Đọc truyện Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng – Chương 11: Bạn cùng phòng của ta rất tuyệt
Tô Nguyện cùng Phương Chính nói đến đây hai người liền ôm ấp song song đổ trên giường, hai người đều là bộ dáng quần áo xộc xệch. Phương Chính đưa tay vào trong quần Tô Nguyện, bắt lấy tiểu Nguyện đáng yêu, chậm rãi vuốt ve.
Tô Nguyện bị khoái cảm tê dại ập tới, khẽ bật tiếng rên rỉ kiều mị, làm cho cả người Phương Chính đều thập phần hưng phấn, huynh đệ của hắn cũng vì thế mà càng thêm ngạnh lên.
Nhìn Phương Chính dám trêu chọc mình như vậy, Tô Nguyện ngây thơ giận dỗi muốn trả đũa, nắm lấy cự vật nóng bỏng kia của Phương Chính, cậu muốn hắn cũng làm ra mấy cái biểu cảm còn xấu hổ hơn cả cậu!
Phương Chính trái lại vô cùng vui mừng khi thấy Tô Nguyện cũng đáp lại mình, càng thêm ra sức chiều chuộng Tiểu Nguyện bên dưới, hắn thật sự yêu chết tiểu Nguyện, trắng hồng đáng yêu, khi được an ủi đến thoải mái còn rỉ chút nước, thật giống chủ của nó mà.
Tô Nguyện được phục vụ đến thoải mái, đầu óc hỗn loạn, miệng thở gấp, hai tay vẫn không ngừng xoa nắn cự vật như lại thô to thêm một vòng kia, trong lòng cậu lại hâm hực vì chênh lệch quá xa giữa hai người, nhìn như vậy thì biết chắc cậu về sau nhận mệnh nằm dưới rồi….
Đột nhiên Phương Chính kéo sát Tô Nguyện lại gần mình hơn, hai người chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở lẫn vào nhau, giọng Phương Chính khàn khàn, thủ thỉ bên tai Tô Nguyện: “Để cho tiểu Nguyện cùng tiểu Chính thân thiết với nhau có được không?”
Tô Nguyện càng thêm ngượng ngùng, nhưng hiện tại đang thoải mái muốn chết, cũng không còn tâm tình đi phản đối cái gì, Phương Chính thấy biểu tình câu dẫn của Tô Nguyện, càng thêm mạnh dạn cọ xát cự vật của mình vào người anh em của Tô Nguyện, tay hai người đan vào nhau, ra sức ma sát phía dưới.
Khoái cảm mang lại quả là không thể đùa, Tô Nguyện vô thức bật ra những âm thanh rên rỉ kiều mị, hai mắt mờ đi vì hơi nước, mặt đỏ hồng, khiến Phương Chính nhìn thấy không ngừng hôn khắp, được một lúc cậu liền giơ vũ khí đầu hàng, một dòng bạch trọc bắn ra, dính lên tay của cả hai người,
Sau khi phát tiết, cả người Tô Nguyện vô lực tựa vào ngực Phương Chính, nhưng… Phương Chính hắn còn chưa có bắn đâu, hắn nỉ non với Tô nguyện: “Tiểu Nguyện, giúp anh!” rồi để tay cậu bao trọn phân thân của mình, tuốt lộng lên xuống.
Mãi một lúc sau, Phương Chính mới sảng khoái bắn ra trong tay người yêu, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi, không biết là ai, tóm lại vẫn là của hai người.
“Tay tôi sắp rã rời rồi, anh kéo dài quá đó.” Tô Nguyện xoa xoa tay, cả người vẫn nương tựa trong ngực Phương Chính.
Phương Chính đỏ mặt kéo tay Tô Nguyện qua, chậm rãi mát xa, “Anh không phải cố ý, thực xin lỗi…”
Phương Chính nhỏ giọng giải thích.
Không biết vì cái gì, đối mặt Tô Nguyện hắn vô luận như thế nào cũng không khống chế được tâm tình kích động, cho nên khi kích động… hán liền muốn khoảnh khắc sảng khoái này kéo dài…
“Ân hừ.” Tô Nguyện miễn cưỡng lên tiếng trả lời, đổi một cái tư thế, mỹ mỹ chìm vào giấc ngủ.
Phương Chính còn chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Tô Nguyện, lông mi thật dài, bên dưới là ánh mắt linh động, trên chóp mũi cậu vương mồ hôi do kích tình ban nãy, khuôn mặt thì mịn màng đến sợi lông tơ cũng thật nhỏ, nhìn thập phần đáng yêu, hắn nhịn không được vươn tay lên vuốt ve.
Xúc cảm rất tốt, làn da thực mềm, thật giống như trong tưởng tượng.
Lúc Tô Nguyện tỉnh lại thì trời đã tối, bên ngoài những ngôi sao sáng như viên ngọc, gió lạnh phất phơ qua cửa sổ thổi vào. Cậu giật giật thân thể ngoài ý muốn phát hiện thân mình thực nhẹ nhàng khoan khoái, như là đã được tẩy trừ sạch sẽ. Đưa tay sờ sờ khuôn mặt, thực sạch sẽ, nguyên bản mồ hôi dính dấp cùng với thứ kia đã được lau chùi cẩn thận.
Quả nhiên, thực thoải mái, cùng Phương Chính ở bên nhau không mệt chút nào. Ít nhất có thể lười một chút…
Xốc chăn bước xuống giường, đi ra ngoài cửa liền nhìn thấy Phương Chính tươi cười đầy mặt chuẩn bị bữa tối, khi hắn nhìn thấy Tô Nguyện đi ra lại đối với cậu ngượng ngùng cười, sau đó lại cúi đầu bày bát đũa.
Tô Nguyện thật dám lại không lộ ra biểu tình thẹn thùng, bọn họ chính là đơn thuần hỗ trợ nhau phát tiết mà thôi, cũng không phải là làm đến bước cuối cùng, có cái gì phải thẹn thùng? Cho dù làm đến bước cuối cùng cậu cũng nhất định không lộ ra biểu tình xấu hổ được, rất tiện nghi cho hắn không phải sao? Đều trưởng thành rồi, có cái gì phải ngại… Thật là.
Đột nhiên nhớ tới, bọn họ thế nhưng đều thực ăn ý không có làm đến bước cuối cùng, chỉ là thân thân giúp nhau, đây là loại ăn ý gì chứ…
Nhưng mà như vậy cũng thật may, trong nhà cái gì cũng đều không có sẵn, theo như trên mạng, không có KY cùng TT, thực dễ dàng bị thương! Huống hồ với bọn họ vẫn là lần đầu tiên, không thể xằng bậy, kẻo lưu lại cái bóng ma tâm lý gì đó.
Thời điểm ăn cơm, hai người cùng dĩ vãng không có gì khác biệt, chính là không khí hai người trong lúc đó thân cận rất nhiều.
Em gái Phương Chính tới đây là chuyện của một tuần sau, ngày đó Phương Chính vừa lúc không đi làm liền dẫn theo Tô Nguyện cùng đi đến sân bay đón Phương Nhiễm.
Ở sân bay người đến người đi, còn hai người cứ thế nắm tay nhau.
“Em biết không, mỗi lần nắm chặt tay em tựa như nắm chặt cả con người của em.”
Đây là tin nhắn hôm nay Phương Chính gửi cho Tô Nguyện, Tô Nguyện lúc nhớ tới tin nhắn này càng thêm dùng sức nắm chặt tay Phương Chính, Phương Chính cũng yên lặng nắm chặt.
Giữa đám đông rộn ràng nhốn nháo, hai nam nhân tay nắm tay, một chút cũng không để ý tới ánh mắt người khác, chính là càng thêm siết chặt tay đối phương.
Phương Nhiễm thời điểm đi ra liền nhìn đến ca ca nhà mình lôi kéo một nam nhân khác, trên mặt là hạnh phúc tươi cười, mà người bên cạnh kia đồng dạng cũng là hạnh phúc tươi cười, Phương Nhiễm cảm thấy ca ca cả đời này hẳn là cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thực sự của mình rồi.
Thời điểm ca ca xuất quỹ, cả nhà mọi người ai ai cũng phản đối, nhưng ca ca vẫn kiên trì, kiên trì đến nỗi cả nhà mọi người cuối cùng cũng đồng ý. Ca ca của nàng luôn chấp nhất như vậy, chấp nhất đến mức khiến người ta phải sợ hãi, nhưng cũng may sau mỗi lần kiên trì đều là thành công. Một người yên lặng thầm mến một người suốt bốn năm… thật không thể tin được.
“Anh hai ~” nàng vui vẻ chạy vội qua, nhào vào trong lòng Phương Chính.
Phương Chính bất đắc dĩ nhìn Tô Nguyện, thấy cậu thần sắc bình thường mới an tâm, đưa tay sờ đầu Phương Nhiễm, ngữ khí bất đắc dĩ lại thực sủng nịch, “Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn trẻ con như vậy.”
“Hừ, em ở trong lòng anh hai vĩnh viễn đều là tiểu hài tử.” Phương Nhiễm đùa giỡn.
Phương Chính cười nói,”Vâng, em là đứa nhỏ to xác.”
Phương Nhiễm đột nhiên nhớ tới cái gì rời khỏi ôm ấp của Phương Chính, ngượng ngùng nhìn Tô Nguyện đứng ở bên cạnh Phương Chính, xin lỗi nói, “Ngượng ngùng quá, tại em rất kích động.” Sau đó cười khẽ le lưỡi.
Tô Nguyện vô cùng quẫn bách, này là vì cậu ghen sao? Như thế nào có khả năng… Trải qua sự tình lần trước, cậu còn có thể ăn dấm chua với em gái Phương Chính sao? Ừ thì còn có, cậu là tên nhỏ mọn như vậy đó thì sao?!