Đọc truyện Bần Đạo Có Bệnh – Chương 9: Ta là Long Phách Thiên, ta có tiền
Dịch giả: SeagateHDD
————————
Bọn Phỉ Nhiên Thù đi đến thành Lộc Dương còn chưa tới buổi trưa, Thừa Ảnh bị phái lên núi chuẩn bị một chút.
Thành Lộc Dương ở ngay dưới chân núi Lăng Vân Phong, dựa vào thiên thời địa lợi nơi này, cũng là phi thường phồn hoa.
Tuy hai thành khá gần nhau gần nhau, nhưng loại phồn hoa của thành Tứ Phương, lại là dựa vào yếu tố khác.
Thành Tứ Phương mọi người nhiệt tình hiếu khách, Lộc Dương thành con người lại cao quý lãnh diễm; thành Tứ Phương lui tới là thương nhân đông đảo, bách tính an cư nhạc nghiệp, vô cùng hiền lành, Thành Lộc Dương trên đường đều là người trong giang hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể động đao động kiếm.
Hành Ca thì lại không phải để ý tới những điều này, nàng mắc bận ngóc đầu dáo dác tìm kiếm tửu lâu trà quán, hai ngày này không phải ăn lương khô, thì ăn đồ nướng không có chút gia vị, quả thật là nuốt không trôi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là không có rượu để uống, nàng cảm giác cả người mình đều sắp khô héo luôn rồi.
Ai nha, có một chi nhánh của quán rượu Nhất Phẩm!
Hành Ca hai mắt lập tức sáng ngời, nhấc chân muốn qua đi, lại bị Phỉ Nhiên Thù nắm lấy cổ áo kéo nàng vào một cửa hàng may.
—————-
Hành Ca tất nhiên biết hoàn cảnh của mình, lúc này thì không thích hợp trang phục hay trang điểm lộng lẫy quá, nhưng A Phỉ ngươi đâu cần phải ra vẻ chứ?
“Không cần trang điểm lộng lẫy, bình thường là được rồi.” Phỉ Nhiên Thù nói.
“Bần đạo trời sinh quyến rũ, bình thường không trang điểm là đã muốn khuynh quốc khuynh thành rồi.” Hành Ca nói.
Phỉ Nhiên Thù trầm mặc một lát, nói:
“Đừng lo ngại, nơi Phỉ mỗ ở, thành trì hoặc thủ đô là nghiêng không được đâu.”
Từ ánh mắt ngột ngạt của Phỉ Nhiên Thù, Hành Ca đọc ra rồi.
” Nói nhảm một câu nữa ta liền phế bỏ ngươi”
Nghĩ thầm không phải hắn nói nàng giống như cố nhân sao? làm cái gì mà dử dội như vậy? Kaka…. chẳng trách ngươi đem cố nhân làm mất rồi.
Đương nhiên là ngẫm nghĩ mà thôi, không nói ra lời được a, nàng là đang ôm đùi đó, biết thân biết phận là vạn phần may mắn nha.
Hành Ca đành ngoan ngoãn cầm lấy quần áo.
Bàn tay vừa mới đưa vào hướng giá treo quần áo đang lơ lửng, vẻ mặt nàng không tự chủ được liền thay đổi.
Thân thể biếng nhác vừa nhóm lên lại lập tức cứng đờ, khựng mất vài giây, bước chân lại nhanh chóng lưu loát, ánh mắt sắc bén, khí thế lẫm liệt, năm ngón tay phần phật lật xem một loạt xiêm y, tinh chuẩn lựa ra một đống quần áo thanh thanh lịch lịch, áo và váy có màu sắc tươi sáng một chút.
Nguyên do lúc đầu chủ quán thấy nàng mặc một bộ đồ nông phụ quê mùa thì lạnh nhạt, lúc này thấy nàng xách ra một đống đồ, liền nhịn không được nói một câu:
“Cô nương nhìn thật chính xác, năm nay cấp trên mệnh lệnh cấm rời xa giới luật của đạo, trong kinh đô liền ưa chuộng mẫu màu sắc thanh lịch như vầy.”
Dù là như vậy, nhưng chủ quán cũng không có ý định tiến lên để quảng cáo, đóng vai một người bán hàng cao quý a.
Trái lại như vậy Hành Ca còn ung dung tự tại hơn, một mình cầm đống xiêm y lựa ra được, đi ra sau tấm màn, nơi đó có một bà tử hầu hạ thay quần áo, nàng liền tiến vào bên trong.
Phía trong, trên vách có một treo một cái gương đồng thật lớn, nhưng nhìn cũng không rõ mặt mày lắm, có điều quần áo có vừa hay không thì vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Hành Ca lựa ra có vài bộ hơi nhỏ, thử tới thử lui……lấy bộ ưng ý nhất mặc vào, vẫn còn dư hai bộ, liền muốn bà tử gói lại cho mình.
Bà tử cười ha hả nói:
“Cô nương chọn đồ được rồi, còn mấy món quần áo củ này mang đi hay là….?”
“Không muốn, cảm tạ bà ngoại.” Hành Ca nhìn vào gương đồng, luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó, “Bà ngoại, bà có giúp chải đầu không?”
“Có a, cô nương muốn cái chải loại nào?” Bà tử hỏi.
Hành Ca từ trong bọc hành lý móc ra một bạc vụn, “Tùy tiện giúp ta chải sơ một kiểu tóc đơn giản là được.”
Một búi tóc đơn giản lập tức hoàn thành, phối hợp với áo vàng nhạt và váy xanh trên người, quả thực là giống một vi tiểu thư văn nhã dịu dàng, nhưng là, vẫn còn thiếu một chút? Hành Ca vuốt vuốt cằm cân nhắc, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy hộp son trên bàn trang điểm. . . . . . Nàng thuận tay cầm lên, dùng ngón út chấm một ít, xoa một ít lên môi, lại xin bà tử ít nước, đem son ở lòng bàn tay hòa tan ra, vỗ lên mặt, ah, đại công cáo thành.
Bà tử nhìn đến trố mắt ngoác mồm, vốn định nói cho nàng biết son không phải là dùng như thế, nhưng đến cuối cùng vẫn là nhịn lại được.
“Đẹp mắt không?” Hành Ca hỏi.
Bà tử lúng túng đành gật gật đầu.
Hành Ca vui vẻ vén màn lên, đi ra ngoài, đem gói quần áo mới thẩy lên bàn chưởng quỹ, “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ mất hết nửa ngày mới nhớ ra đây là cô nương mặc trang phục thôn cô kia, nhất thời có chút chấn kinh, lắp bắp báo giá.
Hành Ca từ trong bao hành lý móc ra tờ ngân phiếu năm trăm lạng lúc trước “mượn” của Công Tôn Dị đưa ra.
Mới vừa phục hồi lại tinh thần, chưởng quỹ lần thứ hai lại chấn kinh quá độ, “Cô nương, ngân phiếu không phải là dùng như thế này. . . . . . Ngươi, ngài phải đi ngân hàng tư nhân đổi ra bạc để dùng.”
Phiền toái như vậy? Trên tivi không phải là đơn giản lắm hay sao!
Trong đầu của Hành Ca lúc này lại bốc lên ý nghĩ như vậy, lập tức tự hỏi tivi là cái giống gì? Loay hoay một hồi không nghĩ ra, thôi bỏ đi, sau đó đem ánh mắt cầu viện nhìn về phía Phỉ Nhiên Thù.
“A Nhiếp. . . . . .” Phỉ Nhiên Thù trong một cái nháy mắt, nhịp tim loạn cả lên, trang phục này, dáng dấp kia, rõ ràng là vị cô nương cùng với hắn ở dưới đáy vực so kiếm, hắn đã từng coi là tri kỷ, sau lại khổ tâm mà ruồng bỏ cô. Cô nương kia thì khư khư cố chấp, nàng nói thiêu thân lao đầu vào lửa thì buổi tối mới ấm áp được. . . . . .
“Làm sao vậy? Ngươi cũng không có bạc sao?”
Hành Ca đi tới trước mặt của hắn quơ quơ tay.
Phỉ Nhiên Thù tinh thần hồi phục, sâu sắc nhìn nàng một chút, sau đó nói:
“Tiền bạc là xưa nay do Thừa Ảnh giữ.”
“Này A Phỉ, ngươi giúp ta đi đổi ít bạc đến đây đi.”
Hành Ca đem tờ ngân phiếu của Công Tôn Dị ném cho Phỉ Nhiên Thù.
Phỉ Nhiên Thù thấy nàng có cử chỉ tự nhiên như thế, lại hơi có ý cười.
Phỉ Nhiên Thù cầm lấy tấm ngân phiếu đi ra khỏi cửa hàng may, nhưng chưa đi ngân hàng tư nhân. Ánh mắt của hắn nhìn vào một nam nhân trẻ tuổi, vận quần áo hoa lệ trên người.
Vầng trán thì nhu nhược, giàu có thì cho nhiều, người ở trong Long Môn, thông minh là không cao.
Trước là dựa theo mấy điểm như trên, thứ hai là bằng trực giác, thứ ba dựa vào việc hắn đang bị người ta trộm cắp mà không biết, vậy chính xác là người của Long Môn rồi.
Phỉ Nhiên Thù cong ngón tay búng một cái, một hòn đá trúng ngay tay tên ăn cắp.
Tên móc túi oa oa kêu loạn, gã nam nhân kia mới tỉnh ngộ ra, mình đây chính là suýt bị người ta ăn cắp đồ.
Phỉ Nhiên Thù nở nụ cười, xoay người rời đi, lại nghe phía sau nam nhân kia hô:
“Đại hiệp xin dừng bước!”
Phỉ Nhiên Thù thật ra là muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng không ngờ tên nam nhân kia nhìn vẻ bề ngoài có chút ngây ngô, công phu khinh công lại rất tốt.
Hắn phi đến trước mặt của Phỉ Nhiên Thù, nứt cái miệng ra nhiệt tình cười nói:
“Vừa rồi thật đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ! Tại hạ Long Phách Thiên, còn chưa thỉnh giáo đại danh của đại hiệp?”
Phỉ Nhiên Thù kín đáo đánh giá lại hắn thêm một lần, thực sự rất muốn cười. Long Phách Thiên, tên rất hay.
“Đại hiệp a đại hiệp, ngươi tại sao không nói chuyện? Đại hiệp a đại hiệp ngươi tên gì?”
Long Phách Thiên miệng nói không liền da.
Phỉ Nhiên Thù nói:
“Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, ngươi và ta bèo nước gặp nhau, liền như vậy từ biệt đi.”
“Như vậy sao được? Cha ta từ nhỏ đã dạy ta, người ta thi ân bằng một giọt nước, thì cũng phải dùng sông hồ để báo đáp lại, nếu như cha ta biết ta ngày hôm nay cứ như vậy để đại hiệp đi, nhất định sẽ đánh ta ! Đại hiệp a đại hiệp, ngươi để ta báo đáp ngươi đi!”
Long Phách Thiên mặc dù là một cái tên đầy uy vũ, nhưng tướng mạo của người mang nó không hề uy vũ chút nào, mặt thì tròn tròn như em bé, mắt to ngần ngật nước, nhìn qua là biết dạng người rất rắc rối, khiến người ta không cảm thấy thoải mái chút nào.
Tuy rằng không thoải mái, nhưng nếu muốn thoải mái trở lại liền quá là đơn giản a.
Phỉ Nhiên Thù đẩy bàn tay hắn đang nắm áo của mình ra, xòe tay ra, nói:
“Được, ngươi cho ta mười lạng bạc đi.”
Long Phách Thiên sửng sốt.
Phỉ Nhiên Thù thấy hắn không phản ứng, lại búng búng ngón tay, nói:
“Nhanh.”
“Nha, nha.”
Long Phách Thiên phục hồi tinh thần, vội vã móc ra túi tiền, lấy ra mười lạng bạc, ngơ ngác mà đưa cho Phỉ Nhiên Thù.
Phỉ Nhiên Thù lấy được bạc, liền quay lại chổ thợ may, đem bạc cho chưởng quỹ, đem ngân phiếu trả lại cho Hành Ca, thuận tay cầm lấy bao hành lý của nàng, nói:
“Đi thôi.”
“Ngươi không có đi đổi ngân phiếu? Bạc từ đâu mà có?”
Hành Ca vừa đi vừa hỏi.
“Người qua đường cho.” Phỉ Nhiên Thù nói.
Hành Ca có cảm giác sự thông mỉnh của mình bị Phỉ Nhiên Thù xỉ nhục.
Lúc này, Long Phách Thiên không biết từ chỗ nào xông ra, tiến đến trước mặt của Phỉ Nhiên Thù mở ra túi tiền, “Đại hiệp ngươi còn muốn tiền không? Ta còn có!”
Hành Ca cảm thấy trí thông minh vô địch của mình, bị cái tên giang hồ khìn khìn này xáng cho một bạt tai, aiz, đau.
Phỉ Nhiên Thù ánh mắt chìm xuống, tránh xa Long Phách Thiên, trên mặt nhẹ như mây gió nói:
“Không cần. Tại hạ còn có chuyện quan trọng trên người, cáo từ.”
Nói xong ôm eo Hành Ca, xuất ra bộ pháp Lăng Vân bộ, khinh công độc nhất vô nhị của thiên hạ đệ nhất trang, toát ra một mảng sương mù, nương theo gió mà đi.
Long Phách Thiên nhìn theo bóng hai người biến mất, trên mặt nụ cười càng thêm rạng ngời.
Nếu như hắn thường mang nụ cười này trên mặt, rất dễ dàng khiến cho ngươi ta cảm thấy hắn là một người không bao giờ có ác tâm, người trên đời có nụ cười như hắn đã là vô cùng hiếm…càng khỏi nó tới, nụ cười trong sáng không một chút tà tâm.
Hắn ngắm nhìn Phỉ Nhiên Thù rời đi xong, đột nhiên thay đổi biểu hiện, cười khan một tiếng, tiếng cười như dao đâm xuyên vào yết hầu.
Nếu như hắn không phát hiện ra kẻ cắp, vậy làm sao có thể phát hiện ra được người giúp mình a?
Nghĩ đến giờ khắc này Phỉ Nhiên Thù nhất định đang vạn phần hối hận vì đã giúp đỡ mình, Long Phách Thiên trong lòng liền cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Còn Hành Ca tiên cô kia, dựa theo lời của Du Tử Tiên nói, nhìn qua có chút không giống a.
Suy tư trong chốc lát, Long Phách Thiên nhấc tay lên, vẫy vẫy hai tên hộ vệ đang ẩn núp trong đám đông đi tới, nói:
“Chuẩn bị kiệu, lên Lăng Vân Phong.”