Đọc truyện Bản Cung Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt – Chương 18: Thu Phục Gà Tinh
Như mọi ngày cứ sáng sớm là Dương Cẩm Vân dậy sớm chăm vườn rau của mình.
Nếu không phải đây là Điệp Vy cung thì có lẽ chắc chắn sẽ có người nghĩ rằng cô là một cô gái nông dân đích thực đang chăm những mảnh vườn tược của mình mà sống qua ngày.
Một cuộc sống hết sức an nhàn.
Tử Vy và Tử Uyên cũng không quá mấy ngạc nhiên với giờ giấc của cô nữa mà họ cũng dậy sớm theo cô luôn.
Dương Cẩm Vân ngồi bắt mấy chú sâu đang có dã tâm ăn sạch vườn rau gói vào lá chuối.
Tử Vy lại gần thấy cô không giết sâu mà lại bỏ vào lá chuối thì lấy làm lạ:
-Vân tỷ, sao tỷ không giết nó?
Dương Cẩm Vân cười nham hiểm:
-Đương nhiên là ta có việc cần dùng với những tên phá hoại này rồi.
Nếu chúng đã ăn rau của ta đương nhiên ta cũng phải lợi dụng sự béo tốt của chúng mà đi tìm đồ ăn chứ.
Tử Uyên không hiểu ngơ ngác nhìn cô.
Cô chỉ phủi tay đứng dậy cầm theo mấy chú sâu đang quằn quại, vùng vẫy thoát khỏi bọc chuối.
Tử Vy, Tử Uyên đi theo cô.
Dương Cẩm Vân chạy một mạch xuống Ngự Thiện phòng của hoàng cung.
Vừa thấy cô vào tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Một phi tử như cô vào đây làm gì cơ chứ.
Không phải chỉ cần bảo hạ nhân đến là được rồi hay sao:
-Tham kiến Dương Quý nhân.
Mặc dù chỉ là một quý nhân nhưng tất cả đều tôn trọng cô hết mức bởi họ đã nghr qua việc cô được hoàng thượng và thái hậu để ý.
Dương Cẩm Vân cười cười ra hiệu đứng lên.
Đầu bếp ngự thiện phòng cũng không để ý Dương Cẩm Vân nữa.
Một phi tử như cô xuống đây thích làm gì thì cứ làm, không quản được.
Dương Cẩm Vân tùy ý tiến tới chỗ của một a hoàn đang rửa rau:
-Ta nghe nói hồi sáng có người chuyển tới Ngự Thiện phòng mấy con gà.
Giờ chúng đâu rồi.
A hoàn tự dưng bị cô hỏi thì giật mình, cười gượng:
-Bẩm, vừ rồi nô tỳ đã chuyển chúng ra sân sau để chuẩn bị chế biến rồi.
Dương Cẩm Vân gật đầu, chạy ra sau sân nhưng chưa kịp đi thì bị a hoàn vừa nãy chặn lại:
-Dương quý nhân người đừng ra đó.
Chúng là mấy con gà rừng rất hung dữ, nói không chừng có thể lmà người bị thương đó.
Nếu để cô bị thương thì không biết Ngự thiện phòng phải ăn nói như thế nào với Thái hậu nữa đây? Dương Cẩm Vân khẽ chau mày:
-Hung dữ như vậy sao?
A hoàn kia khẽ gật đầu khẳng định.
Dương Cẩm Vân chần chừ một lúc rồi lại đập vai a hoàn đó nói rằng:
-Không sao, ta sẽ thuần phục chúng.
Cả Tử Vy, Tử Uyên và cô nô tỳ nọ đầu há hốc mồm ra.
Dương Cẩm vân không đùa đấy chứ?
-Nhưng…
Chưa để a hoàn kia nói xong cô đã chặn lời:
-Được rồi.
Không sao đâu.
Ngươi cứ tiếp tục làm công việc của mình đi.
A hoàn kia biết sẽ không cản được cô thì cũng nghe lời lui xuống.
Tử yên., Tử Vy vừa thấy vậy đã đi lên trước:
-Để em dẫn đường.
Tử Vy nhanh nhảu đi ra sân sau.
Dương Cẩm Vân cũng kệ.
Họ lo cho cô mà, sao không để họ thể hiện chút chứ.
Tử Vy vừa nhìn thấy con gà đã hết cả hồn.
Con này là con gà tinh chứ không còn là gà thường nữa rồi.
Con gà nó to gấp ba lần con gà bình thường.
Dương Cẩm Vân cũng khá ngạc nhiên.
Tử Uyên thì dự phòng đã chắn trước mặt cô.
Dương Cẩm Vân khẽ gật Tử Uyên ra, tiến lên phía trước.
Tử Uyên lo lắng theo sát chân cô:
-Vân tỷ, cẩn thận!
Dương Cẩm Vân gật đầu.
Con gà tinh kia vừa nhìn thấy có người đã dãy dụa muốn thoát khỏi cái lồng sắt để tấn công cô.
Dương Cẩ Vân mặt vẫn lạnh tanh không chútgợn sóng, còn Tử Uyên với Tử Vy đã xanh mặt lại:
-Trời ơi, nó là yêu quái à.
Hung dữ quá.
Tử Vy ôm chặt chân Tử Uyên kêu la.
Dương Cẩm Vân tiến tới chỗ con gà, gỡ bọc chuối ra ném từng chú sâu đáng thương vào trong lồng:
-Nè, cho mày.
Ăn đi.
Tử Vy trố mắt ra:” Cô ấy không sợ nó sao?”
Con gà ban đầu không thèm để ý vẫn cứ muốn xông ra.
Cô ném thêm một chú sâu béo nữa vào.
Lúc này chú gà đã không kìm được nữa, mặc kệ cô tiến tới chốc mấy chú sâu đáng thương đang bò ra ngoài mà mổ lấy.
Dương Cẩm Vân cười cười:
-Đã nghiện còn ngại! Tiểu Vũ ngươi thật ham ăn.
Tử Uyên buột miệng hỏi:
-Tiểu Vũ là ai vậy Vân tỷ?
Dương Cẩm Vân chỉ chú gà trong lồng nói:
-Nó đó!
Vậy mà đã đặt tên cho nó rồi.
Lúc này Tử Vy còn tưởng cô có vấn đề gì đó rồi.
Con gà này…Chậc! Nói cho cùng cũng vô cùng đáng sợ!
-Không phải tỷ muốn nuôi nó đó chứ?
Dương Cẩm Vân gật đầu cười cười:
-Ta thấy nó cũng dễ thương đó chứ.
“Ôi trời! Đường đường là một phi tử trong hậu cung.
Công không thích, ca skhông thích đi thích con gà tinh! Chẳng biết nàng đang nghĩ cái gì nữa.”- Tử Vy tái mặt, sợ hãi.
Dương Cẩm Vân tiếp tục công cuộc cho gà ăn của mình.
Tử Uyên, Tử Vy thì hạn hán lời, chả buồn nói nữa.
Con gà bị cô cho ăn đến căng cái bụng.
Nhiều sâu quá mà.
Dương Cẩm Vân đặt cái lá chuối sang bên chân mình:
-Tiểu Vũ ngươi no chưa?
Tiểu Vũ ăn xong cái là nằm luôn, chả buồn để ý nữa.
Dương Cẩm Vân gượng cười:
–Đúng là con gà tinh chảnh chọe mà.
Tiểu Vũ như cảm giác bị nói xấu liền ngước hai con mắt đen lên nhìn cô.
Tử Vy sợ chết khiếp:
-Ối mẹ ơi, nó rốt cuộc là cái giống nòi gì vậy chứ?
Dương Cẩm Vân thấy con gà này không được bình thường cho lắm.
Cô đã đư ẩ kết luận về con gà này:” Nó là gà tinh!”
Không kịp để cho hai người kia phản ứng gì, Dương Cẩm Vân đã xách lồng gà lên đi về.
Tử Uyên chạy theo:
-Vân tỷ….
Dương Cẩm Vân xách theo cái lồng gà.
Tiểu Vũ ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô thì hớn hở xách theo nó:
-Mọi người có thể cho ta con gà này không?
Tất cả mọi người hoảng hốt:
-Dương quý nhân, con gà này hung dữ lắm! Người cứ để chúng thần làm rồi mang sang cho người dùng.
Cái lồng trong tay cô bị Tử Uyên giật mất.
Dương Cẩm Vân cười với Tử Uyên:
-Ta đâu có nói sẽ ăn nó đâu! Không sao! Cho ta nha!
Dương Cẩm Vân lại hướng ánh mắt long lanh với mọi người, xin con gà này.
Ngự trù cũng cạn lời.
Đành thở dài gật đầu.
Dương Cẩm Vân cũng chỉ chờ cơ hội này xách luôn on gà tội nghiệp đang giãy giụa trong lồng.
Tử Vy ty có sợ con gà này nhưng vẫn vô cùng tò mò hỏi Dương Cẩm Vân:
-Chủ tử, rốt cuộc người muốn làm gì với nó.
Tử Vy chỉ vào con gà thì Tiểu Vũ đã nhảy lên quang quác làm Tử Vy hết hồn.
Dương Cẩm Vân chỉ cười, nói khẽ:
-Em xem, nó hung dữ như vậy có phải nên nuôi để trông nhà không?
TỬ Uyên, Tử Vy đơ tại chỗ.
Trước giờ hai người chỉ nghe chó trông nhà chưa bao giờ nghe thấy gà trông nhà.
Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Tiểu Vũ sau một hồi lăn lộn thì cũng quá mệt, nó chả thèm để ý cái gì nữa.
Chính xác hơn đó là hình tượng con gà bất cần đời.
Nó chắc chắn là gà tinh.
Về đến cung, cô mở cửa lồng ra, Tiểu Vũ ngơ ngơ ngác ngác chả chịu ra, chỉ nừm yên trong cái lồng.
Dương Cẩm Vân nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu:
-Sao mày không ra!
Tiểu Vũ tiếp tục làm ngơ.
Dương Cẩm Vân lắc lắc cái chuôgf làm con gà phải ngã cái uỵch một cái.
-Mày có ra không? Không ra tao đóng lồng đó.
Tiểu Vũ bị cô lắc đến phát tức, vừa đi ra khỏi lồng ra với ý đnhj mổ cô một cái.
Nhưng chưa kịp thực hiện đã bị cô nhấc hai chân lên:
-Hm..
Khá nặng, đúng là gà tinh có khác.
Tiểu Vũ chóng mặt bị cô quay cho đơ luôn người ra.
Trước giờ nó dọa cả con người, chưa bao giờ bị con người dọa lại như thế này.
Ác quá!
Cô ném Tiểu Vũ xuống đất, ra vườn rau nhặt them mấy con sâu nữa, bỏ xuống gần chỗ Tiểu Vũ:
-Nè, ngươi ăn đi.
Ăn xong rồit hì đứng dậy trông nhà.
Khuôn mặt của Tử Uyên, Tử Vy chưa bao giờ khó coi hơn lúc này.
Với cái việc làm “khác người” này của cô thì ai gặp mà chẳng sợ.
TIểu Vũ không chịu khuất phục, xù hết lông lên, không ăn.
DƯơng Cẩm Vân vẫn dịu dàng:
-Ăn đi, ngon lắm, mặc dù ta chưa từng ăn thử.
Tiểu Vũ dựng lông lên, hai con mắt như muốn liếc cô.
Dương Cẩm Vân như bị đụng phải giới hạn đen mặt lại, tát văng cả Tiểu Vũ đi:
-Giờ mày có ăn không?
Tiểu Vũ hoảng loạn, như thầm chửi đồ đàn bà hung dữ.
Lúc này nó thà bị giết cho vô nồi còn hơn là phải ở đây chịu đòn.
Nó hoảng loạn, lại chỗ mấy con sâu đang ngo ngoe, lăn lê bò xoài trên đất mổ ăn.
Dương Cẩm Vân lại cười tơi.
Hôm nay Tử Vy và Tử Uyên đã thấy được tài năng lật mặt có một không hai của cô rồi.
Thấy Tiẻu VŨ có vẻ đã ngoan hơn, cô lại hớn hở bảo Tử Vy:
-Các em xuống Ngự Thiện phòng lấy đồ ăn về ta làm cho.
Tử Uyên nhanh nhảu, xung phong đi luôn.
Cô tháo dôi giày vướng víu ở chân ra, xách lên hiên để, còn minh thì xắn tay áo lên đi ra chỗ mấy luống rau xanh tốt xem còn sâu thì Tử Uyên đã chạy về:
-Vân tỷ! Thái hậu vừa cho người báo, mấy ngày nữa là lễ tân hôn của Dương Mỹ Liên, nói người chuẩn bị để đến đó.
Dương Cẩm Vân nghe tin có vẻ bất ngờ.
Cô tính ngày mai mới xin phép thái hậu, ai dè thái hậu đã cho người tới báo:” Vị thái hậu này tâm lý quá!”
Dương Cẩm Vân gật đầu, nhận lấy con gà trong tay Tử UYên, đem đi nướng.
*Tẩm cung Tần Huyền Vũ*
-Ngươi nói cái gì! Nàng ấy mang một con gà về cung?
Thái công công gật đầu khẳng định:
-Đúng la hôm nay Dương quý nhân đã mang một con gà tinh từ Ngự Thiện Phòng về cung.
Tần Huyền Vũ đen mặt lại.
Thái công công sợ hãi, báo tiếp:
-Hơn nữa, Dương quý nhân không dùng thức ăn của Ngự Thiện phòng mà mang đồ ăn tươi về cung tự chế biến.
Tần Huyền Vũ bực tức đập bàn:” Trẫm bao năm ở cùng nàng ấy, nàng ấy không một lần nấu cho trẫm ăn, nàng lại nấu cho mấy nha hoàn bên cạnh ăn! Hứ!