Đọc truyện Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng – Chương 22
Tô Nguyện có chút kỳ quái, nhưng vẫn trả lời.
Tâm nguyện: Ân?
Mặt trời lặn Tây Sơn: Cậu rốt cục trả lời!
Tâm nguyện: Làm sao vậy?
Mặt trời lặn Tây Sơn: Về chuyện đạo văn, ca ca nói với cậu như thế? Có phải nói vì ta mới đi đạo văn của cậu hay không?
Tô Nguyện nghi hoặc, chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân khác? Cũng đúng, lý do kia của Mộc Hi Trữ nghe qua thật gượng ép.
Tâm nguyện: Hình như là như vậy
Tâm nguyện: Bất quá không sao cả, sự tình đều đã qua rồi
Mặt trời lặn Tây Sơn: Cậu bị lừa rồi!
Tô Nguyện giống nhau bị gõ một cái gậy vào đầu, cậu bị lừa? Được rồi…… Thản nhiên ưu thương rất nhanh liền tràn ra.
Mặt trời lặn Tây Sơn: Kỳ thật là tôi đạo văn của cậu!
Mặt trời lặn Tây Sơn: Ca ca ngu ngốc!
Tô Nguyện sửng sốt, đến tột cùng là ai…? Một cái ý tưởng lớn mật liền toát ra, đệ đệ làm chuyện xấu ca ca đến chịu tiếng xấu thay cho em mình, hảo một bức tranh tình yêu!
Tâm nguyện:…
Mặt trời lặn Tây Sơn: Là tôi ghen tị cậu! Ghen tị cậu so với ca ca nổi danh hơn! Lần trước cậu tìm đến ca ca, tôi lúc đấy đang dùng máy tính của hắn! Nhìn đến bản thảo trong tài khoản liền thuận tay cầm đi! Sau đó rất nhanh ở trang xx đăng lên!
Mặt trời lặn Tây Sơn: Vô luận như thế nào! Chuyện này đều cùng ca ca không liên quan! Hết thảy đều là tôi làm!
Mặt trời lặn Tây Sơn: Ca ca sau khi biết đã rất sinh khí! Lại tự mình đi tìm cậu giải thích! Kia là như thế nào! Hắn là một đại ngu ngốc!
Tâm nguyện:… Cậu là Mộc Hi Viễn?
Tô Nguyện bị đệ đệ Mộc Hi Trữ làm cho cảm động, cậu nào có đệ đệ nói cậu là ngu ngốc… Được rồi, là hai người bọn cậu trong lúc tiểu tình thú cũng nói.
Mặt trời lặn Tây Sơn: đúng!
Tâm nguyện: Cậu cùng ca ca cậu có quan hệ gì?
Mặt trời lặn Tây Sơn: Ai muốn cùng đại ngu ngốc kia có liên quan gì!
Tô Nguyện trầm mặc, hảo một ngạo kiều đệ đệ, cậu tựa hồ có thể nhìn đến Mộc Hi Trữ đối với đệ đệ một bộ dáng đau đầu…… Bất quá vẫn là rất yêu thương!!
Tô Nguyện còn muốn nói cái gì lại phát hiện đối phương đã logout, chỉ để lại một câu “Tạm biệt”, Tô Nguyện nhịn không được nở nụ cười, xem ra là bị Mộc Hi Trữ phát hiện, không biết sẽ bị trừng phạt như thế nào đây, vẫn là ba ba ba đi?
……
Ngọa tào! Tô Nguyện ngươi chừng nào thì trở nên đáng khinh như thế!! Tiết tháo đâu rồi!!
[ tiết tháo ]: Ta chỉ có ở điều kiện nhất định mới xuất hiện, là một kỹ năng che giấu a.
Thời gian trôi qua cực nhanh, vì thế chớp mắt một cái, lại đi qua hơn nửa tháng……
Tô Nguyện không biết sao lại thế này, gần đây luôn thấy dạ dày nôn nao, nghĩ đến chính mình sinh bệnh, nhưng mà không phát sốt, không cảm mạo, không tiêu chảy, chỉ là thấy nôn nao! Nghĩ đến xem ra là ngộ độc thức ăn đi, nhưng Phương Chính cũng không có bị như vậy, hơn nữa, ở mỗi lần ăn cơm cậu vô duyên vô cớ lại có cảm giác này, sau đó liền ăn không vô một chút nào cả… Đi tra trên mạng, ra đáp án thiếu chút làm cho cậu phun ra một ngụm máu — nôn nghén! A phi! Cậu là nam như thế nào lại mang thai! Quả nhiên thông tin trên mạng không thể tin…
“Thật sự ăn không vô…?” Phương Chính nhìn một bàn đồ ăn mỹ vị, còn hoài nghi chính mình có phải trù nghệ giảm xuống rồi không.
Tô Nguyện khổ sở hé ra mặt xanh lét lắc đầu, “Ăn không vô, không có khẩu vị.”
Nguyên bản khuôn mặt được dưỡng có chút thịt hiện đã khô quắt, Phương Chính nhìn đến trong lòng thập phần khó chịu.
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng không muốn…… Nôn ~” Nói còn chưa dứt lời liền che miệng chạy đến toilet ôm bồn cầu nôn khan.
Phương Chính cũng vội vàng đi qua, đau lòng vỗ lưng Tô Nguyện, bên tai lại tràn ngập tiếng Tô Nguyện khó chịu nôn mửa, giống như cả ngũ tạng lục phủ đều muốn tuôn ra.
Hồi lâu, Tô Nguyện rốt cục đình chỉ nôn mửa, bởi vì gầy đi, cho nên cặp mắt có vẻ thập phần lớn, trên lông mi dài đáng yêu còn vương nước mắt, nhưng Phương Chính cũng không có tâm tình đi thưởng thức này đó, chính là đau lòng lấy tay lau khô uế vật bên miệng cậu.
“Em nếu không muốn đi bệnh viện, kia đi khám trung y có thể đi? Anh có quen một lão trung y…”
Tô Nguyện vừa nghe đến trung y đã thấy chua sót trong họng, nhất thời phản ứng lại tới, vì thế lại là một trận nôn mửa…
Cuối cùng Tô Nguyện vẫn là đồng ý đến trung y, ngày hôm sau một lão nhân qua tuổi thất tuần, tươi cười đầy mặt ở cửa tiếp đón. Lão nhân mặc áo dài màu xám, trên cái mũi còn treo một cái kính viễn thị, trên người tràn ngập một cỗ mùi thơm ngát thản nhiên, Tô Nguyện ngửi được nhất thời dễ chịu một ít.
Phương Chính thấy được lập tức nghênh đón, cung kính kêu một tiếng, “Lam gia gia.”
“Lam gia gia” Cười lớn vỗ vỗ bả vai Phương Chính, “Hảo tiểu tử a! Ngươi còn nhớ rõ Lam gia gia ta a?”