Bạn Diễn [Partner]

Chương 25


Đọc truyện Bạn Diễn [Partner] – Chương 25

Phan Hải Đình tỉnh dậy vì cảm thấy lạnh. Cô cựa mình, nhớ ra bản thân đang ở trên máy bay. Điều hòa khiến cô lạnh. Một vài thông tin cần thiết lướt qua bộ xử lý trong não bộ, cô giật mình, đêm qua Alex đã… ôm cô đi ngủ! Nhưng lúc này thì không, hình như anh đã dậy rồi.
Cô chậm chạp xoay người lại, nhìn thấy Alex đang ngồi ngay bên cạnh. Anh đang đeo tai nghe và đọc một quyển sách. Có vẻ như anh đã nhận ra cô vừa tỉnh dậy, chào đón cô với một nụ cười.
“Chào buổi sáng, honey!”
Cô nheo mắt, lắc đầu không trả lời. Cô vươn vai trong hai lớp chăn, Alex còn đắp chăn của anh cho cô. Cô ngơ ngác một lúc, lần mò tìm điện thoại.
“Hả?”, cô bật dậy, “Đã chín giờ rồi á?”
Alex thản nhiên gật đầu.
“Sao không gọi tôi? Một tiếng nữa xuống sân bay còn gì?”
Cô trách Alex mà không thèm nhìn cả phản ứng của anh, lóc cóc chạy vào buồng vệ sinh. Anh ta muốn nhìn thấy cô ở bộ dạng này khi xuống sân bay đây mà! Hoặc là muốn thấy tiếp viên hàng không đến lay gọi cô rồi cười vào khuôn mặt ngái ngủ của cô. Cô còn không kịp có bữa sáng tử tế nữa! Alex vô lại thật!
“Cười cái gì hả?”, cô lầm bầm giận dỗi sau mười lăm phút cắm rễ trong buồng vệ sinh. Alex không có một chút hối-lỗi nào, tủm tỉm cười nhìn cô quay lại ghế ngồi.
“Sáng nào dậy em cũng thế này hả?”
“Anh cố tình không chịu gọi tôi dậy chứ gì?”, cô quyết giữ vững tinh thần thép kiêu hãnh, ngồi nhích ra xa Alex. Anh chẳng hề thấy có lỗi trước lời buộc tội của cô, ngược lại còn cười rất sung sướng.
“Bởi vì trông em đáng yêu quá, anh không nỡ đánh thức.”
Alex thật biết cách vuốt ve tâm trí cô, dù nó chỉ càng khiến cô muốn đấm anh một cái vì tội danh cợt nhả. Tuy vậy, cô vẫn không thể kiềm chế được mình rung rinh trước câu nói ấy.
Thôi đi, có khi anh ta nói câu đó với hàng tá người phụ nữ rồi. Cô có phải tình đầu đâu?
Thấy cô bĩu môi không đáp lại, Alex đặt quyển sách xuống, đưa tay vẫy gọi tiếp viên hàng không. Một cô tiếp viên nhìn anh, đứng dậy, quay vào trong lúi húi.
Ít phút sau, cô tiếp viên hàng không mang ra một khay đồ ăn sáng, đặt trước mặt bàn di động của Phan Hải Đình. Cô tròn mắt nhìn cô tiếp viên, cô đã định bỏ bữa sáng, ngồi đợi đến giờ xuống sân bay. Alex ở bên cạnh đã nhanh chóng lên tiếng:
“Ăn sáng đi, em còn vô số thời gian mà.”
Cô nghe lời Alex, ngoan ngoãn nhận lấy đồ ăn sáng. Bữa sáng của hãng hàng không Pháp này bao gồm hai chiếc bánh mì tròn vo, to bằng bàn tay; giăm bông, phô mai, sốt cà chua ăn kèm; cà phê với đường và sữa; kèm một hộp nhựa trong veo đựng hoa quả tươi. Alex chắc đã ăn sáng rồi. Cô chỉ có một cảm nhận duy nhất: đồ ăn của Pháp thật tuyệt vời.
Chiếc Boeing 747 của hãng Air France chầm chậm tiến về đường băng của cảng hàng không quốc tế Charles de Gaulle. Đúng mười giờ mười hai phút trưa, nó dừng lại ở đúng vị trí của mình tại sân bay. Alex giúp cô lấy hành lý và bước ra ngoài. Cô và anh đều được nhân viên của ban tổ chức Paris fashion show đón tận nơi, trên một chiếc limousine đen bóng loáng.

Khách sạn Four Seasons Hotel Georges V nằm trên đường Avenue Georges V, chỉ cách đại lộ Champs Elysées vài bước chân, một khái niệm mới về sự sang trọng ở Thành phố Ánh sáng. Khách sạn năm sao này có sân hiên cho cái nhìn toàn cảnh về thành phố Paris hoa lệ, với cách cắm hoa sang trọng đặc trưng, liệu pháp spa tốt nhất và các món ăn từng được trao giải thưởng sao Michelin. Four Seasons với các phòng và suite nguy nga, nhiều phòng có sân hiên riêng biệt nhìn ra thành phố Paris. TV tương tác, thư viện, đầu CD/DVD, kết nối Wifi, máy pha cà phê espresso với cà phê dạng viên nén miễn phí, két an toàn, mini bar và dịch vụ nướng bánh mì là những tiện nghi tiêu chuẩn trong phòng.
Ẩm thực Pháp cổ điển và thực đơn ăn nhẹ đem đến cho nhà hàng Le Cinq trong khách sạn hai sao Michelin. Quán La Galerie sang trọng lại là điểm đến yêu thích của dân Paris thời thượng để thưởng thức đồ uống và đồ ăn nhẹ. Nếu thích ẩm thực Địa Trung Hải, có thể sang nhà hàng Le George thay vì Le Cinq. Le Bar là quán bar lớn nhất trong khách sạn, nơi thưởng thức cocktail và bữa ăn nhẹ, với cửa sổ lớn mở ra đại lộ Avenue George V nổi tiếng.
Chiếc limousine dừng lại chính xác trước ngưỡng cửa khách sạn Four Seasons. Nhân viên khách sạn nhanh nhẹn chạy lại đỡ hành lý cho cô và Alex, mang thẳng đến phía bàn lễ tân. Khách sạn đã được đặt riêng cho rất nhiều khách mời tham dự Paris fashion show, vì thế Alexvaf cô chỉ cần đọc tên và nhận phòng.
“Alex Simon”, cô để anh nhận phòng trước, tự động lùi lại. Nơi này khiến cô choáng ngợp, có lẽ là khách sạn năm sao đẹp nhất cô từng bước vào. Có thể vì cô lần đầu đi Pháp.
“Ngài Alex Simon và Quý cô Phan Hải Đình…”, nữ tiếp tân nói bằng giọng Pháp mượt mà, “Phòng Superior, chìa khóa phòng, thưa ngài…”
Cả cô và Alex đều ngạc nhiên khi tên họ bị xướng lên cùng một lúc.
“Xin lỗi”, cô hỏi bằng tiếng Anh, “Ý cô là Alex Simon với Phan Hải Đình… chung một phòng?”
“Vâng, thưa quý cô”, cô tiếp tân nhã nhặn đáp lại, “Phòng Superior, thưa cô.”
Cô há hốc miệng, sửng sốt không kém Alex. Nhân viên khách sạn đã nhanh nhẹn chuyển hành lý của họ vào xe đẩy. chuẩn bị mang lên phòng rồi.
“Khoan đã”, vẫn là Phan Hải Đình, “Phiền cô xem lại, chúng tôi… đi riêng mà?”
“Thưa quý cô, phòng của cô và ngài đã được đăng kí rồi ạ, một phòng King, trong bốn đêm ạ.”
“Chắc là có sự nhầm lẫn rồi”, Alex lên tiếng, “Chúng tôi không thể nào ở chung được.”
“Dạ, có phải quý ngài và quý cô là khách mời danh dự của Paris fashion show không ạ?”
“Đúng vậy”, Alex đáp.
“Vậy thì không có sai sót nào đâu ạ”, nữ tiếp tân người Pháp cười rạng rỡ, “Hai người được ban tổ chức sắp xếp một phòng đôi, cho một cặp đôi ạ.”
Ngớ người. Cả anh và cô nhìn nhau không chớp mắt. Thế quái nào lại có thể bị xếp thành một đôi, trong khi họ mới chỉ tuyên bố hẹn hò vào buổi chiều ngày hôm trước?
Phòng Superior là một trong số những phòng đôi sang trọng bậc nhất tại Four Seasons. Với chiếc giường đôi cỡ King và loggia nhìn được tháp Eiffel cùng Vương cung Thánh đường Sacré-Coeur. Phòng có phòng tắm bằng đá cẩm thạch với bồn xông hơi và tắm hơi. Trên cả tuyệt vời. Điều duy nhất không tuyệt vời ở đây là ở-cùng-Alex-trong-bốn-đêm!
“Đẹp hơn rất nhiều những khách sạn anh từng ghé qua!”, Alex cũng phải tán thưởng vẻ sang trọng cổ điển ở căn phòng này, không ai có thể kìm lòng trước nó. “Buồn cười ghê, anh có nhà ở Pháp mà vẫn phải ở khách sạn.”

“Anh có thể nhường toàn bộ nó cho tôi và về nhà”, cô đáp thẳng tuột, còn mải trầm trồ trước cánh cửa sổ lớn lắp kính chống đạn, mở ra loggia với hàng loạt chậu cây cảnh tuyệt diệu. Nhìn kìa, là Tháp Eiffel đấy!
“Nhà anh ở Troyes, thuộc vùng hành chính Champagne-Ardenne, rất xa thủ đô Paris”, Alex thản nhiên đáp lại, không thèm dỡ hành lý mà đi đến bên cạnh cô, nhìn tháp Eiffel, “Bố anh xuất thân từ đấy, ngôi nhà đầu tiên của anh là ở Troyes. Nhưng giờ này có lẽ họ đều đang ở cùng thành phố với chúng ta rồi.”
“Anh đã báo cho bố mẹ rồi, phải không?”
“Đương nhiên”, Alex cười nửa miệng, “Làm gì có chuyện đi Pháp mà không báo cho bố mẹ chứ? Đây là quê hương của anh đấy!”
Cô thấy xấu hổ vì tự dưng hỏi một điều vô lí. Khổ nỗi, ở một nơi đẹp thế này, trong khung cảnh lãng mạn thế này, cô bỗng nhiên bị lúng túng trước vị nam thần, là anh. Anh đúng là hợp với Paris. Hợp với vẻ lãng mạn cổ điển mà cực kì quyến rũ.
Cô đang ở Paris – Thành phố Tình yêu. Có khi nào tình yêu của cô sẽ cứ thế nảy nở, trào dâng sục sôi cùng Alex?
Dẹp bỏ những nguy cơ sẽ đến đêm nay, cô đang chải chuốt hết sức cho event đầu tiên của Tuần lễ Thời trang Paris mở màn chiều nay. Xe đã hẹn sẽ có mặt lúc sáu giờ chiều để đón cô và Alex, đồng thời sẽ đưa họ về lúc mười giờ tối – sau khi kết thúc bữa tiệc Hậu show. Căn phòng này thực chất có hai phòng ngủ, nhưng một phòng nhỏ hơn, và cô chấp nhận “xí” phòng nhỏ… làm phòng thay đồ! Cô sẽ không đời nào thay đồ trong phòng ngủ lớn kia – khi mà Alex có thể bất ngờ bước vào bất cứ lúc nào.
Cô chọn đầm satin xẻ cao vút màu nude của Ralph Lauren, kèm theo lối trang điểm tông nude nhẹ nhàng nhưng màu son môi đỏ mận quyến rũ. Cô tự hỏi Alex đã chuẩn bị xong chưa? Cô chỉ muốn được hỏi ý kiến của anh, bởi mỗi khi đi dự sự kiện, cô thường xuyên hỏi ý kiến Vương Khả sau khi tự chuẩn bị xong cùng ekip của mình.
Cô túm nhẹ váy để nâng vạt, đi kèm đôi giày cao gót bít mũi màu nude, mở cửa bước ra. Cô thấy Alex ở ngay đằng xa, trước gương trong phòng tắm, anh có vẻ đang thắt cravat.
“Alex!”, cô gọi, “Phiền anh một tí được không?”
“OK!”, Alex lưu luyến một chút trước khi bước ra ngoài. Anh mới chỉ mặc được quần âu và sơ mi trắng. Chiếc cravat trên cổ áo anh còn khá xộc xệch.
“Trông tôi đã ổn chưa?”, cô rụt rè hỏi, “Có cần thêm gì nữa không?”
Alex nhìn cô, bất động. Chúa ơi, Hải Đình của anh, nữ thần của anh.
Mái tóc màu rượu vang vào nếp quá hoàn hảo. Đôi môi đỏ mọng mời gọi, đôi mắt khói sắc sảo ẩn hiện dưới mái tóc xoăn sóng nhỏ đầy lôi cuốn. Anh dám cá sẽ có vài người phải chết chìm trong đôi mắt hút hồn của cô. Và bộ váy – lạy Chúa – khiêu gợi đến chết người!
Anh thấy rõ bầu ngực căng tròn của cô kiêu hãnh bên dưới lớp vải satin. Anh thấy vòng eo nhỏ nhắn của cô qua hai đường cut out táo bạo. Anh thấy cặp mông chắc nịch và bên đùi nõn nà của cô lấp ló sau đường xẻ tà cao vút. Anh nhìn cô trân trối như một kẻ biến thái.
Xin hãy tha thứ cho tội lỗi này của con. Anh chỉ muốn ngay lập tức xé toạc bộ váy chết tiệt và làm tình với cô. Ngay trên sàn nhà này cũng được.
“Alex?”, cô búng tay, cười ngượng ngùng khi anh bất động hơi quá lâu, “Tôi… có gì không ổn à?”

“Không, không…”, anh nói, lạc cả giọng, “Em đẹp lắm…”
Mày đáng lẽ có thể khen một câu hoàn hảo hơn. “Ý anh là…”, Alex ngay lập tức đính chính, “Em… rất tuyệt vời..”
Cô bật cười, lắc nhẹ đầu. “Cảm ơn anh.”
Nhưng hơi hở hang đấy, Alex nghĩ. Thật… không thoải mái nếu có thằng đàn ông khác ngoài anh được nhìn thấy em như thế này. Bọn chúng cũng sẽ muốn làm tình với em, và anh thì không thích một tí nào.
“Em… có nghĩ… Nên… kín đáo hơn một tí không?”, Alex ngập ngừng, khoanh tay trước ngực. Áo sơ mi của anh vẫn còn xắn cao tận khuỷu, chưa được chỉnh chu hoàn toàn. Cô phì cười, bước gần đến chỗ anh.
“Đúng là đàn ông, chỉ nhìn thấy những cái phụ nữ không nhìn thấy!”, cô đáp trả với nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng kéo gấu tay áo xuống cho anh. Alex lập tức đứng thẳng, hai tay duỗi thoải mái để cô được làm điều cô muốn.
“Em không thấy bộ váy này… gợi cảm quá à?”, anh bất giác hỏi một câu ngớ ngẩn. Cô tỏ ra ngạc nhiên, đã cài xong một bên tay áo cho anh.
“Không hề!”, cô đáp, “Bộ váy này che hết ngực của tôi, làm eo tôi trông như eo của người chết đói, và quyến rũ chỉ đến nửa vời.”
Alex tròn mắt khi nghe cô nói vậy. Quả thật, bộ váy của Ralph Lauren không quá đỗi hở hang như Alex suy nghĩ. Cô không mặc áo lót nâng ngực nên bộ ngực vừa-phải-ở-mức-hơi-khiêm-tốn của cô nằm gọn gàng sau nếp gấp ngực váy. Hai đường cut out ở eo chỉ cắt vào một đoạn vừa đủ, dài tầm mười phân, rộng chỉ bằng một ngón tay, cốt để chiết phần eo người mặc, che đi khuyết điểm eo to nếu người mặc không có phần eo thon gọn – một kiểu đánh lừa thị giác đơn giản mà hầu hết các nhà mẫu nổi tiếng đều áp dụng vào sản phẩm của mình. Đường xẻ tà từ chân váy lên đến gần xương chậu ở chân trái của cô, có lẽ là đường “sát thủ” nhất trong cả thiết kế này. Bởi đường xẻ quá cao, nguy cơ lộ nội y sẽ lớn. Nhưng cô đương nhiên đã lường trước, chọn đồ lót màu nude, gần như trùng với màu váy, để giảm thiểu khả năng bị lộ. Cô chưa có can đảm đến mức… không thèm mặc quần lót, như Kendall Jenner hồi diện chiếc đầm Fausto Puglisi xẻ lên tận rốn tại Much Music Award.
Thế mà trong mắt Alex, mọi chỗ trên chiếc váy này đều làm cô trở nên gợi-cảm-đến-chết-người!
Anh nhăn mặt, phụng phịu như một đứa trẻ con. “Thế kia thì anh phải che cho em suốt à?”
“Anh không cần che”, cô tủm tỉm cười, đã cài xong hai tay áo cho anh, bắt đầu thắt cravat theo kiểu Eldredge, “Đây không phải lần đầu tôi diện váy xẻ tà đâu.”
Đúng vậy, cô là tín đồ của váy xẻ tà. Vừa quyến rũ, lại vừa kín đáo. Kín đáo một cách quyến rũ. Cô thích thế, không phải khoe ra quá nhiều da thịt, nhưng cũng không phải kín cổng cao tường. Cô là sexy và gợi cảm, không phải là loại tiểu thư kín bưng như bức tường thành.
“Thật bất tiện…”, Alex làu bàu, nhìn chằm chằm vào cô, không thèm để ý cách thắt cravat kiểu cách, cầu kỳ của cô để mà học hỏi. Anh rất muốn vứt, vứt hết, và đè cô xuống, ngay lúc này.
Anh sợ rằng đêm nay, anh sẽ không tự chủ được mất.
Theo dự định, Danny sẽ biểu diễn ở tất cả các ngày tại show thời trang thường niên này. Nhưng sẽ không phải nhảy lên bất thình lình rồi đứng hát như mấy show diễn của Victoria Secret. Danny sẽ cho anh cơ hội tỏ tình với cô ở bữa tiệc Hậu show, tối nay. Đó là yêu cầu thay đổi của anh, để phù hợp với tình cảnh hiện nay. Khi anh đã biết cô cũng thích anh rồi, chẳng việc gì phải làm quá vì sợ bị từ chối cả. Anh không thích phô trương, anh chỉ cần nội bộ biết về màn tỏ tình này là được.
“Xong rồi đấy”, cô sung sướng vì đã thành thục kiểu thắt Eldredge này, lùi lại nhìn tổng thể một lượt, “Chỉ cần thêm áo vest là đủ. Anh quá hoàn hảo rồi!”
Và ngay khi nói xong câu ấy, cô lại thấy xấu hổ. Không nên lỡ lời thế này, cô tự nhủ, anh ấy sẽ hiểu nhầm đấy!
Alex quả nhiên cười ngạo nghễ, ngay lập tức lại giở giọng trêu chọc cô.
“Em bị anh hút hồn nhanh vậy hả, cưng?”
“Một lời khen lịch sự thôi”, cô nhanh chóng chữa ngượng, “Giống như những gì anh phải nhận xét khi thấy tôi vậy.”

“Không, những lời khen của anh là thật đấy”, anh nói rất thật lòng, nhưng lại cố ý nháy mắt như thể đang tán tỉnh cô theo kiểu lả lơi. Cô đương nhiên sẽ không tin vào lời nói của anh nữa, mà sẽ mặc định đó là một sự trêu chọc cố ý.
Alex chỉ biết lấp liếm tình cảm của mình theo kiểu ấy, bởi vì anh không muốn cô phải nghi ngờ lòng tin của cô với anh. Thà rằng không tin hẳn, còn hơn là kiểu nửa tin, nửa ngờ. Cô sẽ rất mệt khi phải đấu tranh lại suy nghĩ anh đang yêu thích cô thật lòng. Anh sẽ để dành nó cho tối nay.
Chiếc limousine dừng lại, người phụ xe nhanh nhẹn mở cửa. Thảm đỏ trải dài từ sâu bên trong sảnh, ra bên ngoài và dừng lại chính xác trước mỗi chiếc xe ở đây. Máy ảnh sẵn sàng khi Alex và cô bước ra ngoài. Quả là sự kiện lớn, không bao giờ có sự chuẩn bị sơ sài. Cô đi bên cạnh anh một cách bình thường với biểu cảm bình thường nhất có thể, nhưng không thể phủ nhận trong lòng cô râm ran vì háo hức.
Bình thường, các tuần lễ thời trang tại New York, London, Milan và Paris chỉ quy tụ chủ yếu các khách mời về lĩnh vực thời trang như các biên tập viên, blogger thời trang, icon thời trang, hay những khách hàng có tầm ảnh hưởng lớn. Alex Simon thuộc dạng “khách hàng có tầm ảnh hưởng lớn”. Cô luôn tự nhủ, nhờ có anh mà cô có thể bước vào một trong bốn tuần lễ thời trang lớn nhất này. Cô không biết nên bày tỏ sự cảm kích thế nào với Alex, có lẽ chỉ là “biết điều hơn” được thôi.
Bởi thế, cô ngoan ngoãn đi cạnh anh như một người bạn gái chính hiệu. Alex không ngần ngại trước ống kính ôm ấp, nắm tay cô hoàn toàn theo kiểu “người yêu”. Không còn kiểu nửa vời pha tạp đánh đố dư luận nữa rồi.
Choáng ngợp là những gì ập đến trong tâm trí Phan Hải Đình vào lúc này. Khách mời toàn những người nổi tiếng trong giới nghệ sĩ, cô còn nhìn thấy đằng kia một Thiên Thần của Victoria Secret – Alessandra Ambrosio. Cô gái Brazil bốc lửa ấy nhìn về phía cô, cười rạng rỡ và tiến đến gần với hai tay giang rộng.
“Alex!”, cô hô lên hoan hỉ, “Alex của tôi!”
Đó là tiếng Anh. Phan Hải Đình ngay lập tức hiểu rõ mối liên quan của Alex đối với Ambrosio. Rõ ràng là thân thiết trên mức cần thiết.
“Sandra!”, Alex gọi tên nàng Thiên Thần theo cách thân thiết, ôm chầm lấy Ambrosio khi cô đến gần anh. Cô cao hơn anh cả một cái đầu, nhất là khi còn đi thêm đôi giày cao gót mười hai phân nữa.
“Sandra, hãy gặp Hải Đình. Người em yêu”, Alex giới thiệu cô với Thiên Thần ngay lập tức. Alessandra Ambrosio rất thân thiệt quay sang bắt tay cô, và ôm cô theo cái cách nàng vừa ôm Alex.
“Rất hân hạnh được gặp em!”, Thiên Thần nói, “Tôi là Alessandra.”
“Em biết chị”, cô hồi hộp nói, “Em chưa hề bỏ qua một show Victoria Secret nào!”
Thật không thể tin có ngày cô gặp một Thiên Thần nổi tiếng của Victoria Secret, bằng xương bằng thịt, và còn ôm mình.
“Lại đây nào!”, Alessandra vẫy tay gọi cô và Alex, “Hãy ngồi cùng chị. Đừng quan tâm ban tổ chức sắp xếp thế nào. Chúng ta còn nhiều chuyện để nói với nhau đấy!”
Với niềm sung sướng hân hoan từ sâu tận đáy lòng mà phải kiềm chế dưới gương mặt lãnh đạm, cô lon ton vén váy đi bên cạnh Alex, theo sau Thiên Thần. Alex nói anh quen Thiên Thần ở New York Fashion week hai năm trước, và Alessandra rất dễ mến. Anh và Thiên Thần đã từng đi chơi với nhau, và anh đã hát tặng Thiên Thần một sáng tác của anh. Chẳng thế trách bọn họ thân thiết đến thế.
Alex còn ghé qua gặp Danny một lần, để lại cô khoảng thời gian tranh thủ làm quen với Thiên Thần của Victoria Secret. Alessandra nói rằng cô là người may mắn khi đã yêu được Alex, vì “Alex là một chàng trai tuyệt vời!”. Cô ậm ừ suốt những lúc nhắc đến Alex, thỉnh thoảng mang cảm xúc thật ra để nói về Alex, khi Thiên Thần hỏi cô cảm thấy thế nào về anh. Đương nhiên sẽ chẳng ai biết cô và anh chỉ đang giả vờ yêu nhau trước dư luận. Quá là dối trá, dối trá chồng chất dối trá.
Cô và Alessandra còn kịp chụp một tấm ảnh selfie trước khi Alex trở lại, và buổi trình diễn thời trang bắt đầu.
Phan Hải Đình mở to mắt, ghi nhớ từng giây phút mình đang có ngay thời điểm này.
Trong đời, có lẽ đây là lúc hiếm hoi hạnh phúc nhất của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.