Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 8: Ngươi Không Đủ Tuổi
Tần Huyền Vũ nấp sau bức tường nhìn theo bóng cô.
“Rốt cục nàng vì cái gì lại phải nhập cung dù cho biết nó nguy hiểm như thế?”
Tàn Huyền Vũ trở về tẩm cung, tiếp tục duyệt tấu sớ.
Anh đã quen dần với nhiệm vụ của một vị hoàng thượng.
Thật rất mệt, nhưng phải chịu thôi.
Dường như mệt rồi, anh khẽ nhắm hai mắt lại định ngủ một chút chợt La Hy Thái hậu tiến vào, Tần Huyền Vũ giật mình tỉnh dậy khẽ nhìn bà.
La Hy Thái hậu khẽ cười nhìn con trai mình, đưa cho y danh sách cung nữ đang đợi được sắc phong.
-Huyền Vũ, cuộc tuyển tú cũng kết thúc rồi, con cũng nên sắc phong cho họ đi chứ.
Tần Huyền Vũ trầm ngâm một lúc, nhìn danh sách, anh tìm tên cô.
Dường như gần đầu danh sách luôn.
Danh sách này không đơn giản chỉ là ghi tên các cung nữ mà còn được Tuyền ma ma sắp xếp theo năng lực, độ xuất sắc trong cuộc thi tuyển.
-Việc sắc phong, cứ theo quyết định của mẫu hậu đi.
-Sao có thể chứ? Việc này vốn là việc mà hoàng thượng phải trực tiếp làm.
Sao ta có thể quyết định chứ?
-Người là mẫu hậu của con.
Cứ theo ý người đi.
Hơn nữa dạo gần đây công việc triều chính nhiều, con cũng không có thời gian.
La Hy thái hậu nhìn con trai của mình.
Từ nhỏ tới lớn Tần Huyền Vũ luôn không gần nữ sắc, việc gì cũng tự làm nấy.
Ngay cả thái tử phi, thê thiếp cũng không chịu nạp, mặc kệ người khác có khuyên can như thế nào.
Cuộc tuyển tú lần này cũng là di bà đứng ra tổ chức chứ không phải do Huyền Vũ làm.
-Thôi được rồi.
Ta sẽ lo ổn thỏa việc này.
Nếu không còn việc gì, ta về trước.
Chợt Tần Huyền Vũ nói:
-Tất cả các cung nữ người có thể sắc phong theo ý người nhưng hãy để trống ngôi vị hoàng hậu.
Lại nữa rồi.
Cái đứa con cứng đầu này vẫn như vậy.
Nhưng dù bây giơ bà có nói gì thì anh cũng sẽ không chịu nghe.
-Thêm nữa.
Cung nữ Dương Cẩm Vân, mẫu hậu hãy sắp xếp một chức vị nhỏ cho nàng thôi.
-Hửm! Con sao lại để ý cung nữ này như vậy?
Bà ngạc nhiên.
Lần đầu tiên thấy y nhắc tới tên của một người con gái.
Bà mở danh sách cung nữ ra.
“Dương Cẩm Vân? Nàng cũng là người đứng trong top mười cung nữ đứng đầu mà.”
-Tại sao? Ta thấy nàng cũng là người có tài mà.
Tần Huyền Vũ không nói gì, tiếp tục phê tấu.
Bà nhìn con trai của mình một cách khó hiểu.
Từ lúc sinh y ra đến giờ, lần đầu tiên bà cảm thấy không thể hiểu được con trai mình như thế.
Rốt cuộc thì nàng đặc biệt như thế nào?
La Hy thái hậu lặng lẽ đi ra, khẽ nói nhỏ với Viên công công:
-Điều tra lai lịch của cung nữ tên Dương Cẩm Vân cho ta!
-Tuân lệnh thái hậu.
Viên công công chính là cánh tay trái của bà, giúp bà quản lí một số công việc hậu cung, cũng là tay làm việc đắc lực nhất của bà.
Khi đã được giao việc thì chỉ có hai chữ có thể đánh giá được năng lực của ông.
Đó chính là “xuất sắc”
La Hy Thái Hậu trở về Dưỡng Tâm điện của mình.
Như tên điên: Điện này là điện có quy mô lớn nhất trong cung.
Tuy là vậy nhưng không mang bất cứ một sắc thái trang trọng lại mà lại mang cảm giác nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Trong Dưỡng Tâm điện trồng rất nhiều cây, có hồ sen lớn nhất trong cung.
La Hy Thái hậu nghỉ ngơi ở giữa điện.
Đó là một căn phòng nhỏ, nhưng lại ấm áp.
La Hy Thái hậu mân mê cánh sen vừa hái.
Viên công công đi vào:
-Tham kiến thái hậu.
-Đứng lên đi.
Việc at giao cho ngươi làm đến đâu rồi.
-Dạ bẩm! Dương Cẩm Vân là con gái nuôi của thừa tướng được đưa về phủ thừa tướng từ khi còn nằm trong tã.
Nàng có một vị tỷ tỷ là con gái ruột cả thừa tướng.
Vì từ nhỏ nàng nhận được sự sủng ái vô hạn từ thừa tướng nên bị tỷ tỷ căm ghét, hãm hại.
-Con gái nuôi?
-Dạ đúng như vậy.
Nhưng vào lần tuyển tú này nàng lại chấp nhận lời thách đấu từ tỷ tỷ của mình.
Nàng biết đàn và còn biết….!đấu kiếm.
Viên công công tường thuật lại những gì điều tra được.
La Hy thái hậu vẫn mân mê cánh hoa, chăm chú nghe
-Biết đấu kiếm? Viên công công, ngươi thấy nàng là người như thế nào?
-Chuyện này….!Mặc dù chưa được gặp mặt nhưng nô tài thấy cô gái này khá thú vị, mà cũng biết điều.
-Tại sao ngươi nói nàng biết điều?- La Hy Thái hậu cắm cành sen vào bình hoa, thắc mắc hỏi.
Viên công công cúng không giấu bà:
-Nàng mặc dù được thừa tướng sủng ái nhưng không kiêu cưng, ngạo mạn, biết thân biết phận không gây chuyện với ai.
Hơn nữa lúc Trương tiểu thư bị đám cung nữ làm khó, nàng đã giúp Trương tiểu thư.
-Ồ! Đúng là một cô gái thú vị.
Thảo nào, Huyền Vũ lại để ý nàng như vậy.
Nhưng….!ta cảm thấy cô nàng này không đơn giản.
Viên công công gật đầu, thầm khẳng định như thế.
-Nhưng nếu nàng dám có ý đồ gì với Huyền Vũ, ta quyết không tha.
Nói rồi bà đưa danh sách tú nữ cho Viên công công:
-Ngươi giúp ta thay mặt hoàng thượng thông báo , sắc phong.
Hãy chú ý đến Dương Cẩm Vân.
Nếu nàng có hành động nào đáng ngờ hãy báo cáo ta ngay!
*Sáng hôm sau*
Dương Cẩm Vân dậy từ sớm, gọi Trương Tư Hạ dậy cùng.
Trương Tư Hạ lười nhác mở mắt đã thấy cô chuẩn bị trang phục cho rồi.
-Cẩm Vân tỷ gọi muội dậy sớm như vậy làm gì? Giờ mới giờ Dần mà!
-Hôm nay là ngày các cung nữ được sắc phong.
Muội quên rồi sao?
-Có gì thú vị đâu chứ.
Sắc phong thôi mà, có được ăn đâu.
-Tất nhiên là có rồi.
Sau khi sắc phong xong, chúng ta sẽ dự tiệc của các phi tần mới nhập cung.
Hoàng thượng và cả thái hậu cũng sẽ tham gia đó.
Dương Cẩm Vân lôi xác Trương Tư Hạ dậy.
-Thôi được rồi, bây giờ còn sớm, chúng ta dậy đi quanh hoàng cung xem xem có gì vui không.
Cứ nhắc đến ăn và chơi là Trương Tư Hạ liền nhanh nhẹn hẳn lên.
Cô nàng buộc tóc lên.
Dương Cẩm Vân giúp Trương Tư Hạ trang điểm nhẹ.
Trương Tư Hạ rất thích được cô trang điểm cho.
Nét trang điểm rất tự nhiên, cuốn hút.
Trương Tư Hạ kéo cô chạy ra khỏi phòng, dắt cô vòng quanh cung.
Đang đi, cô chợt thấy một cái ao nhỏ, trồng đầy hoa súng ở dưới, khẽ mỉm cười, vội kéo Trương Tư Hạ lại:
-Tư Hạ.
Muội xem ở đây có cái hồ nè.
Chúng ta mau qua đó ngâm chân đi.
Mới sáng nước mát lắm đó.
Trương Tư Hạ thích thú đi theo cô:
-Thật sao?
Trương Tư Hạ giành luôn một phần chỗ.
Cô nàng khẽ dịch sang một bên chừa chỗ cho Dương Cẩm Vân, rồi ra hiệu cho nàng mau đến đây ngồi.
Dương Cẩm Vân vứt vạt áo trước ra sau, ngồi xuống, nhẹ nhàng cho chân xuống nước.
Trương Tư Hạ khẽ đong đưa đôi bàn chân, thích thú cười:
-Quả thực nước rất mát.
Vân tỷ thực rất nhiều trò thú vị a.
Dương Cẩm Vân khẽ cười.
Cô cảm nhận được sự man mát dưới đôi bàn chân của mình.
Nếu như lúc nào cũng như vậy thì tốt.
Không lo không nghĩ, sống một cuộc sống thoải mái trong cung.
Gương mặt Trương Tư Hạ tươi như hoa, nàng vẫn thích thú hỏ những giọt nước trên aty mình xuống nhụy hoa súng.
Cô nàng quả thật là một cô nàng ngây thơ hồn nhiên.
Cái vẻ ngoài kiêu căng, cao ngạo chỉ là lớp mặt nạ cô nàng mang lên để có thể bảo vệ bản thân mình mà thôi.
Dương Cẩm Vân nhìn Trương Tư Hạ, vui đùa như một đứa trẻ, cô cũng thấy vui vô cùng.
Nếu có thể, cô muốn cô bé này mãi mãi như thế, vô tư hồn nhiên, không dính bụi trần, không bị những rắp tâm tanh bẩn của người đời xâm phạm đến.
Chợt cô nghe thấy tiếng bước chân vô cùng nhẹ đang tiến đến chỗ mình và Trương Tư Hạ.
“Hừ! Trò mèo!” Khi tiếng chân tới gần, cô chợt kéo Trương Tư Hạ sang chỗ của mình trong sự bất ngờ của Cô nàng.
Chợt có người lao thẳng xuống nước.
Trương Tư Hạ trố mắt nhìn.
Xém chút nữa thì cô bị xuống đó tắm hồ rồi.
-Cứu! Cứu ta với.
Cô dìu Trương Tư Hạ đứng dậy.
Trương Tư Hạ căm phẫn nhìn người đang trồi lên trồi xuống, hấp hối dưới hồ kia mà quát:
-Lại là ngươi! Con tiện nhân Uyển Doanh.
Ngươi vậy mà dám có ý đồ bất chính với ta.
Đúng.
Người dưới nước chính là Uyển Doanh.
Do lỡ đà đã lao xuống hồ.
Máy nữ tỳ của cô ta vội vàng lao đến, hô hoán:
-Mau, mau cứu tiểu thư.
Lần lượt từng người nhảy xuống vớt ả lên.
Uyển Doanh ướt nhẹp, căm hận nhìn cô:” Tại con ả đó.
Nếu không phải tại cô ta, ta đã thành công trả thù Con ả Trương Tư Hạ rồi.”
Dương Cẩm Vân tiến tới chỗ của Uyển Doanh, ánh mắt đầy sát khí, có thể giết người bất cứ lúc nào:
-Uyển Doanh tiểu thư, mơi sáng sớm đã muốn tắm hồ vậy sao.
Nhưng hình như cô không biết bơi thì phải!
-Ngươi! Ngươi! Con đàn bà thối…..
Uyển Doanh tức nghẹn họng, căm uất nhìn cô.
Dương Cẩm Vân lại gần, mấy tỳ nữ của ả sợ hãi lùi hết về sau.
Cô nắm lấy cằm của uyển Doanh, khẽ nâng lên, nhếch mép cười nhẹ:
-Bài học lần trước không khiến cho Uyển Doanh tiểu thư ngộ ra điều gì nhỉ?
Trương Tư Hạ đứng sau lặng nhìn Dương Cẩm Vân:” Chưa bao giờ tỷ ấy lại có dáng vẻ như vậy.”
Dương Cẩm Vân hất Uyển Doanh qua một bên.
-Mưu đồ cũng lớn lắm.
Nhưng thật tiếc, cô chưa đủ tuổi để có thể hại được ta.
Tốt nhất hãy an phận.
Chúng ta tốt hơn hết là nước sông không phạm nước giếng.
Nếu ta còn phát hiện ra cô có ý đồ gì với muội ấy thì …! Đừng trách ta ác!
Uyển Doanh sợ hãi nhìn con người trước mắt.
Đúng dáng vẻ của một con quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm một nhát kiếm vào tim ả.
“Đâu mới là con người thật sự của cô?”
Dương Cẩm Vân xoay người, kéo tay Trương Tư Hạ đi.
Kế hoạch của Uyển Doanh vô cùng xảo quyệt.
Nếu lúc nãy ả đẩy Trương Tư Hạ được xuống hồ thì người bị tình nghi nhiều nhất sẽ là cô.
Uyển Doanh có thể nhân cơ hội đó mà đổ mọi tội lỗi lên đầu cô vì cô ở gần Trương Tư Hạ nhất.
Một mũi tên trúng hai đích.
Cao tay! Cao tay! Nhưng đáng tiếc không cao tay bằng cô!