Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt

Chương 28


Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 28


Vì chỉ là nạp thêm thiếp nên Tần Tiêu không tổ chức hôn lễ, nếu không một ngày rước mười tân nương về cũng có chút phiền phức.

Đây đều là con gái của những vị quan trọng phe phái của hắn, một số khác cũng là vì ngưỡng mộ Tần Tiêu nên nguyện về phủ làm thiếp đồng thời cũng đã kéo thêm cho hắn một ít thế lực trong triều.

Hôm nay biệt viện của Dương Mỹ Liên trở nên nhộn nhịp hơn thường ngày.

lúc nàng thức dậy cũng là lúc mấy tiểu thiếp đến “thăm”.
Nhìn chung, những tiểu thiếp mà Tần Tiêu nạp về phủ cũng chỉ là con của những vị quan cũng không quá lớn trong triều, duy chỉ có hai người đó là con gái Lý thứ sử: Lý Ngọc Huân và con gái của Triệu Thái Chúc: Triệu Bích Diêu..

Chỉ cần nhìn qua sẽ thấy dáng vẻ cao ngạo, khác hẳn các tiểu thiếp khác.

nạp thiếp không lập trắc, Tần Tiêu nghĩ gì đây?
Lý Ngọc Huân vào trong biệt phủ của Dương Mỹ Liên nhìn quanh rồi lại lấy tay che mũi lại:
-Haizz…!Vương phi tỷ tỷ à, sao người có thể sống ở nơi bụi bặm, hôi hám thế này chứ.
Dương Mỹ Liên cầm ly trà lên từ từ uống.

Thấy thái độ của nàng không có gì thay đổi, Triệu Bích Diêu cũng đi vào, ngồi xuống ghế khi chưa được nàng cho phép.

Triệu Bích Diêu vắt chân trên ghế, giọng mỉa mai:
-Vương phi tỷ tỷ, bọn ta cũng đã vào đây được một lúc rồi, sao không có ai dâng trà lên vậy.
Lý Ngọc Huân nhẹ nhàng đập vai Triệu Bích Diêu:
-Bích Diêu, muội quên rồi sao, nàng ấy làm gì có nữ tỳ.
Triệu Bích Diêu làm ra vẻ hốt hoảng:
-Muội..

Muội đột nhiên quên mất.

Vương phi tỷ tỷ không trách muội chứ?
Lý Ngọc Huân che miệng cười:
-Haizz…!tỷ ấy không chấp muội đâu.

Vậy giờ ai dâng trà cho chúng ta đây?
Tất cả đều đổ ánh mắt của con người bất cần, đang nhàn nhã uống trà.

Dương Mỹ Liên ngẩng đầu lên, lạnh lùng văng ra một câu khiến cả bọn đứng hình:
-Trà để trên bàn.

Không có tay hay sao phải để người khác dâng lên.
Triệu Bích Diêu, đứng lên đá văng cái ghế đi:
-Dương Mỹ Liên, cô ăn nói kiểu gì thế hả? Đây là đạo hiếu khách sao?
Dương Mỹ Liên ném vỡ cốc trà xuống chân Triệu Bích Diêu:
-Khách? Không mời mà tới?
Lý Ngọc Huân đứng bên lườm nàng:
-Bọn ta tới đây để thỉnh an cô như lời vương gia đã dặn dò, sao có thể là không mời mà tới.
Dương Mỹ Liên lạnh lùng tiến lại gần Lý Ngọc Huân, ánh mắt trở nên vô cảm, nàng vung tay tát một cái:

-Quỳ xuống!
-Cô bị điên à?
Triệu Bích Diêu hét lên sợ hãi.

Dương Mỹ Liên quay người, ấn nàng ta quỳ xuống:
-Trong phủ có quy định của phủ.

Các ngươi lại dám hỗn xược trước mặt ta.

Thỉnh an vào giờ mão mà bây giờ là giờ Thìn rồi các ngươi mới tới.
Nàng nhìn đám tiểu thiếp đang co rúm lại phía sau.

Tất cả đồng loạt quỳ xuống:
-Vương phi tha tội, là do hai người họ bắt chúng thần thiếp tới muộn.
Dương Mỹ Liên khẽ cười nhìn bọn họ:
-Các muội đứng lên hết đi, không phải do các muội cố ý, ta không trách.
-Đa tạ vương phi!
Triệu Bích Diêu tức giận, đứng lên:
-Chỉ là một vương phi thất sủng! Cô có quyền gì phạt bọn ta chứ?
Và cứ thế Triệu Bích Diêu nhận thêm hai cái tát:
-Vương phi thất sủng? Vậy các ngươi được sủng chưa? Hay chỉ là một đám cậy thế lớn bắt nạt người khác?
Triệu Bích Diêu ôm mặt khóc lớn:
-Ta sẽ nói với cha ta.

Ta sẽ khiến tộc cô bị tru di.
-Tru di? Chỉ với Triệu Thái Chúc? Vậy mai cứ lên nói thẳng với cha ta rằng cô muốn tru di tộc của ông ấy, xem ai mới là người bị tru di.
Dương Mỹ Liên phủi tay như vừa chạm vào thứ bẩn nào đó.

Nàng ngồi trên chiếc ghế chính giữa căn phòng, nhìn khí chất của nàng chắc chắn không phải dạng vừa:
-Giờ có thể đi rồi.

Ta còn phải nghỉ trưa.
Lý Ngoc Huân giật giật áo của Triệu Bích Biêu nói nhỏ: “Cha cô ta là thừa tướng đương triều dưới một người trên vạn người, sao muội lại dám nói như thế.

Không muốn sống nữa sao?”
Triệu Bích Diêu sợ hãi lùi lại mấy bước, lập tức cứ như vậy chạy về.
Sau khi bọn chúng đi hết, Dương Mỹ Liên cũng lại bắt đầu mọi việc như hàng ngày.

Nàng vươn vai, mệt mỏi bước đi.

Hình như bị ốm rồi.

Dương Mỹ Liên đưa tay sờ trán mình, đúng là có hơi nóng.

Nàng thở dài một hơi:” Vậy mà bệnh rồi.”
 

Trương Tư Hạ sau khi hồi cung thì lập tức chạy đến Điệp Vy Cung của cô.

Vừa với tới cửa, Trương Tư Hạ đã nhanh nhảu gọi:
-Cẩm Vân tỷ, muội tới chơi với tỷ nè.
Dương Cẩm Vân đang thu hoạch đám rau ở vườn nghe Tiếng của Trương Tư Hạ gọi cũng đứng dậy, phủi tay ra xem.

Trương Tư Hạ nhảy lên ôm chặt cô:
-Muội nhớ tỷ quá.
Dương Cẩm Vân khẽ cười:
-Tư Hạ, giờ người ta đang bẩn lắm.

Hay muội vào trong trước đi.
Trương Tư Hạ gật đầu, chạy vào trong phòng cô ngồi.

Một lúc sau, Dương Cẩm Vân mới vào trong.

Hôm nay cô ăn mặc đơn giản hơn mọi khi, đơn giản vì cô thấy đồ thời xưa rất vướng víu.

Một chiếc váy vàng nhạt dài, cổ bông.

rời lạnh nên cô để tóc xõa tự nhiên.

Trên người cũng chẳng đeo trang sức gì, hôm nay cũng không trang điểm.

Có thể nói cô chính là người giản dị nhất trong cung.
Tử Uyên, Tử Vy kiếm củi bên ngoài trở về, cả người dính đầy tuyết trắng:
-Chủ tử, bọn em về rồi.
Tử Vy vừa vào thấy Trương Tư hạ ở đó liền quen miệng gọi:
-Hạ tỷ!
Dương Cẩm Vân khẽ nhìn, Tử Vy liền hiểu ý gọi lại:
-Hoàn Phi.
Trương Tư Hạ hoàn toàn không để ý tới cách xưng hô của Tử Vy:
-Khi chỉ có chúng ta, em cứ gọi ta là Hạ tỷ được rồi.

Không cần gọi Hoàn Phi gì đó đâu.

Ta hoàn toàn không để ý.
Tử Vy cười tươi gật đầu.
Chợt nhớ ra, Trương Tư Hạ vội đặt ly trà trên tay xuống nói với cô:
-Muội nghe ngóng được cái này nè tỷ.

Dương Mỹ Liên sau khi gả đi có vẻ cuộc sống không ổn lắm.


Nghe nói tên Tần Tiêu kia đối xử tệ với nàng.

Muội nghĩ giờ có lẽ sức khỏe nàng cũng xuống dốc luôn rồi.
Dương Cẩm Vân dừng lại, đôi mắt có một tia tử khí nho nhỏ:
-Muội nghe ở đâu?
-Lúc đó do trời muộn nên muội nán lại ở phủ của hắn qua đêm, nên có chứng kiến một chút,.

Sau đó khi muội chuẩn bị về nghe được từ miệng của mấy gia nhân trong phủ của hắn.

Tỷ nói xem.

Trước khi Mỹ Liên vào phủ, hắn không nạp thiếp cũng không nạp phi.

Đến khi nàng ấy vào phủ rồi thì nạp hơn chục thiếp.
Trương Tư Hạ vừ ăn gà vừa nói.

Dương Cẩm Vân lấy lại bình tĩnh:” Hắn vậy mà dám đối xử như thế với vương phi của mình! Uổng công ta còn từng khen hắn chung tình.

Suy cho cùng cũng chỉ có vậy thôi.”
-A.

Muội đột nhiên nhớ ra có chút việc cần giải quyết.

Muội về trước.

Giải quyết xong muội sẽ sang chơi cùng tỷ.
Trương Tư Hja đặt vội chén trà xuống bàn, cáo từ.

Dương Cẩm Vân đưa nàng chiếcáo khoác ngoài:
-Muội mặc vào đi.
Trương Tư Hạ cười, nhận lấy áo rồi chạy về.

Dương Cẩm Vân thở dài, lại cầm trà lên uống:” Chuyện của phụ mẫu mình cũng cần nhanh chóng điều tra thôi.

Bây giờ có rất nhiều người để ý đến mình rồi.

Rất khó hành động.”
-Tử Vy, chuẩn bị đến cung của Thái hậu.
Tử Vy gật đầu, nhanh chóng lấy đồ cho cô.

Đến cung Thái hậu cũng không thể quá ăn mặc quá đơn giản.
Lần này cô đến cung Thái hậu không đưa theo Tử Uyên, Tử Vy.

Dương Cẩm Vân che ô, đến phủ Thái hậu.

Trời đông khá lạnh, hôm nay tuyết dày hơn mọi hôm, đi đường cũng khó khăn.
Đi giữa đường, cô bị Tưởng Họa Kỳ chặn đầu, hơn nữa vô duyên vô cớ bị ăn cái tát.

Dương Cẩm Vân quen tay giáng cho nàng ta một bạt tai.

Tưởng Họa Kỳ tức giận, quát:
-Cô dám tát ta.
Dương Cẩm Vân cầm ô lên, giọng thấp trầm:

-Ồ, vậy…!Tưởng tiểu thư là ai? Tại sao ta lại không dám đánh? Cô là mẹ thiên hạ hay mẹ của ta.
Tưởng Họa Kỳ cầm chiếc roi da bên hông ra:
-Ta chính là mẹ cô đó, Dương Cẩm Vân.

Ai gặp ta cũng phải cúi đầu, cô lại dám ở đây đánh ta! Thật không biết điều!
Nói xong, nàng ta liền vung ròi.

Cô dùng ô đỡ lấy đường roi, đôi mắt sắc lạnh, dường như không chịu nổi con người này nữa:
-Tưởng Họa Kỳ! Đừng có kiêu căng thành quen.
Tưởng Họa Kỳ nhếch mép, giật lấy ô của cô, ném ra xa:
-Vừa rồi, cô có thể đỡ được chỉ là may mắn, giờ ta xem, cô lấy gì đỡ?
Nàng ta cười lớn.

Dương Cẩm Vân bật lên, đạp vai nàng ta làm Tưởng Họa Kỳ khụy xuống:
-Ta không chấp với một kẻ chưa lớn như cô.
Tưởng Họa Kỳ, đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi:
-Một phi tần hậu cung lại có võ công cao như vậy! Cô đoán xem nếu ta nói chuyện này cho Huyền Vũ Ca ca thì sẽ như thế nào?
Dương Cẩ Vân hơi quay người lại, nói với Tưởng Giai Kỳ:
-Những điều cô biết về ta còn chưa bằng một phần vạn điều chàng ấy biết về ta.

Nói với chàng ấy….!E là vô ích thôi, Họa Kỳ cô nương.
Tưởng Họa Kỳ nghĩ cô nói dối nên vẫn tiếp tục đe dọa:
-Cô đừng hòng lừa được ta.

Từ nhỏ tới lớn, Huyền Vũ Ca Ca luôn bên cạnh ta, huynh ấy nhất định quan tâm ta hơn cô.
Dương Cẩm Vân lắc đầu, khẽ cười:
-E là..

Huyền Vũ Ca Ca của cô không còn là Huyền Vũ ca ca ngày đó nữa.

Giờ Huyền Vũ ca ca mà cô nói chính là do ta độc chiếm.

Cô không thấy sao, bây giờ chàng ấy quan tâm, bảo vệ ta .
Từng lời nói chắc nịch của cô như hàng vạn con dao đâm qua tim của Tưởng Họa Kỳ.

Nàng ta vung roi lên, miệng không ngừng chửi rủa:
-Dương Cẩm Vân, cô đừng có mơ.

Huynh ấy là của ta.

Cô không có cửa đâu.
Dương Cẩm Vân thành công né đòn.

Cô dùng khinh công nhảy lên trên mái:
-Có là của cô hay không, cô tự khắc phải biết tự lượng sức mình.

Nhưng ta khuyên Họa Kỳ cô nương một câu: Biết không đấu lại thì đừng cố chen chân vào làm người thứ ba thừa thãi.
Dương Cẩm Vân cứ thế rời đi, bỏ lại cho Tưởng Họa Kỳ một cục tức.

Nàng ta ném luôn cây roi da trên tay xuống đất:” Cô cứ chờ đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.