Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt

Chương 20


Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 20


-Tại sao bệnh của con bé lại phát tác, mau nói cho ta biết.- La Hy Thái Hậu cũng vô cùng sốt sắng lay Tần Huyền Vũ hỏi.

Nước mắt y lưng tròng:
-Tất cả là lỗi tại con hại cô ấy phải chịu mọi đau đớn.

Con là kẻ bất tài, vô dụng, không bảo vệ được cô ấy, không cho cô ấy cuộc sống tốt hơn được.
Tần Huyền Vũ tự dằn vặt bản thân.

La Hy Thái hậu đương nhiên không biết quá khứ của hai người:” Không ngờ tình cảm của nó đã sâu đậm tới mức này!” Bà ôm Tần Huyền Vũ xoa đầu y:
-Không sao, nàng sẽ không có chuyện gì đâu! Đừng tự trách mình.
Diên Thái Y châm cứu cho cô xong đi ra thì thấy đôi mắt Tần Huyền Vũ đỏ hoe, lo lắng hỏi:
-Nàng ấy sao rồi?
-Dương quý nhân đã qua cơn nguy kịch rồi.

Bây giờ bắt buộc cô ấy phải uống thuốc thần kê đều đặn không được bỏ bữa nào để ngăn sự phát triển của bệnh.
-Đã nặng như vậy rồi ư?- Đôi mắt của y hoàn toàn trống rỗng, còn le lói một chút sợ hãi.

Y đang sợ điều gì đó, không ai có thể đoán ra được.

La Hy Thái Hậu phẩy tay cho Diên Thái Y lui.

Trước khi ông đi, bà còn dặn dò kĩ càng:
-Chuyện này không được phép hé nửa lời.

Nếu không…!Ngài tự biết hậu quả mà hành động…
-Thần tuân lệnh.
Diên Thái Y cứ vậy mà lui, ông khẽ nở một nụ cười:” Một cô gái bệnh nặng như vậy đã chữa khỏi căn bệnh vô cảm của hoàng thượng.

Thật kì diệu!”
Tần Huyền Vũ lại bên giường nắm chặt lấy đôi bàn tay đang lạnh của cô.

Khuôn mặt Dương Cẩm Vân nhợt nhạt, thiếu sắc.

Đến đôi môi cũng tái nhợt đi mấy phần.

Y thở dài cầm chặt tay cô hơn:” Ta không cần nàng phải tha thứ cho ta, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ cho nàng một cuộc sống tốt hơn, không để nàng phải khổ sở chịu đựng nữa.”
-Huyền Vũ,muộn rồi, con đi nghỉ trước đi.

Ở đây đã có ta lo cho con bé.
-Không, con muốn ở cùng nàng, người đi nghỉ đi.

Tần Huyền Vũ xoa xoa tay Dương Cẩm Vân mặc cho thái hậu có khuyên can thế nào đi chăng nữa.

Thái hậu cũng đành kệ y, đểy dằn vặt tiếp.
Thái hậu sang hậu viện tĩnh dưỡng, trước khi đi bà vẫn nhắc nhở:
-Giờ con là quân vương một nước, phải tự biết giữ gìn sức khỏe.
Bà đóng cửa lại, không gian trong căn phong tĩnh lặng hẳn lên, chỉ có tiếng lòng của Tần Huyền Vũ:
-Là ta có lỗi với nàng.

Kiếp trước khiến nàng phải bỏ mạng, kiếp này khiến nàng phải hận ta.

Hãy tỉnh dậy đi.

Ta thề kiếp này nếu phụ nàng, không bảo vệ được nàng ta sẽ bị sét đánh, ngũ mã phanh thây.
Thề độc cũng như một bản kế hoạch đặt trước mắt.

Bằng mọi giá phải làm được những thứ đã liệt kê nếu không sẽ bứt rứt không nguôi.
Khuôn mặt cô khẽ nhăn lại, mồ hôi đổ ra.

Tần Huyền Vũ sốt sắng lau mồ hôi lạnh đi cho cô.

Y lấy hai bàn tay của mình ủ lấy đôi tay cóng lạnh của cô lo sợ.
[…….]
Dương Cẩm Vân khó khăn mở mắt tỉnh dậy, khẽ nhói đau ở ngực.

Bất ngờ hơn cứ như thế Tần Huyền Vũ đã cẩm tay cô ngủ gục bên giường cả đêm.

Đêm lạnh y lại ngồi xuống đất ngủ.

Như thấy động tĩnh, Tần Huyền Vũ cũng giật mình tỉnh dậy đã thấy cô đang nhìn mình chằm chằm.

Y nở nụ cười rạng rỡ:
-May quá, em không sao.
Dương Cẩm Vân lặng thinh, rút tay lại.

Giờ y mới nhớ đã cầm tay cô ngủ quên cả đêm, bối rối.

Dù cho hai người ở thế giới trước là người yêu của nhau nhưng chưa từng ngủ với nhau cả đêm.

Kể cả Tần Huyền Vũ ngồi đất, cô nằm giường.
Mặc dù không nguy hiểm nhưng gương mặt cô lại tái nhợt đi rất nhiều.


Y muốn thay cô nhận những cơn đau ấy.

Dương Cẩm Vân hít một hơi thật sâu, hơi nhếch khóe miệng lên:
-Hôm qua thần lại ngất?
Không thấy Tần Huyền Vũ bảo gì, cô đứng dậy lấy áo đi:
-Đa tạ hoàng thượng đã đích thân chăm sóc ta cả đêm.

Nhưng thần mong chúng ta tiếp tục cuộc sống của những kẻ xa lạ.
Tần Huyền Vũ ôm lấy Dương Cẩm Vân từ đằng sau, nói nhỏ:
-Ta không muốn cuộc sống đó.

Nếu nàng đã quyết định ở lại cung thì ta phải có trách nhiệm bảo vệ nàng.
Dương Cẩm Vân gạt Tần Huyền Vũ ra:
-Ngài bảo vệ ta như thế nào? Sủng ái ta khiến các cung tần phải nhắm vào ta như thợ săn nhắm vào con thú? Hay là khiến ta thất sủng khiến các cung tần khinh rẻ, diệt trừ ta đây? Ngài nói đi.
-Ta sẽ lập nàng làm hậu!
Tần Huyền Vũ cúi mặt xuống, cầm tay của cô.

Dương Cẩm Vân như đứng hình trước câu nói của Tần Huyền Vũ, nhưng rồi cô lại cười trừ:
-Lập ta làm hậu.

Ngài nghĩ kĩ chưa hoàng thượng.

Vị trí mẫu nghi thiên hạ ấy ta không xứng được ngài ưu ái sắc phong cho ta đâu.

Ta nghĩ ngài vẫn nên tìm một nữ tử tài sắc vẹn toàn thì hơn.

Thân phận của ta đã bị người người chế nhạo, bàn tán rồi.

Ngài phong ta làm hậu…!Hừ…!Ngài muốn ta phải đối mặt sau với những câu như:” ả hồ ly đó đã mê hoặc hoàng thượng!”.

Không thì cũng là:” Cô ta làm sao xứng ngồi vào vị trí đó.

Chắc chắn cô ta đã cho hoàng thượng ăn bùa mê thuốc lú gì rồi.” Cuộc sống của ta đủ rắc rối rồi, đừng gieo thêm bất cứ điều gì vào cuộc sống ta nữa, hoàng thượng.
Dương Cẩm Vân quay mặt, lạnh lùng bước đi.

Tần Huyền Vũ thất thần ngây ngốc tại chỗ, rồi lại cười trừ:
-Ta chính là mối phiền toái lớn của nàng sao?
[……….]

Dương Cẩm Vân về tới Điệp Vy cung đã thấy Tử Uyên, Tử Vy đang sốt sắng đi qua đi lại trước thềm.

Nhìn thấy cô, Tử Vy đã vội vàng chạy ra hỏi han đủ kiểu:
-Chủ tử à không Vân tỷ, hôm qua tỷ đi đâu vậy? Tỷ nói bọn em ở lại nhưng mãi không thấy người đâu tụi em đã tìm nhưng không thấy tỷ.
Tử Uyên nhìn sắc mặt cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:
-Vân tỷ, tại sao mặt người lại nhợt nhạt như thế, rốt cuộc tỷ đã bị làm sao? Mau nói cho bọn em biết.
-Ta không sao.

Hai em đừng lo quá, chỉ là hôm qua thấy trời đẹp nên ta đã tìm một chỗ ngồi xuống đó.

Ai ngờ ngủ gật luôn.

Sáng nay tỉnh dậy thấy hơi mệt.

Có lẽ do bị lạnh.
-Người đừng hòng lừa em.

Người bị cảm lạnh chắc chắn sẽ phait bị sốt hoặc sổ mũi.

Mặt người giống như vừa bệnh dậy.
Tử Uyên nhìn cô lo lắng vô cùng.

Chủ tử này cái gì cũng giấu bọn họ, tự chịu đựng một mình không nói cho ai cả.

Tử Vy hoe hoe mắt , hỏi:
-Bệnh dậy? Chẳng lẽ bệnh của người phát tác?
Cô cũng không chối được nữa.

Ai kêu nô tỳ của cô quá thông minh làm gì chứ.

Dương Cẩm Vân lập tức đánh trống lảng:
-Thôi được rồi, ta không sao thật mà.

Hai ngày nữa là đại hôn của tỷ tỷ ta, các em không định chuẩn bị cho ta đấy ư?
Tử Vy gạt nước mắt ấm ức nói:
-Người chỉ giỏi đánh trống lảng thôi.
Cô cười hì hì:
-Đúng rồi, mấy hôm nay sao không thấy Tư Hạ qua chơi vậy?
Tử Uyên nhanh miệng trả lời luôn:
-Đúng là lạ thật nhưng thần đã đi tìm hiểu rồi.

Tư Hạ tỷ cũng phải chuẩn bị cho đại hôn của tỷ tỷ người nên đã xin phép về phủ Quốc sư rồi.
Dương Cẩm Vân khẽ gật đầu, đẩy Tử Vy với Tử Uyên vào trong:
-Thôi được rồi, mau đi chuẩn bị cho ta đi.
[……]
*Phủ Quốc sư*
Dương Cao Lãng tất bật điều hành chuẩn bị cho hôn lễ.


Ông muốn tự tay làm mới yên tâm.

Không dám để ai nhúng tay vào.

Dương Mỹ Liên cầm theo một ly nước ra đưa cho Dương Cao Lãng:
-Cha! Người mệt rồi, uống nước đi ạ!
Dương Cao Lãng lau mồ hôi trên trán đi xoa đầu Dương Mỹ Liên:
-Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện.

Con cũng mau nghỉ đi, sắp tới ngày xuất giá rồi phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của bản thân.
Dương Mỹ Liên cười tươi:
-Vâng cha.

Con lui trước.
Từ sau khi trở về Dương Mỹ Liên đã thay đổi hoàn toàn.

Vốn nàng là một cô gái vô cùng tốt nhưng do lòng ghen ghét đố kị mới biến nàng thành ra như vậy.

Nàng đã hiểu rằng, cha không phải không thương cô mà còn vô cùng thương cô.

Lúc trước ông không quan tâm nàng nhiều, thỉnh thoảng ông lại cười nói với Dương Cẩm Vân khiến nàng hiểu nhầm.

Giờ nàng cũng đã trưởng thành hơn rồi.

Người ngoài nghĩ rằng đây là cuộc hôn nhân tốt, nhưng đối với Dương Cao Lãng mà nói nó rất nguy hiểm.

Vị vương gia này đối đầu với hoàng thượng.

Ông lại cùng thuyền với hoàng thượng.

Xét ra Tần Vân Huyền cố ý làm thế để giảm uy lực của Nhiếp Chính vương.

Dương Mỹ Liên không hay rằng mình đã trở thành con cờ trong tay bậc quân vương, bị cuốn vào đấu tranh cung đình.

Nàng chỉ hay rằng nghe theo thánh lệnh, nghe theo sự sắp xếp của phụ mẫu.
Dương Mỹ Liên vẫn không hay biết gì về điều này.

Nàng đối với vị Nhiếp Chính Vương kia không quên không biết, chưa từng nhìn qua đối phương như thế nào.

Hôn nhân của những tiểu thư khuê các đêu do cha mẹ sắp xếp, phục vụ cho lợi ích gia đình, cho đất nước.

Họ hoàn toàn không có quyền gì phản bác lại.

Một cuộc sống bất công với người phụ nữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.