Đọc truyện Bạn Đã Tiêu Diệt Một Cực Đạo Ma Tôn – Chương 8: Nhìn trò cười (1)
Đối với bang chúng Mafia, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với ông chủ Diệp cứ thế mà kết thúc “hoàn mỹ”, di chứng duy nhất đại khái là —–
Ngày hôm sau log in, chủ acc “Nguyễn Mai Chi” phát hiện ra bản thân đột nhiên có thêm một tên bạn tốt Tàng Kiếm.
[Bang]Nguyễn Mai Chi: Má ôi, sao lại có [Diệp Cốc Vũ] ở đây! Sợ tới tý tiểu ra quần!
Mà Diệp Cốc Vũ thiêng đúng kiểu thành ngữ của ông cha ta “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền”, dòng chữ màu hồng lập tức xuất hiện ——
[Diệp Cốc Vũ] nói với bạn:Yêu ca, lúc nào đi đánh Anh hùng? #nhe răng #nhe răng
[Diệp Cốc Vũ] nói với bạn: Yêu ca, anh mang tôi theo nhá! #mi #mi
[Diệp Cốc Vũ] nói với bạn: Yêu ca, sao anh không để ý tới tôi … #thương cảm # thương cảm
Nguyễn Mai Chi quá kinh ngạc sợ hãi đành phải log out bỏ trốn.
Về phần hình tượng của Diệp Cốc Vũ, từ một lãnh ngạo công đã trở thành ngốc nghếch thụ lâu rồi.
Trước đây khi nhắc tới sự kiện Diệp Cốc Vũ truy sát đại thần, phản ứng của quần chúng nhân dân là như vầy: “Há há há, đại thần, ngàn vạn lần bảo vệ hoa cúc nhá!”
Mà hiện tại, phản ứng là thế này, “Ha ha ha, đại thần, hôm nay có phải trốn gà vàng hay không~”
Ô hô, thói đời ngày nay, lòng người không như xưa (1).
Đại thần trốn gà vàng có thể nói ngày càng thành thạo, công phu kỹ thuật toàn thân ngày càng tiến bộ, còn con gà vàng bị người ta trốn tránh dần dần mất đi hăng hái. Mà quan trọng hơn là sau khi sự kiện ở Hang Pháp Vương diễn ra, nhân vật số một bị Diệp Cốc Vũ treo đầu truy nã từ “Phong Thệ Tình Trú Hải” đã trở thành “Kiếm Đầu Tích Huyết”.
Phong Thệ Tình Trú Hải cùng lắm chỉ giết Diệp Cốc Vũ một lần, có mấy lần đánh nhau cũng không mở miệng mắng chửi, chết xong chỉ lặng lẽ về doanh địa, hoặc là trực tiếp bỏ đi. Thế nhưng “Kiếm Đầu Tích Huyết” lại khác, không chỉ văng nước miếng trong trò chơi, còn chạy tới làm loạn trên diễn đàn, đánh thua là vấn đề kỹ thuật, đánh thua mà còn mồm mép tép nhảy lại là vấn đề nhân phẩm.
Diệp Cốc Vũ khinh thường nhất loại “tiểu nhân” như vậy.
Hai tên đàn ông nhìn nhau khó chịu có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân gây chuyện – Lạc Lạc Tiểu Tiên lại không cho rằng như thế. Trái tim mong manh của thánh nữ ngày một bành trướng bao la, YY ra một cốt truyện rất đáng sợ: Kiếm Đầu Tích Huyết là rồng dữ, Diệp Cốc Vũ là kỵ sĩ, cô ta tất nhiên là công chúa xinh đẹp “hồng nhan họa thủy”. Ai nha, buồn thay, buồn thay.
Vì vậy Lạc Lạc Tiểu Tiên thầm nhủ trong lòng “Người đã cứu ta, ta nhất định sẽ không rời bỏ người”, một đường theo đuổi chàng kỵ sĩ giết rồng của cô ta.
Mà đồng chí Kiếm Đầu Tích Huyết đáng thương, mỗi lần nằm ở trên sàn nhà lạnh băng nhìn Diệp Cốc Vũ một thân trang bị cực phẩm cùng cái đuôi Lạc Lạc Tiểu Tiên buff máu cho hắn lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cẩu nam nữ!”
“Đồ đần t*ng trùng thượng não!”
“Chỉ vì một con đàn bà Hạo Khí mà dụ dỗ mày phản bội trận doanh!”
Lúc này Lạc Lạc Tiểu Tiên thường ngày giả vờ bộ dạng công chúa cao quý lãnh diễm còn tặng hắn một ánh mắt khinh thường.
Làm một người quanh năm PVP bình thường đánh nhau dã ngoại, Kiếm Đầu Tích Huyệt sao có thể không có mấy tên bạn “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, ngay từ đầu còn e ngại Diệp Cốc Vũ là bang chúng của “Quân Lâm”, nhưng bị hành hạ tới chết trong thời gian dài như vậy, con giun xéo lắm cũng quằn. Sau lần thứ n bị hạ gục, Kiếm Đầu Tích Huyết nổi điên, spam trên kênh Hảo, phần phật gọi người trong bang tới giết Diệp Cốc Vũ đang canh xác hắn về điểm hồi sinh.
Cậu ấm Diệp chẳng phải hạng người tốt lành gì, căn bản không biết nén giận, lập tức gọi kênh bang kêu một đám phần tử bạo lực nhiệt huyết tới. Lạc Lạc Tiểu Tiên nằm trên mặt đất cũng không cam lòng, mở kênh bang hội đáng thương cầu cứu.
Bang Mafia tuy rằng có người hả hê, nhưng đối với một em gái mới gia nhập thì vẫn giả vờ cảm thông dịu dàng. Thiên Tru, Lưu Tình, Hồi Mã Thương đều thuộc đảng PVP, vừa nhìn thấy em gái đáng thương, lập tức xách thương ra trận chạy thẳng tới Bạch Long Khẩu.
Hai bên nhân mã chạm mặt nhau, giết người đến trời đất mù mịt, ân oán cá nhân cứ thế thăng cấp thành bang hội chiến.
Đại bộ phận những người hỗn chiến ở Bạch Long Khẩu là bang chúng “Quân Lâm” và “Hàn Giang Lâu”. Mấy người linh tinh trong “Mafia” lẫn trong đó khó mà thấy được. Ngay lúc một nhà “Quân Lâm” lớn nhất Ác Nhân Cốc đang chiếm thế, các bang hội Ác Nhân khác muốn dựa hơi Quân Lâm, mưu toan khiêu chiến, lại bị hung hăng đè xuống. Những bang nhỏ Ác Nhân khác dù bình thường không tránh được oán hận với sự bá đạo độc chiếm của Quân Lâm, nhưng đến lúc đánh nhau hai phe thì đoàn kết một cách thần kỳ.
“Quân Lâm” cùng “Hàn Giang Lâu” đều là bang hội Ác Nhân, một người là đại ca lâu đời, một kẻ là đàn em mới nổi, lúc này hỗn chiến lại không có nhân vật cao cấp tham dự, hoàn toàn là do ân oán cá nhân, những cuối tuần công phòng chiến, Ác Nhân Cốc thất bại, còn bị người ta lấy ra làm trò cười.
Chỉ huy công phòng chiến bên Ác Nhân Cốc là bang chủ Ngạo Thế Lâm Phong của “Quân Lâm”, trường kỳ độc tài thống trị khiến các bang chúng bên dưới khẩu phục nhưng tâm không phục.
Lúc đầu, trước hết là có người ở trong YY của Ác Nhân Cốc bình luận là Ngạo Thế Lâm Phong không xứng đáng làm chỉ huy, còn nói người “Quân Lâm” ỷ thế hiếp người, chỉ biết lục đục nội bộ trận doanh.
Bang chủ “Hàn Giang Lâu” – Mục Hàn bắt đúng thời cơ, nhân lúc Ngạo Thế Lâm Phong bị người người chỉ trích liền cướp lấy mic, lên án người Quân Lâm liên hợp với người Hạo Khí chèn ép các bang Ác Nhân nhỏ, đê tiện vô sỉ, bá đạo, độc tài, lúc này thua công phòng chiến hoàn toàn là do “Quân Lâm” tự làm tự chịu, toàn bộ người chơi Ác Nhân Cốc đều phải làm đệm cho họ.
Ngạo Thế Lâm Phong lúc này mất boss vốn đã giận điên rồi, lại còn bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, bận tâm gì tới hình tượng chỉ huy nữa, miễn cưỡng nén giận nói: “Quân Lâm liên minh với Hạo Khí lúc nào? Liên minh với người nào bang nào? Có ai dám chỉ tên ra cho tôi!”
Mục Hàn cười to, người rơi vào bẫy rồi, lôi chuyện hỗn chiến ở Bạch Long Khẩu ra nói: “Mày dám nói lần ở Bạch Long Khẩu kia không phải là bang mày liên kết với Mafia đánh chúng tao sao?”
Ngạo Thế Lâm Phong đứng đầu một bang, còn chỉ huy trận doanh, bình thường đâu quản được nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh như vậy, huống chi chuyện gây hấn đánh nhau với một PVP là chuyện quá bình thường. Nghe Mục Hàn nhắc tới, hắn không hề biết, tự nhiên cũng không biết giải thích thế nào.
“Việc này tôi không biết, chờ hỏi người quản lí bang sẽ cho cậu một lời giải thích.”
“Mày thật sự không biết hay chỉ đang kiếm cớ? Thế nào, không dám trực tiếp hỏi trước mặt mọi người? Hôm nay chúng ta nói rõ ràng luôn trên YY.”
“Mục Hàn, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Hai tên đàn ông tranh cãi trên mic tới mặt đỏ tía tai, số người trong YY liên tục tăng lên, không ít người vừa đánh xong công phòng nghe có chuyện lớn trong phòng Ác Nhân, liền hả hê kéo nhau chạy vào vây xem. Trên kênh Thế giới, kênh Phe bình luận tới khí thế ngất trời, các quần chúng còn thi nhau đùa giỡn chỉ huy Ác Nhân Cốc.
[Thế giới] Người qua đường A: Ngạo Thế Lâm Phong! Cửu Thiên gọi mày về nhà làm vợ hiền nấu cơm!
[Thế giới] Người qua đường B: Ngạo Thế Lâm Phong! Mau mau về đi vợ hiền! Cửu Thiên chờ mày về nhà chơi gay!
[Thế giới] Người qua đường C: Ngạo Thế, Cửu Thiên trăm năm hảo hợp!
[Thế giới] Người qua đường D: Không phải! Người ta là yêu nhau lắm cắn nhau đau!
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người một nhà đóng cửa bao nhau là được rồi, không thể bị đám chuột nhắt lẻn vào cười nhạo. Nhìn số người trong YY liên tục tăng lên, các bang chủ bang lớn Ác Nhân Cốc đều đứng ra khuyên giải, cho hai người bậc thang mà bước xuống. Vì vậy miễn cưỡng đáp ứng giải quyết riêng.
*Chú thích:
(1) Nhân tâm bất cổ: lòng người không như xưa.