Đọc truyện Bần Đạo Có Bệnh – Chương 21: Chiết kiếm nhai Hư Nguyệt cung
Dịch giả: Vivian Nhinhi
———————————-
Sau khi Nguyệt Vô Cực rời khỏi Thiên hạ đệ nhất trang cũng đã có ý định điều tức chữa thương, nhưng khi nội kình phản phệ mới phát hiện Phỉ Nhiên Thù tâm cơ thâm trầm. Hư Nghiệp Hỏa chí dương, Thiếu Dương Chưởng lại càng dương, hai loại “Hỏa” va chạm, cưỡng ép điều tức chỉ khiến càng thêm thương tổn đến lục phủ ngũ tạng. Hắn sau khi thấy cơ thể bất thường đã dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Hư Nguyệt Cung, nhảy vào Nguyệt Nha Tuyền chữa thương, những vẫn là đã muộn, cơ thể đã chịu tổn hại.
Nguyệt Nha Tuyền âm hàn, tập trung linh khí của trăng tròn, rất thích hợp để cho người tu luyện Hư Nghiệp Hỏa điều tức, dùng để chữa thương cũng giúp ích không nhỏ. Nhưng nhìn tình trạng hao tổn của cơ thể hắn mà nói, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng mới khôi phục được. Quá chậm.
Hắn đã chậm ba năm. Nhiếp Vân đã thay đổi hoàn toàn.
Lại chậm tiếp nửa tháng, hắn sợ hắn sẽ nhịn không được…
Nguyệt Vô Cực hơi rối loạn tâm thần, liệt hỏa trong cơ thể càng tăng lên, đè nén không được, một ngụm máu tươi nhuộm đỏ Nguyệt Nha Tuyền. Hắn trợn mắt, hai mắt đỏ ngầu trợn lên, hồng y ánh vào trong nước đã cực kì điên cuồng, cực kỳ yêu dã. Trước mắt hắn, toàn bộ đã biến thành màu đỏ, toàn bộ trái tim đều là sát ý, chỉ còn lại một tia lý trí định khống chế tập mạch, nhưng không đủ sức lực.
Lúc hắn sắp bị tẩu hỏa nhập ma thì đột nhiên có một luồng chân khí chí âm từ sau lưng từ từ rót vào, mặc dù không cách nào hóa giải chân khí hỗn loạn trong cơ thể hắn nhưng lại có thể gọi lý trí của hắn trở về. Hắn nhắm mắt, giữ vững tâm trí điều tức, một lúc lâu sau, rốt cục dẫn được những luồng chân khí hỗn loạn sôi sục trong cơ thể đi theo tứ chi ra ngoài.
“Cút!” Nguyệt Vô Cực vẫn từ từ nhắm mắt, miệng lại lạnh lùng thốt ra một câu.
Phía sau lưng hắn, nữ tử lãnh diễm đứng lên khỏi mặt nước, chậm rãi lùi về bên cạnh ao quỳ xuống. Ngọc thể linh lung yểu điệu như Lạc Thần, khuôn mặt như đóa phù dung ra khỏi mặt nước, như vưu vật tuyệt sắc, không nhìn kỹ chắc sẽ không nhìn ra rằng dưới cánh tay áo bên phải của nàng là một cái tay giả đúc bằng huyền thiết.
Huyễn Vân Cơ, nguyên là phó giáo chủ Hư Nguyệt Cung, lấy dung mạo xinh đẹp hút hồn cùng với Thất Hồn Huyễn Âm Chưởng mà nổi tiếp võ lâm. Ba năm trước, sau khi bị Nguyệt Vô Cực tước bỏ ngôi vị phó giáo chủ, chặt đứt một tay, lại lấy một Thất Hồn Thiết Thủ kinh sợ một phương, trở thành người đứng đầu Tứ Đại Thiên Vương của giáo, địa vì gần với hai vị đại hộ pháp. Huyễn Âm Chưởng của nàng cùng với võ công của Nguyệt Vô Cực có thể bù trừ cho nhau, có thể trợ giúp hắn chữa thương.
“Xin cho thuộc hạ chữa thương cho giáo chủ.” Huyến Vân Cơ nói.
“Cút! Đừng để bản giáo chủ phải nói đến lần thứ ba!” Giọng Nguyệt Vô Cực cực kì lạnh.
Trong một chớp mắt, trên mặt Huyễn Vân Cơ lộ vẻ đau đớn, lại bị giấu đi ngay. Nàng đứng thẳng lưng, nhìn khuôn mặt suốt ba năm này đã đổi xử với nàng cực kì lãnh đạm cứng rắn lại khiến nàng cực yêu cực hận, không cách nào xóa nhào kia, nhỏ giọng nói: “Huynh nên giết ta đi, Vô Cực ca ca.”
Nguyệt Vô Cực không nói.
Huyễn Vân Cơ nói: “Huyễn Vân từ nhỏ đã yêu huynh, vì Hư Nghiệp Hỏa của huynh, Huyễn Vân mới tu luyện công pháp cực âm, để trợ giúp cho huynh. Chúng ta luôn hòa hảo, luôn êm đẹp… Cho đến tận khi nữ nhân kia… Vô Cực ca ca, con người làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Huynh vì sao không còn cười với Huyễn Vẫn nữa? Vì sao phải cưới người khác? Vì sao suốt ba năm nay không để Huyễn Vân gặp huynh?”
Nguyệt Vô Cực vận công đến lúc mấu chốt, trên trán ướt đẫm mồ hồi, trong tai nghe được những lời điên dại của nàng ta, nhịn không được khơi dậy một màn sóng nước, vung qua. Cột nước như mũi tên, trúng thẳng vào ngực Huyễn Vân Cơ, đánh bay nàng ra đến cửa của Nguyệt Nha Tuyền. Hắn nhắm mắt, cắn răng đáp: “Ngươi không xứng nhắc đến Vân Nhi.”
Huyễn Vân Cơ ôm ngực, buồn bã nói: “Vân Nhi, muội cũng là Vân Nhi mà…”
Hai vị hộ pháp canh giữ ở ngoài động từ trước đó thấy nàng ta lại định đi vào thì vội vã kéo lại.
Tả hộ pháp nói: “Phó giáo… Khụ, Huyễn Vân Cơ, ngươi khống chế cảm xúc ngươi một chút. Giáo chủ nghiêm lệnh cấm ngươi tới gần hắn, nếu không phải lần này giáo chủ bị thương nặng, thì ngay cả ngươi quỳ xuống đến cầu ta ngàn lần, vạn lần ta cũng không không vi phạm mệnh lệnh của giáo chủ, thả ngươi đi vào một mình như vậy…”
Huyễn Vân Cơ chuyển tầm mắt từ trong động sang tả hộ pháp. Thấy rõ người đang nói chuyện, nàng hất văng hai tay đang giữ nàng ra, một cặp mắt yêu mị câu hồn giờ phút này như độc xà thè lưỡi, bừa bãi tà mị, nhìn cho tả hộ pháp toàn thân cứng đờ, theo bản năng mà nín thở. May mắn, loại ánh mắt này chỉ lưu lại một chút liền dời đi. Huyễn Vân Cơ phẩy tay áo bỏ đi.
Tả hộ pháp thở hắt ra một hơi, nghiêng người vừa khéo nhìn đến ánh mắt chế chạo của hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp nói: “Quỳ xuống cầu ngươi ngàn lần, vạn lần? Sao ta lại nhớ là trước đây phó giáo chủ chỉ cần lạnh lùng liếc ngươi một cái thì ngươi liền không giữ tiết tháo thối lui ngay, ta còn không ngăn được nhỉ? Là gan ngươi quá nhỏ, hay là lực ảnh hưởng của nàng ta quá sâu đây?”
Tả hộ pháp cười gượng đáp: “Haha, ngươi mới nhập giáo ba năm, ngươi không hiểu. Nữ nhân Huyễn Vân Cơ này đáng sợ, năm xưa, lúc cùng giáo chủ đánh thiên hạ, chính là lấy âm ngoan mà nổi danh. Bản giáo lúc ban đầu chỉ là một môn phái giang hồ bình thường, có thể trở thành môn phái đứng đầu tà giáo như hôm nay, tuyệt đối không thể không có liên quan đến thủ pháp hành sự của nàng ta, đương nhiên ta cũng không bài xích cách gọi “Tà giáo” này.”
Hữu hộ pháp vuốt cằm, như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng, sau khi tay phải quen dùng Huyễn Âm Chưởng của nàng ta bị chém đứt rồi mà còn có thể sửa luyện lại bằng tay trái, còn lấy tay phải đã phế luyện tiếp một món công phu, từ giáo chúng tầng chót đi thẳng lên ngôi vị thiên vương, quả thực là người phi thường…”
Tả hộ pháp gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên dù cho nàng ta mưu hại giáo chủ phu nhân, giáo chủ cuối cùng vẫn giữ lại một cái mạng cho nàng.”
Toàn bộ Hư Nguyệt Cung từ cao xuống thấp nhân sự chấp nhất của Nguyệt Vô Cực với Nhiếp Vân, đến nay vẫn tôn nàng là phu nhân.
Hữu hộ pháp có chút tò mò về vị giáo chủ phu nhân chưa từng gặp mặt này, nhịn không được mà hỏi: “Giáo chủ phu nhân là một nữ tử thế nào? Còn đẹp hơn Huyễn Vân Cơ sao?” Cúi xuống, lại lơ đãng nói: “Võ công chắc là cũng không tệ nhỉ? Ta vào mới nghe được loáng thoáng mấy câu Huyễn Vân Cơ mới nói, chẳng lẽ công pháp mà giáo chủ phu nhân tu luyện còn giúp ích được cho giáo chủ nhiều hơn so với Huyễn Vân Cơ à?”
Tả hộ pháp lại cười nói: “Ngươi nghe được mấy tin đồn nhảm đó từ đâu thế hả? Nhưng mà cũng khó trách, ngươi có vẻ là gia nhập bản giáo sau khi phu nhân đến, khi đó vẫn là kẻ vô danh tiểu tốt, cơ bản chưa tiếp xúc với phu nhân. Ta nói cho ngươi, phu nhân không chỉ một chút võ công cũng không biết, mà thân mình có rất yếu ớt. Có điều hình như nàng biết y thuật, đã cứu giáo chủ mấy lần rồi.”
“Y thuật?” Ánh mắt hữu hộ pháp chợt lóe lên.
“Ta cũng không rõ lắm. Tuy rằng chưa thấy phu nhân dùng dược, nhưng hẳn là y thuật đi.” Tả hộ pháp khoát tay, ngăn cản hữu hộ pháp lại hỏi tiếp: “Đừng hỏi nữa. Mặc dù giáo chủ đang chữa thương, ý thức ngăn cách với ngoại giới, không nghe thấy chúng ta nói chuyện, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta cứ thành thật mà canh chừng đi.”
Hữu hộ pháp thấy tả hộ pháp không muốn nói chuyện tiếp nữa thì cũng cười gật đầu, không đặt câu hỏi nữa, có điều suy nghĩ thì vòng vo mấy trăm lần rồi.
Y thuật rất tốt mà lại không dùng dược? Nhiếp Vân ở cùng Nguyệt Vô Cực không bao lâu, công lực của Nguyệt Vô Cực đã tăng mạnh như vậy, làm gì có chuyện nào khéo như thế… Quả nhiên, là vì Trấn Hồn Châu đi? Sự hoài nghi ba năm trước của sư tôn quả nhiên là chính xác. Mà hắn, cũng không phải uổng công ẩn núp ba năm trời.
Nhiếp Vân ba năm trước đúng là cái người sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm mà sư tôn đã tìm kiếm kia. Về phần Đạo Môn chi tú mới xuất hiện thời gian gần đây, theo động tĩnh của Nguyệt Vô Cực sau khi hồi giáo liền mệnh cho thân vệ tìm kiếm bảo hộ kia thì có thể thấy được, đó chính là Nhiếp Vân không thể nghi ngờ.
Nghiệp lớn của sư tôn, trù tính nửa đời, rút cục cũng đến ngày thu lưới!
Tả hộ pháp ngay thẳng cũng không nhìn thấy suy nghi thâm trầm trong mắt hữu hộ pháp lúc này.
Chỉ là, với mệnh lệnh của theo dõi của Nguyệt Vô Cực từ trước, một đường theo đuôi, toàn bộ quá trình xem như không sai biệt, kẻ nên xuất hiện, rốt cuộc cũng xuất hiện. Hắn như tiện tay nhặt lên một phiến lá cây, dùng một cành cây nhỏ, ở phía trên nghệch ngoạc viết lên tên một người, lá cây có ba chữ: Hữu Hộ Pháp, sau đó nhẹ nhàng treo lên trên cây.
Chỉ chốc lát sau, liền có một con chim trắng bay đến, ngậm lá cây bay đi.
—————————-
Lăng Vân Phong, thiên hạ đệ nhất trang.
Phỉ Nhiên Thù chấp bút son, đang xử lý sự vụ trong ngoài trang, chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Hàm Quang đứng ở một bên, lẳng lặng chờ hắn phân phó.
“Hành Ca sao rồi?” Phỉ Nhiên Thù hỏi, ngoài bút không hề ngừng lại.
“Sốt cao chưa lùi, có điều Cố Thanh Cừ nói, nay hoặc mai chắc chắn sẽ khỏi hẳn. Nhưng mà…” Hàm Quang muốn nói lại thôi.
“Sao? Nàng cũng nói lời khinh bạc với ngươi à?” Ngòi bút của Phỉ Nhiên Thù chậm lại một chút.
Mặt Hàm Quang ửng hồng lên, thừa nhận.
Phỉ Nhiên Thù thở dài. Người khác phát sốt cũng chỉ là hôn mê, cùng lắm là nói mấy câu mê sảng. Cô nương này thì không, mê một trận, tỉnh một trận, lúc tỉnh thì tinh thần tốt vô cùng, bắt được một vật sống nào là liền bộc bạch tình cảm trong lòng. Hai ngày nay hắn đã nghe được không ít lời oán thán, kẻ đứng mũi chịu sào là Cố Thanh Cừ – phụ trách trị liệu, cùng với hai cô gái Xuân Giang Hoa Nguyệt – phụ trách chiếu cố.
Nghe nói mỗi lần nàng tỉnh lại nhìn thấy Cố Thanh Cừ, chắc chắn sẽ phải kéo tóc của hắn, lần lượt lảm nhảm già vẫn tráng kiện, tối thích hợp với thiếu nữ trẻ, một cành hoa lê áp hải đường a áp hải đường… cơ hồ muốn kéo cho trọc đầu Cố Thanh Cừ, tạo thành một cái bóng ma tâm lý vĩ đại, còn bổ sung thêm một cái tác dụng phụ đáng sợ nữa: Tần Miên Miên thấy Hành Ca đắc thủ, lập tức làm theo, cũng tự giày vò bản thân đến phát sốt.
Về phần hai cô gái chiếu cố bên người là Xuân Giang, Hoa Nguyệt thì càng thê thảm.
Từ mặt đến chân, toàn thân không có chỗ nào là không bị sàm sỡ, miệng Hành Ca lại càng không kiềm chế được, động một cái là “say ngủ trên gối mỹ nhân, cái thì thơm a, yêu a, mỹ nhân như hoa, lòng ta vui sướng, đến ban đêm còn muốn điểm một cô nương thị tẩm, hết sức phát huy sở trường phát rồ: “Bức gái nhà lành làm xướng kỹ”.
Phỉ Nhiên Thù từ hôm đầu tiên bị nàng dọa liền đem toàn quyền giao cho đại phu và tỳ nữ chiếu cố nàng. Nhưng chỉ cách một bức tường, nghe được động tĩnh từ Lỗi Nguyệt Lâu thì không khỏi than thở, đây không phải phát sốt, đây là say khướt mà… Gọi Cố Thanh Cừ tới hỏi, mới biết nàng là nhiều ngày thiếu ngủ, rượu chè ăn uống quá độ, uống đến say không biết trời trăng gì nữa, bị nhiễm phong hàn, lúc vận công chữa thương cho hắn lại bị hao tổn quá nhiều, thêm nhiều ngày suy nghĩ quá trầm trọng, bằng ấy áp lực đè nén, bằng ấy bệnh cùng phát, mới dẫn đến hiện tượng tinh thần thác loạn.
Quả nhiên có bệnh.
“Lời nói lúc phát bệnh, tất nhiên không thể tin là thật, đúng không?” Phỉ Nhiên Thù đặt bút son xuống, giống như đang hỏi Hàm Quang.
Hàm Quang lại nói: “Thuộc hạ cho rằng, Vân tỷ cũng không phải hoàn toàn hồ ngôn loạn ngữ. Nàng từng nói với thuộc hạ một câu, thời gian là cái dao mổ lợn, liên tục biến miếng thịt non mỡ màng thành tảng thịt khô… Khụ, tuy rằng từ ngữ dùng rất quái dị, nhưng thuộc hạ đoán, khi Vân tỷ ý thức hỗn loạn hẳn là nhớ tới quá khứ…
Phỉ Nhiên Thù khẽ run rẩy mi, lại cười thất thanh: “Nếu như là nhớ tới quá khứ, vậy càng không thể coi là thật.” Nhớ tới quá khứ, liền biết câu “thiêu thân lao đầu vào lửa” của nàng chính là nhắc đến “Hư Nghiệp Hỏa” kia, cũng sẽ biết câu mà Nguyệt Vô Cực lưu lại kia, quả nhiên là thật.
Nếu như biết tất cả những thứ này rồi, nàng vẫn không oán không hận, không trở mặt thành thù với hắn, trong lòng còn có hắn…
Vậy thì quả thực, bệnh cũng không nhẹ.
Phỉ Nhiên Thù nhướng mày quét hết cảm xúc vô vị, huy chưởng lay động chuông vàng.
Sau một lát, trong phòng xuất hiện bốn nữ tử từ cách ăn mặt lẫn dung mạo và thân hình đều gần gần giống nhau. Trên yếm dưới váy, phục sức khuê tú, đều vấn tóc cao kiểu đạo cô, mặt mộc không trang điểm, đều có một cỗ lạnh nhạt thong dong. Nếu như cẩn thận nhìn, ngũ quan các nàng đều có chút gì đó giống Hành Ca không nhiều thì ít, dáng vẻ lại càng giống Hành Ca lúc luận đạo.
“Thuộc hạ chờ đợi trang chủ sai bảo!” Bốn cô gái cùng kêu lên.
“Thuộc hạ á?” Phỉ Nhiên Thù nhíu mày.
Vẻ mặt của bốn cô gái lập tức chuyển từ “cung kính” sang “tùy tính”
Một cô nói: “Bần đạo hôm nay còn chưa khai trương, trang chủ muốn quang lâm chiếu cố một chút sao?”
Một cô nói: “Chuyện cho tới bây giờ, thật không dám giấu diếm, bần đạo vốn là tiên nhân trên trời.”
Một cô lại bảo: “Trang chủ đoán chữ hay là xem tướng. Bần đạo tính gì chuẩn đó, không chuẩn cũng phải trả tiền.”
Một cô rằng: “Bần đạo đêm xem thiên tượng, trang chủ dạo này có sao Hồng Loan động a, động động a~”*
*Hồng Loan: tên một chòm sao, cát tinh, chủ sự mừng và nhân duyên. Người có sao Hồng Loan là người sắp có nhân duyên
Phỉ Nhiên Thù mỉm cười vuốt cằm: “Bộ dạng vô sỉ này tương đối có thần vận của Hành Ca. Tục nhân dùng mặt nạ lại không họa được cốt cách, các ngươi lại am hiểu che giấu hơi thở của bản thân, nghiền ngẫm khí chất của đối phương, không phải dịch dung lại hơn hẳn dịch dung, không hổ là Họa Cốt Tứ Tuyệt. Ai yo, Phỉ mỗ có tài đức gì, lại có thể mang được thiên tài bực này vào Cáp Phòng chứ.”
Họa Cốt Tứ Tuyệt đến từ một môn phái chuyên bắt chước của Nữ Nhi quốc phương Tây, nhiều năm trước từng lấy chuyện giả mạo võ lâm danh sĩ trên giang hồ làm vui, tạo thành một hồi thiệt giả khó phân, khiến người người hồ nghi ngờ lẫn nhau mà ra đại loạn.
Phỉ Vô Tà bằng vào năng lực điều tra tình báo của Cáp Phòng trong Thiên hạ đệ nhất trang, một người độc đấu với Tứ Tuyệt, cuối cùng, Tứ Tuyệt kĩ thuật không bằng người, bị bắt đặt ra khế ước với Phỉ Vô Tà, rời khỏi Trung Nguyên, trọn đời không được lấy trò Phỏng Dung Thuật ra làm hại võ lâm Trung Nguyên.
Cho đến khi Phỉ Vô Tà lấy danh nghĩa phi thăng lui về ở ẩn, Phỉ Nhiên Thù lấy phong thái thiếu niên tiếp nhận chấp chưởng Thiên hạ đệ nhất trang, bốn cô nương này lại bắt đầu rục rịch, cho rằng Phỉ Nhiên Thù tuổi trẻ dễ bắt nạt, kết quả cũng là một lần sảy chân để hận ngàn đời, quay đầu lại đã thành người hầu của Phỉ Nhiên Thù. Giờ phút này nghe thấy Phỉ Nhiên Thù giả mù sa mưa nói: “Tài đức gì..” Tứ Tuyệt đều nghiến răng nguýt hắn.
Một người nói: “Trang chủ quả nhiên vô đức vô năng.”
Một người nói: “Chủ yếu là mặt đẹp, đẹp hơn chúng ta một mặt.”
Một người lại bảo: “Trung Nguyên lại có một nam tử xuất trần tuyệt diễm như thế…”
Một người rằng: “Cũng có thể là do chúng ta sinh ra ở Nữ Nhi Quốc, gặp được quá ít nam nhân.”
Đánh chết cũng không muốn thừa nhận bản thân mình là bị Phỉ Nhiên Thù đánh thảm.
Đối với Tứ Tuyệt đến từ Nữ Nhi Quốc mà nói, thua ở dưới vũ lực của nam tử, so với thần phục dưới sắc đẹp của nam tử dọa người hơn. Dù sao, chết dưới gốc mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Chuyện này có đồn về Nữ Nhi Quốc, truyền đến Phỏng Dung môn phái cũng tính là giai thoại nha nha nha.
Phỉ Nhiên Thù luôn luôn biết nghe lời phải, tiện miệng đáp: “Cũng đúng, chỉ trách Phỉ mỗ quá mức mĩ mạo. Được rồi, làm phiến bốn vị chia nhau đi về bốn phương, tìm kiếm Thái Thượng Cảm Ứng Thiên. Trên đường có thể tùy thời chơi đùa, không thể gây thương tính hại mạng người vô tội. Vị nào đóng giả thành công nhất, lừa được nhiều người nhất, y theo thường lệ, có thưởng.”
“Vâng!” Nghe được ban thưởng, Tứ Tuyệt đều run rẩy thần kinh, lĩnh mệnh rời đi.
Phỉ Nhiên Thù bố trí thỏa đáng, lại đem hết sự vụ trong trang cùng với các bản án trong võ lâm cho Hàm Quang xử lý, sau đó thở dài một hơi đi về phía Lỗi Nguyệt Lâu. Thăm cái vị tiên nhân trên trời tinh thần thác loạn sắp sửa phi lễ một nửa cái Thiên hạ đệ nhất trang này rồi.