Đọc truyện Bần Đạo Có Bệnh – Chương 1: Ta có bệnh, nhưng nhè nhẹ mà thôi
Dịch giả: SeagateHDD
—————
Hành Ca là một đạo cô, chí ít thì nàng cũng tự cho là như vậy.
Từ lúc có ký ức, thì nàng đã ở Tẩy Nguyệt quan rồi.
Những chuyện nàng còn nhớ được vốn không nhiều, ngay cả cái tên Hành Ca này, cũng là do trụ trì Diệu Thiện pháp sư đặt cho.
Pháp sư Diệu Thiện là một chân nhân đã đắc đạo, nghe nói bà đã hơn trăm tuổi, nhưng lại giữ được khuôn mặt xinh đẹp của lứa tuổi hai mươi, nếu không phải tóc trên đầu đã chuyển qua màu muối tiêu, người ta dám còn cho bà là một đại cô nương lắm ấy chứ.
Hành Ca thật sùng bái bà. Không nói đến những cái khác, Hành Ca cảm thấy, chỉ riêng cái tên mà bà đặt cho mình, đã là vô cùng có văn hóa rồi.
————-
Cho đến tận một ngày, Hành Ca nhìn thấy Diệu Thiện pháp sư lại nhặt thêm được một tiểu cô nương mang về.
Diệu Thiện pháp sư từ bi vuốt vuốt đầu tiểu cô nương, nói: “Nhìn con thật là có tuệ căn, phải đặt một cái tên tốt tốt mới được.”
Nói xong bà nhắm mắt lấy bừa một cuốn sách, miệng niệm chú lung tung, sau đó trợn mắt lật đại một trang sách.
Ah, cẩu.
Lại mở thêm một trang.
Ah, trứng(đản).
Diệu Thiện pháp sư vô cùng từ bi nở ra nụ cười, nói: “Vậy gọi con là Cẩu Đản đi.”
Nhìn ra chân tướng việc này, Hành Ca hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống vì vui sướng. Ông trời ơi, người đối đãi với Hành Ca thật sự là không tệ, từ nay về sau ta sẽ quý trọng gấp trăm lần cái tên của ta, không biết đụng phải vận may cứt chó gì mà được một cái tên hay như thế.
Việc đặt tên khiến cho Hành Ca bị một trận đả kích không hề nhỏ, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng gì đến việc nàng tiếp tục sùng bái Diệu Thiện pháp sư.
Nhập quan đã được hai năm, nàng duy trì trai giới, tụng kinh tu chân, mọi thứ đều tuân theo quy củ mà làm, chỉ trông mong có một ngày sớm đạt được một danh phận, chính thức trở thành một phần tử của Tẩy Nguyệt quan, nhưng trụ trì Diệu Thiện pháp sư lại nhất định không truyền đạo cho nàng, chết sống cũng không chịu.
Hành Ca không phục, đi tìm Diệu Thiện pháp sư nói lý.
Diệu Thiện pháp sư hỏi: “Hành Ca a Hành Ca, ngươi vì sao nhất định phải làm đạo cô?”
Hành Ca đáp: “Vì tu đại đạo, hành đắc đạo.”
Diệu Thiện pháp sư trách mắng: “To mồm.”
Hành Ca đành phải đáp: “Là vì sùng bái pháp sư.”
Diệu Thiện pháp sư lại hỏi: “Người tu hành trong rừng trong núi đầy kham khổ, có gì đáng giá để ngươi sùng bái?”
Hành Ca đáp: “Pháp sư lòng đầy từ bi, đại đạo cao thâm khôn lường, Hành Ca ngưỡng mộ trong lòng, không đạt được thành quả quyết không dừng lại.”
Diệu Thiện pháp sư lại mắng: “Lại to mồm.”
Hành Ca đành phải đáp: “Aiz, vì pháp sư có thuật trú nhan, Hành Ca thèm khát không thôi.”
Diệu Thiện pháp sư từ bi nở nụ cười, nói: “Mau cút.”
Hành Ca lắc đầu, biết năm nay cái vụ học đạo này là coi như xong rồi, trong lòng rất bi thương, lại nhìn thấy nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn của Diệu Thiện pháp sư, thật bất đắc dĩ cảm khái nói:
“Pháp sư a pháp sư, ngươi thật sự là một tiểu yêu tinh biết hành hạ người khác mà, ta nên bắt ngươi làm cái gì bây giờ.”
Pháp sư ánh mắt hơi đổi, đầy thâm ý nói: “Hành Ca, ngươi lại nói năng lung tung cái gì.”
Hành Ca có đôi khi dường như không tự chủ, lại nói ra mấy lời khiến cho bản thân của mình cũng không tưởng tượng ra được, phảng phất ở nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn có một loại âm thanh không chịu yên ổn, lâu lâu lại nhảy ra dọa cho nàng hoảng hồn một trận.
Có đôi khi nàng lại nằm mơ, trong giấc mộng thấy được một địa phương cổ quái, có vài việc kỳ lạ, khi tỉnh lại hơn phân nửa là quên mất, chỉ mơ hồ cảm giác đó là một “bản thân” khác của mình.
Hành Ca làm ra một cái tổng kết, cảm thấy bản thân của mình đại khái là mắc chứng thần kinh, nhưng mà bệnh nhè nhẹ mà thôi, không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày lắm.
Bất quá, Diệu Thiện pháp sư không truyền đạo cho nàng, có lẽ nhìn ra nàng có bệnh chăng?
Hay bởi vì, nàng hay bắt gà trên núi ăn lén bị phát hiện?
Hành Ca cảm thấy, bản thân có bệnh đâu phải là lỗi của nàng, nàng cũng đâu có muốn bị bệnh.
Ăn thịt gà thì lại càng không có cái gì mà sai, rừng núi hoang vu, gà bầy cá suối, nó còn luôn luôn bày ra cái dáng đầy cơ bắp, khoe khoe khoang khoang, õng a õng ẹo trêu chọc mời gọi, nàng căn bản là muốn nhịn cũng nhịn không được.
Cho nên nói, Diệu Thiện pháp sư vốn không nên vì mấy chuyện nhỏ dạng lông gà vỏ tỏi này mà ngăn cản nàng trở thành đạo cô.
Nói thì nói như thế, nhưng có giải quyết được cái gì đâu, bà là trụ trì mà, là do bà định đoạt thôi.
————–
Hành Ca chỉ có thể xám xịt đi trở về, tiếp tục nghiêm trang giữ giới, len lén ăn ít gà, cần cù và thật thà tu hành, ngẫu nhiên cũng không bị phát bệnh, chờ mong năm sau có thể thành công đắc đạo, trở thành một đạo cô tu chân, lập tức dùng thuật trú nhan, bước vào một cuộc sống cao nhất của con người, mới nghĩ thôi mà đã thấy phấn khích rồi.
Xuân đi thu đến, hạ qua đông về, năm qua năm trong núi cứ thế mà trôi qua.
Cẩu Đản năm nay lên bảy tuổi, bắt đầu đọc hiểu được con chữ rồi.
Một ngày kia hiểu ra ý nghĩa tên của mình, Cẩu Đản vô cùng ưu thương, ra đứng ở trước cổng Tẩy Nguyệt quan, chổ đại sư tiếp khách, khóc thương tâm gần chết hết một buổi chiều.
Khóc đến mức Hành Ca chịu không nổi, đành phải đến an ủi nàng.
“Cẩu Đản đừng khóc nữa, tên là không thể thay đổi , như vậy đi, để ta đặt thêm cho ngươi một cái tên tự*, con bê đi, là cẩu con bê.”
• Tên tự : Nam 20 tuổi, nữ khi gả chồng, được đặt thêm một cái tên.
Cẩu Đản sửng sốt, quả nhiên dừng khóc, sau một lúc lâu mới nhặt một cục đá to, đuổi theo Hành Ca chạy khắp núi.
Cuối cùng vẫn là Hành Ca xuất ra tuyệt chiêu, mang Cẩu Đản đi ăn vụng thịt gà, mới khỏi việc bị đánh cho đến đầu rơi máu chảy. Ôi, còn tuổi nhỏ như vậy mà hung hăng quá, xem ra Cẩu Đản cũng là có bệnh, đau lòng quá đi.
Mãi đến chạng vạng mới mang theo Cẩu Đản trở về Tẩy Nguyệt quan, gặp sư tỷ nhắn lại, Diệu Thiện pháp sư đang tìm nàng.
Hành Ca vội vàng chạy đến bên cạnh giếng múc một thùng nước xúc miệng, lại ăn thêm một nắm tắc cho thơm miệng, bảo đảm là ai ai cũng không biết nàng mới ăn gà, sau đó mới hướng phòng của trụ trì đi đến.
Đứng ở sau lưng, sư tỷ nhìn trên đầu Hành Ca đầy lông gà, nói: “Hôm nay ăn rất là nhiều gà nha.”
Cẩu Đản gật gật đầu, “Đúng vậy, Hành Ca ăn không hết, hoàn hảo là có ta ở đấy.”
———–
Lúc Hành Ca đến nơi, Diệu Thiện pháp sư đang sắp xếp một bao hành lý, nhìn thấy nàng tiến vào, liền vẫy vẫy tay, cho nàng đến ngồi bên cạnh mình.
Diệu Thiện pháp sư nói: “Hành Ca a, mới đó mà ngươi đã tới Tẩy Nguyệt quan cũng đã được ba năm.”
Hành Ca thật tự nhiên tiếp theo nói: “Đúng vậy, cũng là thời điểm nên truyền đạo cho ta làm đạo cô rồi.”
Diệu Thiện pháp sư không thèm để ý lời của nàng, thương yêu đưa tay ra vuốt vuốt tóc của nàng, nhặt xuống hai cái…lông gà.
Hành Ca một chút biến sắc cũng không có, nói ra lời sâu xa: “Cẩu Đản bị nhạt miệng, hết cách.”
Diệu Thiện pháp sư vẫn không thèm để ý lời của nàng, nói sang chuyện khác.
“Hành Ca a Hành Ca, gần đây trong quan khó khăn lắm, nghèo lắm.”
Hành Ca nghe lời này, rất nghiêm túc, cầm lấy tay Diệu Thiện pháp sư, nói: “Pháp sư a, tục ngữ nói, có nghèo cở nào cũng không thể nghèo vì đứa nhỏ, Cẩu Đản hiện đang là lúc tuổi ăn tuổi ngủ không thể nhịn ăn được đâu, mà có tiết kiệm phần của nàng ấy thì cũng chả đủ cho ta ăn.”
Diệu Thiện pháp sư nghe xong vội vàng xua tay, “Không không, Hành Ca nghĩ quá nhiều rồi.”
Hành Ca vừa mới thở phào nhẹ nhõm một cái, chợt nghe pháp sư nói tiếp: “Ý ta nói là ở đây tính tiết kiệm phần ăn của đại gia ngươi á.”
Hành Ca trợn mắt há hốc mồm.
Diệu Thiện pháp sư đem bao hành lý mới thu xếp xong nhét vào trong lòng nàng, nói: “Trong này là những thứ trước kia ngươi đã mang đến đây, còn có một quyển Nam Hoa Kinh do ta tự tay viết, sớm lên đường đi thôi.”
Hành Ca ngây dại trừng con mắt.
Diệu Thiện pháp sư thấy nàng như thế, trong lòng rốt cục cũng có chút không đành lòng, bèn bốc vài trái táo trên bàn, đếm đếm thấy mười trái, lại nghĩ tới nghĩ lui, bớt lại hai trái, lấy bao gói lại nhét vào bọc hành lý: “Chút đặc sản của Tẩy Nguyệt quan, ngươi mang theo trên đường ăn đi, đừng để mình bị đói.”
Hành Ca rốt cuộc đã hết bị trợn mắt, bình thường trở lại, tay cầm gói hành lý, trong lòng lại có chút hoảng sợ.
Sau một lúc mới nói: “Ta về sau không ăn gà nữa, vậy có ở lại được không?”
Diệu Thiện pháp sư thở dài: “Aiz, rừng núi chốn này quá nghèo mà.”
Hành Ca lại nói: “Ta là một thiếu nữ xinh đẹp, ngây thơ hồn nhiên lại mất đi ký ức, vốn không hiểu chuyện đời, nếu xuống núi khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều kẻ xấu ôm tâm tà niệm, pháp sư ngươi nhẫn tâm để Hành Ca bị người ta hiếp trước giết sau rồi môt lần nữa lại hiếp sau giết trước hay sao?”
Diệu Thiện pháp sư lại thán: “Không đành lòng. Nhưng là xem trong quan… a…… ôi…..nó nghèo.”
Hành Ca không nói, yên lặng chảy xuống giọi nước mắt.
Diệu Thiện pháp sư nâng tay áo lau đi cho nàng, “Hành Ca, ngươi vốn không thuộc về Tẩy Nguyệt quan, tâm của ngươi cũng không ở nơi đây. Ngươi dừng lại chổ này, bởi vì Tẩy Nguyệt quan là một điểm đến trong suốt cả con đường ngươi phải đi, ngẫu nhiên đặt chân, nghỉ ngơi một chút, là phải lên đường. Dưới núi tự nhiên là có đạo lý của nó, có thể ngươi sẽ ngộ duyên, tất cả đều sớm đã định trước, không thể cưỡng cầu.”
Thanh âm từ bi, đến cuối cùng lại lộ ra ôn nhu.
Hành Ca lặng lẽ một lúc, cầm hành lý bước ra ngoài.
——————-
Hành Ca lúc ra đi trời không một chút mây, ánh nắng tỏa sáng, đoạn này mà tự sướng thì có vẻ không đúng lắm.
Bất quá đến khi các sư tỷ xếp một hàng dài, tụng kinh niệm đạo tiễn nàng xuống núi, tình cảnh này, khỏi phải nói, quá là lẫy lừng.
Những vị sư tỷ này ngày thường vốn xuất quỷ nhập thần, chỉ khi nào có dịp lễ lớn mới ra mặt cúng bái, tiến hành cầu kinh siêu độ.
Hôm nay lại đặc cánh xem nàng như là “âm hồn không tan” mà dùng kinh đưa tiễn, Hành Ca không khỏi đắc ý, khoanh tay ngửa mặt lên trời xúc động than: “Cuộc đời ta sinh ra, không còn cái gì để mà hối hận.”
Cẩu Đản đến cuối cùng vì tuổi còn nhỏ, không chịu nổi ly biệt, khóc ré lên.
Hành Ca không biết an ủi thể nào, đành phải ôm lấy nàng một cái, sau đó làm một động tác thực tiêu sái xoay người, phất tay một cái, cất bước đi.
Gió núi luồn áo, váy dài nhẹ nhàng, xanh xanh một mảnh, càng đi càng xa.
Nhìn bóng dáng Hành Ca dần dần biến mất, Cẩu Đản nín khóc, nắm lấy ống tay áo của sư tỷ kéo kéo:
“Hành Ca đi rồi, căn phòng kia giờ là của ta?”
Sư tỷ gật đầu, Cẩu Đản liền hoan hô một tiếng, bỏ chạy mất. Con nít vô tình là bậc nhất, hôm nay là que diêm, quay mặt liền là khói thuốc.
Sư tỷ lắc đầu cười, đi đến phòng của trụ trì báo tin Hành Ca đã rời đi, thì lại nhìn thấy Diệu Thiện pháp sư ngồi ở trên giường lặng yên rơi lệ.
Sư tỷ nói: “Người vốn không phải là cỏ cây, sao có thể vô tình, sư tôn không quên được Hành Ca sao?”
Diệu Thiện pháp sư nhắm mắt lại, đau lòng nói: “Không, trước khi đi, nàng mò dưới giường ta móc đi hai mươi lượng bạc rồi.”