Bạn Diễn [Partner]

Chương 28


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 28

Alex và Phan Hải Đình dành cả ngày hôm đó để đi khám phá Paris. Còn gì lãng mạn hơn việc đứng trên đỉnh tháp Eiffel – biểu tượng của Thành phố Tình yêu – và hôn người yêu dấu?
Alex dẫn cô đi khắp nơi, anh như người hướng dẫn viên du lịch riêng của cô vậy. Nội cái việc đi lên – đi xuống khỏi tháp Eiffel đã khiến cô hào hứng gấp đôi, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được bước vào trong công trình kiến trúc nổi tiếng ấy. Sau khi ghé qua bảo tàng Musée dOrsay, họ đi đến Khải Hoàn Môn, bảo tàng Louvre, Vương cung Thánh đường Sacre-Couer, và vào thăm cả Nhà thờ Đức bà Paris. Những khu vực nổi tiếng ấy đều nằm không quá xa khách sạn Four Seasons, nên hai người đều có thể trở về khách sạn, dùng bữa chính, rồi lại cùng nhau thư giãn ở tiệm cà phê thời thượng của khu phố St.Germain des Prés. Cô và anh trông giống như hai người khách đi du lịch Paris, nắm tay nhau lang thang khắp nơi, thưởng thức nhiều màn biểu diễn âm nhạc mới lạ trên đường phố Paris hoa lệ, chụp ảnh ở mọi nơi có thể. Nếu có thời gian, anh sẽ đưa em đến thành phố cảng Marselle, Alex hứa. Cô hài lòng mỉm cười, từ giờ về sau cô sẽ chỉ muốn có một ngày trọn vẹn như thế này, bên cạnh Alex.
Buổi tối, thay vì rủ Danny đi “phè phỡn” trong một quán bar nào đó tại Paris, Alex chọn ở lại khách sạn với cô. Sáng mai anh và cô tham gia buổi triển lãm nho nhỏ, một event bên lề Tuần lễ thời trang Paris, chủ yếu để trưng bày phụ kiện, trang sức của các nhà thiết kế nổi tiếng. Anh đang ngồi rất thư giãn trên chiếc ghế bành to tướng ngoài phòng khách, xem lại các bức ảnh mà họ có được cả ngày hôm nay trên laptop, thích thú đưa mắt nhìn cô chạy qua lại giữa phòng ngủ chung và căn phòng nhỏ hơn đựng toàn hành lý.
“Em không ngồi xuống xem ảnh cùng anh à?”, Alex chọc ghẹo khi thấy cô xoay người trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, “Anh nghĩ anh đẹp trai quá…”
Cô bĩu môi, cười tủm tỉm. “Em phải chuẩn bị trang phục cho sáng mai đã. Một quý cô không thể ăn mặc xuề xòa ra đường được, nhất là khi cô ấy đang tham dự sự kiện thời trang lớn nhất Paris…”
“Làm một quý cô thật là mệt…”, Alex bật cười, bỗng khựng lại, “Khoan đã, em phải cho anh biết em định mặc gì. Không thể để em mặc như tối qua được.”
“Sao vậy?”, cô đi ra khỏi phòng ngủ, tựa lưng vào thành cửa, “Có gì không ổn à?”
“Đến bây giờ em vẫn chưa biết sao?”, Alex thả người trên ghế, nhìn cô, “Chính vì bộ váy đó mà anh suýt nữa đã không tự chủ được đấy.”
“Anh đã không tự chủ rồi mà!”, cô toét miệng cười, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh cho rằng có gì không ổn?”
“Cái không ổn chính là việc anh nhìn thấy đồ lót của em, và anh đã phải kìm nén sự tự chủ từ cách đó rất lâu rồi đấy”, Alex cũng khoanh tay lại, “Anh ủng hộ việc em mặc nó, bây giờ, trước mặt anh. Nhưng anh hoàn toàn không ủng hộ việc em mặc nó ra ngoài, trước mặt rất nhiều thằng đàn ông khác.”
Cô cười phá lên, thích thú trước vẻ đáng yêu bất ngờ của anh. Cô không nghĩ Alex lại phải ghen với việc những người khác giới khác nhìn cô như thế. Cô rõ ràng chỉ cần Alex nhìn mình là đủ.
“Được rồi, quý ngài Khó Tính, em chưa quyết định được nên mặc gì. Anh có muốn làm giám khảo bất đắc dĩ không?”
Alex chống cằm, giả vờ đăm chiêu.
“Được thôi, cục cưng, anh sẽ nhìn em dưới con mắt của một nhà phê bình nghệ thuật cực-kì-khó-tính, vậy nên em hãy cất luôn mấy bộ váy hở hang đi nhé.”
Cô cười ngặt nghẽo, phẩy tay và chạy sang phòng nhỏ đựng hành lý. Alex mỉm cười, với lấy máy ảnh và lắp thẻ nhớ vào. Anh sẽ rất tận hưởng việc này đây.
Cô bước ra lần đầu tiên trong một thiết kế của Zuhair Murad, váy nhung bó sát từ đầu tới chân, màu xanh lá mạ. Alex nheo mắt nhìn.
“Nào, Celine Dion, em cần được tỏa sáng đấy”, Alex chọc ghẹo, giơ máy ảnh lên. Cô cười khúc khích, tưởng tượng mình là danh ca Celine Dion trên sân khấu với ánh đèn soi sáng mình, bắt chước động tác biểu diễn của nữ danh ca. Alex chụp lại khoảnh khắc ấy, còn cô vén váy, xoay người lại.
“Em phải công nhận, trông em thật giống một sợi mì ống.”
Alex gửi cho cô một nụ hôn gió, trong khi đó cô đóng cửa phòng thay đồ và chọn bộ váy thứ hai. Lần này bước ra, cô diện bộ váy của D&G, loại váy ngắn xòe bồng, màu trắng sữa.

“Chà, Marilyn Monroe. Không tệ đâu!”, Alex bình luận, xoay ngang máy ảnh. Cô lập tức mô phỏng lại hình ảnh nữ minh tinh với chiếc váy phồng tướng khi đứng trên… nắp cống.
“So sexy…”, Alex tán thưởng, nháy mắt với cô. Cô gửi lại anh nụ hôn gió đầy khiêu gợi, khiến Alex bật dậy khỏi ghế. Cô biết anh sẽ chạy đến hôn mình, cười khúc khích và chui ngay vào căn phòng thay đồ của mình. Alex đến gần cánh cửa đóng kín, giả bộ chỉnh đốn trang phục theo kiểu quý ông rồi nghiêng người gõ cửa.
“Anh có thể vào không, em yêu?”, anh hắng giọng, lịch sự hỏi, pha chút tinh nghịch. Cô ở trong, cúi đầu cười, gõ lại lên cánh cửa.
“Anh có muốn vào thử váy với em không?”, cô hỏi lại kèm vài tiếng cười. Alex giấu hai tay trong túi quần bò.
“Sao lại không chứ?”
Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Alex bước vào. Đương nhiên nếu chỉ dừng ở những nụ hôn thì được. Cô chỉ không thích nếu nó biến tướng sang “chuyện khác” thôi.
“Em sẽ không nhạc nhiên”, cô cười tủm tỉm, mở cửa cho anh, vẫn chưa thèm thay bộ váy “Marilyn Monroe”. Alex mới thấy cô xuất hiện ở ngưỡng cửa đã ngay lập tức kéo cô vào lòng.
“Anh nghĩ chúng ta nên tạm thời gạt chuyện này sang một bên đã”, Alex ôm cô trong lòng, nhìn cô đầy ranh mãnh, “Em nghĩ sao nếu bây giờ mình… anh không biết nữa.. nghỉ ngơi một tí?”
“Em biết cái “nghỉ ngơi” ấy của anh rồi”, cô nheo mắt, ôm cổ anh, nhón chân hôn phớt lên môi anh, “Em thấy rất rõ ràng trong mắt anh đấy.”
“When you feel my heat, look into my eyes, its where my demons hide…”, Alex hát rống lên khiến cô sung sướng cười một tràng, phải hôn anh lần nữa để ngăn chặn việc anh đánh thức cả khách sạn này bằng giọng hát thiên thần của mình. Alex có vẻ tận hưởng điều đó, anh cười trong khi thưởng thức nụ hôn của cô, ngân nga giai điệu trong cổ họng, cuối cùng là nhấc bổng nàng Marilyn Monroe của mình lên và đi thẳng vào phòng ngủ.
Alex ấn cô xuống chiếc giường êm ái trong khi môi anh quấn lấy môi cô, không một chút ngừng nghỉ. Cô hoàn toàn không thể cưỡng lại sức hút của anh, không thể cưỡng lại nụ hôn gợi cảm chết người của anh. Alex chiếm trọn miệng cô cho đến khi bàn tay cô quấn quít trong mái tóc anh, và cơ thể cô cong lên bám lấy anh. Đến lúc đó, Alex rời khỏi môi cô, nhếch miệng cười nhẹ nhàng.
“Em không phiền chứ?”, anh hạ giọng thì thầm, cô đột nhiên bị giọng nói ấy làm đầu óc mụ mị, rung động không ngừng. Để đáp lại, cô cười với anh và nghiêng đầu thủ thỉ.
“Em yêu anh”, lời nói của cô xuyên thẳng vào trái tim anh. Anh sẽ giữ nó ở trong này, mãi mãi.
Anh hôn cô thêm một lần nữa, trước khi thẳng người dậy và cởi bỏ chiếc áo phông nóng nực của mình. Lần này, khi không say, cô nhìn thấy một hình xăm ở dọc hông anh, hàng chữ viết bằng tiếng Anh: “While there is life, there is hope”. Chừng nào còn sống, nghĩa là vẫn còn hi vọng.
Kế đến, Alex nằm nghiêng xuống cạnh cô, chống một tay dưới đầu, tay kia mơn trớn những đường cong trên cơ thể cô, bên dưới chiếc váy chết tiệt.
“Kể cho em nghe về hình xăm của anh đi?”, cô bỗng tò mò về những hình xăm của anh, lướt nhẹ bàn tay dọc theo hàng chữ mới phát hiện ra ấy. Alex cười rất tươi.
“Em sẽ không muốn nghe những câu chuyện tẻ nhạt ấy đâu”, anh cầm bàn tay đang nghịch ngợm phía trên hình xăm của mình, đưa lên miệng và hôn lên những ngón tay nhỏ nhắn. Cô thừa cơ chạm vào môi anh, run lên một chút. Thật mềm mại.
“Có, em muốn nghe mọi thứ về anh.”
Anh biết. Anh cúi xuống hôn cô một lần, trước khi cầm tay cô, rờ theo cơ thể mình.

“Hình xăm này…”, anh đưa tay cô về phía tai mình, anh biết là cô hiểu, “Dấu hiệu của việc tình yêu kết thúc. Anh không giống như người khác, không muốn xăm hình khi đang yêu. Anh chỉ muốn tưởng nhớ về tình yêu mà thôi…”
Cô nhìn vào mắt anh, gật đầu. Nghe thật ngớ ngẩn và khác người, rất hợp với bộ óc dị thường của Alex. Cô tin anh.
“Cái này…”, anh cầm tay cô, chạm vào bắp tay trái của mình, “Để luôn luôn ghi nhớ về gia đình. Chỉ có bố mẹ là người cả đời hi sinh cho anh mà không hề đòi hỏi một sự báo đáp nào hết. Anh phải tự nhắc nhở bản thân không bao giờ được quên phải báo đáp bố mẹ…”
Cô nheo mắt cười. Alex, anh đã báo đáp bố mẹ nhiều hơn những gì họ mong đợi rồi. Thành công của bố mẹ là việc con cái họ đi xa đến đâu trên đường đời. Mà anh thì đã đi được rất xa.
“Đây…”, anh đặt tay cô lên hông mình, “Là câu nói nổi tiếng của nhà vật lý học tật nguyền Stephen Hawking. Anh từng kể với em hồi trước, anh bị bắt vào đồn cảnh sát vì say thuốc. Thật ra, cả quãng thời gian ấy, anh bị nghiện, đừng hiểu nhầm, chỉ là nghiện theo nhóm thôi. Để em biết rõ ràng hơn thì trường trung học của anh hồi đấy có những nhóm bán cần sa ngầm cho đám học sinh, có tổ chức, rất bài bản. Anh, và cả Danny, và mấy cậu bạn nữa thường xuyên mua cần ở trường và sử dụng vào mọi lúc có thể. Bố mẹ anh đã rất buồn vì việc đó, nhưng họ không thể đưa anh đi cai nghiện được, vì nó ảnh hưởng đến danh tiếng của anh….”
Đôi mắt cô mở to vì sửng sốt. Alex từng là kẻ nghiện cần sa. Từ khi còn học trung học.
“Anh đã có lúc không tập trung học hành, cũng chẳng thiết hát hò. Chỉ đi bar, pub và hút cần. Bố mẹ anh giải quyết bằng cách bay sang đây, chuyển cho anh sang học trung học ở đây, vì môi trường trung học ở đây… hiền hòa và dễ kiểm soát hơn. Ít ra là không có băng nhóm bán chất gây nghiện trong trường.”
Alex cười ngây ngô sau câu nói ấy. Anh chỉ khiến cô thêm đau lòng. Vì anh, bố mẹ anh đã rời đất nước để anh không bị sa đà. Chắc hẳn bố mẹ anh đã đau lòng, buồn phiền nhiều lắm.
“Hải Đình ạ, lúc đó anh đã sống như kẻ không có tương lai vậy. Bạn bè cũ không được gặp, phải rời xa nước Pháp. Anh chỉ còn giữ liên lạc được với Danny. Bố anh và anh thường xuyên bất đồng, và anh nghe thấy tiếng mẹ khóc trong phòng, hầu như mọi đêm. Anh rất cô đơn. Và anh căm ghét bản thân vì điều đó…”
Cô đưa bàn tay còn lại lên, vuốt ve dọc theo những đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh, nhấc đầu lên, hôn anh nhẹ nhàng.
“Em hiểu cảm giác ấy…”, cô thì thầm, “Nó gặm nhấm tâm hồn ta. Nó khiến ta chỉ muốn chấm dứt mọi thứ…”
Alex mỉm cười với cô. “Phải, anh cũng nghĩ đến việc chấm dứt tất cả. Nhưng rồi anh biết đến Stephen Hawking. Ông ấy đã cứu sống anh.”
Cô nhớ Alex từng thổ lộ anh thích nghiên cứu Vật Lý. Ở trường anh học rất giỏi các môn khoa học. Có lẽ vì vậy anh càng thêm hâm mộ nhà vật lý học lượng tử nổi tiếng ấy.
“Ông ấy có một câu nói vô cùng nổi tiếng..”, Alex đặt một nụ hôn phớt lên thái dương cô, trước khi tiếp tục trích dẫn, bằng tiếng Anh, “The victim should have the right to end his life, if he wants. But I think it would be a great mistake. However bad life may seems, theres always something you can do and succeed at….”
Chúng ta có quyền chấm dứt cuộc sống của mình, nếu ta muốn. Nhưng đó sẽ là một sai lầm vô cùng lớn. Dù cuộc sống có tồi tệ đến mức nào, sẽ luôn luôn có một điều gì đó mà chúng ta có thể làm tốt và thành công. Chừng nào ta còn sống, nghĩa là ta vẫn còn hi vọng.
“While there is life, there is hope”, cô lẩm bẩm theo những từ ngữ trên hình xăm dọc thân hình của anh, hoàn thành nốt câu nói của Stephen Hawking. Nhờ nó, Alex đã tự vực dậy được bản thân, thoát ra khỏi những u ám trầm uất, bước vào cuộc sống mới, cùng với âm nhạc. Anh đã thành công rồi.
“Anh luôn luôn hi vọng, bé cưng ạ”, Alex cúi xuống gần cô hơn nữa, “Em có bao giờ đánh mất hi vọng không?”

Ánh mắt cô ngưng đọng lại trước màu xanh lục bảo trong mắt anh.
“Em đã từng”, cô đáp. Và giờ đến lượt Alex.
“Anh đã là bạn trai của em rồi. Anh có được biết không?”, anh âu yếm mơn trớn làn da của cô lần nữa. Chiếc váy Marilyn Monroe thật vướng víu. Anh không nề hà, kéo cao chân váy, phơi bày phần eo thon thả và toàn bộ phần dưới của cô. Bàn tay anh lướt qua cạp quần lót của cô. Thật khó để nói được điều gì vào lúc này.
“Em nghĩ là…”, cô thở dài, niềm ham muốn chạy loạn lên trong cơ thể cô, “Hãy để sau đi…”
“Em không muốn nói chuyện tiếp à?”, Alex cười tinh quái, ghé sát tai cô thì thầm, cố tình cắn nhẹ lên vành tai cô, nhay nó trước khi thả ra vào lúc cô phát ra tiếng thở dài nữa.
“Không phải lúc này…”, cô yếu ớt chống đỡ sự tấn công mạnh mẽ vừa vặn của anh, một tay vẫn đang nằm dưới tay anh, trên hông anh, bàn tay ấy đã nóng bừng, nhớp nháp.
“Bây giờ em muốn làm gì?”, Alex hỏi lại, xoắn tròn đầu lưỡi trên dái tai cô, khiến cô không thể kìm nén mà rên lên một tiếng. Alex, anh lại cố tình rồi!
“Em muốn…”, cô run rẩy trong từng hơi thở, vươn người lên áp sát vào ngực anh. Chính cô đang cảm thấy bộ váy này thật vướng bận! Cô muốn được chạm vào da thịt anh, muốn ngực cô được tì sát vào bộ ngực to vạm vỡ của anh. Cô sẽ làm thế đấy.
Không rề rà, cô ưỡn ngực, rút nhanh bàn tay bị anh nắm nãy giờ, tháo khóa bộ váy. Alex cười ranh mãnh trước hành động được cho là khiêu khích ấy, thô bạo giật ngay phần ngực váy, ngay lập tức để lộ phần thân trên của cô.
“Anh vẫn chẳng nghe thấy em muốn gì”, Alex Vô Lại xuất hiện, cô biết thừa anh hiểu cô muốn gì. Tức chết đi được, cô chỉ muốn cắn anh một cái! Anh dùng một tay kéo hẳn chiếc váy ngắn ra khỏi cơ thể cô, và giờ trên người cô chỉ còn bộ đồ lót.
“Em… muốn…”, cô cắn môi, chun mũi. Anh ép cô phải nói, nhưng cô… không nói được! Ngại chết mất, cô nghiêng người song song với anh, vòng một tay ra sau cổ anh và ôm ghì lấy anh, tay còn lại lướt nhẹ trên ngực Alex. Cô chiêm ngưỡng nụ cười nửa miệng của anh, hiện đang thẳng tầm mắt mình. Cô không dám nhìn vào đôi mắt nâu lục bảo. Cô sẽ bị quyến rũ mất.
“Nói cho anh nghe đi nào, cục cưng”, Alex đương nhiên cao tay hơn cô rất nhiều. Bàn tay nóng rực của anh đi một đường thẳng tắp trên lưng cô, tháo ngay áo lót của cô, trước khi tiếp tục hàng trình xuống bên dưới, tóm gọn một bên mông căng tròn. Alex bóp nhẹ mông cô, trước khi cười thỏa mãn và thì thầm với đầu lưỡi mơn trớn tai cô. “Em muốn gì, sweet heart?”
Cô không còn nghĩ được từ ngữ nào vào lúc này nữa. Cô lại bị đánh cắp mất linh hồn mỏng manh dễ tan vỡ này rồi, ôi… Cô để làn hơi từ môi mình nhảy nhót trên cổ Alex, và điều đó làm anh phát điên. Anh vỗ nhẹ vào mông cô, phủ những nụ hôn táo bạo lên cổ cô và làm cô ngây ngất.
“Em.. muốn anh..”, cô lẩm bẩm kèm theo tiếng thở dài khi anh để lại một dấu hôn đậm nét trên cổ mình, “Alex…”
Anh cười đắc thắng khi tên mình bật ra sau đôi môi gợi cảm của cô. Anh tưởng thưởng cô bằng nụ hôn dài chậm rãi, cứ như thể họ có thừa thời gian để rong chơi vậy. Áo lót của cô cũng sớm bị gạt bỏ. Miệng anh lùi dần xuống bầu ngực đã căng cứng lên của cô, anh cắn nhẹ lên đầu ngực, môi mỉm cười trong khi đôi mắt nâu lục nhạt nhìn cô khiêu gợi.
“Em đã sẵn sàng cho anh, thật tuyệt.”
Cô cười thỏa mãn, luồn hai tay vào mái tóc anh và ôm ghì trước ngực mình, khi anh chậm rãi thưởng thức vị ngọt của bầu ngực. Cô luôn khao khát được chạm vào mái tóc mềm mại của anh, và giờ cô đã đạt được điều đó. Anh dừng lại rất lâu trên ngực cô, đủ để nỗi khao khát của cô trào dâng tận cùng. Vùng cấm địa đã nhức nhối thấy rõ, cô chưa bao giờ muốn anh lấp đầy nó như lúc này.
Như đọc được yêu cầu của cô, Alex lùi xuống một tí. Ngày hôm qua, anh dừng lại ngay trước ngưỡng cửa. Môi và lưỡi của anh chỉ dạo chơi quanh phần bụng dưới, rồi anh để bàn tay mình làm việc còn lại. Lúc này, anh lượn lờ xung quanh nơi ẩm ướt của cô. Anh chạm nhẹ vào đũng quần lót, khiến cô nảy mình lên, thở dài, quằn quại.
“Đừng trêu em nữa…”, cô thì thào, Alex thật đáng ghét. Anh biết cô đang muốn anh đến phát điên, mà anh thì cứ chậm rãi, kèm theo nụ cười ma mãnh ấy. Anh đang hành hạ cô bằng sự ham muốn dục vọng. Nếu đủ mạnh, cô sẽ đảo ngược tình thế và chính thức hiếp dâm Alex cho thỏa mãn sự tức tối vì bị trêu chọc vào lúc này.
“Có một dòng sông ở trong quần lót của em hả?”, Alex phớt lờ tiếng rên rỉ đầy yêu kiều của cô, dù anh đã cảm nhận được tác động của nó đến bộ phận kiêu hãnh của mình. Chiếc quần bò anh đang mặc bỗng bó sát đến khó chịu. “Hay là em luôn luôn sẵn sàng vì anh thế…”
Ôi, xấu hổ quá! Cô biết quần lót mình đã ướt sũng, ngay từ khi Alex hôn cô. Như một phản xạ vô điều kiện vậy. Cô lúc nào cũng muốn anh.
“Alex, xin anh mà…”, cô nhõng nhẽo, rên rỉ không ngừng khi Alex tàn nhẫn chạm nhẹ những đầu ngón tay vào nơi đó, qua lớp vải mỏng tênh của chiếc quần lót, mà không thèm làm gì cả. Anh muốn nghe âm thanh rền rĩ của cô, anh muốn biết cô muốn anh nhiều đến mức nào.

“Em thật đáng yêu..”, Alex hôn nhẹ lên bụng cô, ngồi thẳng dậy. Cô còn chưa hiểu anh định làm gì thì đã thấy anh tháo dần thắt lưng. Rất nhanh chóng, anh đã giải phóng bản thân khỏi chiếc quần bò chật chội. Cô đỏ mặt khi thấy cái đó của anh căng phồng lên dưới quần nhỏ.
Alex một lần nữa bao trọn bên trên cơ thể cô. Cô cảm thấy khó thở, khi cái đó của anh cọ nhẹ vào nơi ẩm ướt của mình. Cô cảm thấy nó sau những lớp vải. Ôi, cô sẽ không thể chịu được mất…
Alex dành tặng cô nụ hôn sâu hút của anh. Anh cảm nhận được một nỗi lo sợ mơ hồ sâu bên trong cơ thể cô, và anh muốn biết điều gì khiến cô lo lắng như vậy. Cô run run đáp lại nụ hôn của anh, cô đang cố thả lỏng, anh biết. Cô ôm anh rất chặt, như thể cô sợ anh sẽ đi mất. Anh biết cô đang ham muốn anh, chỗ ấy của cô căng lên, chạm vào anh, cọ sát với anh, mời gọi anh. Bàn tay anh hiểu rõ nhiệm vụ của mình, vuốt ve dọc theo đường cong yêu kiều của cô, kéo dần chiếc quần lót xuống đến đầu gối. Cô co chân lên, tự mình đẩy chiếc quần lót ra xa. Anh đủ biết cô mong đợi đến thế nào.
Mặc dù cô đồng tình tự giải thoát cơ thể cho anh, cô vẫn có một chút căng thẳng khi tận hưởng anh. Anh chắc chắn anh cảm nhận đúng. Và anh nghĩ đó là vì cô chưa từng làm chuyện này với bất cứ ai. Đây là lần đầu cô làm tình cùng người mình yêu, có lẽ vì vậy mà cô đang cực kì căng thẳng.
“Alex…”, cô thở hổn hển, giữ chặt gương mặt anh trong tay mình, để có thể nhìn vào mắt anh, “Xin hãy giúp em…”
Đó gần như là một lời van xin. Lần đầu tiên hôn nhau, cô cũng cầu xin một điều tương tự. Khi ấy, dù không hiểu gì, anh vẫn thấy cô rất sợ hãi, sợ hãi việc phải hôn anh. Rốt cuộc, anh vẫn giúp cô vượt qua nỗi sợ hãi nhỏ bé ấy. Lần này là cái gì? Cô sợ phải quan hệ với người khác giới?
“Anh sẽ giúp em…”, anh thầm thì, động viên cô bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu của mình. Anh nhắc nhở cô rằng anh yêu cô nhiều đến mức nào, tặng cô nụ hôn chân thành nhất. “Bất kể chuyện gì… Anh yêu em.”
Phan Hải Đình thật sự cảm động trước câu nói ấy. Cô suýt nữa đã bật khóc. Cô cười méo mó, ôm đầu anh vào lòng. Dù cô biết bây giờ không đúng thời điểm, nhưng cô phải làm vậy. Nếu không, Alex sẽ chẳng đời nào giúp được cô.
“Đừng sợ, bé yêu ạ…”, Alex tiếp tục vỗ về cô bằng những lời ngọt ngào âu yếm, “Anh sẽ không bao giờ làm em đau, hay làm tổn thương em. Hãy tin anh.”
Anh hôn lên cổ cô, tận hưởng mùi hương trong vòng tay cô. Anh ôm cô, dịu lại phía trên cơ thể bé nhỏ của cô. Cô đẩy anh ra để nhìn thẳng vào mắt anh, một lần nữa. Có rất nhiều sự quyết tâm, và cả nỗi dằn vặt trong đó.
“Em tin anh, Alex ạ…”, cô rất quả quyết khi nói vậy. Anh nheo mắt cười, hôn lên trán cô nhẹ nhàng.
“Nhưng có điều này em muốn anh biết…”, cô tiếp lời trước khi anh định nói bất cứ điều gì. Alex rất mong đợi những gì cô chuẩn bị nói.
“Em… em không thể… làm chuyện này được…”, cô lắp bắp, cảm thấy khó khăn trên mức cần thiết. Và cô cũng cảm thấy điều gì đó đang dâng lên trong lòng Alex, “Đừng hiểu nhầm em, em yêu anh rất nhiều. Không hề có vấn đề gì từ anh cả, là do em…”
“Anh muốn được biết…”, anh nheo mắt lại, vuốt ve mái tóc cô, “Anh sẽ giúp em…”
“Không được đâu, Alex…”, cô bỗng nhiên mất hết can đảm trong đôi mắt, “Chuyện này… phức tạp hơn anh nghĩ…”
“Anh ở đây vì em mà, em yêu”, anh cười rạng rỡ, chỉ để trấn an nỗi sợ hãi mà anh nhìn thấy trong mắt cô, “Xin em, đừng coi anh như người lạ. Anh là người yêu của em, là người mà trong bất cứ hoàn cảnh nào, vẫn sẽ yêu em.”
Điều này thật ngọt ngào, và thật xúc động. Cô không biết phải làm gì bây giờ, Alex đang chờ đợi. Cô tin tưởng anh, cô biết mình sẽ tin tưởng anh. Cô chưa bao giờ yêu một ai nhiều đến thế. Cũng chưa bao giờ được ai yêu thương nhiều thế này.
Nhưng liệu có là quá sớm không?
Cô có nên nói ra điều đó, với Alex?
Anh nói rằng anh vẫn yêu cô, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Có thật… sẽ là như thế không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.