Bần Đạo Có Bệnh

Chương 15: Quý trang quả nhiên dùng cái mặt tiện nhân mà nhập đạo


Đọc truyện Bần Đạo Có Bệnh – Chương 15: Quý trang quả nhiên dùng cái mặt tiện nhân mà nhập đạo

———————————-

Bắc Minh có cá, nổi danh vì cá mập. Cá mập rất lớn, không một ai biết lớn đến dường nào. . . . . .

Một áng mây như xa như gần lượn lờ mà tới.

Hành Ca ở trong đám mây, bỗng nhiên như ngao du tứ hải, chìm chìm nổi nổi trong mây, bừng tỉnh lại phát hiện mình đang ngồi ở trên lưng một con quái vật khổng lồ, khi thì chui xuống biển, lúc thì phóng lên trời.

Sau khi chớp mắt kinh ngạc, Hành Ca lập tức chuyển thành vui mừng.

Nàng quì một chân, nhìn biển nhìn núi, cảnh tượng vô cùng tráng lệ khắc vào lòng dạ, đang tự lâng lâng, nhìn lên một cái, lại phát hiện mình có thể thấy rõ núi sông, nhìn thấy dòng thời gian chảy qua trong nó.

Nhìn thấy cảnh Đế Vương thương tâm mà rơi lệ, thấy con rùa bị vợ……..cắm sừng.

Lại nhìn thấy một ông già đang mai táng vợ, theo tiếng đàn nhị mà hát, Hành Ca khá đăm chiêu.

Còn nhìn thấy có rất nhiều du hiệp lưng đeo bội kiếm xuyên qua phố thị, hơi ẩu đả một tí, là rớt một con mắt xuống.

Lại nhìn thấy kiếm khách quyết đấu ở đấu trường hoa lệ, dùng vận mệnh mà đặt cược, thây ngã khắp nơi, chung quanh đám quan lại mặt lộ vẻ khó khăn, chỉ có Quân Vương là mỉm cười……

Những người cùng vật, như ảo như thật, Hành Ca đang muốn nhìn cho rõ ràng hơn, lại bị một con bươm buớm hấp dẫn sự chú ý. . . . . .

“Hành Ca, Hành Ca, Hành Ca!”

Một tiếng kêu liên tục, dồn dập vang lên.

Hành Ca thức tỉnh, Nam Hoa Kinh trong tay rơi phịch xuống đất.

“Hành Ca ngươi nếu không mở cửa, ta liền phá cửa mà đi vào nha.”

Vừa nói xong, chân Tần Miên Miên đã phá cửa mà vào, thấy Hành Ca ngồi yên ở bên cạnh bàn, cau mũi một cái, nói:

“Ngươi đã tỉnh rồi, vì sao còn không đi ra ngoài?”

Thấy Hành Ca quần áo xốc xếch, tóc tai phát loạn đến không ra hình thù gì, liền vui vẻ đem nàng làm em bé, thuận tiện chăm sóc một chút.

“Ở Trùng Minh điện, Thù ca ca cùng với đám Đạo Môn hàn huyên đến mức không còn lời nào để mà nói, đang bắt đầu trơ mắt mà nhìn nhau! Khổ thân ta, nước trà thì uống liên tục, một chén lại một chén, chén chén đều là tiền do cô nãi nãi kiếm bằng mồ hôi nước mắt. Ách, Thù ca ca thật là thích chơi trò phá sản dạng này, cả ngày chiêu đãi đám giang hồ nhân sĩ. Có chuyện gì đánh nhau thì đi ra ngoài mà giải quyết, cũng không cần phải đến trang làm phiền mà.”

Sửa lại đạo bào cho Hành Ca, Tần Miên Miên lúc này nhìn thấy mới sững sờ, vành mắt của Hành Ca đen sì chẳng khác nào bị người ta đánh hai quyền!

“Trời ạ, ngươi tối hôm qua lẻn vô Thản Nhiên các a?”

Phản ứng đầu tiên của Tần Miên Miên chính là nghĩ Hành Ca tình dục quá độ. ozm

“Tối hôm qua? Bắc Minh có cá. . . . . .” Hành Ca vẫn còn chút hỗn loạn.


“Nơi nào có cá? Ở Lăng Vân Phong hả? Nhiều lắm sao? Đi bắt nha?”

Tần Miên Miên ánh mắt sáng lên, bắt đầu kiểm kê trên Lăng Vân Phong, còn có chổ nào chưa từng khai thác sản nghiệp qua hay không.

“A! Luận đạo!” Hành Ca đột nhiên vỗ đùi, chạy ra ngoài.

“Này này, ngươi cứ như vậy đi luận đạo sao?”

Tần Miên Miên hướng về phía bóng lưng của Hành Ca hô to, thấy nàng không phản ứng chút nào, bất đắc dĩ lắc đầu. Cúi xuống lại nhìn thấy nến trên bàn cháy hết, không khỏi líu lưỡi.

“Bà điên Hành Ca này sẽ không ở chỗ này ngồi một đêm chứ?”

Lại nhìn thấy quyển sách trên đất đang mở ra, cúi người nhặt lên.

“Tiêu Diêu Du. . . . . . Bắc Minh có cá. . . . . . Sặc, tưởng cái gì, hóa ra là đọc sách, làm ta còn tưởng ở Lăng Vân Phong có chổ nào mà ta không biết chứ.”

———————————–

Hành Ca một đường đi nhanh, đạp bước như bay, đến được Trùng Minh điện là đã sau………….một canh giờ.

Chỉ thấy ngoài điện ba tầng người, bên trong cũng ba lớp người, ngồi xếp bằng mà ra cái dáng đang tu hành.

Hành Ca có khi nào mà gặp qua một trận chiến lớn bực này? Liền thấy bối rối.

Luận đạo cái gì đây? Làm sao tên nào tên nấy đều bày ra cái vẻ Bất Động Minh Vương thế kia?

Đừng a, ta ở Đạo Môn ăn bánh bao tranh khẩu khí, đừng đánh nhau là được rồi!

Muốn chém muốn giết thì ngày sau, ngày sau đi nha.

Hành Ca vô cùng đau đớn, chậm rãi đi vào Trùng Minh điện.

Phỉ Nhiên Thù ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt an tường.

Hành Ca nghĩ thầm, nếu ta có khuôn mặt giống như A Phỉ, mỹ nhan thịnh thế, dùng một cái tư thế ngồi giống như vầy, phối hợp tĩnh tọa với mọi người, sau này nhất định sẽ thành một giai thoại “Đệ nhất thiên hạ mỹ nhân vì người trần gian, bốn phương tám núi mà cầu kinh siêu độ” ấm áp làm pháp sự, hắc hắc.

“Khụ, A Phỉ, bần đạo có thể hỏi một chút, đây là cái gì tình huống gì không?”

“Ngươi đã muộn ba canh giờ.”

“Thiên hạ đệ nhất trang, thực quá to lớn.”

“Mà ngươi, lại không biết đường?”


“Có thể tán gẫu sao? Bần đạo có thể bấm tay tính toán, nếu chỉ là phương hướng, bần đạo còn không thèm để vào mắt.”

“Không để vào mắt? Chẳng trách. Phỉ mỗ hiểu.”

“Công tử tuệ căn không tệ, không uổng bần đạo khổ cực giảng đạo, giáo hóa chúng sinh.”

Hành Ca ở bên Phỉ Nhiên Thù tranh cãi hằng ngày nên trở nên thông minh, mắt liếc liếc một cái liền phát hiện trên bàn có món tráng miệng, đưa tay ra muốn bốc, bị Phỉ Nhiên Thù xếp quạt lại đâm một cái, rụt tay, đang muốn nói, đã thấy Phỉ Nhiên Thù chậm rãi mở mắt, ngồi dậy.

Phỉ Nhiên Thù vẻ mặt yên tỉnh như mây gió nhìn lướt qua mọi người đang tĩnh tọa, lại quét mắt nhìn Hành Ca đang một lòng một dạ muốn ăn điểm tâm của mình, trong lòng không khỏi —— chờ chút, đây là cái quỷ gì?

Phỉ Nhiên Thù mãnh liệt quét mắt nhìn Hành Ca từ trên xuống dưới hai lần.

Trên yếm váy dưới, quả thực là bộ đồ của ngày hôm qua, trên đầu thì búi tóc ngô không ra, khoai cũng không giống lắm, cặp mắt thì có hai cái bóng đen tròn tròn như gấu trúc.

Hoá ra vị cô nương này đêm qua vẫn chưa tắm rửa, thậm chí một đêm chưa chợp mắt?

Suy nghĩ đến đây, Phỉ Nhiên Thù yên lặng xòa quạt ra, dùng cánh quạt đẩy Hành Ca cách mình xa ra hai bước. Không thèm nhìn ánh mắt bi thương của nàng, dứt khoát nhìn mọi người đang tĩnh tọa.

Quần tu này cũng không có nóng lòng, chỉ là có chút bối rối vì bị phơi nắng quá lâu, quá mất thời gian.

Bất quá phơi nắng cũng có cái lý của nó, nhìn vào trận địa hoành tráng như thế này, khiến Hành Ca không sợ mới là lạ, nhất định rằng chưa đánh đã loạn.

Chỉ là bọn họ tính toán nhiều quá, lại không biết trên đời có một người vô liêm sỉ đến như vậy, thẳng thắn bỏ qua bọn họ không chào hỏi, cùng người nói chuyện phiếm, rồi tranh đồ ăn.

Trong lúc nhất thời cũng không biết quyết định ra làm sao, bèn giả bộ tiếp tục tĩnh tọa, kiếm cái bậc thang nào mà leo xuống. . . . .

“Khụ.” Phỉ Nhiên Thù ho nhẹ một tiếng, nói:

“Các đạo trưởng, người các ngươi muốn gặp đã đến.”

Bậc thang thứ nhất đã có.

Hành Ca đánh nhịp khá nhanh, cũng nói:

“Xin lỗi, bần đạo đến chậm, gặp chúng đạo huynh.”

Bậc thang thứ hai đã cấp.

Quần tu lúc này mới mở mắt, đứng dậy, phất trần quét qua, thong dong vào chỗ.

Đạo Môn đang thời hưng thịnh, hiện tại có bốn chưởng giáo danh trấn, cùng 13 vị tinh hoa.


Bốn chưởng giáo cao nhất chính là Diệu Thiện pháp sư, Thanh Tịnh chân nhân, Hỏa Linh chân nhân cùng Nguyên Trường Sinh.

Một là Thiên Cơ cung, sư đệ của Hỏa Linh chân nhân. Đương triều quốc sư Thanh Huy chân nhân, mà giờ khắc này đang ở trong Trùng Minh điện, nhóm này có bảy người, đều có tên trong nhóm 13 tinh hoa của Đạo Môn.

Phỉ Nhiên Thù đứng ra giới thiệu từng người cho Hành Ca.

Bên trái trước hai người, Thiên Cơ cung Phi Hồng Tử, Phi Dương Tử.

Bên trái sau hai người, Thanh Hoa quan Phong Chân, Mạc Bi Hoan.

Phía bên phải ba người, Lưỡng Nghi Sơn Trang Bạch Ngọc Kinh, Bạch Ngọc Cốt, Mực Thư Kiếm.

Hành Ca một người cũng nhớ không nổi.

Phỉ Nhiên Thù tuy lúc giới thiệu đến Hằng Ca có vẻ hơi hời hợt, bất quá lời ra lại nặng. Hắn nói:

“Trước khi luận đạo, Phỉ mỗ đã kiểm nghiệm qua, Nam Hoa Kinh này đích thật là do Diệu Thiện truyền thừa. Trước đó đã mời các vị, núi Thái Hư Thanh Linh chân nhân, núi Thái Thanh Thanh Tịnh chân nhân cùng với Lưỡng Nghi Sơn Trang trang chủ đến phòng kiểm chứng.”

“Sông chia ba nhánh, lại cùng một dòng. Đạo Môn chi tú thuộc về Đạo Môn, cho dù có mấy vị chưởng giáo chân nhân ra mặt bảo đảm, với bần đạo mà nói, nhiều nhất cũng chỉ là xác nhận thân phận thật giả. Phỉ Trang chủ sẽ không cho rằng bần đạo cùng với các đạo hữu sẽ liền như vậy bái phục, ung dung thối lui chứ?”

Người nói chuyện là Phong Chân, một trong 13 tinh hoa của Đạo Môn, hắn là người có bối phận và danh vọng cao nhất, hắn có một bộ râu quai nón khá là đẹp, khi nói chuyện thường hay làm động tác vuốt râu.

Phỉ Nhiên Thù khẽ khom người, cười nói:

“Phong Chân đạo nhân sao lại nói như vậy. Luận đạo lần này, Phỉ mỗ vẫn biết là một việc trọng đại với Đạo Môn, việc này không có bạo lực, cũng không phải là giang hồ tranh chấp, tự nhiên là không cần trọng tài. Phỉ mỗ chỉ là người làm chứng, chư vị xin cứ tự nhiên đi.”

Mọi người đều biết, Đạo Môn chi tú vừa phải tu đạo, võ công cũng bắt buộc phải cao.

Phỉ Nhiên Thù lời nói này nhìn như bình thường, kì thực lại giết chết hai điểm trọng yếu nhất.

Một là trận luận đạo này chỉ có thể động khẩu, không động thủ.

Hai là vì có Trọng Tài Giả chứng kiến, như vậy Hành Ca chỉ cần ở tại đây dùng miệng lưỡi làm cho người ta kính phục, thì sau đó ở trong Đạo Môn, bất luận người nào cũng không được đối với nàng có nửa phần nghi vấn.

Lời này vừa nói ra, Lưỡng Nghi Sơn Trang ba người hai mặt nhìn nhau, nghĩ ngợi nơi này cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến bọn họ. Có điều giữa ở và đi, bọn họ vẫn lựa chọn ở lại, xem trò vui.

Ngoài ra, những người còn lại cũng không tiện mà phản bác Phỉ Nhiên Thù. Chì còn duy nhất Thiên Cơ cung Phi Hồng tử, từ đầu đến cuối đều dùng một ánh mắt kiều mị động lòng người mà nhìn Phỉ Nhiên Thù không buông tha, giờ khắc này càng là nhẹ nhàng, nói rằng:

“Công tử nói như vậy, bần đạo liền yên tâm. Trước đây công tử đối với Hành Ca đạo hữu nhiều lần ra tay bảo vệ, bần đạo còn tưởng rằng. . . . . .”

Phỉ Nhiên Thù cúi đầu uống trà, cũng không để ý tới.

“Phi Hồng tử, ngươi khát khao khó nhịn, thì có thể về Thiên Cơ cung của ngươi mà làm loạn, hoặc đến mấy cái quán trà ở gần đây mà kiếm trai, lả lơi ở chổ này dơ lỗ tai mọi người.”

“Bạch Ngọc Cốt sư thúc thân trong ngọc trắng, nhưng cũng biết đến mấy quá trà đó, thật làm cho Phi Hồng Tử thay đổi cách nhìn.”

Phi Hồng Tử gương phất trần lên, che miệng mà cười.

“Ngươi ——ai là sư thúc của ngươi?” Bạch Ngọc Cốt trợn mắt muốn rút kiếm.

Đạo Môn phe phái quá nhiều, chữ đại diện cho bối phận tương đối hỗn loạn.


Lưỡng Nghi Sơn Trang thì khác, lấy cái hình trắng đen của Lưỡng Nghi làm bối phận, đời đời lấy chữ Bạch Ngọc, vai nhỏ hơn thì dùng Mực Thư, chỉ duy nhất chưởng giáo mới có thể dùng tên của chính mình.

Cho nên nói, Bạch Ngọc Cốt và Phi Hồng Tử ai có bối phận cao hơn? Rất khó mà làm cho rõ.

Phi Hồng Tử tự nguyện làm vai nhỏ, bất quá lại trào phúng Bạch Ngọc Cốt lớn tuổi còn độc thân, là lão bà bà.

“Sư muội bình tĩnh đừng nóng, ra khỏi thiên hạ đệ nhất trang, ngươi muốn chém ai giết ai, đại sư huynh đều sẽ vì ngươi mà ủng hộ. Còn chuyện cái quán trà, đại sư huynh đây cũng muốn biết.”

Bạch Ngọc Kinh đè tay Bạch Ngọc Cốt đang rục rịch muốn xuất kiếm.

“Đại sư bá muốn biết chuyện này, Mực Thư Kiếm mặc dù cũng muốn biết, nhưng lại không dám hỏi.” Mực Thư Kiếm nói.

Bạch Ngọc Cốt bị Phi Hồng Tử chọc giận như thế nào thì chưa biết, nhưng trước mắt đã bị hai đồng môn của mình chọc tức điên rồi, trên mặt lúc trắng lúc xanh, kiếm trong tay leng keng không ngừng, vẫn tự biết không có ai dám ở thiên hạ đệ nhất trang mà bạt kiếm, bèn quay người hướng về Phỉ Nhiên Thù chắp tay cáo từ, sau đó trừng mắt nhìn mấy tên đồng môn của mình, cắn răng nói:

“Luận đạo lần sau đừng có đi.”

Nói xong mang theo một thân sát khí, lao ra cửa, hoàn toàn đã quên trước đó một khắc còn muốn ở lại xem trò vui.

Bạch Ngọc Kinh nhìn Mực Thư Kiếm liếc mắt ra hiệu, nói:

“Mau đi theo tiểu sư thúc của ngươi, đừng cho nàng chém người vô tội.”

“Nếu tiểu sư thúc là muốn chém ta?” Mực Thư Kiếm hỏi.

“Không sợ, có Mạc Bi Hoan đạo hữu ở đây.” Bạch Ngọc Kinh nói.

“Vô Lượng Thiên Tôn.” Mạc Bi Hoan niệm một tiếng, mặt như hồ nước không gợn sóng, nói, “Đạo hữu nói đùa.”

Mạc Bi Hoan người này có mệnh cách kỳ lạ, thường xuyên có bi kịch lớn nhỏ phát sinh, hắn đi đến đâu cũng gặp người chết. Chết một người cũng có, một đống người cũng không có gì lạ.

Người tu đạo, thấy chết há có thể không siêu độ? Lâu dần, liền có danh “Người dẫn đường xuống suối vàng” truyền ra, giang hồ gọi là – Mạc Bi Quan người dẫn đường xuống suối vàng.

Mực Thư Kiếm một bụng đầy tuyệt vọng đuổi theo tiểu sư thúc.

Hành Ca xem qua toàn bộ quá trình, không phục không được mà, Đạo Môn hiếm có, đúng là danh bất hư truyền.

Nói là luận đạo, căn bản lại không có ai để ý đến nàng.

Đau lòng quá đi mất.

Hành Ca một mặt vừa muốn tiếp tục xem trò vui, mặt khác lại có chút muốn xông tới lung lay bờ vai của bọn họ —— làm cái gì đây? Làm cái gì đây?

Chủ nhân của trấn hồn châu ở đây này, các ngươi chạy đi chạy lại cái gì a?

Đặc biệt là Lưỡng Nghi Sơn Trang, không nghiêm túc! Chuyện lớn như vậy! Luận đạo! A, các ngươi ở nơi này phải nên thông minh một chút, ngươi là Đạo Môn chi tú hay là ta? Não không phán nổi luôn hay sao?

Trang của các ngươi dùng kiếm nhập đạo, hay lấy cái mặt đê tiện mà nhập đạo a?

Nam nhân trong trang không khua môi múa mép là không thể sống à?

Trang của các ngươi còn như vậy là không có tương lai nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.