ, và cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở.
“Anh có chìa khóa riêng cơ à!”, Hoàng Thái Thành tỏ rõ sự ngạc nhiên, lóc cóc đi theo anh vào trong căn hộ của Phan Hải Đình. Quả là căn hộ của phụ nữ, mùi hương rất dễ chịu thoát ra ngay lập tức khiến Hoàng Thái Thành khoan khoái. Nơi Alex ở chỉ tràn ngập mùi gỗ tuyết tùng từ đám quần áo của Alex, mùi điều hòa không khí và mùi gỗ từ mấy chiếc đàn guitar.
Hoàng Thái Thành bắt chước Vương Khả tháo giày và đặt ngay ngắn trên giá gỗ gần cửa. Anh rón rén đi vào, nhìn ngó xung quanh. Quá mức gọn gàng và sạch sẽ, đến cả bếp ốp gạch trắng trinh cũng không có một vết ố đen nào.
“Nếu muốn uống gì thì cứ lấy trong tủ nhé, Đình Đình không phiền đâu”, Vương Khả đi đến phía cửa sổ lớn ở sau lưng ghế sô pha, gạt rèm hẳn sang hai bên để lộ cánh cửa kính lớn dẫn ra một ban công rộng, đặt túi đồ của anh xuống bên cạnh.
“Anh định làm gì vậy?”Hoàng Thái Thành tò mò đi đến sau lưng anh, nhìn anh ngồi xuống sàn và mở túi đồ.
“Sửa cánh cửa. Cậu có muốn làm không?”
“À thôi…”, quản lý của Alex lùi lại một chút nhưng vẫn không rời mắt khỏi túi đồ. Vương Khả lấy ra trong đó một chiếc hộp bé bằng bao thuốc lá, màu đen, với một chấm đỏ mờ ở trên. Anh dùng ốc vít, bắt đầu vặn bản lề cửa.
“Em hỏi thật nhé, đó là cái gì vậy?”
“An Lôi đã bao giờ bị ai đó đe dọa cái gì chưa?”, Vương Khả vẫn chú tâm làm, lúi húi lắp cái hộp nhỏ đó khuất sau bản lề. Hoàng Thánh Thành khoanh tay lại, lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
“An Lôi chưa từng bị đe dọa, chỉ bị đeo bám thôi. Hải Đình đang bị ai đó đe dọa à?”
“Gần như thế”, Vương Khả rất nhanh chóng cố định cái hộp, nhấn vào cái nút ở đằng sau chiếc hộp. Ánh sáng màu đỏ lóe lên trong giây lát rồi tắt ngóm. Đồng thời, anh lấy điện thoại của mình ra và quét lên mặt chiếc hộp.
“Đó có phải thiết bị chống trộm không?”

“Thông minh dần rồi đấy”, Vương Khả đứng dậy, khởi động lại điện thoại của mình. Xong xuôi, anh quay người lại nhìn Hoàng Thái Thành. “Tôi nhờ cậu việc này được không? Đi ra ngoài ban công rồi sau đó bước qua cánh cửa này …”
“Có giật hay ngáng chân gì không đấy?”, Hoàng Thái Thành tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đẩy cửa bước ra, đứng ngay ngắn ngoài ban công và Vương Khả đóng cửa lại. Qua lớp cửa kính trong suốt, Vương Khả nhìn điện thoại một lúc rồi gật đầu ra hiệu cho chàng quản lý bước vào. Hoàng Thái Thành đẩy cửa, chưa kịp bước chân vào nhà.
Ngay lập tức, cánh cửa đóng sập lại và có một âm thanh ầm ĩ rú ầm lên. Điện thoại của Vương Khả cũng rung lên liên tục. Vương Khả rất nhanh tắt ngay còi báo động, thứ âm thanh này đủ để dựng cả toàn nhà này dậy ấy. Người quản lý tòa nhà và bảo vệ tòa nhà đã thò ra phía dưới sân và nhìn lên để tìm kiếm âm thanh đó. Các phòng khác cũng tràn hết ra ban công nghe ngóng. Hoàng Thái Thành lúng túng, giả vờ ngó nghiêng để không bị để ý, chưa bao giờ bị chơi một vố bất ngờ như vậy.
Vương Khả điềm nhiên mở cửa bước ra, ngó xuống dưới vẫy những người bảo vệ và người quản lý tòa nhà, ra hiệu cho họ lên đây. Xong xuôi, anh kéo Hoàng Thái Thành vào nhà, đóng cửa lại, không khởi động thiết bị.
“Em có được nêu lên cảm nghĩ không?”, Hoàng Thái Thành thở hổn hển, “Cái cửa đó suýt nữa đập vào mặt em khi đột ngột đóng lại đấy! Anh nên cảnh báo trước mới phải.”
“Thật sự thì tôi cũng không biết nó sẽ thế nào”, Vương Khả mỉm cười, “Thế nên mới phải có người thử nghiệm. Cảm ơn nhé.”
Cùng lúc đó, tiếng chuông gọi cửa thu hút sự chú ý của Vương Khả, và anh túm gọn túi đồ của mình, bước ra mở cửa. Anh trao đổi mất một lúc với những người bảo vệ và quản lý tòa nhà, cuối cùng khi họ rời đi, anh vẫy tay gọi Hoàng Thái Thành lại gần, ám chỉ mọi thứ đã ổn hết rồi.
Hai chàng quản lý rời đi trước khi Alex và Phan Hải Đình đi ăn về. Mặc dù vậy, Hoàng Thái Thành nghĩ rằng mình nên ngồi đâu đó đợi Alex. Vương Khả để anh lại, không quên dặn dò một câu: không được nói với Alex.
Tám giờ, Alex đưa cô về tận nơi. Anh ôm cô và hôn ngay trước cửa nhà, không thèm sợ sẽ có ai nhìn thấy.
“Anh không được vào à?”, anh hỏi cô với một nụ cười, trong lúc vẫn chưa muốn dứt ra khỏi bờ môi của cô. Cô cười tủm tỉm, túm lấy cổ áo anh, đáp lại anh một lần trước khi dứt hẳn ra và nhìn anh thách thức.
“Cái gì ăn nhiều quá cũng không thấy thèm nữa”, cô tặng anh một nụ hôn gió, xoay người tìm chìa khóa mở cửa, “Anh chỉ cách em có vài bước chân thôi mà…”
“Đúng vậy”, anh ôm cô từ phía sau, hít căng mùi hương quyến rũ trên mái tóc cô và tựa vào vai cô, “Nhưng anh vẫn không nhìn thấy em…”
“Hẹn anh ngày mai”, cô cười khúc khích, mở cửa ra và quay lại hôn lên môi anh một lần nữa. Alex nuối tiếc chào cô, thậm chí việc anh đứng mãi trước cửa khiến cô không muốn đóng nó lại. Khoảnh khắc này chỉ chấm dứt khi Hoàng Thái Thành đột ngột xuất hiện ở đầu hành lang, khiến cả cô và Alex bất ngờ.
“Cậu chưa về à?”, Alex nhìn quản lý của mình, Hoàng Thái Thành nhún vai đi đến, cười và vẫy tay chào cô.
“Tôi không muốn sáng mai phải bắt taxi đến điểm quay đâu…”, anh quản lý của Alex lầm bầm, tươi tỉnh đáp lại câu chào của cô rồi sau đó cô lủi hẳn vào phòng. Alex để anh chàng quản lý vào nhà cùng mình, không có chút nghi ngờ nào với lí do ấy.
“Cậu với Hải Đình đi vui chứ?”, Hoàng Thái Thành hỏi khi đổ mình trên chiếc ghế sô pha.
Alex đi thẳng vào bếp, lấy hai lon bia mang ra ngoài, đặt một lon trước mặt người quản lý của mình. “Tất nhiên rồi.”
“Ăn gì chưa vậy?”, Alex ngả người về sau, bật nắp lon bia của mình lên. Hoàng Thái Thành gật đầu.
“Trong lúc đợi cậu tôi đã ăn ở quán ăn bên kia đường rồi.”
“Chắc chắn cậu không ở đây chỉ để lấy xe phải không?”, Alex bật cười. Anh quản lý có vẻ lưỡng lự.
“Đúng vậy, thật ra tôi đến đây cùng anh Vương Khả. Nhưng… chuyện này tôi không biết nữa, vì anh ấy không muốn tôi nói cho cậu.”
Alex chững lại đôi chút. Đúng là cô ấy và Vương Khả đều đang có chuyện gì khó nói.
“Nếu tôi nói… tôi sẽ giữ bí mật chuyện cậu sắp kể cho tôi thì sao?”
“Cái gì chứ?”, Hoàng Thái Thành mở lon bia của mình và uống, “Cậu không dụ tôi nói ra được đâu, tôi nghĩ Vương Khả không muốn cậu biết thật.”
“Nhưng cậu sắp kể cho tôi nghe rồi còn gì?”
“Tôi kể cho cậu nghe?”

“Được thôi, tôi đang rảnh này. Kể đi, tôi nghe đây”, Alex ngồi thoải mái trên ghế như chuẩn bị xem một bộ phim ngoài rạp. Hoàng Thái Thành im lặng nhìn anh một lúc, lắc đầu cười, giơ tay xin hàng.
“Nào, Thành, cậu biết cậu không thể giấu giếm tôi điều gì mà…”
“Được rồi, tôi sẽ nói”, Hoàng Thái Thành uống một hớp bia nữa, “Nhưng nhất định cậu không được để Hải Đình hay anh Vương Khả biết. Tôi nghĩ cả hai người đó đều muốn giấu cậu.”
“Tôi sẽ đợi Đình Đình nói ra. Tôi chỉ nghe để xác định trước chuyện gì sắp đến thôi.”
Hoàng Thánh Thành gật đầu, nhìn đi nơi khác một lúc.
“Vừa nãy, anh Vương Khả đã lắp một thiết bị chống trộm ở ban công phòng Hải Đình.”
“Cậu có hỏi anh ấy lắp để làm gì không?”, Alex nheo mắt lại. Hoàng Thái Thành mím môi.
“Tôi đương nhiên có hỏi. Anh ấy đã hỏi ngược lại rằng cậu có bao giờ bị ai đó đe dọa không. Tôi nói cậu chỉ bị bám đuôi thôi chứ chưa từng bị đe dọa. Và Vương Khả nói Hải Đình dường như đang bị đe dọa…”
“Hải Đình bị đe dọa?”, con ngươi của Alex mở to hết cỡ. Anh thể hiện sự bất an ngay cả trong giọng nói vừa được nâng lên một quãng.
“Vương Khả đã dùng chính xác từ gần như thế. Anh ấy không khẳng định, nhưng tôi cũng nghĩ Hải Đình đang bị đe dọa bởi một kẻ nào đó, fan cuồng chẳng hạn. Riêng việc lắp chống trộm ở cửa ban công và dặn bảo vệ lẫn quản lý tòa nhà phải chú ý và chạy đến ngay lập tức khi tiếng còi báo kêu cũng đủ để thấy anh ấy đang lo sẽ có kẻ đột nhập vào căn hộ của Hải Đình…”
Alex ngồi bất động trên ghế. Phải đến vài phút sau anh mới nghiêng người lấy ra bao thuốc trong túi quần và châm một điếu.
“Làm sao họ có thể giấu tôi điều này?”, anh có một chút bất lực, và cái cách anh cắn đầu lọc thuốc khi hút khiến Hoàng Thái Thành biết anh đang rất xúc động, “Tôi là bạn trai của cô ấy cơ mà? Không lẽ tôi ở ngay đây mà còn phải dặn bảo vệ chạy lên khi cô ấy gặp chuyện?”
“Tôi cũng không chắc nữa, An Lôi ạ, có thể là fan cuồng nên họ không muốn gây phiền phức cho cậu”, Hoàng Thái Thành cũng rút một điếu thuốc, “Ngay cả fan cuồng của cậu đòi xử lí Hải Đình khi hai người yêu nhau, chúng ta cũng giấu bên đó cơ mà…”
“Nhưng đây là chuyện khác! Cô ấy đang sống một mình, và bỗng dưng có kẻ đeo bám đến mức phải lắp chống trộm trong nhà thì dù có là fan cuồng của ai đi nữa, kẻ đó cũng đi quá xa rồi, và việc tôi không được biết thật là vô lí!”
“Chắc cũng phải có uẩn khúc, An Lôi ạ, không phải tự nhiên họ lại không nói cho cậu về việc cậu nên được biết.”
Alex ngửa đầu về phía sau, nhắm mắt lại và rít một hơi thuốc lá. Anh cảm thấy tức giận, và lo sợ cùng một lúc. Tại sao em lại giấu tôi chuyện đó? Em có coi tôi như một người mà em yêu rất nhiều không?
“Đình Đình nói cô ấy sẽ kể cho tôi khi cô ấy sẵn sàng”, Alex không nhìn vào Hoàng Thái Thành, thổi ra một cột khói xám xịt, “Nhưng tôi phải làm gì đó, Thành ạ. Tôi không thể để yên cho kẻ đang đe dọa cô ấy được…”
“Cậu có nghĩ là… bà MC kia…”
Alex lắc đầu, ngồi dậy, dụi thuốc vào gạt tàn. “Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cô ấy không có gan làm vậy đâu. Muốn gây ấn tượng với tôi mà lại đi khủng bố bạn gái tôi à? Đấy là kiểu chỉ có những đứa thiểu năng mới nghĩ ra.”
Hoàng Thái Thành bật cười trong khói thuốc. “Biết đâu đấy, cô ta còn mua cả bó hoa hồng đến đón cậu ở sân bay cơ mà!”
“Cái gì? Bao giờ thế?”
“Sáng hôm nay”, Hoàng Thái Thành dụi tắt điếu thuốc của mình, “Cậu không đọc báo nên không biết là phải. Nhưng không cần bận tâm đến điều đó, rồi cô ta sẽ tự chán thôi…”
“Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của cô ta”, Alex cảm thán, “Chỉ còn một cách là chờ đợi Đình Đình nói cho tôi mà thôi…”
“Kiên nhẫn đi anh bạn!”, Hoàng Thái Thành đứng dậy, cười một tiếng và đến gần Alex, xòe một tay ra trước mặt anh, “Chìa khóa nào? Tôi không muốn bắt taxi về nhà đâu.”
Alex thả chìa khóa vào lòng bàn tay của anh quản lý, đứng dậy đi theo anh ra tận ngoài cửa. Anh vẫn còn đứng trước cửa, nhìn rất lâu vào cánh cửa đóng kín của Phan Hải Đình.
Rốt cuộc thì, đến bao giờ anh mới chính thức được bước chân vào cuộc đời em?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.