Đọc truyện Bạn Cùng Phòng Vô Cùng Phóng Khoáng Luôn Thích Về Nhà Ôm Tôi Khóc – Chương 12
Edit: Vi
Chúng tôi sắp xếp hành lí xong, ra sân bay để đi đảo, tôi tranh thủ gọi điện về nhà.
Biết ba đã hồi phục khá, tôi yên tâm nhiều.
Bà Vương bảo:
– Có phải mấy ngày này con nghỉ không? Ở trường à?
– Con đi chơi với bạn cùng nhà.
– Đi đâu thế?
– Một đảo nhỏ ạ, chơi mấy hôm.
– Con phải chú ý an toàn đấy! Từ bé con đã không biết bơi, cứ đi shopping là được, đừng chơi mấy thứ mạo hiểm nhé.
Bà Vương nói liên miên:
– Mẹ không an tâm đâu.
Tôi vâng.
– Có mang thuốc chống muỗi hồi trước mẹ chuẩn bi cho không? Cả thuốc tiêu chảy nữa, không quen khí hậu dễ bị lắm.
– Mẹ yên tâm, bọn con có vài người, có thể hỗ trợ nhau mà.
– Mấy người thế? Có nữ không?
– Không ạ, toàn nam cả.
Bà Vương hừ một tiếng, lại bắt đầu nói về chuyện tìm bạn gái.
Tôi nhìn La Hoàn KHởi đang chăm chú vác vali xuống nhà, cậu ấy không cho tôi động vào, hai vali toàn cậu ấy xếp.
Tôi quyết định nói ngay:
– Mẹ, mẹ nghe con nói này.
Tôi bắt đầu bồn chồn:
– Con không muốn tìm bạn gái đâu.
Mẹ tôi sửng sốt:
– Mẹ biết, con nói rồi, bài vở này nọ, mẹ hay lo thôi, con không cần thấy áp lực.
– Không phải ạ, có lẽ con không tìm được bạn gái đâu.
– Tại sao? À à, mẹ hiểu rồi, ở nước ngoài có ít con gái Trung phải không? Con muốn tìm bạn gái người Trung à?
Tôi lúc này đã mồ hôi ướt tay:
– Con không thích con gái.
– Con nói ngớ ngẩn gì đấy? Ngã hỏng não hả?
Mẹ vội vàng hỏi.
Tôi hít sâu:
– Thật ra con…
– Ông Cố kia, đừng có cầm cái đó. Ba con về, tối nay mẹ nói chuyện với con sau!
Bà cúp điện thoại mất rồi.
Tôi cảm thấy bà biết tôi muốn nói gì, nhưng bà không muốn tôi nói ra mà thôi. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tôi nghĩ những năm gần đây bà cũng lờ mờ đoán ra. Tôi không biết nói thế nào để bà không đau lòng, nhưng cũng hiểu rằng nói sao đi nữa, bà cũng sẽ tổn thương.
Có lẽ tôi nên bớt chút thời gian về nhà vào nghỉ đông, nói chuyện cho rõ ràng, giờ chẳng thể làm gì hơn là cứ để đó đã.
La Hoàn Khởi không biết gì cả, cậu ấy vẫn ngây ngô đưa tôi đi chơi đảo.
Đây là một hòn đảo ở nam bán cầu, đang vào đầu hạ, nhiệt độ khoảng hơn hai mươi độ, khí hậu thoải mái. Đảo còn hoang sơ, ngoại trừ một quán bar thì không nơi nào thích hợp cho người bình dân chơi, không phải đua ngựa thì là đánh golf, còn có mấy công trình đang xây dựng. Hơn nữa, đảo này không phải chỉ có anh La Hoàn Khởi đầu tư mà còn có vài người nữa. Theo lời họ thì mục tiêu ở đây coi trọng tính riêng tư, để cho một vài người trong giới giải trí tới nghỉ phép.
La Hoàn Khởi tiếc lắm, cậu ấy không thể xuống biển vì mới xăm, chỉ có thể tắm vòi sen. Cậu ấy bảo chờ tới ngày Giáng Sinh sẽ đi lần nữa, chỉ chơi lướt sóng và lặn thôi.
– Phú Quý lặn siêu lắm.
Kính Mắt nói:
– Có thể làm huấn luyện viên được. Bọn em là do nó dạy đấy, anh có thể bảo nó dạy.
Chúng tôi nằm dưới cây dù, uống nước trái cây.
Chơi bóng chuyền bãi biển một lát, bọn họ liền đi.
Tôi hỏi La Hoàn Khởi có chuyện gì.
Cậu ấy bảo:
– Đám F.A này quấy rối chúng ta lâu quá rồi, giờ mới nhận ra mình là bóng đèn.
– Xin em gọi họ về đi, anh muốn chơi đấu địa chủ.
La Hoàn Khởi ngạc nhiên, sau đó nhào qua cắn vai tôi:
– Lần sau đi, chúng nó có việc thấy đấy, hẹn gái kìa.
Sau đó, cậu ấy gãi đầu:
– Hay em sắm vai địa chủ, anh sắm vai Dương Bạch Lao? Em muốn cướp anh về gán nợ, anh ngoan cường chống lại nhưng cuối cùng khuất phục? Đây cũng là đấu địa chủ!
– Đi chết đi.
Tôi lời ít ý nhiều.
Buổi tối, chúng tôi định ăn một bữa cơm lãng mạn trên bờ biển với ánh nến nhưng gió nổi, tôi nghĩ cát sẽ dính đầy bít tết, nến sẽ bị gió thổi tắt, chẳng có tí lãng mạn nào.
Chúng tôi phẫn nộ ra về, ngoan ngoan tự phục vụ trong bar vậy.
Về phòng, La Hoàn Khởi tắm trước. Tôi ngồi trên salon, lấy điện thoại ra, thấy có wechat mới, là Thái Tiểu Nhã.
Nghỉ hè lần trước, lúc ăn cơm cùng nhau, chúng tôi có trao đổi liên lạc nhưng chưa bao giờ nói chuyện, không biết con bé tìm tôi có việc gì.
Tôi mở ra, thấy không có gì cụ thể cả, chỉ bảo tôi đọc được thì mau trả lời.
Tôi gửi lại: “Có việc gì?”
Vừa gửi tin đi, bên kia gửi tới yêu cầu nói chuyện, tôi nhận. Cô gái nhỏ lập tức mắng người:
– Tôi hỏi này, anh có ý gì? Anh thích tôi đến thế nào, sao giờ còn không bỏ cuộc?
Nói thật, tôi rất thích các cô gái tự tin, nhưng tự tin đến mức này thì tôi hơi giật mình.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao:
– Là ý gì?
– Mẹ anh bảo mẹ tôi là một thời gian sau sẽ để chúng ta hẹn hò, mục đích là kết hôn. Ôi anh ơi, tôi không muốn tìm hiểu! Tuy cha mẹ hai bên quan hệ không tệ nhưng tôi với anh có quen biết gì nhau đâu?
Cô gái nhỏ nói một tràng không ngừng nghỉ:
– Hơn nữa, hơn nữa tôi có người yêu rồi! Chúng tôi yêu nhau từ cấp hai, chưa nói với bố mẹ thôi!
Tôi bị một tràng liên thanh làm cho bối rối, không kịp nắm trọng điểm, hỏi:
– Em yêu sớm thế cơ à?
La Hoàn Khởi quấn khăn tắm đi ra, dùng khẩu hình hỏi tôi xem là ai, tôi xua tay, cậu ấy ngồi cạnh, xoa mắt cá chân cho tôi.
Thái Tiểu Nhã nói:
– Dù gì anh cũng bỏ cuộc đi, tình cảm của tôi với người yêu tốt lắm.
Tôi nghĩ thầm oan uổng quá, thôi thì tôi quyết tâm:
– Em đừng hiểu lầm, không có chuyện gì từ phía anh cả, tình cảm của anh với bạn trai cũng tốt lắm.
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời từ bên kia, lâu thật lâu, tôi mới nghe thấy Thái Tiểu Nhã lắp bắp:
– Anh nói gì? Anh… anh có bạn trai?
– Đúng thế. La Hoàn Khởi, chào hỏi với em gái này đi nào.
Tôi đưa điện thoại tới bên miệng cậu ấy, cậu ấy nghi ngờ nói:
– Hi, anh là bạn trai của Karen.
Chuyện này khiến tôi cân nhắc, hẳn mẹ tôi đã phát hiện ít nhiều nên mới vội vàng tìm bạn gái cho tôi. Đang ngây người, Thái Tiểu Nhã khinh bỉ nói:
– Hóa ra anh là gay, định kết hôn che mắt thiên hạ?
La Hoàn Khởi nhìn tôi, nói:
– Không phải, chúng tôi sẽ kết hôn.
Tôi muốn mở miệng nhưng không biết nói gì, tôi nhận lấy di dộng, nói với cô ấy:
– Em đừng vội nói với mẹ anh, anh muốn từ từ rồi nói, được chứ? Anh sợ làm bà sốc.
Cô ấy đồng ý rồi bảo:
– Ngại quá đi, ôi ôi, em cũng lúng túng lắm, sao anh không nói sớm, em còn tưởng rằng anh cuồng loli nên thích em đấy. Dù sao thì… Anh cố lên, nếu cần em hỗ trợ thì cứ nói nhé.
Tôi cảm ơn rồi cúp máy.
La Hoàn Khởi hỏi:
– Ai vậy?
– Một cô bé mẹ muốn dẫn mối cho anh.
La Hoàn Khởi cúi đầu, bóp chân cho tôi, không nói gì.
– Anh đang dần tỏ thái độ với bố mẹ, có lẽ đây là trận chiến lâu dài.
Cậu ấy ôm tôi:
– Em không vội, cũng không thèm để ý danh phận gì, chỉ là anh đừng vội quá, làm ba mẹ anh hoảng, em sợ về sau anh sẽ hối hận.
Rồi cậu ấy lại nói:
– Cũng đừng nghĩ ba mẹ anh ngốc, hiểu con không ai bằng ba mẹ cả.
Chúng tôi trải qua hai ngày nhàn nhã ở đảo, tối chủ nhật mới về trường. La Hoàn Khởi đã triệt để trở thành miêu nô, hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm. Vừa về, cậu ấy liền tới bệnh viện thú y đón Nhị Cẩu Tử, cũng bày tỏ về sau đi đâu chắc chắn sẽ cố gắng mang nó theo.
– Anh thấy cái kiểu nịnh hót này của em ấy mà, em mới nên gọi là Nhị Cẩu Tử đấy.
– Tự tôn là thứ vô dụng nhất, có tự tôn là không có thịt ăn, phải không, anh trai?
Mặt tôi đỏ lên, nghĩ về cảnh hôm qua chúng tôi hôn nhau trên ban công, cậu ấy đặt tôi lên ban công, tôi ghì chặt lấy cậu ấy, hai chân vắt qua hông cậu ấy để khỏi ngã, kết quả là đám Hắc Địa phòng kế đều thấy, họ huýt sáo trêu chúng tôi. Tôi bảo La Hoàn Khởi vào phòng rồi hẵng động dục, nhưng cậu ấy bất mãn:
– Tập trung đi, anh trai.
Giờ tôi lên tiếng:
– Anh sắp thi cuối kì đấy, có lẽ phải chia giường.
La Hoàn Khởi gãi cổ mèo con, bĩu môi:
– Buổi tối buồn chết em.
– Em chơi game đi, anh nhớ là em mua rất nhiều game.
– Không ai chơi với em.
– Chơi game offline.
La Hoàn Khởi đi tới, ôm vai tôi, chóp mũi cọ trên mặt tôi:
– Em không muốn chơi, em muốn chơi gà đẻ.
Tôi không kịp phản ứng gà đẻ là game gì, cho tới khi tay cậu ấy xoa bên dưới của tôi, tôi mới nhận ra thằng nhóc này học xấu rồi.
Cũng may cuối kì cậu ấy cũng bận, hơn nữa còn phải đi khám nên không lằng nhằng nhiều.
Bệnh của cậu ấy không quá nghiêm trọng, trước đó chỉ là do cậu ấy thần hồn nát thần tính thôi. Uống thuốc khống chế, điều chỉnh tâm lí là cậu ấy có thể khỏi hẳn. Cậu ấy khoogn nói rõ bệnh tình với tôi, chỉ nói là cậu ấy sẽ có trách nhiệm với tương lai của cả hai, sẽ tích cực phối hợp điều trị. Đây hẳn là chỗ tốt khi hai người đàn ông yêu nhau, có nhiều điều chỉ cần nói một nửa là ai cũng hiểu.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng tôi cũng thi xong.
Giáng Sinh cũng không đón mừng gì, giờ là Tết âm, chúng tôi phải bù nhưng ngày nghỉ ngắn quá, chỉ có ba tuần là đã tới học kì mới rồi, hai chúng tôi vẫn không biết phải làm sao, chỉ đành ở lại trường.
Tôi vào phòng thí nghiệm, bộ ảnh của La Hoàn Khởi được một giải thường thường, cậu ấy với mấy người bạn định mở studio nên ngày ngày bận rộn đi đi về về giữa thị trấn chúng tôi ở và thành phố T.
– Nếu em bận quá thì đừng vội về, em có nhà ở thành phố T mà? Đi đường hai tiếng đồng hồ, về ngủ một giấc, hôm sau đi phải dậy sớm hai tiếng, vất vả lắm.
Tối đó gần 12 giờ, La Hoàn Khởi toàn thân đầy tuyết, lông mi cũng dính bông tuyết, cậu ấy vừa vào cửa liền mang theo hơi lạnh.
Tôi thương lắm, cởi áo khoác cho cậu ấy, muốn ôm cậu ấy nhưng bị đẩy ra:
– Đừng! Em như cột băng đây này, chờ em ấm lên rồi hẵng ôm.
– Trên đường toàn tuyết đọng, không an toàn, dù gì em cũng nghỉ, cứ ở thành phố T là được mà.
– Không đâu ~
Cậu ấy như con chó lớn, quấn lấy tôi:
– Nhớ anh.
Tôi bất đắc dĩ xoa đầu cậu ấy:
– Uống canh gừng với sò nhé, xua lạnh.
Cậu ấy ngoan ngoãn gật đầu, nói mình đi tắm đã. Khi tắm xong, cậu ấy đã nằm trên giường, ngủ mất. Tôi sờ trán cậu ấy mới biết cậu ấy sốt nhẹ. Vất vả quá mà, tôi không nỡ cáu.
– Cưng ơi, tỉnh nào, uống thuốc hạ sốt đã.
Tôi rót nước ấm, nhẹ nhàng gọi.
Cậu ấy lầm bầm, không động đậy.
– Cưng ơi, uống thuốc rồi ngủ, được không?
Cậu ấy mở mắt, nuốt luôn viên thuốc trên tay tôi. Tôi thấy môi cậu ấy nứt ra, chảy máu, lại càng thương. Cậu ấy hé mắt nhìn tôi, dịu dàng lắm. Tôi chưa bao giờ biết ánh mắt của một người sẽ làm tôi muốn khóc.
Cậu ấy ngồi dậy:
– Em ngủ ở phòng anh, anh ngủ đây, giường này thoải mái hơn.
– Ngủ cùng đi.
– Không được, để anh lây cảm thì không hay.
Cậu ấy đứng dậy, bước đi lảo đảo.
Tôi kéo cậu ấy về:
– Thôi, em ngủ đây.
– Em không ngủ với anh đâu.
– Ừ ừ, anh ngủ ở phòng anh.
Lúc này cậu ấy mới yên tâm ngủ.
Cũng may là hôm sau cậu ấy hạ sốt.
Tôi gọi điện xin nghỉ ở studio cho cậu ấy, nói với mọi người là cậu ấy ốm, hôm nay không tới được, sau đó tôi tự xin nghỉ ở phòng thí nghiệm, nói với thầy hướng dẫn là hôm nay tôi chỉ có thể ở nhà nhưng sẽ nghiên cứu tài liệu.
– Hôm nay em phải ở nhà nghỉ, anh xin ở nhà với em rồi.
La Hoàn Khởi cười khúc khích, tuy không muốn ăn nhưng cũng cố ăn gần hết bát cháo tôi nấu.
Tôi ngồi trên ghế, đặt laptop lên đùi, bắt đầu tra tài liệu. Cậu ấy yên lặng ngồi cạnh, ôm tôi.
Nhưng được mấy phút, cậu ấy bắt đầu nói:
– Hôm qua em nghe thấy anh gọi em là cưng nhé.
Tôi đỏ mặt:
– Em sốt nên nhầm đấy.
– Anh đỏ mặt kìa. Cưng đỏ mặt rất đáng yêu.
– Còn nói là em về phòng ngủ đấy.
Cậu ấy cười, lát sau lại nói:
– Anh để máy tính gần vậy không tốt cho mắt, đặt lên bàn đi.
Tôi đặt máy lên bàn, kết quả vừa đặt lên, cậu ấy liền ngồi xuống đất, giữa hai chân tôi, nghiêm túc nói:
– Ở độ cao này có lẽ anh phải giữ nguyên tư thế đấy, đừng động đậy.
– Em ngoan đi, hôm qua còn sốt kìa.
Cậu ấy đè tôi xuống ghế:
– Hạ sốt rồi, giờ khỏe lắm, bác sĩ Cố kiểm tra đi.
Mặt tôi nóng bừng rồi. Cuối kì bận quá, hai tuần chưa làm.
Cậu ấy lại gần tai tôi:
– Nhuận Nhuận, có phải anh đang nghĩ giống những gì em nghĩ không?
Tôi giả vờ bình tĩnh:
– Anh chẳng biết em đang nghĩ gì.
Tay cậu ấy luồn vào quần tôi, những nụ hôn rào rạt rơi xuống.
Kết luận sau chiều nay là mặc quần ở nhà thoải mái thật đấy, nhưng dễ cởi quá. Ngoài ra thì ghế salon không thích như giường, khó dùng lực nhưng địa điểm cấm kị lại kích thích.
La Hoàn Khởi bày tỏ lần sau có thể thử thêm. Tôi ủng hộ.